Chỉ Là Hoàng Hậu

Ba ngày sau, mới tờ mờ sáng, gió lạnh thấu xương, cửa thành hé mở, đoàn xe trở về Đại Ngụy chậm rãi ra khỏi kinh thành.

Lâm Tú thấy gió sớm nay thực quá ư giá buốt, lấy ra một cái áo choàng màu
bạc đuổi theo chiếc xe lớn nhất trong đoàn, nhẹ nhàng nhảy lên, hé cửa
xe, thấp giọng nói:

“Vương gia, hôm nay gió lớn, chắc sắp mưa tới nơi, ngài mặc nhiều áo một chút.” Cậu bất giác nhìn về phía Từ Đạt vẫn
đang mê man, lại nói: “Có cần thêm chăn bông không ạ?”

Lý Dung Trị mỉm cười đáp: “Lấy thêm cái chăn bông đi. Lâm Tú, vất vả cho cậu rồi.”

Không vất vả, so với Vương gia hoàn toàn không vất vả. Lâm Tú định đáp như
vậy, nhưng ghìm lại đúng lúc, ánh mắt rơi trên gương mặt Từ Đạt đang hôn mê.

Cậu không thể không thừa nhận, vị cô nương Từ gia này quả
thực là một mỹ nhân… Nhưng có là mỹ nhân cũng không thể phóng khoáng như vậy chớ, cậu lén liếc cánh tay của Vương gia nhà cậu đang ở trong chăn
bông.

Đương nhiên, cậu sẽ không cho rằng Vương gia là đồ lãng tử, rờ rẫm con gái nhà người ta đang bất tỉnh, mà là Từ Đạt từ khi hôn mê
vẫn túm chặt lấy tay Vương gia nhà cậu… Cậu quạu quọ hừ một tiếng, lại
hỏi: “Có cần gọi thêm tỳ nữ tới không ạ?”

Lý Dung Trị cười khổ: “Chờ một chút đi, có khi lát nữa cô ấy sẽ buông tay ra.”

Lâm Tú nghe vậy đáp vâng, vội vã đi lo việc khác.

Lý Dung Trị buông rèm xuống che đi cửa xe, ngăn bớt gió lạnh. Trong xe mát mẻ chỉ có hắn với Từ Đạt đang nằm, ánh mắt hắn dừng lại gương mặt Từ
Đạt, đưa bàn tay còn trống ra vén một sợi tóc vương trên mặt cô.

Tay trái ấm áp dễ chịu, hắn đã không biết mấy lần định rút tay lại, nhưng
hai tay cô giữ chặt gần chết… Cô có biết mình đang nắm lấy ai không? Lúc này, người trong mộng đó của cô là Lý Dung Trị, hay là cái gã tiểu quan tên Hoàng công tử tối hôm nọ?

Cho đến bây giờ, nhìn khuôn mặt
trắng bệch của cô, trong đầu hắn vẫn hiện lên hình ảnh Từ Đạt đầm đìa
máu tươi ngày đó. Máu chảy như trút như vậy, lại luôn kiên cường chịu
đựng, tất cả đều là vì… Tần Đại Vĩnh ư?

Vì một kẻ Tần Đại Vĩnh đã không còn giá trị lợi dụng?

Công bằng mà nói, cô không hay quấy nhiễu, đối xử với người khác cũng tốt.
Tuy lợi dụng cô, hắn cũng đồng cảm với cảnh ngộ của cô ở Tây Huyền. Lúc
hắn không có nguy hiểm gì, giúp cô một chút cũng được, hai năm nay ở
chung thuận hòa vẫn có chút tình cảm. Khác thường là ở chỗ, có lẽ thật
tình mà đối đãi với nhau, nhưng hắn tự hỏi nếu gặp hoàn cảnh như vậy, có thể liều chết xin thuốc giúp cô không.

Đem cô từ Tây Huyền đi
quả thực mạo hiểm vô cùng, cái hắn muốn chẳng qua chỉ là… sự bình thuận
của cô thôi. Một người ngay cả uống thuốc độc đến trào máu thất khiếu
vẫn không chết, còn không phải là phúc dày mạng lớn sao? Tại sao khắp
Tây Huyền chẳng có ai thấy được điều đó?

Hắn lại vô thức giúp cô
gạt bớt mái tóc dài, nhớ lại hình ảnh cô đầy mặt bết máu kia, khó có thể quên rung động khi mới nhìn thấy.

Tần Đại Vĩnh kia rốt cuộc đã làm sao để cô rút ruột rút gan ra mà đối xử với hắn như vậy?

Nếu… Nếu, cô cũng có thể vô tư đối xử với hắn như thế?

Lâm Tú ở ngoài cửa gọi khẽ: “Vương gia, chăn bông đây.” Cậu leo lên xe,
muốn đắp cho Từ Đạt, nhưng Lý Dung Trị đã chủ động cầm lấy, phủ lên
người cô.

Lâm Tú thấy thế, nhẹ giọng nói: “Vương gia đối xử với Từ Nhị tiểu thư thật tốt.”

Lý Dung Trị hơi nheo mắt. “Ta đối xử với cậu không tốt sao?”

“Cũng rất tốt. Vương gia đối xử với ai cũng rất tử tế, nhưng mà vì tốt quá,
tôi lo sau khi Nhị tiểu thư tỉnh lại có thể hiểu lầm. Vương gia, chiếu
lệnh của Tây Huyền kia hơi mập mờ, tựa như cố ý biến Nhị tiểu thư thành
người của Vương gia vậy. Vương gia từng nói muốn vâng theo tổ chế, chỉ
có một hậu, nhỡ cô ấy nghĩ đối tốt với cổ là vì muốn nạp cổ thành phi,
vậy thì…”

Lý Dung Trị cười: “Nhị cô nương nhất định sẽ không nghĩ như thế.” Sóng mắt hắn lướt đến chiếc túi nhỏ trên xe. Hôm đó áo cô
toàn máu, lúc thay xong, tất cả đồ vật trong túi áo đều được lấy ra,
trong đó còn có một chuỗi đồng tâm kết…

Đồng tâm kết của cô, chỉ muốn đưa cho một tên tiểu quan không biết từ đâu tới, chứ không chịu trao cho một hoàng tử Đại Ngụy.

Lâm Tú lầm bầm lẩm bẩm lui ra ngoài.

Mấy hôm nay Lý Dung Trị không bao giờ say ngủ, chỉ sợ nhỡ có chuyện gì đột
xuất. Hôm nay, hắn thừa lúc đoàn xe ra khỏi kinh thành, nhắm mắt nghỉ
ngơi, tay trái bị nắm ấm áp vô cùng, tràn ngập khắp thân thể.

Hắn nâng má, lông mi thực dài khẽ run như cánh bướm phe phẩy, hắn nhẹ
nhướng mi mắt, nhìn nơi ấm áp kia. Từ Đạt đang rúc mặt vào chăn, bàn tay hắn bị cô ôm dựa sát vào mặt.

Thân thể mềm mại dưới chăn bông
cuộn lại như con tôm, ngay cả lúc hôn mê vẫn đề phòng như thế sao? Đề
phòng ai? Lý Dung Trị hơi ngập ngừng trong chốc lát, lại khép mắt, bàn
tay cảm nhận rõ gò má nhỏ cùng từng hơi thở yếu ớt của cô.

Một lát sau, Lâm Tú lại gọi khẽ ở ngoài cửa:

“Vương gia. Thế tử Tiểu Chu Quốc cầu kiến.”

“Tiểu Chu Quốc?”

“Dạ, hắn nói hai năm nay thường xuyên được Từ Nhị tiểu thư quan tâm, hôm ấy
hắn thấy Nhị tiểu thư đổ máu thất khiếu, nghĩ là thân mình bị thương,
cho nên đưa tới bí dược của Tiểu Chu Quốc, có thể bổ nguyên khí.”

Lý Dung Trị trầm ngâm trong chốc lát, không muốn kinh động đến Từ Đạt, nhẹ giọng nói:

“Ta nhớ ra rồi, chính là thế tử Tiểu Chu hôm đó vội vàng đi khai báo Từ Đạt để lĩnh thưởng?”

“Dạ.” Lâm Tú đáp nhỏ: “Không biết hắn nghe tin này từ đâu, biết được Từ Nhị
tiểu thư bị trục xuất… Bị bắt làm người của Vương gia, nên lén lút đến
đây.”

“Cũng đúng. Nếu hắn gióng trống khua chiêng mà đến, tương
lai ở Tây Huyền chắc không thể chịu nổi một ngày. Cậu đi nói lại cho
hắn, cô ấy có bệnh trong người không thể tiếp được, bổn vương thay mặt
cổ nhận thuốc, sau khi Nhị cô nương tỉnh dậy sẽ tự mình giao lại cho cổ, cũng sẽ kể cho cổ biết thế tử Tiểu Chu khó xử. Hoàng tử Tây Huyền nếu
biết sợ sẽ gây sức ép, xin thế tử Tiểu Chu mau chóng về phủ chất tử để
tránh hậu họa.”

Không bao lâu sau, Lâm Tú đưa vào một vò thuốc.

“Tiểu Chu thế tử nói, nếu là ngoại thương, một ngày bôi ba lần; nếu là nội thương, hòa vào nước uống.”

Lý Dung Trị ừ một tiếng, mỉm cười đón lấy. Hắn lại nhìn về phía thân thể
đang cuộn trong chăn kia, đặt bình thuốc xuống, nhẹ nhàng xốc một góc
chăn lên, để đầu cô lộ ra ngoài, kẻo cô nghẹt thở mà chết.

Bình
thường nhìn cô rất có vẻ chị cả trong nhà, lúc ngủ trên gương mặt lại có chút trẻ thơ. Hắn thấy bàn tay mình bên cạnh khuôn mặt bánh mật của cô
trông càng trắng sáng hơn, làm người ta có một loại xúc động muốn nhìn
hai bàn tay này mơn trớn từng tấc từng phân da thịt của cô, hắn thoáng
nghĩ, mặt lộ một chút nghi hoặc với chính mình, vội vã đưa mắt qua chỗ
khác, dừng trên bình thuốc, lại mỉm cười.

“Người cô gặp, đều là những kẻ lợi dụng cô lúc đầu, sau đó lại cảm thấy hối lỗi.” Hắn ôn nhu nói, lập tức gọi khẽ: “Lâm Tú.”

“Lâm Tú đây ạ.”

“Tiểu Chu thế tử đi rồi sao?”

“Cậu nói, thuốc của Tiểu Chu tốt hơn hay của Đại Ngụy tốt hơn?”

“Nếu bàn về y thuật, Tiểu Chu cùng Tây Huyền không chênh nhau bao nhiêu, Đại Ngụy lại tốt hơn Tây Huyền rất nhiều, các vị thuốc cũng vậy, nếu không, sẽ không có cảnh đại phu Tây Huyền, Tiểu Chu lũ lượt đến Đại Ngụy học
hỏi kinh nghiệm như thế.” Lâm Tú đáp, nhìn thấy từ cửa xe đưa ra bình
thuốc của Tiểu Chu thế tử, vội vàng đón lấy.

“Nếu không tác dụng gì nhiều với Nhị cô nương, vậy cậu tặng cho người khác hoặc đem về dùng đi.”

“Dạ.”

* * * *

“A…”

Có người xốc màn xe lên, khẽ khàng nói, như không muốn làm kinh động ai:

“Làm sao vậy… Ngươi đút thế nào vậy hả? Sao bắn tung tóe nước ướt hết cô ấy như thế?”

Tiếng ai vậy nhỉ? Có chút tức giận.

“Lâm Tú đại nhân, nô tỳ đã đút thuốc rất cẩn thận, nhưng Nhị tiểu thư uống
ba ngụm thì có hai ngụm quên nuốt, tất nhiên giờ cả người cổ đều…”

“Không phải là trúng độc nên đầu óc có vấn đề chứ?” Người nọ nghe thấy tiếng bước chân, nhìn lại. “Vương gia…”

Vương gia? Ai thế?

“Đêm nay nghĩ cách nấu chút canh cá đi.” Tiếng nói êm ái rỉ rả vào ý thức của cô.

“Canh cá? Vương gia, chúng ta đang trên đường đi mà…”

Có người bước lên xe ngựa, ngồi xuống trước mặt cô. Hắn nhẹ nhàng nói:

“Nhị cô nương, nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi, tối nay canh nấu xong hãy ăn. Cô thích hải sản, không thể bỏ qua nhé.”

Trước mắt cô rất mờ, có bóng một người đang nói chuyện, cô nhìn không rõ,
nhưng cũng biết giọng nói nhẹ nhàng đó xuất phát từ người này. Âm thanh
tựa ánh trời ngày xuân thuở cô chưa lên năm, ấm áp dịu dàng, vỗ người an ổn.

Cô có chút mệt mỏi, nằm trên tấm chăn mềm.

“À, có muốn cầm tay ta không?” Một bàn tay giơ lên trước mặt cô.

Cô theo bản năng tóm lấy tay người này ấp vào má, đồng thời cuộn mình thật chặt, tự biến thành con tôm, mới an tâm nhắm mắt ngủ.

“Vương gia, mấy ngày nay cô ấy đều là như thế… Có ảnh hưởng gì đến đầu óc không?”

“Không có gì đáng ngại. Cậu đi làm chuyện của cậu đi, ngươi cũng lui xuống.”

* * * *

Chỗ cô nằm vẫn nhẹ nhàng đong đưa, mỗi lần hé mắt ra, đều thấy một người
mặc áo bào trắng ngồi ngay bên cạnh. Diện mạo người này cô không thấy
rõ, nhưng rất tốt với cô… Tốt lắm…

“Cô ăn hết sạch.” Người này
đặt bát xuống, mỉm cười thay cô dém chăn. “Nhưng cô chỉ ăn mỗi canh cá,
ta trộn cái gì vào trong canh cô cũng nhè ra. Nhị cô nương, hóa ra cô
chọn kỹ thực đó.”

Cô không trả lời hắn, bụng rất no, rất buồn ngủ, ôm lấy tay người này ghì vào lòng, tiếp tục nhập mộng.

Hắn cũng không ngăn cản, chỉ thỉnh thoảng thay đổi tư thế để cô dễ chịu.

“Vương gia, Ô Đại công tử cầu kiến Từ nhị tiểu thư.” Có người nói nhỏ.

“Tây Huyền Ô Đồng Sinh sao…” Giọng nói ấm áp hơi trầm ngâm, sau đó cười khổ: “Bổn vương nên tự mình gặp hắn, nhưng Lâm Tú cậu xem, giờ ta không thể
đi được. Cậu đi nói cho Ô Đại công tử, đây là đường về Đại Ngụy. Mặc kệ
Nhị cô nương nói với hắn cái gì, hắn vẫn là người Tây Huyền, không thể
đi theo nữa, mời hắn trở về đi.”

“… Vương gia… Tuy rằng nói cho
dễ nghe là Nhị tiểu thư hộ tống ngài về Đại Ngụy, nhưng kỳ thật là Vương gia bảo vệ cô, chớ cô đã không về được nữa. Nay cổ đần độn, mỗi ngày
ngoại trừ ăn uống, ai nói chuyện với cổ cổ cũng không để ý, Vương gia
còn lo lắng chăm sóc cổ như thế… Lỡ như Nhị hoàng tử Tây Huyền đổ điên,
đuổi theo…”

Đáy tim cô run lên. Sinh làm người Tây Huyền, chết
làm quỷ Tây Huyền, cô vẫn nghĩ vậy, cả đời cô là vậy. Nhưng hiện tại,
người tốt nhất với cô đã đi rồi, nơi chôn rau cắt rốn của cô cũng bị
tước đoạt rồi… Thế giới của cô đã sụp đổ… Cô còn sống sao? Còn sống thì
có nghĩa gì chứ?

“Lâm Tú, năm đó lúc chúng ta rời Đại Ngụy, dù
biết rõ một ngày kia chắc chắn trở về cố thổ, cậu vẫn không kìm được
tiếng khóc. Nay Nhị cô nương vĩnh viễn không thể trở lại quê hương, nếu
cậu là bổn vương, cũng sẽ làm như thế mà thôi.”

“Vương gia tâm địa thiện lương, Lâm Tú xấu hổ không bằng.” Giọng nói trở thành uể oải. Màn cũng buông xuống.

Cô muốn cười ra tiếng. Bảo vệ cô? Ai vô tư bảo vệ Từ Đạt? Người này có lẽ
tâm địa thiện lương, nhưng, tâm cơ vẫn thâm trầm, chỉ sợ dù là lúc hắn
đối mặt với thuộc hạ cùng chung hoạn nạn vẫn không nói lời thật lòng.

Người bảo vệ cô thực sự, đã cắn lưỡi tự sát trong nhà ngục Tây Huyền rồi! Trên đời này còn ai bảo vệ cô nữa?

Còn sống, chẳng qua chỉ để người ta lợi dụng, chẳng qua chỉ làm một mạt tro trong thế giới này mà thôi. Ai thật tâm đối tốt với cô? Nếu ngày đó… Có một vị Hoàng công tử thực sự? Nếu ngày đó… Vị Hoàng công tử đó có thể
đi với cô thì thật tốt… Cho dù rời khỏi Tây Huyền, chỉ cần có một người
chân tình ở bên cạnh cô, bọn họ có thể từ từ hòa nhập vào cuộc sống mới, nếu… Nếu vị Hoàng công tử kia có thực thì tốt biết mấy… Tại sao lại
không có?

Cô chậm rãi buông hai bàn tay trong lòng ra.

Bỗng dưng, chủ nhân của đôi tay kia phát hiện động tác khác thường của cô, dùng sức siết chặt tay cô.

Chủ nhân đôi tay đó, khẽ cúi đầu xuống, dịu dàng nói:

“Nhị cô nương, ta là Lý Dung Trị. Cô mệt mỏi bao nhiêu năm, không sao hết,
ngủ bao lâu cũng không sao hết, nhớ tỉnh lại là được rồi.”

* * * *

Ầm một tiếng, xe ngựa rung mạnh.

Canh cá bắn tung tóe khắp nơi, người đút cô ăn khẽ thở dài một tiếng, đặt bát sang một bên, lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

Ánh mắt cô đọng lại trên chiếc bát không màu sắc.

“Hai ngày nay khẩu vị của Nhị cô nương cải thiện nhiều, đây là chuyện tốt.”
Người nọ ấm áp cười, giúp cô gạt một sợi tóc. “Đợi đến Đại Ngụy, nhị cô
nương muốn ăn bao nhiêu hải sản cũng được.”

Ánh nhìn của cô chậm rãi chuyển qua khuôn mặt mơ hồ của hắn.

Khóe môi hắn luôn luôn cong, cả người tro bụi mù mịt nhìn không rõ sắc thái gì. Ai vậy? Hoàng công tử?

Xe ngựa lại rung một cái, cô ngã nhào vào lòng hắn. Hắn theo bản năng đưa
hai tay che đầu cô lại, đợi cho xe ổn định mới đỡ cô ngồi xuống, cười
hỏi: “Không việc gì chứ?”

Có người tốc màn xe, kêu: “Lý Dung Trị!”

Người đàn ông trước mắt cô vẫn không ngẩng đầu, cẩn thận nâng hai tay cô lên, giúp cô lau ráo từng giọt nước.

Ánh sáng lóe lên, thu hút chú ý của cô, cô muốn quay đầu nhìn lại, người
đàn ông dịu dàng này lại giơ tay che khuất hai mắt cô, không gợn chút
hoảng hốt nói: “Ấy, đừng nhìn. Nhị cô nương còn đang tĩnh dưỡng, không
chịu được kích thích đâu.”

Keng một tiếng, âm thanh vang tới từ
nơi ánh sáng phản xạ, cô không cẩn thận nghe được, liền nhẹ nhàng kéo
hai bàn tay đàn ông đang che xuống, ịn mũi vào trong lòng bàn tay đó.

Miệng hắn hơi cong lên, mặc kệ hành động trẻ con của cô, hoàn toàn không nhìn tử thi đang nằm bên cạnh xe. Khi hắn phát hiện cô không phải đang ngửi
mùi canh cá vương trên tay mà là đang hôn lòng bàn tay hắn, khóe miệng
hắn vốn đang cong lên chợt cứng đờ.

Hắn đang mở miệng định nói, ngoài xe có kẻ lôi mấy thi thể đi chỗ khác, kêu lên:

“Vương gia không việc gì chứ ạ?”

“… Không có việc gì. Lâm Tú, có kẻ nào còn sống không?” Hắn nhìn động tác
của cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng liếm, vẫn còn canh, để ta đút cho cô.” Hắn
rút tay ra, rũ đôi mắt dài xuống, nâng bát canh lên.

“Đều chết sạch.” Lâm Tú nghiến răng nghiến lợi. “Bọn này không phải sơn tặc, rõ ràng là mạo danh sơn tặc, thực tế là…”

“Nếu đều là sơn tặc, tức là bổn vương đã giúp Tây Huyền trừ họa trên thảo
nguyên, triều đình Tây Huyền lý ra không thể truy cứu.”

“… Vương
gia, Ô Đại công tử đi theo chúng ta đã hơn một tháng, tôi vốn không kiên nhẫn với hắn, nào biết thân thủ hắn địch nổi trăm người như vầy, hèn
chi người Tây Huyền bảo hắn là chiến tướng trời sinh. Lúc nãy cũng nhờ
hắn bảo vệ đoàn xe này… Nhưng biên giới đã ngay trước mặt, mà hắn dù sao cũng là người Tây Huyền…”

“Hở?” Lý Dung Trị không chút để ý. Nhìn cô ăn canh ngon miệng, hắn cười rất vui.

“Thuộc hạ thấy, hắn thân thủ tuyệt đỉnh, khắp cả tứ quốc người có thể hơn hắn
chắc không tới vài vị. Một thương của hắn trong nháy mắt đâm xuyên ba
người, Tây Huyền không thể có tướng mạnh như vậy được! Môn hạ của vương
gia tuy cũng tài giỏi, nhưng thực lực như hắn thì hình như không có ai,
Vương gia tại sao không thu nhận hắn?”

Lý Dung Trị cười nói: “Ô công tử đồng ý không?”

“Tôi nghĩ hắn đồng ý! Ở Tây Huyền, hắn chỉ có thể hát rong khất thực, nếu
không theo Vương gia rời khỏi Tây Huyền, chẳng lẽ muốn cùng… cùng… Nhị
cô nương sao?”

Lý Dung Trị buông bát, nhìn Từ Đạt, mỉm cười nói:
“Nếu là kẻ tầm thường, bổn vương cho dù coi hắn như khách qua đường, hắn cũng sẽ tìm cách tiếp cận bổn vương mưu cầu tiền đồ tốt đẹp; nếu là
người tâm cao chí lớn, ta lại không tìm cách thuyết phục, nàng sao có
thể để ta vào mắt được.”

Lâm Tú sửng sốt, chỉ cảm thấy lời này của Vương gia tựa hồ có hàm nghĩa khác.

“Lâm Tú, cậu bảo, Ô Đồng Sinh là loại người thế nào?” Hắn lơ đãng hỏi. Đến
lúc hoàn hồn, hắn phát hiện chính mình đang nhẹ nhàng tháo chiếc khuyên
tai vướng víu của cô ra, kẻo cô vô ý kéo giật làm bị thương mình.

Hắn hơi sửng sốt, ngón tay bỗng nhiên dừng lại.

“Chuyện này…” Hơn một tháng nay, vị Ô Đại công tử kia bám theo đoàn xe, nhưng
chưa từng xun xoe bọn họ một lần. Cậu chưa bao giờ trò chuyện với Ô Đồng Sinh câu nào, nhưng, một người có thể đi theo bọn họ hơn một tháng chỉ
vì một lần gặp Từ Đạt, vừa thấy bọn họ cố sức chống đỡ sơn tặc, lập tức
xông ra bảo vệ cho cả đoàn người trong đó có Từ Đạt, cậu nghĩ chắc cũng
không thể là người thường.

“Hắn đã giúp bổn vương đánh lui sơn
tặc, vậy bổn vương sẽ thực hiện một nguyện vọng của hắn. Cậu đi hỏi hắn, hắn muốn cái gì? Bảo hắn suy nghĩ cho kỹ.” Lý Dung Trị nhẹ giọng nói.

Lâm Tú vui mừng quá đỗi, lĩnh mệnh đi, chỉ chốc lát sau đã trở về, nói:

“Vương gia, Ô Đại công tử nói không có nguyện vọng gì, chỉ mong có thể gặp mặt Nhị tiểu thư một lát.”

“Thật không?” Hắn không ngạc nhiên chút nào. “Tình trạng bây giờ của Nhị cô nương không được tốt, cậu đã nói rõ với hắn chưa?”

“Tôi đã bảo hắn, Nhị tiểu thư thời gian này đần độn, ngay cả ăn uống cũng
phải có người trông chừng. Hắn nói vậy cũng không sao.”

Thần sắc
Lý Dung Trị chợt thoáng qua một biến đổi khó thấy, nhưng vẫn nói: “Bảo
đoàn xe cứ tiếp tục đi, mời Ô Đại công tử đến xe này. Nếu áo quần hắn
lấm máu nhiều, phải đi tìm cái áo khác cho hắn khoác kẻo Nhị cô nương
hoảng sợ.”

Lâm Tú lại vâng lời.

Lý Dung Trị khẽ thở dài trong lòng, rồi chợt ngẩn ngơ, không hiểu tại sao mình lại thở dài.

Khóe miệng lại khẽ cong, hắn dịu dàng giúp cô kéo phẳng áo khoác. “Nhị cô
nương nghỉ ngơi đã hai tháng rồi, cũng đến lúc nên tỉnh lại thôi. Nếu…”
Hắn định nói, nếu không thì chắc là, cô muốn tiếp tục tình trạng như vầy hoài ta cũng sẽ không ngăn cản, nhưng lời chưa thoát ra khỏi họng đã
thấy kỳ lạ.

Chừng đó thời gian hắn nhường cơm sẻ áo chăm sóc cho cô, không phải là chờ cô tỉnh lại, để cô chân thành bán mạng cho hắn sao?

Tựa như… Cô đối với Tần Đại Vĩnh vậy… Không phải thực muốn cô chết vì hắn,
mà là… Chỉ là đối đãi bằng cả trái tim như với Tần Đại Vĩnh thôi…

Nếu không tỉnh lại, làm sao làm việc cho hắn? Xét thân phận cùng hoàn cảnh
bây giờ của hắn, căn bản không thể trường kỳ chăm sóc một cô nhóc nhớ
ngẩn không tỉnh được.

“Cô quả thực là phúc tinh, đúng không? Xem
xem, ta lên chiếc xe có cô ngồi, ai cũng không thể làm ta bị thương, là
kẻ tài dân Tây Huyền không nhận. Nhân tài chân chính cũng phải có nơi
thích hợp thì tài năng mới phát triển. Từ Đạt, cô không phải là không
xuất sắc.” Lát sau, hắn nhìn cô, thở dài: “Trong giấc mộng của cô đang
có Hoàng công tử? Nếu là vị Hoàng công tử trong cảm nhận của cô kia, vậy có thể chăm sóc cô cả đời.”

Từ Đạt vốn đang rũ mắt ngắm đai lưng trên áo, không hiểu sao, ánh nhìn lại chậm rãi nâng lên, dừng lại trên
mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt kia mơ mơ màng màng, tựa như
không biết mình đang ở đâu, như thế nào. Hắn nhợt nhạt cười, cởi xuống
món trang sức bên hông, đeo lên thắt lưng của cô, dịu dàng nói:

“Lúc trước Nhị cô nương có nói, ở Đại Ngụy, hải sản, phong tục, dân tình đều phong phú, lại quên Đại Ngụy và Tây Huyền vốn một trời một vực. Tây
Huyền chủ trương phượng hoàng tắm lửa, nhưng Đại Ngụy không như vậy,
thiên tử Đại Ngụy cầm tinh con rồng, bên cạnh kim long (rồng vàng) là
dơi. Dơi ở Đại Ngụy biểu tượng cho hồng phúc, Nhị cô nương, trong lòng
ta cô chính là như thế. Đại Ngụy là quê nhà ta… Với ta mà nói, đó là nơi tốt đẹp hơn Tây Huyền trăm ngàn lần, có lẽ lúc đầu cô chưa quen kịp,
nhưng dần dần chắc chắn sẽ thích một nơi như vậy.” Ngần ngừ một lát, lại giúp cô vén mấy sợi tóc mai đổ xuống. Tiếp theo, hắn giơ bàn tay ấm áp
ra che khuất mắt cô.

Hắn đưa mắt đi chỗ khác, khẽ khàng nói:

“Đừng nhìn ta như vậy… Cô nên tỉnh lại, ta không cách nào săn sóc cô được như thế nữa đâu…”

* * * *

Một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bước lên xe ngựa. Đầu tiên, hắn nhìn Từ Đạt đang ngồi phía trong một cái, rồi liếc về phía Lý Dung Trị.

Lý Dung Trị cười như gió mát, nói:

“Nếu là lúc bình thường, ngươi muốn nói chuyện gì với Nhị cô nương, bổn
vương đều không có quyền hỏi đến, nhưng hôm nay cổ hơi mơ mơ hồ hồ,
không thể tự chủ được hành vi. Bổn vương nếu đã đại diện cho cổ gặp
ngươi, tất nhiên nên ở bên cạnh coi sóc. Lỡ có sai lầm gì, bổn vương
không thể đền bù cho Nhị cô nương nổi.”

Ô Đồng Sinh thu hồi ánh mắt lãnh đạm. Hắn ngồi đối diện Từ Đạt, lấy tự trong lòng ra lệnh bài đen mun, đặt ở giữa hai người.

Tiếp theo, hắn bình tĩnh nhìn cô.

Lý Dung Trị cũng không nói gì. Đôi đồng tử ôn nhuận đưa ánh nhìn lãng đãng ngoài cửa sổ. Bên ngoài là giang sơn Tây Huyền hùng vĩ, mưa phùn đan
chéo không trung, khiến dãy núi trùng điệp phía xa xa tựa như có sương
trắng mơ màng quấn quanh. Đây vốn là cảnh núi rừng đẹp đẽ, làm người ta
thích thú ngắm nhìn, nhưng bây giờ đoàn xe chỉ lặng lẽ, đều tăm tắp di
chuyển tới trước.

Mưa bụi đan qua cửa sổ, Lý Dung Trị mới hơi
hoàn hồn, để ý thấy ngón tay mình đang gõ nhịp lên đầu gối. Thông
thường, chỉ khi buồn phiền hoặc bất an hắn mới có cử chỉ vô thức này,
nhưng hiện tại chẳng có nguy cơ đe dọa gì, tại sao hắn vẫn làm như thế?

Hắn chưa kịp ngẫm nghĩ, chợt thấy mưa bụi từ cửa sổ tạt vào người Từ Đạt, không nói hai lời, sập cửa lại.

Ánh nhìn Từ Đạt ngập tràn mưa bay. Cô hơi lo lắng, vì màn bụi trước mắt như phủ kín giường cô, làm cô muốn ngủ cũng không được.

Cô cúi đầu, bị vật trang sức hình dạng giống như con dơi đeo bên hông cuốn hút, giơ tay kéo kéo, nghe thấy người ngồi bên cạnh dịu dàng cười nói:

“Ấy, đừng kéo.” Một đôi tay tiến vào tầm nhìn của cô, ngăn cô giật nó ra.

Đôi tay màu xám tro này, cô nhìn rất quen mắt. Chủ nhân đôi tay này ngày
nào cũng đút cơm cho cô ăn. Cô luôn thầm gọi hắn một tiếng Hoàng công
tử.

Cô mệt mỏi muốn ngủ, muốn lôi đôi tay này áp vào má để nhập
mộng, không ngờ từ giữa lòng bàn tay lạnh lẽo đang nắm lấy tay cô này,
một khối gỗ rơi vào lòng bàn tay cô.

“Nhị tiểu thư, Ô Đồng Sinh đã đến đúng hẹn, cô còn nhớ được chuyện lệnh bài qua cửa ngày đó?” Giọng nói sâu kín xa xôi.

Cô không hiểu lắm… Không nhớ rõ…

“Nhị tiểu thư, nếu ở Tây Huyền, tôi có thể chờ cô bình phục lại, nhưng nay
đã sắp tới biên giới giữa Tây Huyền và Đại Ngụy rồi. Vừa vào Đại Ngụy,
Nhị tiểu thư chắc chắn sẽ vướng vào cuộc tranh đua ngôi vị hoàng đế ở
Đại Ngụy.” Ô Đồng Sinh không để ý tới Lý Dung Trị đang nghe bên cạnh,
nói thẳng: “Cho nên, Ô Đồng Sinh không thể không tìm cách gặp mặt tiểu
thư một lần.”

Cô cúi mặt, tuy rằng đôi tay người này lạnh như băng, thấu đến tận tim cô, cô vẫn không tìm cách rút tay về.

“Tiên phụ bị giam vào ngục, không chịu nổi nhục hình tra tấn đã phải cắn lưỡi tự sát, sau khi chết tử thi bị đưa đi diễu hành khắp phố, lúc đi tới
đường Trường Hiếu, con ngựa kéo xác cất vó hí vang không chịu đi nữa,
việc này đồn vào trong cung, mọi người ai nấy đều cho rằng việc này do
quỷ thần quấy phá, liền sai người thu táng tiên phụ qua loa, tiểu thư
còn nhớ rõ việc này?”

Từ Đạt đầu tiên là nghe được bốn chữ “cắn
lưỡi tự sát”, trong đầu tràn ngập cảnh tượng máu tươi lênh láng nền đất, lại nghe hắn nhắc tới chuyện đó, một chuỗi những hình ảnh u ám hiện lên trước mắt, cánh môi khẽ giật giật.

Ô Đồng Sinh lại nói:

“Ngày diễu phố đó, cô và Tần Đại Vĩnh đều có mặt. Tiên phụ trước khi vào tù
có nói, một khi đã thất thế thì không thể có ngày gượng dậy, thương cho
đứa con trai độc nhất của ông tài hoa một đời, tiền đồ xán lạn cuối cùng chỉ như đèn cạn hết dầu. Ông từng dặn dò con trai độc nhất, nếu Ô gia
vạn hạnh mà giữ được đứa con trai này, lưu lại được huyết mạch cuối cùng trên đời, không cần chà đạp nhân cách tự trọng đi xun xoe bợ đỡ triều
đình để cầu lấy một chức quan. Ông đếm hết một lượt các quan viên trong
triều, khi đếm tới Từ gia, tiên phụ thở dài bảo Từ Thái sư vốn là ở rể,
sẽ không nhúng chân vào vũng nước đục này, các cô gái Từ gia đều là nhân trung long phượng (rồng phượng giữa loài người), cũng giống như con
trai duy nhất, cao ngạo đến độ không bao giờ để tâm đến thăng trầm thế
gian, chỉ duy có Từ Nhị tiểu thư mới có thể đồng cảm giúp đỡ Ô gia,
nhưng Nhị tiểu thư tài năng không đủ, quả thực đáng tiếc.” Hắn dừng lời, âm điệu lạnh như băng bỗng hạ xuống, nhìn cô không chớp mắt, nói: “Ngày đó, Ô Đồng Sinh làm ăn xin trên đường Trường Hiếu, bị bắt phải tận mắt
nhìn thân xác tiên phụ bị giày vò như thế nào. Ngày đó, hắn nghĩ đời vốn chẳng hơn gì như thế, cùng lắm thì vứt bỏ tính mệnh này là xong. Nào
biết, lại xảy đến sự tình này, hắn không tin quỷ thần, lập tức Nhị tiểu
thư có mặt ở đó, hắn lại nghĩ Chấp kim ngô Tần Đại Vĩnh thầm không đành
lòng hạ thủ.”

Cô hốt hoảng nhớ tới, chuyện đó quả thực là do chính mình gây nên.

Khi đó, cô ngần ngừ thật lâu, trên đường Trường Hiếu có người con trai, nếu phải tận mắt thấy cha mình ra nông nỗi như vầy, làm sao mà chịu nổi? Dù có trăm sai ngàn sai đi nữa, người cũng đã chết rồi, tội gì liên lụy
đến con cái của họ?

Lúc ấy, cô còn nghĩ, nếu là Từ Hồi hoặc Từ
Trực, nhất định có thể nghĩ ra trăm ngàn phương pháp tốt hơn nhiều,
không cần lén lút âm thầm như cô…

“… Quả nhiên… Là Nhị tiểu thư sao…”

Thanh âm kia nhẹ nhàng lành lạnh, hai má cô cũng lành lạnh. Cảnh sắc mờ mịt
bụi mù trước mắt cô bỗng bắt đầu chuyển động chao đảo.

“Con cháu Ô gia một đời hát rong khất thực, Nhị tiểu thư mặc dù đã chuộc Ô Đồng
Sinh ra, nhưng hắn vẫn mang thân phận nô lệ, lần này ra khỏi kinh thành
là hắn lén lút đi theo. Nếu như Nhị tiểu thư muốn ở lại Tây Huyền, bất
luận hoàng thất Tây Huyền hại cô ép cô như thế nào, hắn đều liều mình
bảo vệ. Nếu Nhị tiểu thư thật sự trở thành lục bình không rễ trôi dạt,
vĩnh viễn không trở về Tây Huyền nữa, Ô Đồng Sinh cũng sẽ như cô, biến
thành kẻ có nhà không thể về, kẻ không tổ tông nguồn cội.”

Nước
mắt của cô như những viên trân châu đứt chỉ không ngừng hạt, từng giọt
từng giọt thinh lặng rơi xuống áo bào. Sắc bụi mịt mờ mông lung trước
mắt bị cắt mạnh một góc, lộ ra màu máu khô đậm.

Những hình ảnh rời rạc hiện lên.

Lúc cô năm tuổi bị Viên Đồ đại sư tiên đoán số phận, hạnh phúc, sầu não, bị lợi dụng, bị so sánh.

Đêm hôm đó ở tiểu quan quán, cô những tưởng mình đã tìm được bạn đời, cuối
cùng cô độc vẫn hoàn cô độc. Cô không cần hắn lấy vai trò của một người
đàn ông để bảo vệ cô, chỉ cần hắn chấp nhận cô, không sợ lời ra tiếng
vào, chỉ cần hắn thật tình vô tư làm bạn bên cạnh cô, nào biết, ông trời vẫn luôn thích đùa giỡn cô.

Chẳng những khiến cô từ hạnh phúc ngã xuống hố sâu thất vọng, còn làm người duy nhất thật tình đối xử với cô chết oan chết uổng.

Vì một đêm hôm đó, thế giới yên bình của cô đã hoàn toàn sụp đổ, cô thà
chết vì con của thủ lĩnh, cũng không muốn rời khỏi Tây Huyền; Cô thà
nhận hết những kỳ thị do lời tiên đoán của Viên Đồ đại sư, chỉ cần Tần
Đại Vĩnh sống sót.

Cô chấp nhận giấc mộng tìm bạn đời tan tành sụp đổ, chỉ muốn được trở lại như ngày xưa!

Cô không muốn thấy, nhưng cảnh vật trước mắt đã bắt đầu hiện lên từng sắc thái khác nhau.

Màu sắc đầu tiên len vào đôi mắt đẫm lệ của cô, là một sắc trăng trắng nhàn nhạt, ở bên phải.

Lý Dung Trị.

Màu của chiếc xe ngựa, lệnh bài đen như mun trong tay, áo choàng xanh biếc
như ngọc, còn có tà áo trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ô Đồng Sinh
ngay trước mắt.

Thần sắc cô rất khó dò, ánh mắt lại bắt đầu mù mịt sương.

Cô… đã nghĩ cô hẳn phải chết, không thể nghi ngờ. Cô… đã nghĩ rằng cô chết
có ý nghĩa. Cô… đã nghĩ khi cô phục hồi lại tinh thần, chính là một cuộc đời khác, rốt cuộc cũng có thể vui mừng hoan hỉ mà sống, không còn bị
hai chữ Từ Đạt hành hạ nữa.

Hóa ra, sau khi tỉnh lại, cô vẫn là Từ Đạt…

Vẫn là Từ Đạt bị người lợi dụng mà thôi.

* * * *

Gió đêm thổi vào trong xe, cô mở mắt, chăm chú nhìn nóc xe một lúc lâu mới ngồi thẳng dậy.

Ngủ bên cạnh là cô tỳ nữ chăm sóc cô ở Từ trạch, có thể thấy cô gái này
được Lý Dung Trị tin tưởng trọng dụng vô cùng, mới có thể mang thẳng về
Đại Ngụy như vậy.

Xe ngựa hết sức rộng rãi, ngủ hai người cũng
không có vấn đề gì, hiển nhiên Lý Dung Trị đã coi cô hẳn như chủ xe. Cô
cúi đầu, thấy trên người vẫn là y phục Tây Huyền như trước, cảm thấy hơi lành lạnh, thuận tay cầm lên chiếc áo khoác sẫm màu. Thoáng nhìn qua
chiếc túi nhỏ trên xe, cô lấy từ đó đồng tâm kết nhét vào trong lòng,
đẩy cửa xe ra nhảy xuống.

Đưa mắt nhìn bóng đêm thăm thẳm, chỉ có ánh trăng, lửa trại bập bùng chiếu sáng. Cô khẽ nheo mắt, thử nhìn ra
phía xa, lại phát hiện thị lực của mình không rõ ràng như lúc trước, xe
ngựa chỉ khoảng mười chiếc… Đoàn xe này thật là ít nha. Cô cứ nghĩ, đoàn xe trở về cố quốc của thái tử Đại Ngụy hẳn phải hùng hậu lắm, tại sao
lại… chỉ đơn giản như vậy?

Một mùi thơm đưa tới làm con sâu trong bụng cô réo ầm ĩ. Cô đi đến bên cạnh đống lửa trại, tìm thử xem đêm nay có còn cơm canh thừa gì hay không. Mắt cô hơi sáng lên, ánh nhìn dừng
lại trên một chén canh sò còn sót.

Cô không cố tình đi lén lút, vài người đang thiu thiu ngủ thấy cô đến, lại nhắm mắt lại.

Lâm Tú đến phiên trực đêm, vừa thấy Từ Đạt tự mình xuống xe, lẩm bẩm:

“Thực là lanh lợi nha…” Cô gái thường ngày đần độn này có mấy lần nửa đêm đói bụng, biết tự mình xuống xe kiếm đồ ăn. Lần đầu tiên còn đá đổ cái nồi
trên bếp lửa, bị thương hai tay, làm cả Vương gia cũng hoảng hốt, nhìn
chằm chằm bàn tay cô cả nửa ngàu. Sau đó còn sai một tỳ nữ coi sóc cô,
nếu cô nửa đêm đói bụng, sẽ bảo tỳ nữ hầm một bát canh để cô ăn.

Cậu không biết có nên nói hay không, rằng thực ra cô gái này mạng rất lớn, đói cũng không chết được đâu.

Tuy vậy, cậu vẫn bước tới trước, cẩn thận múc canh giúp cô. “Nhị cô nương
bỏ bữa chiều, biết cô chắc chắn sẽ đói, Vương gia vẫn giữ nồi hầm này
liu riu lửa không tắt. Buổi chiều cô khóc đến như vậy, còn tưởng cô tỉnh táo lại rồi chứ.” Ai ngờ cô khóc xong ngủ luôn, cuối cùng Vương gia vẫn không nói một lời, đỡ cô nằm xuống.

Từ Đạt không để ý cậu đang
suy nghĩ rất lung, tay bưng bát tiến vào tít sâu trong rừng. Cô tìm một
tảng đá to, nơi ánh trăng xuyên qua tán lá chiếu xuống để ngồi, đưa lên
miệng một muỗng canh nhỏ.

“…” Khuôn mặt xinh đẹp của cô hoàn toàn suy sụp. “Vương gia, đây thật sự là món canh mà mấy hôm nay ngày nào tôi cũng ăn sao?”

“Lúc đầu canh cá là hàng thật giá thật, nhưng sau thực sự tìm không ra, đành phải mua mắm sò [1] ở chỗ thương lữ dùng tạm.” Âm thanh ấm áp vang lên
từ sau lưng cô.

Miệng cô hơi giật giật. Tuy biết hắn đã cố gắng
hết sức, nhưng cứ nghĩ đến cảnh suốt mấy hôm nay mình coi cái món này là canh cá thơm ngon, cô cứ cảm thấy như đang bị lừa dối trắng trợn thê
thảm.

Cô thích ăn hải sản, nhưng ở Tây Huyền hải sản rất ít, hoặc nếu không thì cũng quý hiếm vô cùng. Tuy cô biết hương vị của mắm sò
không thể nào so sánh với hải sản tươi sống, vẫn ráng vét hết tiền để
dành, ôm hết các thể loại mắm có ở Tây Huyền về để vọng mai chỉ khát
[2].

Thiệt tình… Rất khó ăn, bởi vậy có thể thấy được mấy người
sống mà cứ mơ mơ màng màng thì dễ bị lừa hết chỗ nói… Nhưng năng lực
tưởng bở của cô cũng thực giỏi giang, cho nên, cô vẫn tiếp tục ăn!

Lý Dung Trị vén áo bào, ngồi xuống tảng đá bên cạnh cô.

Ánh trăng rười rượi soi xuống đỉnh đầu cô, khiến quanh người cô như được
bao phủ một vầng sáng lấp lánh bạc. Cô mặc phượng hoàng bào một thước,
sắc áo đen thẫm, hoa văn chim phượng thêu bằng chỉ kim tuyến dưới ánh
trăng tựa như đang giang cánh sắp bay, quấn quýt bên cạnh cô gái có
gương mặt tĩnh lặng.

Đúng vậy, tất cả sóng gió đều đã bị cô dìm
xuống dưới khuôn mặt thản nhiên đó, cô không còn là cô nhóc ngày đó bị
thương cần người chăm sóc nữa, không bao giờ.

Nghĩ đến đó, Lý Dung Trị đưa mắt đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.

Từ Đạt lẳng lặng cười, khẽ nói:

“Vương gia, tôi thủy chung vẫn không hiểu, làm hoàng đế Đại Ngụy thì có gì tốt cơ chứ? Ngài chỉ được cưới một vương hậu, không thể so với phú hộ bình
thường ba vợ bốn thiếp, càng không bì được hoàng thượng Tây Huyền tam
cung lục viện. Làm hoàng đế, ăn cũng ăn không ngon, rau quả đương mùa
chẳng thể nếm một lần, càng không có cách nào ngủ được cho đẫy giấc, mỗi ngày trời chưa rạng sáng đã phải trở dậy lên triều. Thống trị thiên hạ, nhìn có vẻ như là quyền lợi cao nhất, kỳ thật những tâm huyết, những
cái giá phải trả trong đó thì không phải thứ người bình thường có thể
chịu đựng được. Từ Đạt thấy Vương gia cũng không phải hạng người ngu
ngốc tham lam gì, con đường tương lai này thực rất khó đi đó.”

Lý Dung Trị nghe vậy, nhẹ nhàng cười đáp:

“Đúng vậy, làm hoàng đế Đại Ngụy thì có gì tốt cơ chứ? Nhưng con đường này ta không thể không đi được.”

Từ Đạt mỉm môi: “Vương gia có muốn nghe một vài câu chuyện lúc Từ Đạt còn nhỏ?”

“Dung Trị rất muốn được nghe.”

“Ờ, chuyện tôi được đoán mệnh thuở năm tuổi chắc hẳn Vương gia đã biết. Khi đó, đặt trước mắt Tiểu Từ Đạt chỉ có một con đường bất tài tầm thường,
trong lòng nó rất không phục, rõ ràng đều là chị em một mẹ sinh ra, tại
sao lại kém cỏi hơn chứ? Cho nên Tiểu Từ Đạt luôn cố gắng học tập, văn
tốt võ hay, nghi lễ hoàng cung, thế cục tứ quốc, đều tận tâm trau dồi…
Đáng tiếc vẫn không bằng hai chị em ruột, nó nhớ rõ một năm nào có kẻ
môn khách nổi danh bảo muốn đầu quân vào dưới trướng, nó vô cùng mừng
rỡ, nghĩ rằng những phấn đấu của mình cuối cùng cũng được đền đáp, nào
hay…” Cô nhếch miệng cười: “Nào hay Đương Quy bảo Từ Hồi chuyển lời lại, vị nhân tài kia chẳng qua là kẻ tham quyền khát thế, từng muốn vào dưới trướng Từ Hồi nhưng không có kết quả, muốn thông qua Từ Đạt để bước vào Từ phủ.”

“Từ Hồi ngay từ lúc nhỏ đã kết giao cùng các kỳ nhân dị sĩ có thể kêu gọi quỷ thần, Đương Quy là một kẻ trong đó. Nàng ta không thích tôi lắm, ừ, nên khiến mọi người cũng không muốn tới gần tôi, có
một lần, tôi chẳng qua chỉ tiến gần một chút, nàng ta liền nhịn không
được phun ra, ói lên khắp cả người tôi.” Cô thở dài, nhắc đến đoạn đầy
xấu hổ này, trong lòng đã vô cùng bình tĩnh, đây có phải là cô đã triệt
được không ít thất tình lục dục [3]? Cô bật cười, lại nói: “Vương gia,
còn nhớ giao thừa năm ấy tôi nhậm chức Phượng Vũ Lệnh, ngài biết nhất
định tôi sẽ ở Bách Lạc Quán, chỗ của các chất tử, vì thế bất động thanh
sắc cố ý đòi tỷ thí ở Bách Lạc Quán, lấy bảo đao làm phần thưởng… Quả
nhiên, cây bảo đao kia thực may mắn đã rơi vào tay tôi.”

Thần sắc Lý Dung Trị không thay đổi, vẫn ấm áp hòa nhã như trước.

Cô cười:

“Vương gia đang ở tha hương, lại quan tâm đến cả những việc bé mọn của một Từ
Đạt nhỏ nhoi bên cạnh, quả thực vất vả vô cùng. Ngài biết tôi thuận cả
tay trái tay phải, luôn luôn tìm kiếm một cây trường đao thích hợp cả
hai tay. Ngài tìm bảo đao cho tôi, chăm sóc lấy lòng như vậy, Từ Đạt quả thực là ‘thụ chi hữu quý’ (xấu hổ mà nhận), hai năm này chỉ tiếc cũng
không bù đắp được hết công săn sóc của Vương gia.” Lát sau, cô vẫn mỉm
cười, bảo: “Tôi nghĩ Vương gia đã hay, vài ngày trước Bắc Đường Vương
gia có gặp qua tôi. Ngài ấy biết Từ Đạt vì lời tiên đoán của Viên Đồ mà
phải chịu khổ sở, định đích thân đi tìm Viên Đồ đại sư tính mệnh bậy bạ
kia, đánh lão một trận để giúp tôi trút giận. Aiz, phương pháp lấy lòng
của các ngài cũng thực phức tạp khiến tôi quý trọng, quả là cảm mến thực sự, Từ Đạt có tài đức gì chứ? Có tài đức gì chứ?”

“Lúc xưa, tôi
luôn luôn mơ vọng trở thành phượng hoàng, thực ra chỉ là một con quạ đen tự lừa mình dối người thôi. Quạ đen sao có thể biến phượng hoàng, đạo
lý này tôi rốt cục đã hiểu.” Cô cởi xuống vật trang sức hình dơi đeo bên hông, đưa tới trước mặt hắn. “Vương gia chắc hẳn cũng chưa từng nghe
chuyện quạ đen biến thành phượng hoàng nhỉ.”

Đôi mắt đen trong veo nhuần nhã chăm chắm nhìn cô, không hề nhận lấy.

Cô cười, khẽ khom người về trước đeo con dơi vào bên hông hắn. Cô ngẩng đầu, mắt sáng rực, nói:

“Con dơi bên cạnh rồng vàng tuyệt đối không phải Từ Đạt, nhưng Từ Đạt có ân
tất báo. Từ cái ngày Từ Đạt uống thuốc độc ở Tây Huyền kia trở về sau,
coi như đã chết một lần. Vương gia muốn lợi dụng Từ Đạt thì cứ lợi dụng
hết mình đi. Nếu Từ Đạt một đời bình thuận, có thể làm cho Vương gia
thuận lợi lên ngôi, vậy Từ Đạt dù chết cũng sẽ giúp Vương gia đăng cơ
Hoàng đế.” Dứt lời, cô lại lấy từ trong lòng ra chiếc đồng tâm kết,
cười, ngay trước mặt Lý Dung Trị, không một chút do dự tháo ra.

Chỉ chốc sau đồng tâm kết đã trở thành một sợi dây đỏ bình thường.

Cô sang sảng cười: “Nếu trên đời này đã không có người thật tình đối đãi, có nó thì có tác dụng gì chứ?”

Lý Dung Trị nhìn chằm chằm sợi dây đỏ thắm kia trong chốc lát, lại chậm rãi giương mắt chăm chú nhìn cô.

“Vương gia?”

“… Sao?”

“Lúc Vương gia nói chuyện, luôn mỉm cười, Từ Đạt không thể nhìn ra đó là
chân tình hay giả ý, nhưng thời gian này Vương gia tự mình chăm sóc Từ
Đạt là sự thật. Vương gia đối đãi với người ngoài luôn luôn chân thật,
cho dù là lấy lòng một kẻ cũng sẽ dành không ít tâm huyết, nhưng, tâm
huyết trao đi quá nhiều, cẩn thận kẻo ngay cả chính mình cũng vô thức
đắm vào. Từ Đạt tự mình hiểu được, không phải võ đoán, nhưng tương lai
chắc chắn phải có phượng hoàng hoặc con dơi thực sự đáng giá với công
sức bỏ ra, Vương gia lúc đang chuộc lòng người bất cẩn đọa vào mê muội,
muốn thoát ra cũng rất khó.” Cô thực tâm thực ý nói.

Hai tháng
này cô chỉ mơ mơ hồ hồ qua ngày, nhưng nhất cử nhất động bên ngoài cô
vẫn nhớ rất rõ ràng. Lý Dung Trị không để tay người khác chăm sóc cô,
chính là đánh cược xem trong thời gian đó cô có thể cảm giác được ai đối tốt với mình không, không phải sao?

Chẳng lẽ ở Tây Huyền hắn
sống quá suôn sẻ, không có ai coi hắn là cái đinh trong mắt. Hắn giao
hảo cực tốt cùng các quan viên, thái tử, người hầu đầy tớ đều nguyện bán mạng vì hắn, bởi vì hắn lấy “chân tình” để chuộc lòng người, thành thực trả giá như vậy… Nếu hắn không lừa chính mình thật tâm trước, sao có
thể cảm động đến người khác?

Cô phải nói, cô bị thu mua thực
thành công, nếu hắn không phải hoàng tử, cô thật đúng là nguyện ý cứ bị
lừa như vậy, lôi thẳng hắn đến một đỉnh núi nào đó ở Đại Ngụy chung sống cả đời.

“Sắc mặt Nhị cô nương có chút thờ thẫn, không bằng về xe nghỉ ngơi trước đi.” Hắn nhẹ giọng nói.

Cô gật đầu đáp vâng, đảo mắt qua hắn một cái, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhìn hắn.

“Sao?” Hắn dịu dàng mỉm cười.

“… Vương gia có vẻ rất vui.” Vừa rồi hình như cô nhìn lầm rồi, trên gương
mặt tuấn tú của Lý Dung Trị có một mạt tiếc nuối cực đạm mà giờ đã bị
xóa sạch. Hắn còn có cái gì để mà tiếc nuối? Không phải cô đã cam tâm
tình nguyện bán mạng cho hắn sao?

“Đúng vậy, nay Nhị cô nương đã
hoàn toàn bình phục, lại quyết định theo ta về Đại Ngụy, ta tất nhiên là vui mừng.” Hắn nhẹ nhàng đáp.

Cô nhìn hắn, không để tâm thêm nữa, đi theo hắn trở về trại.

Lúc thấy Ô Đồng Sinh đang ngồi dưới một gốc cây phía xa dưỡng thần, sắc mặt cô dịu hẳn xuống, bước nhanh đến trước mặt hắn.

“Ô Đại công tử… Vất vả cho anh rồi.”

“Nhị tiểu thư đã tỉnh lại rồi sao?”

Cô nhìn thẳng hắn, nói: “Ô Đại công tử xin đừng để chuyện cũ trong lòng.
Nếu đổi lại là Từ Trực, Từ Hồi ở đây, nhất định sẽ làm được nhiều việc
hơn tôi gấp trăm ngàn lần. Ngày đó Từ Đạt cho anh một lời hứa hẹn, nhưng bây giờ…” Cô cười khổ: “Chỉ toàn là công dã tràng. Nếu Đại công tử
không chê, vậy cùng đi Đại Ngụy với tôi đi.”

Đôi mắt đen thẫm hàm chứa một ý tứ nào đó, lạnh lùng lướt qua cô nhìn Lý Dung Trị, nói:

“Nhị tiểu thư có biết rõ, nếu theo hắn trở về Đại Ngụy thì sẽ gặp phải những chuyện gì?”

Cô thở dài một tiếng: “Từ Đạt bất tài bất tài, được Vương gia giúp đỡ ít
nhiều, có ân không báo không phải tính cách Từ Đạt. Đợi sau khi Vương
gia đăng cơ, Từ Đạt liền rời khỏi đất nước ngài ấy. Thiên hạ to lớn,
chẳng lẽ không có được cho Từ Đạt một chỗ dung thân?”

“Nhị tiểu thư nếu đã quyết định, Ô Đồng Sinh chắc chắn sẽ vâng theo.”

Từ Đạt thực sự cảm thấy tiếc hận cho anh chàng ‘thiên chi kiêu tử’ (con
cưng của trời) này. Rõ ràng nên ở Tây Huyền giang cánh trên chín tầng
mây, lại bị phụ thân liên lụy hát rong khất thực. Nếu người gặp ở Túy
Tâm lâu hôm đó không phải cô, mà là Từ Trực, hôm nay hắn tuyệt sẽ không
phải lưu lạc khỏi nơi chôn rau cắt rốn, thậm chí mai này nắm xương tàn
cũng nằm lại nơi đất khách.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô thực áy
náy. Lòng đã xấu hổ, nét mặt lập tức cũng mềm xuống, người Tây Huyền
trong một nhà đương nhiên không cần câu nệ đại tiết tiểu tiết, cũng
không phân chia nam nữ gì nữa. Cô giơ tay ra cho hắn.

Ô Đồng Sinh nhướng mi, nhẹ đến nỗi không nhận ra được, cũng chậm rãi giơ tay ra.

Cô nắm chặt lấy, sức lực kia làm Ô Đồng Sinh không thể không sử dụng một lực tương tự siết chặt.

“Đại công tử, tội danh ngoài thân này chẳng liên quan gì đến anh cả, anh tâm chí cao thượng, đi theo Từ Đạt tuyệt đối là ủy khuất Đại công tử. Anh
ráng nhịn một chút, sau này trong triều nếu có ai lật lại bản án của Ô
đại nhân, anh liền có thể quang minh chính đại trở về. Lần này anh cứ
cho là đi du lịch, tư tưởng sẽ thoáng đãng hơn. Viên Đồ đại sư từng nói, nhân đạo luân hồi, cuối cùng vẫn liên quan với nhau, đời này anh vui
mừng hạnh phúc, kiếp tới nhất định nhân sinh viên mãn. Nếu đời này đắng
ngọt gì cũng phải nếm, vậy cứ để mình hoan hỉ một chút mới hay.” Cô
thành khẩn nói.

Gió đêm lướt qua mặt, giũ bay chiếc áo bào trắng
tuyết của hắn, tà áo đen như đêm của cô chưa buộc, nhuốm sắc vào ánh
trăng sáng rỡ, như bầu trời sao lặng lẽ đổ xuống sông khuya.

Ánh
mắt Ô Đồng Sinh sáng ngời, dừng mãi trên gương mặt tươi cười của cô. Hắn nhớ, lúc ở kinh đô Tây Huyền gặp phải cô, thầm nghĩ phượng hoàng sinh
quạ đen, vì thế khinh thường quay bước tránh né. Mãi đến giờ phút này,
hắn mới thực sự hiểu được Tây Huyền Từ Đạt.

“Nhị tiểu thư, tôi hiểu rồi.” Hắn đáp.

Cô nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm: “Hiểu được là tốt rồi, hiểu được là tốt
rồi.” Cô cười híp mắt, xoay người bước về xe ngựa, thấy Lý Dung Trị vẫn
đứng phía sau cô, tay áo bào trắng lất phất bay, trong cao quý đẹp đẽ
lại có vài phần cô tịch. Cô lúc đầu ngẩn người, sau đó ôm quyền thở dài, nói: “Vương gia đi nghỉ sớm đi, thời gian này quả là vất vả cho ngài
rồi.”

Nói xong, cùng hắn sóng bước về xe nghỉ ngơi.

[1]: Mắm sò: raw là 蛤蜊酱 – cáp lị thang, convert là tương sò… Mình tra chữ “tương” trong Thiều Chửu thì nó ra như vầy:

1: Dùng các thứ đậu, ngô, gạo, ngâm ủ nấu gạn, cho muối vào để chấm cho mặn gọi là “tương”.

2: Các món đồ ăn đâm nát.

Còn tra Baidu thì ra món này: http://baike.baidu.com/view/6072076.htm

Nên mạn phép để là “mắm” vậy, dù mình biết Việt Nam không có mắm sò ; ;

[2]: Vọng mai chỉ khát (望梅止渴) – trông mơ đỡ khát: Trong tiểu thuyết “Tam
quốc diễn nghĩa” của Trung Quốc có một đoạn kể về chuyện Tào Tháo dẫn
đại quân hành quân đường xa. Dọc đường, trời nóng nực, xung quanh không
có nước, tướng sĩ ai cũng khát khô họng. Tào Tháo bèn nghĩ ra một cách,
bảo rằng: “Phía trước không xa có rừng mơ”. Mọi người nghe nói, chợt
nghĩ đến vị chua của mơ, ai cũng đều ứa nước bọt, thấy đỡ khát. Đó chính là điển tích “vọng mai chỉ khát” được nhiều người biết tới. Cụm “vọng
mai chỉ khát” thường được dùng với nghĩa lấy ảo tưởng để tự an ủi.

[3]: Thất tình lục dục: thất tình gồm có: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục (mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn). Lục dục gồm có: Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp; Thinh dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai; Hương dục: ham muốn ngửi mùi thơm dễ chịu; Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng; Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng; Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa
mãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui