Chỉ Là Hoàng Hậu

Bốn năm sau -

Chạng vạng tối, khoái mã vào cung, lúc lao qua cửa
cung Đại Ngụy, trực tiếp rút thẻ bài ra, chỉ nháy mắt sau đã khuất bóng. Thị vệ vừa thấy quần áo, đã biết là tiểu thái giám vào cung mấy năm
nay. Tiểu thái giám này số rất hên, sau đại hôn của Hoàng thượng, lập
tức hắn được chọn làm thái giám bên cạnh, thỉnh thoảng lại xuất cung…
Rốt cuộc Hoàng thượng phái hắn xuất cung làm cái gì nhỉ? Mỗi khi giục
ngựa chạy qua, luôn ngửi thấy một thứ mùi.

Tiểu thái giám đi đến trước cửa cung cửu trùng, xuống ngựa bước vào.

“Ngài về rồi…”

Tiểu thái giám cười nói: “Vất vả vất vả, tôi phải vào điện gấp đây.” Quăng dây cương cho lão thái giám, hấp tấp chạy đi.

Dọc theo đường đi của hắn, những ngọn đèn trong cung tỏa sáng rực rỡ. Bệ hạ đời này có niên hiệu Thiên Đức, thực ra lại là một hoàng đế không tốt
chút nào… Đương nhiên, không phải là không tốt đối với dân chúng, mà là
yêu cầu quá nghiêm khắc đối với bản thân. Từ sau khi hắn ngồi lên ngôi
vị hoàng đế, đèn đuốc trong cung ban đêm mười cái thì năm sáu cái bị tắt hết, đêm khuya ít người bước vào cung điện, ngoại trừ cung của Hoàng
hậu, đèn đuốc ở hậu cung hầu như đều tắt cả.

Con đường hắn đi
này, vẫn là vị bệ hạ hà khắc kia nhìn hắn trầm ngâm thật lâu, rì rầm:
“Thú vui duy nhất mà nàng ưa thích, ta chắc chắn không thể hủy đi…” Vì
thế mới để lại.

Hắn vội vàng đi vào ngự thư phòng, Lâm Tú đứng ngoài cửa nói khẽ:

“Bệ hạ vẫn còn đang phê tấu chương.”

Tiểu thái giám tiến vào ngự thư phòng, đầu tiên là phất phất tay vài cái với lão thái giám đang đứng canh giữ, sau đó bước vào trong noãn các thay
Khúc cư thâm y – hậu y của Đại Ngụy, nếu không có ai giúp đỡ thì cô
không có cách nào mặc nổi trong một lát, không bằng vận trường y của Tây Huyền cho rồi, dù sao bây giờ trong ngự thư phòng cũng không có người
ngoài.

Cô bưng một lồng trúc nhỏ còn âm ấm đi ra, Lý Dung Trị
đang cúi đầu nhìn chăm chú một tờ tấu chương. Cô bước lên hai bậc thang, đi đến bên cạnh hắn, vừa thấy tờ tấu chương hắn đang cầm trong tay, mày khẽ nhướng.

Vị bệ hạ hà khắc này, mỗi một tấu chương đều nhất
thiết phải xem qua, nhưng có khi mấy quan lại cấp dưới thích thổi phồng
sự việc, tấu chương có thể xếp thành cả ngàn cả đống. Lúc đầu cô thấy
thú vị, cười ha ha, lâu dần cô chỉ thương cho vị hoàng đế hà khắc này.

Long ỷ (ghế vua ngồi) cực rộng, cô nhẹ nhàng tiến đến, Lý Dung Trị rốt cuộc
phát hiện ra có người, xoay lại vừa thấy cô, mỉm cười nói: “Hai khắc
trước ta vừa nhớ đến nàng, nghĩ nàng đã ngủ rồi chứ.”

Bệ hạ, là
hai khắc trước hay là một, hai ngày trước? Cô cười trừ, cũng không nói
gì thêm, nhẹ nhàng hé nắp lồng trúc, lộ ra mấy chiếc bánh bao be bé tròn tròn bên trong.

“Lúc chạng vạng tối, tôi xuất cung thấy được
quán bánh bao hải sản này, nếm thử hai miếng, rất vừa miệng, vì thế đem
về một ít cho bệ hạ. Lồng trúc này tôi luôn luôn giữ sát bên người, trên đường mang về đều đặt trong tầm mắt, bệ hạ có thể yên tâm dùng.” Nghĩ
nghĩ, cô cầm một cái bánh lên, lúc hé miệng cắn một miếng nhỏ, không
phát hiện thấy ngón tay Lý Dung Trị khẽ động đậy, cô cười: “Không có
việc gì.” Cô đưa đến bên miệng hắn.

Hắn một ngụm nuốt thẳng xuống. Cũng thường, hắn nheo mắt cười nói: “Mùi vị không tệ.”

“Nếu đã không tệ, bệ hạ ăn nhiều một chút đi. À, đây là hương vị dân gian,
bệ hạ hiển nhiên là muốn nếm thử một chút mùi vị đồng quê, hiểu được dân tình.”

Hắn bật cười, rốt cuộc cũng để bút xuống, nhấc chiếc bọc nhỏ lên nếm thử.

Vị hoàng hậu bệ hạ này, không thích ẩm thực cung đình lắm. Hơn nữa ẩm thực trong cung hiếm khi có hải sản, cô thì thường ăn vài miếng đã no. Cô
ngồi trên ngôi vị hoàng hậu, khó khăn cũng không phải ít, cho nên hắn mở một mắt nhắm một mắt, dung túng cho cô vài việc lặt vặt.

“Sau đó, sai cung nữ giúp nàng thay cung trang đi.”

“Tuân chỉ.” Cô cười, lại nhìn một cái tấu chương. “Xem ra bệ hạ định thức
trắng đêm rồi. Không bằng bệ hạ chợp mắt đi, để tôi đọc cho ngài nghe.”

Hắn khẽ nheo mắt, nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nói:

“Thị lực của nàng không được tốt, vẫn là đi nghỉ sớm thì hay hơn.”

Cô cười cười, chờ hắn ăn hết hơn phân nửa, một ngụm xử hết phần còn lại
trong bọc, cầm tấu chương lên. “Một khi đã như vậy, bệ hạ chia cho tôi
một chút long ỷ ngài đang ngồi, để tôi đọc mấy bức tấu chương đơn giản
nhé? Nếu gặp chuyện đại sự hoặc là đoạn nào tràng giang đại hải quá, tôi viết lại chữ giản thể ngay bên cạnh, để bệ hạ đọc vào là hiểu ngay,
cũng nhanh hơn một chút, được không?”

Hắn hơi phân vân trong chốc lát, liền gật đầu đồng ý.

Từ Đạt làm Đại Ngụy hoàng hậu bệ hạ chỉ mới bốn năm, dưới sự hướng dẫn chỉ bày của hắn, cũng đã có hiểu biết bước đầu đối với triều đình Đại Ngụy. Nhưng dù sao cũng chỉ mới bốn năm, nói đến quan hệ giữa quan viên ở các thành thị khác ngoài kinh đô Đại Ngụy, vẫn còn lâu mới bằng được vị
hoàng đế bệ hạ khi còn ở Tây Huyền làm chất tử đã theo dõi sít sao thế
cục ở Đại Ngụy này.

Hắn đối với cô, có một lòng tin nhất định…
Không, quả thực là lòng tin trọn vẹn, cô nghĩ, cũng cảm thấy bản thân có lẽ phải biết lấy đó làm tự hào.

Cho dù là với Lâm Tú, Lý Dung
Trị cũng không hề tin tưởng để giữ lại. Có thể đem cả tánh mạng giao cho Lâm Tú, nhưng tuyệt đối không thể đem chuyện chính sự nhờ cậu ta, đây
là lòng tin được chọn lựa của hắn.

Từ Đạt ngắm hắn sau khi phê
xong một bản tấu chương, cầm lấy bản còn lại. Quả nhiên, hắn khẽ nhíu
mày, khóe miệng theo thói quen lại cong lên. Chủ nhân của tấu chương này chính là lão thần năm đó đã ra sức phù trợ hắn, cô nghĩ, không quá hai
năm nữa, vị trọng thần trong triều này sẽ trở thành con gà dưới tay hắn – Đại Ngụy không phải có câu giết gà dọa khỉ hay sao.

