Lục Dương xử lý xong công việc tồn đọng, đi tới phòng khách nhìn thấy Trương Mẫn Nhi đang nằm trên sofa đọc sách, không quên nhắc nhở, “Chỗ đó thiếu ánh sáng rất dễ cận thị.”
Trương Mẫn Nhi im lặng không quan tâm càng không muốn trả lời, tiếp tục đọc sách của mình, mãi một lúc sau vẫn thấy hắn đứng im bất động không có ý định rời đi, cô mới lười biếng hỏi, “Bộ anh không thấy tôi đeo mắt kính hả? Khỏi phải lo chuyện không đâu.”
Lục Dương và Trương Mẫn Nhi năm nay đều gần ba mươi, cô còn lớn hơn hắn đến tận mấy tháng, nhưng hắn lại luôn ra vẻ người lớn không chấp con nít, kiên trì nhắc nhở:
“Không được, vậy càng dễ tăng độ, em cẩn thận chút đi.” Hắn xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ, “Trưa nay em muốn ăn gì?”
Trương Mẫn Nhi cảm thấy “gà mẹ” Lục Dương không đi làm bảo mẫu thật đáng tiếc, cô đặt mạnh sách xuống mặt bàn, duỗi người như mèo lười rồi gỡ mắt kính ra lãnh đạm đuổi vị khách không mời mà tới này, “Tay tôi khỏi rồi, bây giờ anh có thể về.”
Lục Dương không giận, chỉ nhướn mày đùa giỡn hỏi, “Đây là muốn đuổi anh?”
“Đúng vậy, tôi không thích chia sẻ không gian riêng tư với người khác, anh ở cũng hơi lâu rồi đấy.”
Lục Dương bỏ ngoài tai lời cô nói, lái sang chủ đề khác, “Bây giờ anh đi nấu cơm.
À, chiều nay anh có việc bận cần ra ngoài một lát.”
Mặc kệ lời đuổi khách đầy ác ý của cô, hắn rõ ràng không muốn rời khỏi đây.
Trương Mẫn Nhi bị Lục Dương ngó lơ, cô cũng lười tranh luận, lười biếng trở về phòng ngủ tiếp, nhưng trong lòng lại có chút tò mò không biết chiều nay hắn sẽ đi đâu.
Cho đến khi hắn đã làm cơm xong, cẩn thận bày biện các món lên bàn ăn rồi trở vào phòng ngủ gọi cô dậy, “Anh nấu xong rồi, em dậy rửa mặt rồi ra ăn đi.”
Bây giờ cô không có hứng ăn, chứng khó ngủ khó lắm mới chợp mắt được lại bị hắn làm phiền, bực mình hỏi, “Sao anh phiền quá vậy? Bộ không thấy tôi đang ngủ hả? Anh nấu thì anh tự ăn đi, rủ tôi ăn làm gì?”
Đôi mắt vì mới ngủ dậy mà ầng ậng nước mắt, khuôn mặt trắng nõn vì tức giận mà ửng đỏ.
Cô tức giận muốn đưa tay táng vào đầu Lục Dương, không ngờ phản xạ của hắn còn nhanh hơn nhanh chóng bắt được, thuận lợi đè cô dưới thân.
“Đồ khốn! Buông tôi ra! Ức…”
Những lời mắng chửi tiếp theo đều không có cơ hội phát ra, bàn tay thô ráp của Lục Dương ngang nhiên chui vào áo ngủ của Trương Mẫn Nhi, ranh mãnh trườn xuống tìm kiếm lối vào quen thuộc.
Cô giãy dụa mãnh liệt, thế nhưng thân thể mềm yếu không cách nào chống lại thân hình vạm vỡ to lớn kia, phần dưới nóng bỏng rất nhanh đã tiến vào.
Lục Dương không dùng bao trực tiếp đưa hết vào, Trương Mẫn Nhi ngoài miệng liên tục mắng chửi hắn biến thái nhưng thân thể không cách nào tự chủ được, nương theo động tác run rẩy lắc lư.
Lối vào khô ráo rất nhanh đã ẩm ướt, nơi đâm rút liên tục phun ra từng đợt nước lạ thấm đầy ga giường vừa mới thay ban sáng.
Vật thể to lớn nổi lên từng đường gân dữ tợn hung hăng cắm vào nơi sâu nhất, Lục Dương không kiềm chế nổi hết cắn rồi day hai phiến môi đỏ rực của đối phương, giọng nói khàn khàn gợi cảm xen lẫn tiếng thở dốc ồ ồ, “Vừa mới làm hôm qua thôi vậy mà em vẫn cắn anh thật chặt, không chừng bên dưới của anh gãy mất.”
“Ưm… Đồ biến thái…”
Sự sung sướng khi cả hai giao hoan là thật, khoái cảm ngập tràn khiến lý trí dần trở nên vỡ vụn.
Ngón tay thon dài siết chặt lấy ga giường, vật lớn hung hăng ra vào không ngừng.
Hắn nhìn người dưới thân mình môi đỏ run rẩy, dáng vẻ ngây dại do được hắn đút no, không nhịn được lại đem vật thể to lớn đưa vào động nhỏ, đầu nấm đỏ hỏn không ngừng đỉnh vào nơi sâu nhất.
Lục Dương đâm rút mạnh mẽ như dã thú, con ngươi sâu thẳm vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của người dưới thân, giống như thú ăn thịt theo dõi con mồi.
Bên dưới vừa to lớn vừa dữ tợn ma sát vào nơi sâu nhất, Trương Mẫn Nhi cảm nhận được sự ngứa ngáy truyền đến từ bụng dưới, loại cảm giác vừa khiến cô sợ hãi vừa sung sướng hưởng thụ, càng ngày càng tham lam muốn nhiều hơn.
“Mẫn Nhi, tên anh, gọi tên anh đi…” Lục Dương tận hưởng ái tình, trong cơn đê mê muốn người dưới thân gọi tên mình.
Trương Mẫn Nhi dùng chút lý trí còn sót lại cự tuyệt, cô khẽ hé môi, từng tiếng rên rỉ vụn vỡ được truyền ra, “Hức, không… không cần… ức…”
Dừng lại đi, quá sâu rồi!
Lục Dương rút vật hung tợn ra, rồi lại đâm vào đến tận gốc.
Nước mắt cô không nhịn được tuôn xuống, không biết là đau hay sướng mà lộ rõ vẻ vừa mềm yếu vừa quyến rũ người nhìn.
Trương Mẫn Nhi tự xây cho mình một bức tường kiên cố, tự nhốt mình vào sâu bên trong.
Cho đến khi Lục Dương xuất hiện, từng chút từng chút đánh sập bức tường ngăn cách giữa hai người kia.
Trương Mẫn Nhi sợ, cô sợ rồi sẽ có một ngày bản thân mình sẽ chìm đắm vào hũ mật ngọt của Lục Dương đưa cho, đến khi muốn rút lui cũng đã trễ lắm rồi.
Lục Dương giống như nhìn thấu được nỗi băn khoăn của cô, từng đợt ra vào mạnh mẽ, đâm thủng đi tấm màng mỏng cuối cùng.
Hắn hôn lên hai phiến môi kiều diễm, dùng thanh âm nhẹ nhàng nhất nỉ non cầu xin, “Mẫn Nhi, gọi tên anh đi mà…”
Trương Mẫn Nhi không biết vì đau đớn hay vì sung sướng, hai mắt đẫm lệ nhìn thấy được bóng dáng cô đơn trên người hắn, thì ra người đàn ông này cũng có khía cạnh yếu đuối như vậy.
Trái tim cô như bị hắn nắm chặt, khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn thẳng, run rẩy gọi tên, “Lục Dương…”
Trong lòng lo được lo mất của Lục Dương trong nháy mắt được lấp đầy, hắn lập tức chồm người xuống ôm chầm lấy cô thật chặt.
Trương Mẫn Nhi dù bên ngoài luôn tỏ vẻ lạnh lùng xa cách nhưng hắn biết cô có một trái tim nhiệt tình, khao khát có một tình yêu mãnh liệt.
Cô quá đơn thuần, quá trong sáng, vậy mà hắn lại nhẫn tâm chà đạp tấm chân tình đó.
Ngay tại thời khắc này, Lục Dương chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lại khốn nạn đến như vậy..