Trương Mẫn Nhi chợt nhận ra không biết từ lúc nào thân thể của mình đã hoàn toàn quen thuộc với việc được Lục Dương chơi đùa, thậm chí cả phần thịt mềm mại trong động nhỏ ướt hẹp cũng không tự chủ được không ngừng hút lấy hắn.
Lục Dương trên giường đều giữ thế làm người làm chủ.
Mỗi một động tác đâm ra rút vào đều không hề chần chừ, thế nhưng dưới những cử động đầy thô lỗ ấy lại vô tình lộ ra một vẻ dịu dàng bất ngờ.
Đương lúc còn mơ màng chìm đắm trong ái tình nhục dục, Trương Mẫn Nhi thực sự luyến tiếc sự ấm áp của người đó.
Trời vừa sáng, Lục Dương không vội gọi người kế bên dậy mà tự mình đi tắm.
Hắn định quay về căn hộ của mình để sắp xếp lại hành lý, nếu không sẽ không kịp chuyến bay.
Trương Mẫn Nhi trở mình, nheo mắt nhìn thấy Lục Dương đang thay quần áo.
Người đàn ông có gương mặt thật đẹp đang thành thục thắt cà vạt, áo gile phối cùng quần tây thẳng thớm, sau đó khoác lên chiếc áo vest được cắt may tỉ mỉ.
Hắn lấy chiếc điện thoại đã được sạc đầy pin ở đầu giường, sau đó cẩn hận ngồi xuống một bên mép giường, cúi đầu hôn một cái chóc lên chiếc má non mềm của cô, “Cục cưng, anh đi nhé.”
Trương Mẫn Nhi giả bộ nhắm mắt không nói gì.
Lúc Lục Dương rời khỏi phòng, hắn không nhịn được liếc nhìn cô một cái, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gọi là “không nỡ rời xa”.
Nếu có thể, hắn thực sự muốn trói chặt cô lại bên người mình, không muốn cô tiếp xúc với bất cứ ai.
Suy nghĩ xấu xa này dường như mạnh mẽ bùng lên trong vài giây, nhưng cũng nhanh chóng bị lý trí đúng đắn kìm hãm.
Ngày xưa hắn từng thích Trương Hiểu Minh, nhưng đó đơn giản chỉ là hắn muốn bảo vệ cậu không bị ai bắt nạt ức hiếp, rõ ràng tình cảm thuần khiết ấy không hề có ham muốn tình dục.
Vậy mà bây giờ khi đứng trước mặt Trương Mẫn Nhi, hắn không cách nào kiểm soát được dục vọng muốn xâm phạm cô, muốn chiếm hữu cô, hy vọng mọi nguồn sống của cô hoàn toàn hướng về hắn.
Sự yếu lòng hòa trộn cùng sự bướng bỉnh, hơi thở lẫn trái tim của Trương Mẫn Nhi, bắt buộc phải thuộc về Lục Dương hắn.
Mấy ngày đi công tác ở thành phố khác, từ sáng đến tối Lục Dương đều chăm chỉ gửi tin nhắn cho Trương Mẫn Nhi.
Mỗi tin nhắn đều được đọc, thế nhưng đối phương lại nhất quyết không chịu trả lời.
Lục Dương đối mặt với tình huống bất đắc dĩ này ngoài cười trừ ra, dường như cũng không hề biết phải làm gì nữa.
Thuận lợi ký hợp đồng với bên đối tác xong, Lục Dương và Lý Kiệt cùng nhau đến một nhà hàng nhỏ ven đường để ăn cơm, thuận tiện gọi thêm một két bia ướp lạnh.
Lý Kiệt vui vẻ mở từng nắp chai, mở hết cả một thùng lại gọi thêm một thùng nữa, anh hớn hở gọi phục vụ, “Cho tôi thêm một thùng bia.”
Lục Dương nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Lý Kiệt, không nhịn được cười lớn, “Vui đến điên luôn rồi hả?”
Lý Kiệt mân môi, giả bộ ai oán, “Mày làm sao biết được mấy tháng vừa qua tao khổ như thế nào chứ? Ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, muốn đi cua gái cũng chẳng có thời gian.
Lần này đi công tác xem như kỳ nghỉ dưỡng của tao luôn, thật con mẹ nó thoải mái!”
“Rồi, rồi, rồi, lỗi tao.
Chúng ta cạn ly, xem như chúc mừng cho kỳ nghỉ dưỡng của mày, được không?” Nói xong, Lục Dương cầm chai bia được ướp lạnh sảng khoái tu ừng ực.
Hai người uống chút rượu rồi ăn chút mồi, tâm tình bắt đầu hứng lên, Lý Kiệt không nhịn được tò mò hỏi, “Mày với bác sĩ Trương khi nào mới kết hôn?”
“Tự nhiên lại hỏi vậy?” Lục Dương khẽ nhướn mày.
“Thì thời gian mày qua lại với bác sĩ Trương cũng đâu có ngắn.” Lý Kiệt nấc một cái rồi tiếp tục nói, “Thằng bé được nhận vợ chồng Hiểu Minh nhận nuôi cũng được 7-8 tháng rồi.”
“Ừm.” Lục Dương nhấp một ngụm, trả lời cụt lủn.
“Ừm cái gì mà ừm, chẳng lẽ mày không định kết hôn?” Lý Kiệt mân mê miệng chai bia, hỏi tiếp, “Cũng quấn lấy nhau nhiều tháng như vậy rồi, chơi cũng đã chơi đủ, mày thực sự không hề có chút tình cảm nào với bác sĩ Trương sao?”
“Rõ ràng trong công việc mày rất khôn ngoan, nhưng hễ đụng tới chuyện tình cảm mày lại ngờ nghệch như đứa trẻ mới biết yêu vậy.
Đối với Trương Hiểu Minh tốt, đối với Trương Mẫn Nhi cũng thế, mày không thể phân biệt rõ hai loại tình cảm này à?” Lý Kiệt say rượu đến đỏ mặt, anh chán nản chống cằm, nhìn thẳng vào mắt Lục Dương như đang lên án, “Chơi đùa cũng gần một năm, nếu mày không yêu cô ấy thì buông tha đi.”
“Mày và Hiểu Minh, dù không có Vương Thành Luân chen vào, cũng sẽ không có kết quả.” Lý Kiệt uống say rồi, từng lời từng chữ anh thốt ra đều sắc bén như dao.
“Hiểu Minh quá nhút nhát, quá đơn thuần, còn mày thì suy nghĩ quá nhiều, lúc nào cũng lo được lo mất.
Mày với bác sĩ Trương, con mẹ nó, nhìn kiểu nào cũng thấy hợp.”
Ông bà ta thường nói vật hợp theo loài, Lục Dương và Trương Mẫn Nhi thực sự là một cặp trời sinh, tốt nhất nên dính chặt với nhau suốt đời, đừng để xổng ra ngoài kẻo làm khổ người qua đường.
Đương nhiên, những lời này Lý Kiệt đều để ở trong lòng, không dám nói ra.
Tối đó, Lục Dương lại mất ngủ..