Việc gì cũng quá mức, nghĩ mình lập được đại công, đến nỗi làm một số chuyện mà vị
hoàng đế hà khắc này tuyệt không cho phép, quả thực là kết cục đi đời
nhà ma.

Vị hoàng đế bệ hạ này còn nghiêm khắc kiềm chế bản thân,
làm sao có thể để cho những người khác thoải mái nuôi dê béo như vậy
được?

Ai ai cũng nghĩ hắn tính yếu đuối nhân nhượng, cưới một Kim đao hoàng hậu. Vụ án năm trước vốn nên tru di toàn tộc, là hoàng hậu bệ hạ chủ ý muốn giết, cuối cùng do Lý Dung Trị sửa lại kết quả, ngoại trừ thủ phạm chính và tòng phạm, còn lại người nhà vô tội tạm đày đến biên
cương, đợi sáu bảy năm sau, triều đình nếu có nhu cầu, liền bắt đầu lại, chuyện cũ không nhắc tới.

Chuyện này ở Đại Ngụy được xem như ân
đức trời bể, mọi người đều tưởng Lý Dung Trị tâm địa hiền lành lương
thiện, cũng lan truyền rằng hắn là một bậc minh quân độ lượng khoan
hồng.

Thật ra, người định giết là hắn, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, tất thành họa lớn. Bản thân hắn cũng không phải là ngoại lệ.

Cô không cho là đúng, Ô Đại công tử chính là một người nhà vô tội lại bị
hại đến phải đi hát rong khất thực, nếu ngày đó Tây Huyền có thể khoan
hồng một chút, thậm chí là, chỉ cần không đưa tử thi phụ thân hắn đi
diễu hành khắp phố, có lẽ hôm nay Ô Đồng Sinh sẽ là một mãnh tướng của
Tây Huyền, chứ không phải một công thần vô danh trong loạn biến ở cửa
cung cửu trùng. Hắn, cũng là như vậy.

Lập tức, Lý Dung Trị nhìn
cô một cái thật sâu, ngón tay ngừng gõ lên mặt bàn, không nói một câu
trở về cung điện của hắn. Cách một ngày, cùng cô thượng triều, sửa tội
tạm sung biên cương.

Có thể là do diện mạo hắn ôn hòa, cũng có
thể là do vài lần ra lệnh miễn xá đều vừa vặn phát ra từ miệng hắn, càng có thể là vài lần cô vắng mặt không thượng triều, có thần tử nhân cơ
hội đó tấu rằng đế vương Đại Ngụy há có thể chỉ có một hậu, Lý Dung Trị
đều cố ý như vô tình đem việc này đổ hết lên người cô, tạo cảm giác như
hắn là người dễ nói chuyện.

Cô lấy bất biến ứng vạn biến, lấy
việc im lặng để tỏ khí thế rằng hoàng hậu không thích, đáng tiếc, dạo
gần đây cái khí thế đó của cô không thể ngăn cản nổi tấu chương đang rào rạt đổ tới. Cô chớp mắt mấy cái, nhìn tờ tấu chương đang cầm trong tay –

Tổ chế của Đại Ngụy, sắc lập hoàng hậu được sáu năm mà không có con, định
lại nạp phi, để ngừa Lý gia tuyệt hậu hương khói tổ tiên.

À, hóa ra cô cùng Lý Dung Trị nên duyên vợ chồng đã sắp được năm năm rồi…

Cô nhấc bút, phê là nên duyệt, thuận tiện ghi chú rõ là hoàng hậu bệ hạ
phê, viết thẳng ra hai chữ nạp phi, nêu lên trọng điểm cho hắn rõ, để
hắn tự quyết định.

Cô trầm ngâm cả buổi, cuối cùng cũng khép tấu
chương lại, đặt ở dưới cùng. Cũng không phải là lòng cô rối rắm, mà là,
bệ hạ đêm khuya xem quốc sự, làm sao có thể làm phiền chỉ vì chút chuyện này được?

Cô tính toán một chút, mấy tháng này nếu không hoài
thai, hoàng hậu cô về sau sẽ để một phần phi tử hậu cung chấp chưởng
công việc ngang hàng, chỉ sợ đến lúc đó khó mà trộm được một lần xuất
cung ăn hải sản, chuyện này đối với cô mà nói thực quá đau khổ. Cô thử
tưởng tượng sao này phải dẫn một đội nương tử lớn lên nơi khuê phòng ra
ngoài cung ăn hải sản, cô đã tan nát trước rồi.

Ngày một mỗi
tháng, là đêm cố định trong sinh hoạt vợ chồng của đế hậu Đại Ngụy.
Hoàng đế đến tẩm cung của hoàng hậu sinh hoạt vợ chồng xong, sẽ về tẩm
cung của chính mình để ngủ, tuyệt không có ngoại lệ — vị hoàng đế hà
khắc này tại phương diện đó khá là tuân thủ quy củ cổ xưa của Đại Ngụy.
Trong vài đêm cố định rất dễ thụ thai đó, thái giám ở Kính sự phòng [1]
đều canh giữ ở bên ngoài và ghi chép lại.

Loại quy củ này, ở
trong mắt cô thực sự là quá bảo thủ. Đối với cô mà nói, nam nữ hoan ái
là để hưởng lạc, không cần là vì sinh tử như vầy. Nhưng người đàn ông
của cô lại có quan niệm hoàn toàn đối lập với cô, hắn sợ mình miệt mài
quá độ, vì thế giữ mình cực kỳ nghiêm khắc, ngay cả cô cũng bị ảnh
hưởng… Nhưng hắn vẫn vì cô mà phá lệ một vài điều nhỏ, sau khi hoan ái
kết thúc, sẽ ôm cô, chờ đến khi cô ngủ rồi mới rời đi.

Mỗi khi
nhớ đến điều đó, khóe miệng cô đều cong khẽ như cười. Lý Dung Trị hắn,
vẫn chưa quên rằng năm đó cô từng nói, cô rất thích cảm giác cùng hắn
gần gũi da thịt.

Năm trước hắn Nam tuần một chuyến ba tháng, cô ở lại chủ trì triều đình, cũng không thấy hắn mang về một cô gái nào,
ngay cả bóng dáng con cái gì cũng không có.

Rốt cuộc là hắn không dễ thích một người, hay là tổ chế cai quản hắn quá chặt, cho dù thích một người cũng không chịu mang về?

Cô thủy chung vẫn không hiểu, nhưng cũng không vì chuyện này mà đông sợ
tây lo. Nếu có một ngày hắn thích cô gái khác, trong lòng cô chắc chắn
sẽ nắm được, bởi vì, không có người đàn ông nào lại nhớ kỹ từng lời từng chữ của một cô gái mình không yêu.

Cô hoàn hồn, nhìn đống tấu
chương còn chất đống trong khi giờ đã quá nửa đêm, hai mắt thực chịu
không nổi, nhìn lại, thấy hắn còn đang nhìn chằm chằm một tờ tấu chương
không bỏ xuống.

Cô đi đến, nhìn vài lần, bật thốt: “Sao lại thế
này? Hoàn toàn khác với tờ vừa rồi thần thiếp mới xem, không phải nói,
huyện Đắc Khánh toàn thể đều khỏe mạnh sao? Tại sao tình trạng tai ương
lại thảm khốc như thế?” Cô rút một tờ tấu chương mình vừa tóm tắt lại,
mở ra trước mặt hắn để so sánh.

Hắn đáp một tiếng, mỉm cười:
“Hiển nhiên là có người đã lừa dối. Tấu chương này đệ trình ba lần, mãi
đến lần này mới đến được tay ta.”

“À…” Cô nhẹ nhàng ôm ngang hông hắn, truyền cho hắn chút sức lực. Cô biết, lúc này hắn đang trong ngoài bất nhất, bề ngoài càng mỉm cười hòa nhã, đáy lòng càng sục sôi lửa
giận. Cô nhìn ngón tay hắn đang khẽ bấu lấy mặt bàn, thầm thở dài một
tiếng, nói: “Bệ hạ, có người ở triều đình đã chặn tấu chương này đến tay tôi và ngài, cùng quan viên ở huyện Đắc Khánh có quan hệ, không bằng để tôi đến huyện Đắc Khánh xem rốt cuộc là như thế nào?”

Hắn ngẩn người, nhìn cô.

Cô cười nói: “Bệ hạ xây dựng cơ nghiệp chỉ mới bốn năm, hiện giờ những
người tín nhiệm đều có chức vụ riêng, vô cùng cần kíp, làm sao có thể
phân đi vào lúc này được? Chỉ còn lại tôi mà thôi. Thường ngày tôi sẻ
chia tránh nhiệm cùng bệ hạ, nhưng thật ra vẫn thực không quen với cách
xử sự tế nhị ở Đại Ngụy, phần lớn đại cục đều là ngài gánh vác, nếu cứ
tiếp tục như vậy…” Cô nhẹ nhàng vỗ về hai má hắn. “Có thể đã quá lâu,
không được như lời hứa của ngài đối với tôi dạo xưa. Từ lâu tôi đã muốn
đến một chỗ nào xa hoàng cung một chút, chính mắt tìm hiểu Đại Ngụy, để
sớm bước vào quỹ đạo, trở thành hoàng hậu bệ hạ ‘danh phó kỳ thực’
(không chỉ có danh mà còn có thực quyền). Huống chi, nếu không phải tôi
quá tự tin, bây giờ người bệ hạ tín nhiệm nhất là Từ Đạt, tôi đi tận mắt nhìn thấy, quay về thuật lại, ngài tất nhiên là sẽ hoàn toàn tin tưởng, phải vậy không?”

Cô chỉ là hơi tiếc nuối một chút, đi mấy tháng
này, chỉ sợ qua sáu năm tỉ suất thụ thai đã giảm đi nhiều, nhưng cô
nghĩ, ngày đó hắn buộc cô đi cùng con đường với hắn, cũng không phải vì
muốn cô sinh con cho hắn, mà là muốn cô trở thành trợ thủ đắc lực giúp
hắn thống trị Đại Ngụy.

Cô thỏa mãn hắn là được.

Hắn trầm ngâm một lát.

Cô lại nói: “Trước đại hôn, Từ Đạt lấy hoàng hậu của ba nước khác để so
sánh, sau đại hôn, Từ Đạt lại nghĩ, Đại Ngụy chính là Đại Ngụy, ngay cả
bệ hạ cũng vô tình vâng theo tác phong của tiên hoàng, Từ Đạt cần gì
phải giới hạn bản thân ở cái gọi là khuôn mẫu của quốc mẫu?”

Hắn nghe vậy, nhẹ giọng nói:

“Biện pháp này của nàng rất hay, hai ngày nữa ta sẽ kể rõ sự tình hơn với nàng… Mắt nàng đỏ hết lên rồi, nghỉ ngơi trước đi.”

Không biết có phải là do di chứng trúng độc năm đó để lại hay không, khi thị
lực cô không tốt, cặp mắt sẽ đỏ lên, bây giờ cô quả là không khỏe thực.
Cô cười, đáp một tiếng, đang định đứng dậy, hắn lại nói:

“Đi thay cung trang trước đi, đừng để người trong cung thấy nàng còn ăn mặc như vậy.”

Cô vẫn hờ hững cười cười: “Được.” Cô bước vào Noãn các, không phát hiện ra hắn rút tờ tấu chương nằm dưới cùng lên, nếu có chắc đã lại có điều suy nghĩ.

Cô che một cái ngáp, rất muốn nằm lên trường tháp (ghế dài như giường, giống trường kỷ) chợp mắt một lát, nhưng, cô sợ hắn cũng
mệt, muốn đến Noãn các nghỉ ngơi một chút, lại thấy cô chiếm chỗ nên sẽ
trở lại phê duyệt tấu chương.

Cô cởi Thâm y ra, nghiên cứu xem
cung trang phải mặc như thế nào cho lẹ, có người bước vào Noãn các, lấy
cung trang từ tay cô, mỉm cười nói:

“Để ta giúp nàng.”

Cô quay đầu, hở một tiếng ngạc nhiên: “Bệ hạ, ngài có thời gian đến giúp tôi, không bằng trở về nghỉ mệt một chút thì hay hơn.”

Hắn cười: “Ta vẫn chưa về, xem tấu chương cũng mệt rồi, thôi thì đến đây giúp ít việc, xốc lại tinh thần một chút.”

Cô à một tiếng. Bốn bề tĩnh mịch, cô cười rạng rỡ tiến lên ôm lấy thắt lưng hắn, tựa má vào trong lòng hắn.

Hắn dịu dàng vuốt vuốt mái tóc đen óng của cô.

Cô nghĩ, đây đã là giờ phút hắn phóng túng bản thân đến cực hạn.

Cô không khỏi thở dài bi ai, nghĩ như thế, vẫn là lần đầu tiên hai lượt
của hắn khiến cô nhớ mãi không quên, tuy rằng lúc đầu không được dễ chịu lắm, nhưng hắn vì câu con cá nhỏ là cô, hôm đó thực sự đã làm không ít
hành vi thân mật đến nỗi bây giờ cô nhớ lại vẫn còn mặt đỏ tim đập.

Nhưng sau khi cá mắc câu, tại phương diện này hắn hầu như tuân thủ chặt chẽ
quy tắc trong cung, ngày thường ngủ trên giường ngoài cung, muốn hôn
hắn, đều bị hắn lánh đi.

Đây là một vị quân vương không cho phép
chính mình đi sai một bước, tiết chế đến độ cô dám khẳng định, dù có già khọm hắn cũng sẽ không ngu ngốc đến độ lâm vào cảnh mê luyến nữ sắc
hoặc là luyện thuốc trường sinh.

Cô cười, lui lại một bước, kết thúc cái ôm ấm áp.

Hắn thấy cô cởi trung y, lộ ra tấm lưng trần khỏe mạnh, thần sắc không hề
có một chút dục niệm, chỉ là ánh mắt hơi dừng lại chỗ nốt ruồi son nơi
hông cô. Đưa mắt sang chỗ khác, âm thầm điều chỉnh hơi thở, nhanh chóng
giúp cô thay cung trang.

“Làm phiền bệ hạ,” cô hơi nghiêng về
phía hắn, thấy cánh tay phải hắn hơi động như muốn ngăn cô lại, nhưng
lại kịp thời rút về. Cô ngẫm nghĩ trong chốc lát, bừng tỉnh, bật cười:
“Bệ hạ, không phải tôi muốn người, mà là da vừa mới tiếp xúc với khí
lạnh, lại bắt đầu ngứa.”

Hắn nghe vậy, khóe miệng cong lên, ôn nhu nói: “Nếu biết mình ăn cua sẽ dễ bị ngứa, vậy ăn ít một chút đi.”

“Aiz, không còn cách nào khác, vừa thấy đã mê, Từ Đạt có chết cũng không hối cải.” Cô thở dài.

Không còn cách nào kháng cự không ăn hải sản, cho dù toàn thân ngứa ngáy.

Không còn cách nào kháng cự hắn, cho dù biết cô không phải là thiên hạ quan trọng nhất hắn để trong lòng.

Cô luôn như vậy, tựa thiêu thân lao đầu vào lửa, vĩnh viễn không biết đến tuyệt vọng.

Trước khi đi, cô lại không kìm nổi ước muốn tham lam muốn ôm hắn một chút.
Hắn lại cho phép cô trong một ngày ôm hai lần, còn tự mình đưa cô ra
khỏi ngự thư phòng á? Quả là lạ lẫm đến mức khiến cô hơi ngây người.
Trước khi đi cô gọi Lâm Tú, nói nhỏ:

“Đêm nay bệ hạ có chút ngẩn
ngơ, lại đang bận nghĩ đến chính sự, vì thế mới mơ mơ màng màng theo ta
đi ra. Nếu cậu có thấy bệ hạ tinh thần không tốt, dù thế nào cũng phải
khuyên ngài vào Noãn các chợp mắt một chút.”

Lâm Tú đáp vâng, khẽ nói: “Hoàng hậu bệ hạ cũng đi nghỉ ngơi sớm đi ạ, mắt ngài đã đỏ hết lên rồi.”

Cô mỉm cười rời đi. Vài cung nữ, thái giám xếp hàng bước theo cô trở về
cung hoàng hậu. Đến chỗ cửa rẽ, cô chợt nhớ tới việc vẫn chưa làm, đột
ngột đổi ý, vòng qua tẩm cung kim long của hắn.

Cô đi thẳng đến
trước tấm bình phong đặt bên cạnh long sàng bệ hạ, sai người đem bút và
mực đến, tiếp tục viết lên tấm bình phong đã kín chữ một nửa.

Cung nữ trong tẩm cung âm thầm nhìn nhau, tuy không thể hiểu được cớ gì
hoàng hậu bệ hạ lại viết mấy thứ đó không biết mệt, nhưng các cô nghĩ,
nửa đêm lại đến tẩm cung hoàng thượng, chỉ là… đến soi mói các cô, xem
các cô cùng với hoàng thượng có làm chuyện gì không hợp nghi lễ ở sau
lưng hoàng hậu không. Đáng tiếc, đêm nay hoàng thượng không về cung, vậy là công cốc.

Từ Đạt không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi:

“Dạo này khi bệ hạ rời giường, có đọc chữ viết trên bình phong không?”

Cung nữ kính cẩn đáp: “Khi bệ hạ thay áo, đều nhìn bình phong, có lúc long
bào đã mặc tề chỉnh, vẫn còn ít thời gian, bệ hạ sẽ đọc vài lần rồi mới
rời đi.”

Cô nghe vậy, mỉm cười.

Tiểu thái giám hai ngày trước vừa được điều đến làm việc cầm đèn dẫn đường nhanh nhẹn nói:

“Nô tài hiểu rồi, hoàng hậu bệ hạ đem những lời can gián viết hết lên bình
phong, hoàng thượng khi rời giường thay quần áo, thứ đầu tiên thấy được
chắc chắn là tấm bình phong này, mỗi ngày đều đọc, đương nhiên sẽ không
quên những lời can gián đó.”

Từ Đạt quay đầu nhìn thoáng qua tiểu thái giám này, mừng rỡ cười nói:

“Tiểu công công này thực chu đáo, mới đến đúng không?”

Mặt cậu ta đỏ rực, ấp úng nói:

“Dạ, là mới đến… Đêm nay là lần đầu tiên cầm đèn giúp hoàng hậu bệ hạ hồi cung ạ.”

Cô cười bảo: “Đêm nay ta thấy trong tấu chương có vài lời can gián, rất
cảm động, thuận tiện nhớ lại. Hoàng thượng tại vị mới chưa được bốn năm, lương thần tuy nhiều, nhưng…” Cô mỉm cười dừng nói.

Lương thần
tuy nhiều, nhưng số người dám mặc kệ cái đầu trên cổ mà tâu lời can gián tận xương thì quả thật là không nhiều lắm, từ đầu nếu không luyện tập
đức khoan dung độ lượng, ngồi trên ngôi vị hoàng đế một thời gian, cuối
cùng sẽ không thể nghe thấy lời nào chân thực.

Bây giờ những
người dám vứt đầu mà tâu lời can không nhiều lắm cũng không sao, để cô
đến, đợi đến khi triều thần hiểu được vị thiên tử ngồi trên long ỷ đó là minh quân đáng giá phụng sự, đến lúc đó, cô sẽ lui về.

Cô nghĩ, Lý Dung Trị cố ý muốn cô giúp hắn đi con đường này, cũng là chấm cô ở điểm đó.

Còn nữa, cô cảm thấy lòng dạ của thiên tử tựa hồ luôn mang chút tàn nhẫn
trời sinh, Lý Dung Trị đã mơ hồ có khuynh hướng này, dù rằng xây dựng
Đại Ngụy trở nên cường thịnh, nhưng nếu quân chủ khư khư cố chấp, không
người can gián, sự cường thịnh đó cũng không cách nào tồn tại lâu dài.
Cho nên, lúc cô đọc sử sách Nam Lâm có một đoạn như vậy, lập tức bắt
chước — tuy rằng tác phong như vậy ở Nam Lâm chỉ duy trì được trong một
thế hệ minh quân.

May mà Lý Dung Trị thấy cũng không nói gì, chỉ mỗi ngày đều đọc qua một lần những hàng cô viết.

Tiểu thái giám kia thực rất tò mò, thấy vị hoàng hậu này hiền lành, bạo gan
hỏi: “Cũng không bắt buộc đêm nay phải viết, tại sao hoàng hậu bệ hạ lại muốn đến vào đêm nay ạ?”

Cô cười đáp: “Bởi vì đến giờ hoàng
thượng vẫn còn ở ngự thư phòng xem tấu chương, ta có chút không muốn ngủ trước, không bằng lại đây viết mấy dòng này, để sáng sớm ngày mai hoàng thượng có thể đọc được.”

Các cung nữ khẽ trao đổi ánh mắt với nhau một cái, cúi đầu xuống.

Đến khi viết xong, thị lực cô đã nhòe hẳn, đưa tay lên bưng đôi mắt đỏ rực, nghĩ cô thực không thể nào giúp hắn nữa. Cô ra khỏi tẩm cung của hắn,
vừa trở lại lối rẽ, chỉ thấy đằng trước sáng choang ánh đèn, Lý Dung Trị và cô mặt đối mặt với nhau.

Hắn thấy hai mắt cô đỏ đến khó nhìn, chân mày vô thức nhíu lại. “Bây giờ mới về?”

“Dạ.” Cô cười: “Tôi đến chỗ bệ hạ xem có cái gì có thể bắt gian được không.”

Mấy thái giám phía sau Lý Dung Trị tất thảy đều biến sắc. Vị hoàng hậu mặt đen đến từ Tây Huyền này quả nhiên là không dễ chọc…

Hắn cười, nhưng lại đứng thẳng không nhúc nhích.

Từ Đạt lại ôm mắt một lát, cười nói: “Thứ lỗi cho thiếp thân không thể bồi tiếp, bệ hạ xin về sớm đi thôi.” Lúc cô đi lướt qua bên cạnh hắn, đột
nhiên bị hắn giữ chặt lại.

Cô kinh ngạc nhìn hắn. Hắn ôn nhu nói: “Thị lực nàng không tốt?”

“Có một chút.”

Hắn cười, cởi áo choàng xuống khoác lên người cô. “Hoàng hậu có cần trẫm đưa nàng trở về?”

Cô ngây người.

“Dạ?”

“Thế… Bệ hạ không mệt sao?”

“Lúc chạng vạng ăn ít bánh bao hải sản, đi bộ cho dạ dày dễ chịu cũng tốt.”

Miệng cô không giấu được khẽ cong lên, nói: “Vậy làm phiền bệ hạ đưa, tốt hơn để cung nữ dẫn đường trở về.” Thực sự kìm không nổi lòng tham, lại thêm một câu: “Nếu bệ hạ đưa về tới nơi mệt mỏi, có thể nghỉ lại ở chỗ tôi
một lát.”

Gương mặt tuấn tú của Lý Dung Trị lộ ý cười, đỡ lấy một bên của cô, quay đầu nhìn thoáng qua viên thái giám đi theo hắn. Thái
giám kia lập tức hiểu ý, nhanh chóng quay lại truyền cho thái giám Kính
sự phòng nhớ kỹ chuyện phòng the của hoàng thượng đến tẩm cung hoàng
hậu.

Hắn ở vị trí này đã bốn năm, hai năm đầu hoàng hậu bệ hạ
thỉnh thoảng lại đạp đổ quy củ thông thường, ngoài ngày sinh hoạt vợ
chồng cố định, cô còn động tâm cơ, yêu cầu hoàng thượng đến tẩm cung của cô. Nhưng mặc kệ cô có tâm cơ đến bao nhiêu, một tháng hoàng thượng chỉ phá lệ nhiều nhất hai lần, không bao giờ nhiều hơn nữa.

Ban đầu
hắn cứ tưởng là trùng hợp, nhưng sau đó đến Kính sự phòng thấy ghi chép
lại, hai năm, một tháng chỉ nhiều hơn hai lần, tuyệt đối không có ngoại
lệ. Vì vậy, không phải là hoàng hậu đã thành công trong việc mê hoặc bệ
hạ, là mà tự thân bệ hạ chỉ cho phép mình phóng túng như vậy hai lần
thôi. Vị đế vương trẻ tuổi này có lực khắc chế thực tốt, khác với các
hoàng đế trước rất nhiều, hắn nghĩ thế.

Mãi cho đến hai năm này,
hoàng đế bệ hạ càng bận bịu, ngoại trừ ngày sinh hoạt vợ chồng cố định
thì đi nghỉ sớm, thời gian còn lại đều cùng hoàng hậu thức đêm lo quốc
sự, hoàng hậu bệ hạ khi không thức nổi nữa sẽ đi ngủ sớm hơn một chút,
cũng không thấy hoàng hậu bệ hạ cố ý mê hoặc bệ hạ lần nào.

Mãi đến đêm nay.

Không chỉ hắn có chút nghi ngờ, ngay cả Từ Đạt cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng
cô cũng không hỏi thêm khi vận may đã vào tay. Cô cười hí hí, như con
mèo con chuẩn bị trộm miếng thịt, lén liếc hắn một cái, gặp hắn thì đêm
nay cô khó ngủ cộng thêm hưng phấn bừng bừng nữa rồi.

Lý Dung Trị đáp lại cái nhìn kia của cô, biết tỏng trong lòng cô đang nghĩ cái gì,
khóe môi cong cong, trong lòng có một sự sung sướng nhẹ, lập tức cất
bước đi.

Lại nhìn đến hai mắt cô, hốc mắt đỏ rực như đã mệt mỏi
quá độ, hắn lại cảm thấy thương tiếc… tim lại bối rối ngổn ngang. Hắn
chợt thấy kỳ lạ, rõ ràng đã giữ cô bên người, vì sao mình còn có thể…

Ánh sáng mờ mờ chiếu tỏ ý thức của Lý Dung Trị. Hắn khẽ nhướng mắt, nhìn ánh nến len qua tấm rèm giường dày cộp.

Thân thể mềm mại trong lòng hơi giật mình, hắn hoàn hồn, lập tức phát hiện
bản thân đang nằm nghiêng trên giường, người trong lòng đang xoay lưng
vào hắn mà ngủ. Ánh đèn này lập tức làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.

Lúc hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ, vẫn còn có chút nóng bức, chiếc chăn mỏng chỉ đắp ngang hông, phần trên cơ thể trần trụi nghiêng qua một
bên. Hắn không theo bản năng đắp lại cho cô, mà chỉ che mắt cô lại, chắn đi ánh nến sáng.

Cô lẩm bẩm một tiếng, lăn lại gần, ôm thắt lưng của hắn, vùi vào lòng hắn ngủ tiếp. Ngủ một lát, cô lơ mơ nói: “Dung Trị…”

Khóe miệng hắn chợt cong lên: “Ừ?”

Cô lại ậm ừ một vài tiếng không rõ, nâng đôi mắt vẫn còn buồn ngủ nhìn hắn. “Bệ hạ phải đi rồi sao?”

… Lại thành bệ hạ sao? Hắn vén mái tóc dài có đôi chỗ ẩm ướt của cô, kéo chăn đắp lại, che khuất tấm lưng trần.

Rõ ràng mạn giường có rèm dày tối màu che kín, nhưng thái giám đứng ngoài
giường có thị lực rất tốt, trong ánh đèn mờ mờ không tỏ có thể mang máng thấy được dáng người mơ hồ.

Bình thường hắn toàn ngủ ở bên
ngoài, ngăn tất thảy ánh sáng cùng ánh mắt, đêm nay không biết thế nào
lại ngủ ở phía trong mãi đến giờ. Bình thường hắn sợ ngủ quên, canh bốn
đã gọi thái giám từ ngoài khẽ khàng bước vào đốt đèn, đèn không được quá sáng, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ hoàng hậu. Dạo trước cô vừa thiếp
ngủ hắn đã tỉnh giấc, đêm nay ngay cả cô cũng tỉnh dậy theo.

Hắn
thấy cô định buông lỏng vòng ôm, không hiểu sao lại chột dạ, kéo cánh
tay của cô đến trên lưng mình. “Vẫn chưa đâu, đêm nay thắp đèn quá sớm,
tắt đi.”

Bỗng chốc, ánh sáng tắt ngóm, thái giám rón ra rón rén lui ra ngoài.

“Bệ hạ, giờ mới là canh ba á? Đêm nay thực là dài… Ước gì ngày nào cũng dài như vậy, thì thật tốt…” Giọng nói của cô có chút mơ hồ không rõ, như
đang còn vướng vất nửa tỉnh nửa mê.

Cũng phải, cô mới thiếp ngủ không được bao lâu. Hắn nghĩ.

Lúc hắn trở mình trên người cô, nghe thấy cô kinh ngạc nói: “Bệ hạ làm ca
cuối nữa sao, thực dũng mãnh nha, còn muốn luân phiên đại chiến nữa…”
Đến khi hắn nhích tới mép giường, lại nghe thấy cô thì thào tự nói: “Hóa ra bệ hạ làm ca cuối cũng như vậy, rất bảo tồn thể lực…”

Hắn
nghe vậy, bật cười, trong một khắc ngắn ngủi lại quyết định nghe theo
ước muốn bản thân, kéo cô vào trong lòng. Còn một lát nữa mới đến canh
bốn, chờ cô ngủ yên rồi hắn rời đi cũng không muộn.

“…Bệ hạ đêm nay ướt đẫm…”

“… Ướt đẫm?”

“Mồ hôi lạnh?” Cô lấy tay che một cái ngáp, từ từ nhắm hai mắt đang chĩa
vào lồng ngực rìn rịn mồ hôi lành lạnh của hắn. “Có phải là gặp ác mộng
hay không?” Đôi chân thon dài tiến vào giữa hai chân của hắn, da thịt
gần gũi, tứ chi quấn quýt.

Ác mộng? Không hiểu sao, hắn lại giật mình một lần nữa.

“Lúc nãy hình như tôi cũng gặp ác mộng…” Cô nói kiểu không để ý: “Cũng là ác mộng ấy mà, giờ thì tôi không nhớ rõ lắm, nhưng tôi đoán, là do quá mệt mỏi, ban đêm nằm mơ dễ thấy điều không hay.”

“Từ Đạt, nàng nhớ
kỹ lại xem, nàng thấy gì trong mộng?” Hắn ôn nhu hỏi, thấy cô khép mắt
buồn ngủ, tuy rất không đành lòng, nhưng vẫn hỏi khẽ một lần nữa bên tai cô.

Cô lại bừng tỉnh dậy, cười đáp: “Làm sao thần thiếp nhớ rõ?
Có khi bị tấu chương đè đến suy sụp gặp ác mộng cũng nên… Tôi nghĩ ngợi
một lát, muốn hóa thành diều hâu bay về phía xa xa, tôi đoán là lúc
trước ở thư phòng bệ hạ đã nói đến chuyện ở huyện Đắc Khánh, đêm mới có
điềm mộng thế này, nhưng sao có thể hóa thành một chú chim bay khắp Đại
Ngụy, lúc đó tôi gọi Đương Quy… Ờ…” Đương Quy không phải là người dưới
trướng của Từ Hồi sao? Thực khéo nha.

Hắn hơi đờ người ra.

“Bệ hạ?”

“Sau đó thì sao? Nàng nói là ác mộng, ta vẫn chưa nghe được đến chỗ ác mộng mà.” Hắn dịu dàng hỏi.

“Nhớ không rõ, chỉ biết là đã rất hoảng sợ… À, nghe nói Thiên tử nằm mơ đều
là điềm đoán trước…” Cảm giác người đàn ông bên cạnh chợt cứng đờ, cô
mỉm cười nhắm mắt, ngửa đầu hôn lên cằm hắn. “Bệ hạ không cần lo lắng,
mặc dù người không nhớ được, nhưng chắc chắn đó không phải là ác mộng
gây tổn hại đến Đại Ngụy đâu. Những năm gần đây, tâm huyết của người đối với Đại Ngụy tôi đều thấy rất rõ, làm sao lại có chuyện gì được. Hay là thế này đi, bệ hạ, nếu quả thực mộng kia có liên quan đến thiên hạ Đại
Ngụy, Từ Đạt nguyện vì bệ hạ mà phân ưu, Từ Đạt thay mặt bệ hạ nhận lấy
kết quả của cơn mộng đó.” Cô cười.

“… Đừng nói bậy.” Hắn ép giọng.

Cô thuận miệng ừm một tiếng, dụi vào trong lòng hắn tiếp tục giấc nồng,
kẻo canh bốn hắn đã đi mất, cô ngủ một mình cũng chẳng có gì dễ chịu.

Cô thiêm thiếp ngủ, chỉ cảm thấy cái gối này ôm không thoải mái như bình
thường, khi thì lạnh ngắt lúc lại ướt đẫm, cô lẩm bẩm: “Bệ hạ, lạnh
quá.” Cô vốn định lùi ra, nhưng sức lực bên hông cô vẫn rất mạnh mẽ níu
cô lại, tiếp tục giữ cô trong vòng ôm “ẩm ướt” đó.

“Ừ, rất lạnh.” Hắn lơ đãng đáp lời.

… Bệ hạ, ngài có thực sự nghe tôi nói chuyện không vậy? Cô khẽ thở dài
một tiếng trong lòng. Nếu đã ‘đồng sàng cộng chẩm’ vẫn suy nghĩ đến
thiên hạ của hắn, cô quả thực có điều… tiếc nuối.

Nhưng mà, tại
sao đêm nay hắn lại ròng ròng mồ hôi lạnh? Không phải là bị phong hàn
rồi chứ? Thái y vẫn thường đều đặn kiểm tra cơ thể hắn, không thể nào
lại xảy ra vấn đề gì, vậy chắc là bị ác mộng dọa nên mới vậy?

Cái thể loại ác mộng gì có thể dọa vị bệ hạ bát phong xuy bất động này đến
ra mồ hôi lạnh nhỉ? Từ Đạt thầm nghĩ, lần đầu cảm thấy bị ôm trong lòng
người này là cực hình hạng nhất.

Đầu óc cô nặng trĩu, mãi đến khi nghe được có người nói nhỏ: “Bệ hạ, đã qua canh bốn…”

Đã qua canh bốn rồi sao? Thật là khó nha. Cô cảm giác được người trước mắt kéo chăn qua bọc cô thành một bó thật kỹ, mới khẽ khàng xuống giường.

Bình thường trước khi hắn đi cô đã ngủ say, cô cũng không biết hắn chu đáo
cẩn thận đến thế. Chỉ đáng tiếc là không thể cùng cô ngủ thẳng đến lúc
vào triều.

Cô khép hờ mắt, trở mình, cảm giác được ánh nến lại le lói sáng trở lại.

“Tắt đi.” Lý Dung Trị thay quần áo, thấp giọng bảo. “Lúc ra ngoài hãy cầm đèn.”

“… Đừng tắt.” Cô mở miệng, khàn khàn nói: “Tôi có xuống giường cũng dễ hơn một chút.”

Hắn đi đến cạnh giường, quay đầu lại nhìn thái giám một cái, người đứng sau lập tức cúi đầu, hắn mới vén lên một góc rèm đang buông, gần như ghé
vào giường để nhìn, Từ Đạt với bờ vai để trần nho nhỏ, mái tóc dài che
mất hơn phân nửa khuôn mặt. Hắn si ngốc chăm chắm nhìn một khoảnh khắc,
cười hỏi: “Không ngủ sao?”

“Vẫn còn hơi mệt một chút, nhưng muốn
nhanh nhanh đến trời sáng để ra ngoài cung ăn điểm tâm. Tối hôm qua nghe nói có gian hàng mới mở bán cháo cá ngon lắm, tôi muốn đến đó nếm thử.”

Gần đây có phải số lần cô xuất cung tìm đồ ăn ngon càng lúc càng nhiều?
Chán nản với cuộc sống không chút thú vị trong cung sao? Lý Dung Trị bất động thần sắc, chỉ khẽ gật đầu.

“Hôm nay nàng không cần vào
triều sớm đâu.” Hắn quay lại, nói với viên thái giám nãy giờ vẫn không
dám ngẩng đầu lên. “Ra ngoài gọi cung nữ vào đây.”

“Đừng.” Cô
nói, giọng nhẹ như không. “Tôi lại muốn nằm một chút… Đến khi mùi hoan
ái của bệ hạ và tôi tan hết, để họ vào cũng không muộn.”

Lý Dung
Trị nghe vậy, cảm thấy có một chút vui vẻ đối với cô. Khóe miệng hơi
cong cong, nói: “Được.” Ánh sáng mờ mờ, lại thêm mái tóc đen như mực của cô đã che đi hầu hết khuôn mặt, cho nên không biết bấy giờ mặt cô có
ửng hồng hay không, nhưng tâm trạng hắn đã thoải mái, giúp cô buộc lại
rèm giường, cúi mắt nhìn bàn tay chính mình.

Hắn không nhớ rõ hắn đã thấy gì trong ác mộng, chỉ biết trong mộng mình đã đưa tay trái về
trước như muốn nắm giữ cái gì… Hai tay trái phải của hắn đều có thứ coi
trọng, trên lòng bàn tay phải là mục tiêu đã định từ thời thiếu niên, cả đời đều vì nó mà sống, không để tâm tới chuyện tình cảm, chỉ toàn tâm
toàn ý cho nó mà thôi; trên lòng bàn tay trái… ban đầu chỉ là ngẫu nhiên nhìn nó, trong lòng chợt mềm đi, không ngờ số lần cúi đầu ngắm nó càng
lúc càng nhiều. Hắn cố gắng đè nén loại hoảng hốt không kiểm soát được
trong lòng này, cũng biết rằng bản thân đã kiềm chế rất tốt, nhưng,
trong chớp mắt, nó từ trong tay hắn vỗ cánh bay đi, cho dù hắn rướn hết
sức mình, lao về phía nó cũng không thể nào bắt lại được…

Hắn trầm tư một lát, quay lại nhìn bóng người ẩn hiện sau rèm giường.

Không phải người ta thường nói, sau khi chia lìa sẽ nhớ đến toàn những điểm
tốt của đối phương, tưởng niệm lại càng dễ dàng phát sinh, không thể
kiềm chế, không bằng đem người trong lòng nọ giữ ở bên cạnh, mỗi ngày
nhìn thấy nàng, tình cảm có thể duy trì như lúc đầu, nói không chừng
càng lâu sẽ trở nên không còn mới lạ, có lợi cho chính mình sao?

Hắn lại thấy bóng người đang nằm sau rèm giường chợt cử động, thân thể co
tròn lại như con tôm. Từ trước hắn đã để ý, khi cô ngủ một mình, luôn
bất tri bất giác đưa mình vào trạng thái phòng bị… Sáu năm trước khi hắn đem cô lúc đó đầu óc đang có vấn đề từ Tây Huyền ra, ở trên xe ngựa cô
ngủ cũng đề phòng như vậy, đến bây giờ vẫn còn chưa sửa được sao?

Nếu là vợ chồng bình thường, vị hôn phu chắc là nên đêm đêm ổn lòng của cô, khiến cô không đến nỗi không có cảm giác an toàn như thế? Hắn hơi do
dự, lại nghĩ đến ác mộng lúc nãy…

Chẳng qua… chỉ là mộng thôi.

Hắn không hề ngập ngừng, bước ra khỏi tẩm cung của cô.

Từ Đạt lại ngủ một lát nữa, mới duỗi người vươn vai, thay trung y, khép
mắt lim dim vén màn lên, nhấc chân son xuống giường. Tối hôm qua cô đã
chạm vào chân hắn, quấn quýt gần gũi cùng hắn nữa… Bàn chân hắn khá to,
khá đẹp, người Đại Ngụy là cô trên chân còn có sẹo nữa, thiệt tình là…
so sánh với hắn thì thua rành rành.

Nhớ đến hai cặp chân tối qua, cô cười híp mắt, nhưng sau đó nét cười chợt cứng đờ.

Cô cúi đầu, chú ý tới ánh nến đang không ngừng lập lòe rung rinh, làm cho bóng tối trên mặt đất cũng chuyển động theo.

Cửa sổ đúng là không khép kín, nhưng, chẳng lẽ gió lại lớn như vậy?

Lòng cô thoáng qua một chút nghi ngờ, ngẩng đầu, chậm rãi đảo mắt khắp bốn phía.

Phạm vi xa nhất ánh đèn có thể chiếu tới được, chính là cánh cửa kia. Khi
ánh nhìn cô đưa tới trước cửa, thấy có bóng người mơ hồ đứng ở đó…

Công công nào lại đứng đó vẫn chưa đi?

Chớp mắt một cái, cô phát hiện người nọ thần sắc xanh đậm, máu dính đầy mặt, bộ trường bào Tây Huyền khoác trên người rách rưới tả tơi.

“Thủ lĩnh?” Cô lẩm bẩm, mắt hơi mở to ra.

Tiến lên một bước, cô tập trung nhìn lại lần nữa –

Trước cửa không người.

Từ Đạt vốn không phải là người dễ bị kinh hãi, sắc mặt cô không chút thay
đổi, nhấc chân bước đến cửa, đẩy ra. Làn gió đêm rét thấu xương ùa vào,
thổi mái tóc dài của cô phất phơ bay.

“Hoàng hậu bệ hạ!” Cung nữ và thái giám đều đã đứng ngoài cửa.

“… Các người ở chỗ này đợi đã bao lâu?”

“Khi hoàng thượng rời đi đã bảo chúng tôi trông coi bên ngoài này, chờ hoàng hậu gọi.”

“Ừ…” Cô cười đáp: “Tốt rồi, đều vào đi.”

Lại nói, đã thực lâu không nhớ tới thủ lĩnh, không phải là kiểu ngày có
điều suy nghĩ nên đến đêm nằm mộng. Dáng vẻ kia của thủ lĩnh… là cảnh
huống bi thiết ở trong ngục mà hôm đó cô đã tận mắt thấy. Nhưng mà, vừa
rồi hình như thủ lĩnh muốn nói cái gì, ngày cắn lưỡi tự tận câu gì cũng
thốt không nên lời.

Vừa rồi khi Lý Dung Trị đi ra ngoài, chắc hẳn là không phát hiện thấy. Người ta bảo, Thiên tử thấy ma quỷ là điềm
xấu, may mắn là cô gặp, thủ lĩnh từng là người thân thiết của cô, chắc
chắn sẽ không hại cô, cho nên không hề gì.

Cũng có thể không phải là ma quỷ…

Nhưng…

Nếu không phải ma quỷ, cũng không phải là ngày có điều suy nghĩ nên đến đêm nằm mộng, vậy còn có thể là cái gì?

Một tháng sau, huyện Đắc Khánh –

Dưới chân mềm nhũ, Từ Đạt lập tức cảm thấy thân mình cực nhanh bị vùi lấp.
Cô chưa bao giờ học qua khinh công, chỉ theo bản năng vươn tay phải ra
cố túm lấy một thứ gì đó để níu mình lại, nhưng hoàn toàn không có gì…

Những dân chúng, thị vệ đứng cùng một chỗ với cô cũng rơi xuống không thể
kiểm soát, đá vụn trên vách núi ầm ầm đổ đến, cô còn chưa kịp há miệng
kêu cứu, kẻ đứng sát cô nhất đã ngã vào người cô, tiếng hét hãi hùng đến lạc giọng đều bị âm thanh của đá lăn nuốt trọn.

Ầm ầm, ầm ầm!

“Đừng hoảng sợ…” Cô chỉ kịp nói ra ba chữ này, đã thấy đá chất che khuất ánh mặt trời khỏi tầm mắt.

Tối đen như mực.

… Bệ hạ, chỉ e Từ Đạt không thể lại theo ngài đi tiếp.

… Đường của tôi, đã đứt rồi.

“… Cái gì?” Lý Dung Trị chậm rãi đứng dậy, nhìn viên kỵ binh đang rạp người trên đất.

Thái giám trong Ngự thư phòng toàn bộ đều không dám thở, trợn mắt nhìn người lính phong trần mệt mỏi đang báo tin kia.

Thị vệ đeo đao Lâm Tú đứng ngoài cửa cũng nhìn vào bên trong, mắt mở lớn, không thể nào tin nổi.

“Ngươi, nói lại một lần nữa, vừa rồi trẫm vẫn chưa nghe rõ.”

“Bẩm hoàng thượng, huyện Đắc Khánh mấy ngày liền mưa to không dứt, núi đá
sụp đổ, hoàng hậu bệ hạ… sáng sớm nay, lúc thần rời đi, vẫn chưa tìm
được hoàng hậu bệ hạ…”

Lời dứt, không khí lặng phắc.

Ngón tay Lý Dung Trị gõ gõ nhẹ mặt bàn, khuôn mặt tuấn nhã cực kỳ bình tĩnh, ôn hòa hỏi: “Ô Đồng Sinh đâu?”

“Thần không biết người này, nhưng những người đi cùng hoàng hậu bệ hạ trong chuyến thị sát, hơn phân nửa đều đã bị chôn vùi.”

“… Thật không?” Ô Đồng Sinh không chịu nhận một chức quan nào ở Đại Ngụy,
không có ai biết cũng là chuyện có thể xảy ra. Lý Dung Trị trầm ngâm,
một lát sau nâng mắt lên nhìn, thái giám cung nữ trong ngự thư phòng đều lập cập run rẩy, kỵ binh quỳ trên mặt đất đã tí tách mồ hôi.

Hắn hơi nghi hoặc, lại thấy Lâm Tú đứng ngoài cửa nhìn thẳng vào. Khóe miệng hắn hơi gợn lên:

“Lâm Tú, cậu vào đây.”

Lâm Tú vội vàng bước đến. Vào ngự thư phòng, cậu lập tức quỳ xuống, nhẹ giọng hỏi:

“Bệ hạ, có cần phái người đến huyện Đắc Khánh?”

“Chắc chắn phải vậy. Các ngươi lui xuống trước cả đi.”

Sau khi thái giám, cung nữ cùng người kỵ binh kia yên lặng rời đi, Lâm Tú lại thấp giọng nói:

“Bệ hạ, vừa rồi người đã suy nghĩ suốt một nén nhang.”

* Tầm 15 phút.

Lý Dung Trị ngẩn ra. Suy nghĩ suốt một nén nhang? Hắn lại tưởng chỉ mới một lát, khó trách kỵ binh kia lại có chút sợ hãi.

Hắn suy nghĩ cái gì? Hắn nhớ lại, nhưng làm sao cũng không thể biết được đến tột cùng là vừa rồi mình đã nghĩ ngợi những gì.

“Bệ hạ?”

Hắn liếc về phía Tiền Lâm Tú, lặng yên một hồi, mới nói:

“Năm đó ta ở Tây Huyền, là Tiền Lâm Tú cậu tự thỉnh thánh chỉ, cùng ta đi
qua. Minh Nguyệt cũng cam nguyện lẻn vào Túy Tâm Lâu làm một tiểu quan
không bán thân. Hai người xem như những kẻ ta tin cậy nhất…”

“Thần nguyện cùng Minh Nguyệt tự mình tới huyện Đắc Khánh một chuyến, chắc chắn sẽ đem hoàng hậu bệ hạ trở về.”

“Nếu nàng không chịu trở về… Cậu hãy nói cho nàng ấy, bốn năm qua ta chưa hề nghiêm túc thực hành ước muốn của nàng, một lòng chỉ muốn phát triển
Đại Ngụy đến thịnh vượng như lúc xưa, sau khi nàng trở về, ta chắc chắn
sẽ làm theo lời nàng ấy, già chậm hơn so với nàng, sống lâu hơn so với
nàng, cậu… nhớ khuyên nàng nhiều một chút.”

Lâm Tú quỳ trên mặt
đất, ngay cả đầu cũng không dám ngửng. Hai bàn tay chống hai bên không
ngừng run rẩy, khóe miệng cũng run run, đôi mắt thanh tú ửng hồng. Từ
nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ gặp được người nào bị đá lấp mà có thể còn sống đi ra, bệ hạ làm sao không biết? Làm thế nào không biết? Bất kể là ở Đại Ngụy hay Tây Huyền, đều không thể gặp được người như vậy.

Rõ ràng nếu mang về được… chỉ có thể là xác chết, bệ hạ lại ra lệnh cho cậu như vậy, cậu có thể làm thế nào?

… Nỗi lòng của bệ hạ, đã được thanh minh sao?

Cậu không dám hỏi, càng không dám nói, thần sắc hoảng hốt khi bệ hạ chợt
nghe thấy Từ Đạt bị vùi lấp, so với mười năm trước bệ hạ còn nhỏ nghe
tin về sư phụ thì giống nhau như đúc. Mắt như trăng khuyết, khóe miệng
khẽ cong, thoạt nhìn rõ ràng là đang cười, nhưng tất cả tình cảm trong
mắt đều vụn nát, rỗng toác đến nỗi không bao giờ gặp được một tia yêu
mến nào nữa.

Cậu biết, ngay cả cậu và Minh Nguyệt, bệ hạ cũng
không cách nào tin tưởng hoàn toàn. Không phải các cậu không đáng tin
cậy, mà là cảnh ngộ lúc bệ hạ còn thiếu niên, đã khiến ngài không thể
toàn tâm toàn ý tin tưởng một người.

Chỉ có Từ Đạt là ngoại lệ.

Nay, bệ hạ đem chuyện này giao cho cậu, là đã tuyệt đối tin tưởng cậu và
năng lực của cậu… Nhưng, cậu không dám nói thẳng! Thực sự không dám!

Lâm Tú nghẹn giọng nói:

“Bệ hạ, chắc ngài nhớ rõ Viên Viên đại sư ở Tây Huyền từng nói hoàng hậu bệ hạ một đời bình thuận, người nhất định, nhất định là bình an vô sự. Tôi và Minh Nguyệt, chắc chắn sẽ đem được hoàng hậu bệ hạ trở về.”

“Đúng vậy… Đúng vậy… Trẫm chờ tin của cậu… Nếu nàng vẫn không chịu quay trở
về, kiếm kế lừa nàng cũng được… Cứ nói trẫm bệnh nặng, ép nàng trở về
gặp mặt trẫm lần cuối.”

“Thần… tuân chỉ.”

“Có tin tức của Ô Đồng Sinh, tức khắc quay về bẩm báo. Xuất phát ngay đi.”

Lý Dung Trị chậm rãi ngồi xuống ghế, vô thức nhìn về phía khoảng không bên cạnh. Hắn nhớ rõ, một đêm trước khi Từ Đạt đi, cô vẫn còn ngồi sát cạnh hắn xem tấu chương, mãi đến khi mỏi mắt mới đi nghỉ.

Tất cả mọi
chuyện, cô đều lấy hắn làm trọng, lấy Đại Ngụy làm trọng, thực hợp ý của hắn. Tinh thần thể lực hắn đều đặt tại triều chính, quay đầu thấy cô
ngồi đó, tức khắc đáy lòng dịu yên. Trong lòng có cô, liền cảm thấy con
đường này cũng không đến nỗi khó đi, không đến nỗi cô độc như vậy. Mặc
dù cũng có khi hắn mệt mỏi, nhưng cô sẽ từ phía sau ôm lấy hắn, để hắn
có chỗ dựa mà nghỉ ngơi một lát.

Hắn… nghĩ đến hai mươi năm sau,
ba mươi năm sau, mầm mống hắn gieo ở Đại Ngụy đã thịnh vượng mạnh khỏe,
không còn lo lắng gì nữa, đến lúc đó hắn là Thái thượng hoàng, cô là
Thái hậu, khi đó, hắn sẽ vì cô mà tha hồ phóng túng. Đem cuộc đời còn
lại của chính mình giao hết cho cô, tạ ơn phù trợ của cô suốt đường.

… Hóa ra, con người ta vốn yếu ớt như vậy.

Năm đó, khi mẫu phi mất, hắn chỉ cảm thấy như một tấm lưới tơ đen ngòm phô
thiên cái địa (trải khắp trời che kín đất) ụp xuống, từ đó về sau, hắn
chỉ có thể đi vào con đường mẫu phi đã chọn lựa cho hắn kia.


phụ tự sát buộc hắn tiếp tục đi, hắn chỉ thấy máu của sư phụ chảy loang
xuống đường của hắn… Để không trở thành người như phụ hoàng, vì không
cho Lý Dung Trị trở thành quân vương hồ đồ trong sử sách, hắn cực kỳ
thận trọng, khắt khe với chính mình… Bây giờ, đổi sang Từ Đạt sao? Để Từ Đạt nhiễm huyết trên đường hắn đi?

Hắn đột nhiên thấy tờ tấu
chương dưới cùng trên bàn, giơ tay cầm đến, đúng là tấu chương về nạp
phi mà ngày đó Từ Đạt đã từng xem qua.

Hai đêm trước khi cô đi,
hắn dùng bút lông viết trên cuốn tấu chương “Không thể không có một,
không thể không duy nhất”, lập tức để vào chỗ cũ, chờ cô không chịu được đi lấy. Hai đêm, chỉ duy hai đêm ngoại lệ hắn ở tẩm cung của cô ngủ lại đến canh bốn, như vậy tin tức sẽ truyền ra, tất nhiên chúng thân hiểu
được tâm ý của hắn với Hoàng hậu.

Hai đêm đó, cô mừng rỡ không
giấu giếm, làm tim hắn như nhũn ra đến mức thắt đau. Nếu là vợ chồng
bình thường, cô cần gì phải ngăn hắn hà khắc với bản thân mình như vậy?
Một đêm đó… Một đêm đó nếu hắn thẳng thắn nói cho cô biết, ba mươi năm
sau đổi lại hắn bồi thường cho cô, liệu, liệu cô có bằng lòng trở về?

Lòng bàn tay đau rát, hắn lúc này mới hoàn hồn, phát hiện tấu chương trong
tay đã bị vò nát. Hắn nhìn quanh, phát hiện không biết tự khi nào trong
ngự thư phòng đã tối đen như mực, bên ngoài phòng đèn đuốc sáng trưng.
Không có ý chỉ của hắn, không ai dám bước vào phòng đốt đèn lên.

Đã tối rồi sao?

“Mấy giờ rồi?” Hắn mở miệng, lại thấy giọng mình khàn đặc.

Bên ngoài lập tức có người quỳ xuống, run giọng đáp: “Bệ hạ, đã qua giờ Tý.”

Giờ Tý? Hắn nhớ từ buổi chiều biết tin, ngày trôi thực nhanh, đảo mắt đã
tối, ngày thường chính sự dồn dập bận bịu, làm thời gian bị gác sang một bên.

“Bệ hạ, ngài vẫn chưa dùng bữa…”

Ngày thường dù có
không muốn ăn, cũng phải ăn. Hắn định lên tiếng trả lời, lại quay đầu
thấy cô gái xinh đẹp da bánh mật ngồi bên cạnh thản nhiên cười nói:

“Bệ hạ, lúc chạng vạng tôi xuất cung thấy được quán bánh bao hải sản này,
rất vừa miệng, vì thế đem về một ít cho bệ hạ. Lồng trúc này tôi luôn
luôn giữ sát bên người, trên đường mang về đều đặt trong tầm mắt, bệ hạ
có thể yên tâm dùng.” Cô cắn một miếng, cười: “Nhìn này, không sao đâu.”

Mắt hắn thoảng chút sương mù, đáp: “Được, ta ăn, ta vẫn muốn nói với nàng,
về sau đừng thử độc trước như thế nữa, nếu nàng trúng độc, bảo ta… làm
sao bây giờ? Nàng, trở về sớm một chút đi.”

Viên Đồ bảo cô một đời bình an thuận lợi, chắc chắn là vô sự. Chắc chắn là vô sự.

Cho dù như Ôn Vu Ý nói, bình an vô sự của cô, tất cả đều là do những người
bên cạnh cô liều mạng bảo vệ, vậy thì, Ô Đồng Sinh ở đó, chỉ cần Ô Đồng
Sinh còn sống, Từ Đạt liền có một tia hy vọng.

Nếu ngay cả Ô Đồng Sinh cũng đã chết, vậy…

“Từ Đạt, ta chờ nàng trở về.”

[1]: Kính sự phòng: nơi chuyên lo việc phòng the cho hoàng đế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui