Lục Dương lo lắng buổi tối Trương Mẫn Nhi sẽ lại đau bao tử, sau khi thu dọn chén đũa xong, còn chu đáo hầm thêm một nồi súp gà bổ dưỡng.
Sau khi sơ chế gà xong, hắn vặn nhỏ lửa lại, đặt giờ ninh gà, hầm thêm một lát là có thể ăn được rồi.
Lục Dương nhìn thấy Trương Mẫn Nhi đang ngủ say trên sofa, lấy chăn bông trong phòng ngủ ra đắp lên cho cô, đặt ở dưới đầu cô một cái gối, như vậy sẽ làm cô ngủ thoải mái hơn.
Từ sau lần cãi nhau về việc Trương Mẫn Nhi làm bác sĩ tư vấn cho dự án của Lưu thị, quan hệ căng thẳng giữa Lục Dương và Trương Mẫn Nhi trái lại đã dịu đi rất nhiều.
Lục Dương nghĩ lại những việc mình đã làm, hắn thực sự không nên không hỏi rõ trước sau mà đã cãi nhau với cô.
Tuy ngoài mặt là quan tâm, nhưng thực tế hắn chỉ muốn khóa cô lại ở bên mình.
Nhưng hắn biết nếu hắn khóa cô càng chặt, cô sẽ vùng vẫy càng mạnh mẽ, thậm chí không tiếc tổn thương bản thân mình.
Lục Dương thỉnh thoảng sẽ bị miệng lưỡi sắc bén cùng dáng vẻ xù lông của cô chọc cho điên lên, thế nhưng hắn chưa từng muốn cô thay đổi.
Trương Mẫn Nhi của hắn sẽ không biết nói lời ngọt ngào, cũng không biết làm nũng với hắn, bởi Trương Mẫn Nhi mà hắn thích chính là người như vậy.
Nếu như đã thực sự yêu một người, bạn sẽ hi vọng người đó sẽ không bao giờ thay đổi bất cứ điều gì.
Bởi vì điều bạn yêu chính là bản chất vốn có của người đó.
Trương Mẫn Nhi bị đói tỉnh dậy, khẽ mở mắt ra, phát hiện mình không biết từ lúc nào đang gối đầu trên chân của Lục Dương, trên người còn được đắp chăn bông ấm áp.
“Dậy rồi?” Lục Dương cúi người hôn lên trán cô, “Anh nấu xong súp gà rồi, em muốn ăn không, để anh đi lấy cho em ăn nhé?”
Không bao lâu sau, Lục Dương đã bưng một chén súp gà nóng hôi hổi từ nhà bếp lên.
Trương Mẫn Nhi vẫn còn chưa tỉnh lắm, hắn sợ cô bị phỏng, múc một muỗng cẩn thận thổi thổi rồi mới đưa đến bên miệng cô, “Nào, nếm thử xem.”
Trương Mẫn Nhi do dự một hồi, sau đó khẽ mở miệng.
Mùi vị thơm ngon nhanh chóng hòa tan trong miệng.
Chén súp này cứ được hắn đút từng muỗng, từng muỗng cho đến hết.
Lục Dương rút khăn giấy cẩn thận lau miệng cho cô, “Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi.”
“Đau.”
Trương Mẫn Nhi vừa dứt lời, Lục Dương đã nhanh chóng tiến sát lại gần cô, “Anh đã nói phải ăn cơm đúng giờ rồi mà, lại đau bao tử nữa rồi đúng không?”
Thực ra không phải đau bao tử, chỉ là trong lòng Trương Mẫn Nhi có chút khó chịu.
Lục Dương để Trương Mẫn Nhi nằm trên sofa, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng cho cô, vừa xoa vừa ân cần hỏi han, “Đau nhiều không em?”
Trương Mẫn Nhi xấu hổ nhắm tịt mắt lại, “Cũng bình thường.”
“Ừ, nếu như đau nhiều phải nói cho anh biết để anh đi lấy thuốc cho em.”
“Công ty anh gần đây bận lắm à?” Trương Mẫn Nhi làm như đang nói chuyện phiếm.
“Cũng ổn.” Lục Dương khẽ nhíu mày, “ Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Trương Mẫn Nhi thuận theo lời của y tá Vu để hỏi chuyện mà mình muốn biết, “Hôm nay lúc tan ca, y tá Vu có hỏi tôi có phải dạo này anh bận lắm không, lâu quá không thấy anh tới bệnh viện.”
Lục Dương lo lắng chuyện chuyển phát sẽ bị Trương Mẫn Nhi phát hiện, tìm đại một cái cớ, “Chờ anh làm xong dự án là được rồi.”
Trương Mẫn Nhi cũng không nói nữa, chỉ nhẹ ừ một tiếng.
“Đỡ nhiều chưa?” Lục Dương cúi đầu hôn lên môi cô, “Anh xoa thêm cho em nhé?”
“Đã không sao rồi.”
Tay của Lục Dương tiến vào trong áo mỏng của Trương Mẫn Nhi, nhẹ nhàng chạm lên da thịt bóng loáng.
Trương Mẫn Nhi khẽ hé mắt, nhưng không cản động tác mạnh bạo của hắn lại, chỉ lạnh lùng nói, “Vào phòng rồi làm.”
Trương Mẫn Nhi cũng không bài xích việc thân mật da thịt với Lục Dương.
Nhưng trừ hắn ra thì người khác chạm vào cô đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chỉ bằng việc lần trước Lưu Việt cố ý nắm lấy cổ tay cô, việc tiếp xúc da thịt đó khiến cho cô cảm thấy thật buồn nôn.
Lục Dương phát hiện Trương Mẫn Nhi có chút thất thần, cố ý đưa vật lớn tiến sâu vào trong thân thể.
Khoảnh khắc đó đã đem cô trở về với hiện thực.
Cô hít sâu một hơi, bên trong đã hoàn toàn siết chặt lấy hung khí cứng rắn của đối phương.
“Sâu quá…”
Trương Mẫn Nhi thở đốc.
Vật lớn không e dè quấy nhiễu bên trong động nhỏ yếu ớt, loại tê dại quen thuộc khiến hai chân cô run rẩy kịch liệt.
Tình sự kịch liệt qua đi, Trương Mẫn Nhi được Lục Dương nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Áo quần dính đầy mồ hôi tản ra một mùi hương dìu dịu.
Hắn muốn để lại một nụ hôn sâu trên cái cổ trắng mịn của đối phương, nhưng vừa chuẩn bị hôn liền nghe thấy lời bất mãn, “Đừng hôn ở đó, sẽ bị người khác nhìn thấy.”
“Vậy cứ để cho họ nhìn thấy đi.” Lục Dương không quan tâm lời phản đối của cô.
Trên chiếc cổ non mềm hắn mạnh bạo cắn xuống, để lại một dấu hôn đỏ tươi.
Bởi vì dấu vết lưu lại ở chỗ quá rõ ràng, Trương Mẫn Nhi không thể nào che bằng cổ áo được, thế là lúc đến bệnh viện không ít đồng nghiệp chú ý đến dấu hôn đỏ chót trên cổ của cô.
Vu Khiết vốn còn cho rằng quan hệ giữa Lục Dương và Trương Mẫn Nhi đang căng thẳng, bây giờ xem ra Lục Phong đã nói đúng, lo lắng của cô quả thật quá dư thừa.
Lục Dương mới vừa đến công ty, phía sau Lý Kiệt đã bám theo, vứt loại phong bì quen thuộc lên bàn của hắn, “Của mày.”
“Hửm!?”
Lục Dương cầm lấy phong bì, xé ra xem.
Vẫn là một tờ giấy, lần này kẻ kia đã đổi thành ghi một dòng ‘Trương Mẫn Nhi, kẻ giết người cần phải đền mạng!’
“Tao nói này, mày nên báo cảnh sát càng sớm càng tốt đi.” Lý Kiệt có hơi lo lắng, “Cứ im lặng như vậy cũng không phải cách hay.”
Lục Dương không nói gì chỉ im lặng.
Hắn nhìn chằm chằm vào phong bì trước mặt, lại lật tới lật lui nhìn đi nhìn lại.
Hắn để ý kẻ kia mỗi lần đều sử dụng công ty chuyển phát Nhân Phúc để gửi chuyển phát cho hắn.
“Tao có cách rồi.” Lục Dương cười khẽ nói.
“Cách gì?”
“Người này luôn dùng một công ty chuyển phát, hơn nữa còn gửi đến cùng một nơi.
Công ty chuyển phát này chắc chắn sẽ có ấn tượng.” Hai mắt Lục Dương nheo lại, “Liên hệ với công ty đó, nói không chừng có thể có manh mối.”
“Công ty chuyển phát bây giờ cũng có quy tắc.” Lý Kiệt nhịp nhịp chân nói, “Dù có hỏi người ta cũng chưa chắc sẽ nói cho mày biết.
Đây là bảo mật thông tin khách hàng, trừ phi mày đi báo cảnh sát, để bên đó ra tay.”
“Không cần báo cảnh sát, Lục Phong có thể giúp.”
“Ờ ha, mày không nói tao cũng quên mất.” Lý Kiệt gật đầu, “Anh ấy cũng là cảnh sát.”
“Ừ, để tao đi gọi điện cho anh ấy.” Lục Dương nói đại khái sự tình cho Lục Phong biết.
Lục Phong không nói hai lời liền gật đầu cái rụp, “Chuyện này cứ giao cho anh, anh sẽ điều tra giúp mày."
"Làm phiền anh rồi, khi nào rảnh em mời anh vài chai."
"Ừ được, lúc đó không say không về."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Phong lập tức đến công ty chuyển phát Nhân Phúc để điều tra về kẻ bí ẩn gần đây cứ gửi chuyển phát cho Lục Dương.
Vì người gửi này rất đặc biệt, cho nên nhân viên ở công ty chuyển phát có ấn tượng rất sâu.
Lục Phong mới hỏi địa chỉ nhân viên đã cho ngay, “Phòng 1306 khu nhà số 7, số 412 đường Hoàng Văn Thụ.
Mỗi ngày người ấy đều gọi điện cho bên tôi để hẹn giờ giao hàng, nên tôi có ghi lại địa chỉ."
Lục Phong còn hỏi thêm, “Người đó là nam hay nữ?"
"Nữ, nhìn chừng khoảng năm mươi tuổi."
Sau khi nghe chuyện Lục Dương nói, trong lòng Lục Phong đã có đối tượng nghi ngờ.
Hắn có một bức ảnh của Triệu Lộ Dung, lấy ra đưa cho người nhân viên kia nhận mặt, “Có phải người trong ảnh này không?"
"Đúng rồi, đúng rồi! Chính là bà ấy." Nhân viên nhìn ảnh gật đầu, “Người này lạ lắm.
Mỗi ngày đều gửi chuyển phát nhanh, nhưng bà ấy không nói gì cả, chỉ đưa tiền và phong bì cần gửi thôi."
"Cảm ơn anh đã hợp tác.
Nếu như còn vấn đề nào khác tôi sẽ liên lạc với anh sau."
Theo điều tra của Lục Phong, Triệu Lộ Dung mới ra tù thôi mà đã kiếm chuyện ngay rồi? Nhưng tại sao lại nhắm vào Trương Mẫn Nhi? Nghe đâu lúc bà ta đi tù còn có một đứa con gái tầm tám tuổi, bây giờ lớn lên chắc cũng xấp xỉ tuổi của cô.
Chẳng lẽ...?.