Lục Dương rửa chén xong, lấy quần áo ướt sũng của mình trong máy sấy ra, tuy áo khoác chưa khô hoàn toàn, nhưng cũng có thể mặc tạm để về nhà.
Trương Mẫn Nhi từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Lục Dương đã thay xong quần áo từ lâu, giống như sắp rời đi.
“Thật ngại quá, hình như anh sắp bị cảm rồi, tối nay không ở lại được tránh cho em bị lây.” Lục Dương nói rất tự nhiên, cảm giác không hề miễn cưỡng một chút nào, gương mặt tái đi khác hẳn với bình thường, “Chiều mai anh sẽ qua đón em, rồi chúng ta đi gặp ba mẹ.”
Suốt cả đêm hôm đó, trái tim của Trương Mẫn Nhi như có một tảng đá lớn cố ý đè lên, khiến cô phải trở mình liên tục.
Vốn thân thể của Lục Dương rất khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị cảm vặt.
Hắn tưởng rằng chỉ cần ngâm nước ấm, tưởng rằng chỉ cần ngủ một giấc đến sáng hôm sau liền khỏe, nào ngờ mọi việc lại không giống với suy nghĩ của hắn, lúc ngủ dậy không chỉ không có sức, đầu óc còn quay cuồng, ý thức cũng vô cùng mơ hồ.
Tối nay phải cùng cha mẹ ăn cơm, Lục Dương mở tủ thuốc di động ra, tìm thuốc hạ sốt và viên C sủi.
Cũng may vì hôm nay là cuối tuần, hắn không cần phải đến công ty làm việc, đến khi uống thuốc xong, đặt đồng hồ báo thức, rồi lên giường chợp mắt thêm một lúc.
Trước khi đi, Lục Dương do dự lẫy nhẫn đã mua từ lâu đem ra ngắm nhìn, sau đó quyết định bỏ vào túi quần.
Trương Mẫn Nhi đã đứng đợi trước cổng chung cư từ lâu, nhìn thấy Lục Dương trễ hẹn năm phút giờ mới tới, trong lòng có chút bực bội.
Hắn dừng xe rồi bước xuống mở cửa cho Trương Mẫn Nhi, không ngừng nói lời xin lỗi, “Thật ngại quá, anh đến muộn rồi, em chờ anh có lâu không?”
Giọng nói của Lục Dương nghẹt giọng mũi, Trương Mẫn Nhi thoáng quan sát biểu cảm có hơi mệt mỏi trên gương mặt tái nhợt của hắn, cổ họng muốn nói gì đó nhưng rất nhanh đã nghẹn lại.
Trên đường đến nhà hàng, trong xe yên lặng đến kỳ lạ, rất hiếm khi giữa cô và hắn lại có thể yên tĩnh đến như vậy.
Đến lúc xe dừng tại đèn đỏ, Lục Dương lúc này mới phá vỡ yên lặng quay đầu ân cần hỏi han, “Có lạnh lắm không? Hay anh mở điều hòa nhé?”
“Khỏi.” Trương Mẫn Nhi tùy tiện đáp, mắt vẫn dán chặt ở cửa sổ, thế nhưng tâm tình lại luôn đặt trên người của đối phương.
Lục Dương sờ sờ bàn tay đang phát lạnh của Trương Mẫn Nhi, sau đó rướn người về phía trước mở máy điều hòa, “Lần sau thời tiết kiểu này em ra ngoài nhớ mặc thêm áo khoác, không cần vì anh phải mặc váy ngắn như vậy.” Mu bàn tay bị Lục Dương sờ qua vẫn còn dư lại hơi ấm, Trương Mẫn Nhi vô thức siết chặt hai tay, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong đã sớm nổi sóng ngầm.
Bữa cơm hôm này vốn Trương Mẫn Nhi không muốn đến, nhưng Lục Dương cứ hết lần này đến lần khác đòi hỏi, thế nên cô mới miễn cưỡng đồng ý đi cùng.
Quan hệ giữa cô và Lục Dương rốt cuộc là gì, ngay cả bản thân cô cũng không thể giải thích.
Nếu như nói đó là người yêu, giống như bằng mặt mà không bằng lòng, nếu như nói đó là bạn thân, vậy những hành động thân mật vượt quá ranh giới tình bạn kia thì phải làm sao đây?
Lục phu nhân không nghĩ con trai mình sẽ dẫn một người phụ nữ đến ăn bữa cơm họp mặt gia đình này, bà đã dặn hắn đừng dẫn theo ai hết, nhưng hắn thực sự rất cứng đầu, chẳng xem lời bà nói ra gì.
Ba Lục nhìn thấy Trương Mẫn Nhi, sắc mặt liền đanh lại.
Lục phu nhân đi đến bên cạnh ông, nhẹ giọng nói, “Ông đã hứa với tôi hôm nay dù cho có thế nào cũng không được tức giận, cả nhà phải cùng vui vẻ ăn một bữa cơm gia đình này.”
Nếu như không có Lục phu nhân ở đây khuyên can, chắc chắn ông đã chẳng thèm ngồi ăn nữa, đồng ý là ông hứa với bà sẽ ăn một bữa cơm đoàn viên trong vui vẻ, nhưng đó phải là bữa cơm không có mặt của Trương Mẫn Nhi.
Trực giác của Trương Mẫn Nhi luôn rất sắc bén, từ lúc bắt đầu bước vào phòng, cô đã cảm nhận được sự tức giận không ngừng kìm nén của lão già kia, khỏi phải nói đến ánh mắt mang đầy ý tứ dò xét của Lục phu nhân.
Bất quá những điều này đối với cô đều chẳng có việc gì, Lục Dương và cô vốn là người xa lạ, chẳng thể nào ở bên nhau.
Không khí lạnh lẽo bao trùm bàn cơm, Trương Mẫn Nhi cúi đầu ăn, Lục Dương ân cần gắp vào chén cô một con tôm đã bóc vỏ, “ Em ăn tôm đi, tôm ở nhà hàng này tươi lắm.”
Ba Lục hết lần này đến lần khác buông đũa rồi lại cầm lên, Trương Mẫn Nhi ngạc nhiên ngẩng đầu, trái lại biểu cảm của Lục Dương không chút thay đổi lại múc thêm một chén canh để trước mặt cô, “Ăn cơm xong rồi thì ăn thử canh này đi, trời lạnh như vậy em nên ăn canh nóng để giữ ấm cho cơ thể.”
“Lục Dương, mày đây là muốn chống đối tao phải không?”
Tức giận của ba Lục chính thức bùng nổ, hai mắt ông đỏ rực nhìn chằm chằm Lục Dương, giống như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ngược lại, hắn rất thản nhiên gắp thức ăn để lên bát của Trương Mẫn Nhi, nhìn ba Lục cười mà như không cười nói, “Lục lão gia, ý của ông tôi không hiểu.”
“Được lắm, hôm nay mày cả gan dám dẫn nó về đây để chọc tức ông! Loại đàn bà đó thì đáng gì chứ? Nó mà cũng xứng được bước vào cửa Lục gia sao?”
Trong nháy mắt Trương Mẫn nhi lại trở thành mục tiêu bị công kích, cô nhanh chóng buông đũa, khẽ nhún vai, nhìn Lục Dương rồi lạnh lùng nói, “ Xem ra ba của anh không thích tôi.”
Lục phu nhân ngồi bên cạnh muốn làm dịu bầu không khí, nhưng Lục Dương đã nhanh chóng nói xen vào, “Hôm nay, mục đích con dẫn em ấy về đây chính là muốn thông báo với mọi người, chúng con sắp kết hôn.”
“Lục Dương, con lại nói điên khùng cái gì đó!” Lần này là Lục phu nhân không chịu nổi nữa, bà không ngờ Lục Dương còn muốn chống đối lại ba Lục đến cỡ này.
“Lời con nói đều là thật.” Ánh mắt Lục Dương nhìn chăm chăm về hướng Trương Mẫn Nhi, từng câu từng chữ được thốt lên đầy rõ ràng, “ Con và em ấy sắp kết hôn.”
Ba Lục nổi trận lôi đình chỉ thẳng vào mặt Lục Dương hét lớn, “Mày cút ra khỏi nhà tao ngay!!”
Khóe môi Lục Dương khẽ giương lên, thần sắc ung dung, hắn thoải mái buông đũa xuống, cần lấy khăn giấy lau miệng, sau đó nắm lấy tay Trương Mẫn Nhi nói, “Ở đây không hoan nghênh chúng ta thì chúng ta đi nơi khác ăn cơm vậy.”
Vốn là một bữa cơm đoàn viên vui vẻ cứ như thế mà bị phá hỏng..