Chỉ Là Bạn Giường Đừng Nhầm Lẫn


“Dậy rồi à?” Lục Dương quan tâm hỏi han, “Có đói không, anh vừa nấu súp xong.”
Trương Mẫn Nhi không nói, nhưng bụng thì kêu.
Lục Dương cười khúc khích, “Vậy em ngồi dậy đi, để anh bưng súp lên cho.”
Lục Dương đặt chén súp nóng hổi xuống trước mặt Trương Mẫn Nhi, tiện tay kéo ghế ở phía sau đến ngồi cạnh cô.
Trương Mẫn Nhi cầm muỗng lên, ngại ngùng nhìn người đàn ông đang nhìn mình, “Anh không ăn à?”
“Anh ăn rồi.”
“Ò, biết rồi.” Trương Mẫn Nhi quay đầu qua, giả vờ như Lục Dương không tồn tại.
Lục Dương say mê nhìn người trước mặt, chợt nhớ đến một chuyện, “Tối nay Lý Kiệt sẽ qua nhà mình ăn cơm.”
“Hửm??” Từ lần trước đụng mặt Lý Kiệt xong cô có hơi không muốn tiếp xúc với người này.
“Để chúc mừng em hôm nay dọn sang nhà anh á.”
Trương Mẫn Nhi khẽ nhíu mày, “Chuyện này có gì đâu mà phải chúc mừng?”
“Dù sao thì em cũng không muốn cử hành hôn lễ rồi, chúng ta cũng nên có một chút không khí tân hôn chứ.”
Trương Mẫn Nhi không muốn tổ chức lễ cưới, chủ yếu là do cô vẫn cảm thấy cuộc hôn nhân này vốn sẽ không được chúc phúc.

Có thế sống với nhau được mấy năm cũng không biết, dù sao từ đầu nó cũng đã sai rồi.
Lục Dương không biết Trương Mẫn Nhi lại nghĩ như thế, hắn chỉ nghĩ cô không thích tiệc tùng ồn ào cho nên cũng không hỏi tại sao.
Trong lúc Trương Mẫn Nhi ăn súp, Lục Dương đi ra ngoài nghe điện thoại.

Sau khi quay lại liền hỏi, “Anh đi ra ngoài mua ít rau, em có muốn ăn gì không?”
“Gì cũng được.” Nhìn sắc mặt của Lục Dương rất khó đoán được hắn vừa nghe điện thoại của ai, nhưng cô cũng không thèm hỏi.
“Vậy anh mua vịt nướng em thích ăn nhé!”
Lục Dương dọn dẹp xong bàn ăn, hôn một cái chóc lên trán của Trương Mẫn Nhi, rồi nhanh chóng chuồn lẹ, “Anh đi đây, nếu em mệt thì lên giường nghỉ trước đi.

À đúng rồi! Đồ dùng anh đặt chiều nay bên giao hàng sẽ giao đến, đến lúc đó em nhận rồi kí tên giúp anh nhé!”
Lúc nãy là bệnh viện gọi đến để thông báo cho Lục Dương biết rằng báo cáo kiểm tra sức khỏe toàn thân của Trương Mẫn Nhi đã có rồi, dặn hắn khi nào rảnh nhớ đến bệnh viện lấy kết quả.
Lúc Lục Dương hỏi trạng thái sức khỏe Trương Mẫn Nhi tất cả có bình thường không, hắn nghe ra bên kia có hơi do dự, sau đó họ bảo hắn cứ đến nơi rồi sẽ rõ.
Nhanh chóng chạy đến bệnh viện, Lục Dương tìm đến bác sĩ.

Bác sĩ từ trong một đống báo cáo sức khỏe lấy ra kết quả kiểm tra toàn thân của Trương Mẫn Nhi rồi chậm rãi nói, “Thân thể của cô Trương đều không có vấn đề gì cả.”
Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh bác sĩ đã nói tiếp, “Nhưng bởi vì trước đây cô Trương có dùng thuốc tránh thai trong một khoảng thời gian dài, cho nên đã tổn hại rất lớn đến khả năng sinh sản của cô ấy.”
“Như vậy nghĩa là sao?”
“Ngài Lục, đừng nóng vội.” Bác sĩ nhìn thấy sắc mặt của Lục Dương đanh lại, chỉ đành an ủi, “Nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn không thể mang thai, chỉ là tỉ lệ mang thai có hơi thấp so với những người phụ nữ khác.”
“Có khả năng bao nhiêu?”
Bác sĩ trầm tư một chút rồi nói, “Khoảng hai mươi lăm phần trăm.”
Ngoại trừ việc này ra, thì thuốc tránh thai có gây tổn hại gì đến thân thể của vợ tôi nữa không bác sĩ?”
“Hừm… Hệ miễn dịch của vợ ngài sẽ kém hơn một chút, nhưng có thể điều dưỡng từ từ, cũng không quá nghiêm trọng.”
“ Phù… Vậy thì tốt rồi.”
Phản ứng ngoài mong đợi của Lục Dương làm bác sĩ rất ngạc nhiên, người chồng bình thường sau khi nghe tin vợ của mình không thể mang thai, e là sẽ tìm đủ mọi cách để chữa trị, còn hắn lại rất thản nhiên tiếp nhận.
“Tình huống này của cô Trương, tôi cũng không khuyến khích dùng thuốc, nói cho cùng trong thuốc cũng có thành phần gây hại cho cơ thể.

Nếu như được thì ngài nhớ chú ý điều chỉnh dinh dưỡng phù hợp cho cô ấy, nhắc cô ấy phải vận động nhiều, ăn chín uống sôi, tâm lý phải luôn trong trạng thái ổn định.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.” Lục Dương lại hỏi, “Còn cần chú ý gì nữa không?”
“Trước mắt chỉ có như vậy.

Nếu như anh còn có vấn đề nào khác, cứ đến đây hỏi tôi.”
Sau khi đi bệnh viện xong, Lục Dương ghé chợ mua đồ.

Dựa theo dặn dò của bác sĩ, hắn đặc biệt chọn mua cá và thịt, còn chọn thêm rau tươi, cố gắng phối hợp đầy đủ dinh dưỡng.
Về đến nhà, trước khi lên lầu Lục Dương có kiểm tra hòm thư, phát hiện giấy đăng ký kết hôn và giấy chứng minh nhân dân mới của hắn và Trương Mẫn Nhi đã được gửi đến, lập tức mở ra xem.
Quả nhiên trên giấy chứng minh có ghi tên của Trương Mẫn Nhi vào chỗ người bạn đời của hắn, mà trên giấy của cô thì chính là tên của Lục Dương.
Cái gọi là mãn nguyện, chắc là như thế này đi.
Buổi tối khi Lý Kiệt tới chơi có mua thêm hai chai rượu vang.

Nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn ngon, anh ta liền vui mừng hớn hở cười không ngậm được miệng, còn thiếu điều lao đến ăn ngay, kết quả lại bị Lục Dương đánh cho một cái, “Vợ tao còn chưa xuống, chưa được ăn.”
“Xì, đồ trọng sắc khinh bạn.” Lý Kiệt liếc mắt mắng một câu.
Buổi chiều khi nhận được hàng từ shipper, Trương Mẫn Nhi luôn bận bịu dọn dẹp thư phòng, làm xong hết thảy mới phát hiện Lý Kiệt đã đến được một lúc rồi.
Lý Kiệt cũng không khách khí, trực tiếp lớn tiếng hối cô mau lại đây, “Bác sĩ Trương, cô lẹ lẹ chút đi! Sắp đói chết tôi rồi!”
Trương Mẫn Nhi còn chưa kịp ngồi xuống ghế, Lục Dương đã gắp cho cô một miếng cá để vào bát, “Hôm nay vịt quay người ta bán hết rồi, em ăn đỡ cá đi.

Anh mua được cá diêu hồng tươi lắm, em nhớ ăn nhiều một chút.”
Lý Kiệt khinh thường nhìn bộ dạng cung cúc hầu hạ của Lục Dương, trề môi tự gắp cho mình một cái đùi gà không hề khách sáo mà bắt đầu gặm cắn.
Nhìn Lục Dương và Trương Mẫn Nhi gắp đồ ăn qua lại, Lý Kiết phát hiện quan hệ giữa hai người họ giống như một bên cứ tìm cách lấy lòng, còn một bên là cố gắng mà tiếp nhận.
Xem ra, Lục Dương ngược lại đã trở thành một kẻ đáng thương trong cuộc hôn nhân này.
Kết thúc bữa tối, Trương Mẫn Nhi mệt mỏi chào một tiếng rồi chuồn lên lầu nghỉ ngơi.

Trên bàn ăn chỉ còn lại Lục Dương và Lý Kiệt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui