Chỉ Là Bạn Giường Đừng Nhầm Lẫn


Một đêm phóng túng khiến hai người mệt mỏi rã rời.

Khi tỉnh dậy đã là chiều ngày thứ hai, Lục Dương mở mắt ra, dụi dụi mắt, có hơi cúi đầu, phát hiện Trương Mẫn Nhi đang gối lên cánh tay hắn ngủ ngon lành.
Lục Dương yêu thương cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.

Vì không muốn đánh thức đối phương, hắn âm thầm rút cánh tay được cô gối lên, lại thuận tay cầm lấy điện thoại trên đầu giường đi ra ngoài.
Trong điện thoại có thông báo mấy cuộc gọi nhỡ từ Lý Kiệt, Lục Dương không chút do dự gọi lại, giọng nói khàn khàn còn mang theo mùi tình dục, “Alo, Lý Kiệt, gọi tao có chuyện gì không?”
Nghe giọng của Lục Dương, Lý Kiệt liền cười *** ****, sau đó trêu chọc nói, “Ù uôi, đêm qua dữ dội quá ha.”
“Hừ, mày hâm mộ à?” Lục Dương không chút lưu tình phản kích, “Người neo đơn như mày thực đáng thương.”
“Khụ…khụ…” Lý Kiệt làm ra vẻ ho khan, sau đó đổi chủ đề, “Hôm qua mày gặp Triệu Lộ Dung chưa? Mọi chuyện sao rồi?”
Nhắc đến Triệu Lộ Dung, giọng nói của hắn liền trầm xuống, “Gặp rồi, bà ta chỉ muốn tiền mà thôi.” Về thân thế của Trương Mẫn Nhi, càng ít người biết càng tốt.

Tuy Lý Kiệt là anh em chí cốt của hắn, nhưng chuyện có liên quan đến Trương Mẫn Nhi, hắn vẫn nên cẩn trọng.
“Người đàn bà đó và bác sĩ Trương có quan hệ gì vậy?” Lý Kiệt hiếu kỳ hỏi, “Bằng không sao cứ nhắm vào cô ấy mãi thế?”
“Tao cũng không hỏi nhiều, chỉ để tiền lại cho bà ta mà thôi.” Lục Dương cố ý đánh lạc hướng, “Đúng rồi, hợp tác với công ty B tiến hành thế nào rồi?”
“Tao đang muốn nói với mày chuyện này đây.

Chuyện hợp tác với họ đã chuẩn bị hết rồi, nhưng mà bên đó cần nói chuyện trực tiếp với mày, cho nên mấy ngày nữa mày và tao lại phải đi thành phố B một chuyến.”
“Ừ, mày cứ sắp xếp đi rồi báo tao sau.” Lục Dương nghe tiếng mở cửa trên lầu, biết là Trương Mẫn Nhi đã dậy rồi, “Hình như em ấy thức dậy rồi, lát tao gọi mày sau, cúp đây.”
“Anh đánh thức em sao?” Lục Dương nghĩ động tác của mình mạnh quá nên khiến cô không an giấc.
“Không phải tại anh, dậy thì dậy thôi.” Trương Mẫn Nhi khẽ lắc đầu.
“Anh đi làm súp, lát nữa là xong rồi, em ngồi nghỉ chút đi.” Lục Dương chú ý đến tư thế đi lại của cô có hơi kỳ kỳ, đi đến bên người hỏi, “Sao thế? Chỗ nào khó chịu à?”
“Không có.” Trương Mẫn Nhi không tự nhiên lại quay đầu, trên mặt chợt đỏ lên.

Cô vịn tay nắm sofa rồi ngồi xuống từ từ, eo nhỏ cứng nhắc có hơi vặn vẹo, đau đớn làm đôi mi thanh tú nhíu chặt, khẽ rên lên, “Ưm…”
“Eo đau sao không nói cho anh biết?” Lục Dương trách móc nhưng vẫn nghe rõ là đang đau lòng quan tâm.

Hắn cầm một cái gối mềm mại đặt sau lưng để cho cô dựa vào, “Anh xoa bóp cho em nhé?”
“Không cần đâu, anh đi nấu cơm đi, em đói rồi.” Trương Mẫn Nhi cảm thấy mặt mình hơi nóng, sợ bị đối phương phát hiện ra.
Lục Dương thấy cô hơi co người, nhanh chóng hôn một cái lên mặt cô an ủi, “Vậy em nằm đây một lát đi, khi nào nấu xong anh sẽ gọi.”
Trương Mẫn Nhi đưa tay sờ chỗ mới bị hắn hôn, có gì đó rất khác với trước đây.

Dường như cả người như được ngâm trong mật ngọt, ngọt đến nỗi trong lòng cô cũng sinh ra một loại cảm xúc trước đây chưa từng có.
Vốn tưởng rằng quan hệ giữa hai người sẽ trở lại bình thường khi nói hết mọi chuyện cho hắn nghe, nhưng không ngờ hai người còn càng căng thẳng hơn trước kia.
Lúc Lục Dương ngồi bên cạnh, Trương Mẫn Nhi cảm thấy trái tim mình như muốn vọt ra bên ngoài.

Cô thất thần ngồi đó không nhúc nhích, đợi đến khi hắn nấu cơm xong, gọi mấy lần cô mới bừng tỉnh, “Tới ngay.”
Từ sau bữa cơm không mấy vui vẻ ở Lục gia tới nay, Lục Dương cũng không về nhà họ Lục nữa, giống như chiến tranh lạnh với cha Lục, ai cũng không chịu nhượng bộ đối phương.
Tuy không muốn về nhà họ Lục, nhưng Lục Dương vẫn thường liên lạc với mẹ của hắn.

Hắn hay gọi điện cho bà hỏi thăm này nọ.

Trong ấn tượng của mẹ Lục, Lục Dương là một đứa con hiếu thuận nghe lời, cho dù bà có dạy dỗ nghiêm khắc đến nhường nào, hắn cũng sẽ theo ý của bà mà làm theo.

Nhưng duy nhất chỉ có chuyện của Trương Mẫn Nhi lại khiến cho bà không hiểu nổi quyết định của hắn.
Gần đây sức khỏe của cha Lục không được tốt như trước, nửa đêm hay ho nhiều khiến mẹ Lục phải thức dậy, nhưng ông cứ không muốn đến bệnh viện kiểm tra.

Cho đến khi trong một cuộc họp quản lý gần đây, cha Lục vừa đứng dậy chuẩn bị phát biểu thì đột nhiên chóng mặt, trước mắt tối sầm, lúc tỉnh dậy đã nằm trong bệnh viện.

Sau khi bác sĩ tiến hành kiểm tra, họ chẩn đoán cha Lục bị xơ cứng động mạch.
Cha Lục vốn đã có bệnh cao huyết áp, đặc biệt là sau khi Lục Dương rời khỏi Lục thị, tất cả mọi việc đều rơi hết vào tay ông.

Tinh thần vốn đã không tốt, còn thường xuyên bị áp lực công việc khiến thần kinh ông luôn trong trạng thái căng thẳng.

Bệnh cũ bệnh mới chồng chất, cứ thế làm cho mẹ Lục cũng không biết phải làm sao.
Mẹ Lục vốn muốn nhân lúc cha Lục nằm viện gọi cho Lục Dương đến để làm hòa, nhưng ông kiên quyết ra điều kiện nếu hắn không chịu chia tay với Trương Mẫn Nhi thì đừng mong ông cho phép bước chân về Lục gia.
Tuy mẹ Lục cũng không thích Trương Mẫn Nhi, nhưng nói thế nào Lục Dương cũng là con của bà đứt ruột đẻ ra.

Cha Lục đã không phải là cha ruột thì thôi, còn bà thì không thể làm ngơ được.
Sau mấy lần thuyết phục cha Lục không thành, mẹ Lục cũng coi như từ bỏ việc thuyết phục chồng mình chấp nhận lựa chọn của Lục Dương, nhưng bà thầm tính toán phải làm thế nào để hắn có thể quay về Lục thị.
Sau khi Lục Dương rời khỏi nhà họ Lục, một phòng ngủ bị bỏ trống.

Hôm nay dì giúp việc hỏi có cần quét dọn lại phòng của hắn không, dù gì phòng để lâu không ở cũng sẽ đóng bụi.

Mẹ Lục thấy quét tước một chút cũng được, nếu như ngày nào đó hắn về liền có thể vào ở ngay.
“Phu nhân, tôi tìm được quyển sổ cũ này trong phòng của Lục thiếu gia.

Bà xem thử có cần dùng không? Nếu không thì tôi sẽ vứt đi.” Dì giúp việc đang quét dọn thì phát hiện dưới gầm giường có một quyển số bìa màu xanh lá, bên cạnh còn có một cái khóa màu vàng, hình như phải có chìa khóa mới mở được.
Mẹ Lục cầm lấy quyển sổ nhìn một lúc lâu, “Lúc cô quét dọn có tìm thấy chìa khóa nào mở được cái này trong phòng không?”
“Tôi không thấy, khắp kệ sách lẫn mấy ngăn kéo tôi đều dọn dẹp qua, nhưng không thấy chìa khóa đâu cả.” Dì giúp việc đã kĩ càng quét dọn từng ngóc ngách, cho nên nếu thấy chìa khóa bà sẽ biết ngay.
Lục Dương là một người kỹ tính, nhưng lần này lại bỏ một quyển sổ ở Lục gia còn khóa lại, có lẽ là lúc đi gấp quá nên quên mang theo.

Mẹ Lục nghĩ một hồi rồi nói với dì giúp việc, “Cô cứ dọn dẹp tiếp đi, nếu tìm thấy chìa khóa thì đưa cho tôi.

Chuyện này không được để người thứ ba biết, hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rồi, phu nhân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui