Hôm nay người đến đăng ký kết hôn rất đông.
Lục Dương nắm chặt tay Trương Mẫn Nhi, không dễ dàng gì mới tìm được chỗ ngồi cho cả hai.
Người đến đăng ký đều là vợ chồng mới cưới, cho nên trên mặt ai cũng mang theo nụ cười ngọt ngào ấm áp.
Biểu cảm lạnh lùng của Trương Mẫn Nhi trái lại càng nổi bật hơn trong khung cảnh ngọt ngào này.
Hồi còn đi học, Trương Mẫn Nhi đã từng tưởng tượng cô và Vương Thành Luân một ngày nào đó sẽ có thể đến được đây.
Nhưng không ngờ cảnh còn người mất, người bên cạnh cô đã không phải là Vương Thành Luân nữa rồi.
Cuộc hôn nhân với Lục Dương, Trương Mẫn Nhi dùng cả phần đời còn lại để đánh cược.
Cô không biết hứng thú của hắn dành cho cô sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng dù sao đi đến ngày hôm nay cũng không thể nào quay trở về quá khứ, vậy nên còn ngại gì không hướng về tương lai?
Lục Dương nhìn thấy Trương Mẫn Nhi không nói không rằng, tưởng cô đang mệt.
Hắn nhẹ nhàng ôm vai cô, để cô dựa vào người mình, “Mệt thì ngủ một lát đi, khi nào đến chúng ta, anh sẽ gọi em dậy.”
Trương Mẫn Nhi vốn không muốn ngủ, nhưng thời gian chờ đợi quá lâu khiến cô mệt mỏi thiếp đi.
Lục Dương xoa bàn tay lạnh buốt của cô.
Thân thể cô cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, liền an tâm dựa cả người vào lòng hắn, hai bàn tay không biết từ lúc nào mười ngón đan chặt nhau.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Trương Mẫn Nhi cảm thấy bên tai có tiếng gọi quen thuộc, “Mẫn Nhi, dậy đi em, đến lượt chúng ta rồi.”
Trương Mẫn Nhi mở đôi mắt nhập nhèm, bàn tay dụi dụi mắt, đôi con ngươi long lanh ánh nước như vừa mới khóc.
“Xin chào, làm phiền hai người cho tôi xem căn cước công dân được không ạ?”
Trương Mẫn Nhi và Lục Dương cùng lúc đưa tay vào trong túi áo lấy căn cước ra, bởi vì động tác rất giống nhau, cho nên bác gái ở chỗ đăng ký không nhịn được bật cười, thuận miệng khen người, “Quả nhiên đồng vợ đồng chồng, hai người thật là tâm ý tương thông.”
“Đây là phiếu đăng ký hôn nhân, mỗi người một bản và bắt buộc phải điền ạ.” Bác gái đưa cho mỗi người một tờ giấy, sau đó nhìn sau lưng hai người, phát hiện cặp vợ chồng trước mặt này không có ai đi cùng, có chút lo lắng hỏi, “Chỉ có hai anh chị thôi à? Còn người chứng hôn đâu?”
Lục Dương và Trương Mẫn Nhi đồng thanh đáp, “Không có.”
“Nhưng muốn đăng ký kết hôn phải có chữ ký của hai người chứng hôn.” Bác gái có hơi khó khăn trong việc giải thích, “Nếu như không có người chứng hôn, thì không thể tiến hành làm thủ tục được.”
Nghe xong lời bác gái nói, Lục Dương cũng không hề khẩn trương hỏi, “Người chứng hôn có nhất thiết phải là người có quan hệ huyết thống không?”
“Không cần, chỉ cần có hai người làm chứng thì hai người có thể tiếp tục điền phiếu, sau đó ký tên ở phía dưới là được.”
“Vậy cô có thể giúp chúng tôi làm người chứng hôn được không?” Giọng nói của Lục Dương vô cùng dịu dàng, khiến cho người đối diện khó có thể từ chối, “Tôi và người yêu đã chờ lâu lắm rồi, hơn nữa em ấy không dễ dàng gì mới chấp nhận lời cầu hôn của tôi.
Hôm nay nếu như không được làm thủ tục, tôi sợ ngày mai em ấy sẽ đổi ý mất.”
Trương Mẫn Nhi trừng mắt nhìn Lục Dương.
Hắn cũng không để ý, cười cười nắm chặt tay cô ý bảo đừng giận.
Bác gái nhìn thấy vành tai cùng gò má đang dần đỏ lên của cô, không khí ngọt ngào giữa hai người không cần nói cũng có thể cảm nhận được, khẽ gật đầu, “Không thành vấn đề, nhưng vẫn thiếu một người nữa.”
Lục Dương đột nhiên đứng dậy, nói với bác gái, “Chờ tôi một chút.”
Trương Mẫn Nhi không biết Lục Dương định làm gì.
Chỉ thấy hắn đi đến trước mặt một đôi vợ chồng ở cuối hàng, làm một tư thế chắp tay nhờ vả.
Một người đàn ông mặt mũi ôn hòa trong đó mỉm cười đứng lên theo hắn đi qua đây.
“Tôi đã tìm được một người chứng hôn khác.
Bây giờ có thể làm thủ tục được rồi chứ?”
“À, vâng.
Hai người điền xong phiếu, tôi và anh này ký tên nữa là xong.”
“Anh Lục, cô Trương, căn cước mới mấy ngày nữa sẽ được gửi đến nhà, còn bây giờ hai người cứ dùng căn cước cũ nhé.” Bác gái đưa căn cước cũ lần lượt trả lại cho Lục Dương và Trương Mẫn Nhi, không quên hỏi, “À, căn cước mới là gửi đến nhà anh Lục hay gửi đến nhà cô Trương đây?”
Bác gái cảm thấy cặp đôi này thật thú vị.
Động tác của hai người có thể nói là y xì đúc nhau, nhưng ở họ có chỗ nào đó bằng mặt mà không bằng lòng.
Ví dụ như đây là lần đầu tiên bác gái thấy hai người đi đăng ký kết hôn mà ghi địa chỉ nhà riêng của từng người, đây không giống như việc cặp vợ chồng mới cưới thường làm, nhìn vào có thể thấy hai người này vốn không sống cùng nhau.
“Gửi đến nhà tôi đi.” Lục Dương nhìn thấy sắc mặt bác gái hơi lạ nên giải thích thêm, “Mấy ngày nữa người yêu tôi sẽ dọn nhà, sau này sẽ ở nhà tôi luôn.”
“À vâng, không thành vấn đề.” Bác gái không nói thêm nữa, nhận lấy phiếu hai người đã điền sau đó hỏi, “Vậy hai người còn việc gì cần tôi giúp đỡ nữa không ạ?”
“Được rồi, hôm nay đã làm phiền bác nhiều rồi.”
“Không cần khách sáo, chúc hai người tân hôn vui vẻ.”
Lúc Lục Dương và Trương Mẫn Nhi rời khỏi chỗ đăng ký kết hôn đã là chạng vạng tối.
Mặt trời sắp lặn ở phía chân trời, khiến cho tất cả cảnh vật vừa ấm áp lại đẹp đẽ.
Lục Dương đột nhiên vươn tay ôm eo cô kéo qua, để cô dựa vào ngực mình.
Sau đó chưa đợi đối phương phản ứng, hắn liền mở camera trước của điện thoại chụp một bức ảnh.
Trong ảnh, gương mặt ngạc nhiên của Trương Mẫn Nhi quay qua một bên, thích hợp để Lục Dương cúi xuống hôn lên khóe môi khẽ nhếch của cô, đồng thời còn vô cùng tinh tế khoe ra chiếc nhẫn cầu hôn trên tay.
“Được rồi.” Lục Dương vô cùng thỏa mãn cất điện thoại, thuận tay cài luôn ảnh làm hình nền.
“Anh mau xóa ảnh đi!”
Trương Mẫn Nhi vươn tay muốn giật lấy điện thoại của Lục Dương, nhưng hắn rất dễ dàng tránh đi được đòn tấn công bất ngờ của cô, sau đó còn cười hi hi ha ha cho điện thoại vào túi, nói một câu chắc nịch, “Không xóa.”
“Anh!! Mau xóa đi!” Trương Mẫn Nhi nghĩ đến người ngoài có thể nhìn thấy ảnh chụp thân mật của mình và Lục Dương, trên mặt liền không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Lục Dương thờ ơ nhún vai giải thích, “Dù sao bây giờ chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp rồi, chụp ảnh thân mật cũng đâu có vi phạm pháp luật, đúng không cục cưng?”
“Anh!!” Trương Mẫn Nhi nhất thời không nghĩ ra được lời nào để phản đối, nhưng vẫn rất ngoan cố hét lên, “Ảnh chụp anh có thể giữ, nhưng không được cài làm hình nền.”
Lục Dương vờ như suy nghĩ, sau đó nói, “Muốn anh đổi hình nền cũng được…” Trương Mẫn Nhi vừa mới thở phào, Lục Dương đột nhiên tiến lại gần, hô hấp nóng rực cũng theo đó phả vào tai cô, khiến cô cảnh giác rụt cổ lại.
Đối phương không để cho cô có bất kì cơ hội nào, ôm lấy eo cô, dịu dàng nói, “Vậy phải xem biểu hiện của em tối nay đã, giống như hôm trước cũng được, vừa mở chân ra vừa cầu xin anh làm em, sau đó hút chặt lấy tiểu đệ của anh.”
Trương Mẫn Nhi không nghĩ Lục Dương có thể nói chuyện này giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Lời nói hạ lưu làm cô xấu hổ đến đỏ mặt, không chỉ như thế, hắn còn nói với bộ dạng hết sức đoan chính đàng hoàng.
“Lục Dương, anh đúng là đồ biến thái!” Trương Mẫn Nhi giận đỏ mặt, nhưng Lục Dương vẫn là bộ mặt trêu ngươi, “Em có thể làm gì anh nào?”.