Sau khi trải qua sự tình quen thuộc vào mỗi buổi tối, Lục Dương không gấp giúp Trương Mẫn Nhi tắm rửa.
Vật lớn sớm mềm bị động nhỏ chật hẹp dịu dàng ôm lấy, giống như một chiếc tổ ấm áp.
Cảm giác dinh dính khiến Trương Mẫn Nhi có hơi khó chịu.
Cô động thân muốn đi tắm, nhưng lại bị đối phương kéo về, động tác quá mạnh khiến hung khí bên trong lại có dấu hiệu rục rịch.
“Tôi muốn đi tắm, anh buông ra coi.” Phần thân dưới trần trụi của Trương Mẫn Nhi kết hợp với Lục Dương chặt chẽ không một kẽ hở, giọng nói khàn khàn còn mang theo tia tình dục mờ ám.
Lục Dương cúi đầu hôn lên phiến môi hồng nộn của Trương Mẫn Nhi, nhỏ giọng mè nheo, “ Nằm thêm chút nữa thôi.”
Trương Mẫn Nhi phát hiện gần đây Lục Dương lúc trên giường cực kì mạnh bạo, động tác vừa mạnh vừa sâu, nhiều lần khiến cô có cảm giác ngạt thở.
Đương lúc Trương Mẫn Nhi đang nghĩ đến chuyện đâu đâu, Lục Dương đột nhiên hỏi, “Cục cưng, em có hình chụp lúc nhỏ không?”
“Sao anh lại hỏi cái này?” Thân thể Trương Mẫn Nhi đột nhiên cứng lại, giọng nói cũng không còn nhẹ nhàng như trước.
“Chỉ là muốn nhìn thử em lúc nhỏ như thế nào mà thôi.”
Nghe giọng Lục Dương dường như không có ý gì khác, tâm tình Trương Mẫn Nhi cũng dần buông lỏng một chút, “Lúc nhỏ tôi xấu lắm.”
“Ừ, không có thì thôi.” Lục Dương lật người Trương Mẫn Nhi lại, để cô nằm ngửa, tư thế này có thể nhìn rõ được biểu cảm khi lên đỉnh của đối phương.
Trương Mẫn Nhi cảnh giác đến việc đối phương đang muốn làm, nhanh chóng đẩy hắn ra, “Anh tự đi wc mà giải quyết!”
Lục Dương để ngoài tai lời cô nói, tách hai chân đang khép chặt của cô ra, bàn tay nâng cặp mông trắng trắng nộn nộn lên, vật lớn nóng bỏng chuẩn xác cắm sâu vào động nhỏ.
Bởi vì lúc nãy Lục Dương vào quá sâu, Trương Mẫn Nhi cảm thấy bên trong người mình có hơi đau, hai tay đỡ lấy lồng ngực rắn chắc của đối phương, con ngươi mờ sương không chút chống cự nhìn người đàn ông đè trên thân mình, “Đừng vào đến cùng, bên trong còn đau.”
Lục Dương đau lòng hôn xuống khóe mắt ươn ướt của cô, “Được, anh không vào, chỉ làm ở ngoài thôi.”
Lần này không đâm rút kịch liệt như lần trước, vật lớn chỉ vào một chút trong động nhỏ hẹp, lúc vào hơi sâu lại lập tức rút ra.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Lục Dương cũng xuất ra, phát hiện bên dưới của Trương Mẫn Nhi có hơi sưng, nhanh chóng giúp cô vệ sinh thân thể, sau đó còn bôi thuốc cho cô.
Thuốc bôi lành lạnh mới bôi có chút không thoải mái, nhưng sau khi thuốc tan lại khiến cô dễ chịu ko ít.
Lục Dương không nhớ đây là lần thứ mấy trong tháng nhận được loại phong bì ẩn danh này.
Kẻ kia càng lúc càng quá đáng, không chỉ gửi chuyển phát đến công ty mà còn gửi đến nhà hắn.
Nếu như không phải mỗi ngày hắn đều về nhà sớm hơn Trương Mẫn Nhi, e rằng cô sẽ là người đọc được nó.
Dù bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải điều tra cho rõ ràng mọi chuyện trước, không thể để cô biết được chuyện này.
Gần đây hành động của Lục Dương có hơi lạ, bình thường Trương Mẫn Nhi đi làm hay tan ca hắn đều kiên quyết đưa đón.
Nhưng mấy ngày nay hắn đột nhiên lại nói phải về nhà sớm để nấu cơm, buổi chiều không thể đến đón cô tan làm.
Sau khi tan làm, Trương Mẫn Nhi sắp xếp lại các văn kiện ngổn ngang trên bàn cho vào tủ.
Y tá Vu cùng lúc xuống lầu, nhìn thấy cô vẫn chưa về liền vui vẻ đề nghị, “Bác sĩ Trương, chị cũng sắp về à?”
“Ừ.”
“Vậy cùng đi chung đi.”
Gần đây Vu Khiết không thấy Lục Dương đến bệnh viện, lúc đi thang máy tiện miệng hỏi, “Lục tổng dạo này bận lắm à? Lâu quá rồi tôi không thấy anh ấy đến đón chị.”
“Ừ, chắc vậy.” Trương Mẫn Nhi tùy tiện đáp hai câu.
Vu Khiết để ý tâm tình của cô không được tốt, cũng không nói gì nữa.
Sau khi hai người xuống lầu, Trương Mẫn Nhi nhìn thấy Lục Phong đã chờ Vu Khiết ở trước cổng bệnh viện.
Nhìn thấy cả hai, gã vẫy vẫy tay.
“Bác sĩ Trương, tôi đi trước nhé! Chị nhớ lái xe cẩn thận.”
Vu Khiết là một cô gái có tính cách ôn hoà, cô chầm chậm đi qua rồi nhào vào lòng Lục Phong, hắn cúi đầu hôn lướt qua má cô một cái, dịu dàng hỏi thăm, “Hôm nay làm việc có mệt không?”
“Không mệt một chút nào.” Vu Khiết lắc đầu, sau đó hỏi, “Gần đây anh có gặp Lục tổng không?”
“Không có? Sao vậy?”
Tuy Lục Phong và Lục Dương là anh em họ thân thiết, nhưng cũng không phải ngày nào cũng gặp như Lý Kiệt, có nhiều chuyện không biết là chuyện bình thường.
Lại nói gần đây Lục Dương có liên hệ với hắn một lần, cũng là nhờ hắn điều tra Triệu Lộ Dung – hung thủ giết người của vụ án mạng hai mươi năm trước.
“Hồi trước Lục tổng đều đến đón bác sĩ Trương tan ca, nhưng dạo gần đây không thấy anh ấy đến đón nữa.
Mới nãy khi nhắc đến Lục tổng, em thấy bác sĩ Trương không được vui lắm, có lẽ họ lại cãi nhau rồi.”
“Mỗi ngày họ cùng nhau sống dưới một mái nhà, không tránh khỏi việc cãi nhau, chuyện này bình thường mà.” Lục Phong an ủi cô vợ nhỏ thiện lương, “Em đừng lo lắng nữa.”
Vu Khiết nghĩ lời của Lục Phong cũng có lý, thế là không hỏi nhiều nữa.
Trương Mẫn Nhi về đến nhà, Lục Dương đã nấu cơm xong, gọi cô nhanh chóng qua ăn, “Cục cưng, rửa tay rồi qua ăn cơm.”
Trên bàn ăn, Lục Dương đã bày sẵn thức ăn thơm ngon, nhưng hôm nay khẩu vị của cô không được tốt, ăn mấy miếng đã ăn không nổi nữa.
“Em sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?” Lục Dương buông đũa, sờ sờ trán Trương Mẫn Nhi nhưng không bị sốt, sắc mặt nhìn cũng không kém, sao lại đột nhiên không muốn ăn?
“Có lẽ là mệt quá thôi, tôi lên sofa nằm nghỉ một lát.”.