Trương Mẫn Nhi he hé mắt, cô muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện eo mình đang bị Lục Dương ôm chặt.
“Dậy rồi à?” Lục Dương cúi đầu xuống, hôn cái chóc lên trán Trương Mẫn Nhi, mỉm cười đề nghị, “Anh đi nấu cơm nhé, em muốn ăn gì?”
Lục Dương không ở đây mấy ngày, Trương Mẫn Nhi lại đâu vào đó không thèm đi siêu thị mua đồ ăn, ngày ngày ăn mì tôm cho qua bữa, thế nên trong tủ lạnh cũng trống không, chẳng còn gì để nấu.
Trương Mẫn Nhi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết mưa bão thế này thật sự chẳng có tâm tình để làm gì cả.
Nhìn thấy đối phương không chịu nói gì, Lục Dương còn cho rằng cô có chỗ nào không khỏe, lo lắng hỏi han, “Sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?”
“Không.” Trương Mẫn Nhị rụt chân vào trong chăn, quay đầu lại không muốn tiếp chuyện với hắn.
Lục Dương đã quen với việc bị bơ, hắn đi tới tủ quần áo lấy thêm một bộ chăn ấm, sau đó đắp lên người cô, “Dạo này thời tiết xấu lắm, em đắp thêm chăn đi kẻo đổ bệnh.”
Lục Dương đi xuống bếp, mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong ngoại trừ một nhúm hành lá được tính là tươi thì còn lại chỉ là mấy trái trứng gà, quả nhiên mấy ngày nay cô lại lười biếng chỉ dùng mì gói để giải quyết vấn đề cơm nước.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Trương Mẫn Nhi, hắn còn cho rằng cô là một người thạo chuyện bếp núc, ít nhất cũng có thể nấu cơm làm đồ ăn, nhưng càng tiếp xúc với cô nhiều hơn hắn mới phát hiện, cô không hề biết làm việc nhà, nấu cơm càng là phương diện không thể nào kham nổi.
“Anh ra ngoài một chút.” Lục Dương đứng trước cửa phòng, thông báo một tiếng với Trương Mẫn Nhi vẫn đang nằm trên giường, hắn định ra siêu thị gần đây để mua một ít thực phẩm tươi về nấu.
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng loạt xoạt thay giày, mày cô hơi nhíu lại, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, “Giờ này anh còn ra ngoài làm gì hả?”
“Trong nhà hết đồ ăn rồi, anh ra ngoài mua ít đồ về nấu.” Lục Dương thay giày xong, còn giẫm giẫm mấy cái xuống sàn nhà, vừa định mở cửa bước ra đã nghe thấy thanh âm gấp gáp đằng sau.
“Trời này còn đi mua đồ ăn cái gì, ăn mì một bữa cũng được mà.”
“Mấy ngày nay em đều ăn mì đúng không?” Lục Dương vừa mới nhìn thấy mấy vỏ mì ăn liền trong thùng rác, giọng nói mang theo mấy phần bất đắc dĩ cùng sủng nịch, “Ăn mấy thứ này không tốt cho sức khỏe, chẳng lẽ em là bác sĩ còn không biết? Được rồi, anh hứa đi rồi về ngay, em mau về phòng nghỉ đi, đừng ra ngoài nữa.”
Nói xong, Lục Dương cũng không cho đối phương cơ hội để đáp trả, cầm lấy cái ô ngoài cửa xoay người ra ngoài.
Trương Mẫn Nhi bực bội giậm chân tại chỗ mấy lần, trái tim như bị bóp chặt, khó chịu không chịu được.
Đều tại vì hắn, nếu như không phải vì hắn, cô cũng sẽ không biến thành bộ dạng lo lắng bứt rứt như vậy.
Trương Mẫn Nhi không nhịn được liền chạy xuống lầu, trước khi Lục Dương rời khỏi cổng chung cư, cô liền hét lên gọi hắn, “ Lục Dương!”
Lục Dương không nghĩ cô sẽ theo hắn ra ngoài, có chút ngạc nhiên hỏi vọng lại, “Sao em lại theo anh ra ngoài? Mau về đi, ngoài này gió lớn lắm.”
“Anh về với tôi đi.” Đây là lần đầu tiên Trương Mẫn Nhi chủ động nắm lấy tay đối phương, kéo hắn quay lại.
Gió lạnh thổi vào cổ Lục Dương, hắn bị lạnh liền hắt hơi một cái rõ to, “Hắt xì!”
Trương Mẫn Nhi không chút kiêng nể lớn giọng dạy dỗ, “ Anh vừa dầm mưa, bây giờ còn đòi đi ra ngoài, có phải anh muốn bệnh chết rồi lây bệnh cho tôi khỏi đi làm đúng không?”
Lời nói quan tâm nói ra, lại như trách móc người khác.
Sâu trong đôi mắt Lục Dương chợt lóe lên một tia sáng, sau đó lại tối sầm đi, thật lâu sau hắn mới dịu giọng nói, “Yên tâm đi, anh sẽ không lây bệnh cho em đâu, làm sao anh nỡ nhìn em đổ bệnh được.”
Đây vốn không phải là những lời Trương Mẫn Nhi muốn nói, nhưng cô lại không thể thay đổi bản chất hay mắng người của mình.
“Được rồi, ngoan, em cứ về trước đi!”
Lục Dương vỗ vỗ mấy cái lên mu bàn tay của Trương Mẫn Nhi, nhẹ nhàng rút tay ra, sau đó bung dù, rất nhanh bóng hình cao lớn của hắn liền hòa trong màn mưa trắng xóa.
Trương Mẫn Nhi chỉ yên lặng trông theo hắn, trái tim như bị bóp nghẹn, từ từ phát đau.
Chung cư mà Trương Mẫn Nhi đang ở được quy hoạch rất tốt, chỉ cần đi xuống mấy bước đã có siêu thị tiện lợi.
Lục Dương mua một ít rau xanh, lại mua thêm ít thịt bò và tôm sống, trong đầu đã cân nhắc lát nữa sẽ nấu món gì.
Cổ họng đột nhiên hơi ngứa, Lục Dương không tự nhiên ho khan, thầm nghĩ mình sẽ không thực sự bị cảm đấy chứ?
Lục Dương mua đồ xong, ngay lập tức trở về nấu cơm, sợ cô đói bụng bệnh đau dạ dày lại tái phát.
Hai người ăn cơm xong, hắn dọn bàn, cô cũng muốn giúp nhưng lại bị hắn thẳng thừng từ chối.
Vốn Lục Dương định ở nhà Trương Mẫn Nhi thêm một đêm, nhưng hắn lại phát hiện dường như bản thân có dấu hiệu bị cảm thật rồi, nếu như ở lại sẽ lây bệnh cho cô mất, dù sao thì sức khỏe của cô cũng kém hơn hắn rất nhiều.
Lục Dương gửi tin nhắn cho Lý Kiệt, hỏi anh có tiện đến đón hắn không.
Lý Kiệt ngược lại rất vui vẻ đồng ý, nói hắn gửi địa chỉ của chỗ Trương Mẫn Nhi qua đi, lát nữa anh sẽ tới đón..