Mấy ngày sau đó, Việt Thần ở lại nhà của Tử Khiêm đón năm mới, thật sự bản thân của anh đã lâu lắm rồi mới được thoái mái như vậy. Ban ngày cùng ông đàm thoại đủ thứ chuyện, lắng nghe ông giảng đạo, ông nội rất thích chơi cờ, anh đương nhiên là cũng có biết một chút rất nhanh đã học được kĩ năng chơi giỏi, cùng ông đánh mấy ván liên tiếp. Tử Khiêm từ nhỏ không có hứng thú mấy với mấy thứ này, cậu nhìn chẳng hiểu cái gì, chỉ an phận ở sau bếp nấu cơm * vợ hiền, dâu thảo =))) chế có lời khen ngợi cưng*. Buổi chiều thì cả ba cùng nhau đi câu cá, ở gần nhà có một con suối khá lớn, nước suối cũng trong trẻo, mát lạnh dễ chịu. Ông nội bảo:
-Suối này ông khi buồn lại ra đây câu cá, tâm trạng không vui hay có tâm sự đều ra đây ngồi. Một lúc sau mọi thứ lại khá lên không ngờ được. Haha
Tử Khiêm lúc bé cũng hay đi theo ông, một già một trẻ thong dong đi cùng nhau, cậu khi bé rất dễ thương, cũng có hay mít ướt, bị ăn hiếp liền về mách ông nội, ông nội chính là #SuperMan của cậu. Cả đời ông đều nguyện ý bảo vệ cậu, Tử Khiêm không có ba mẹ nhưng cậu có cả một thế giới là ông, từ nhỏ đến lớn người cậu yêu thương nhất chắc chắn là ông nội, bây giờ có thêm một Việt Thần nữa thế là cậu có cả hai thế giới lận, vũ trụ này chứa đến 8 hành tinh nhưng tim cậu có tận 2 thế giới.
Hôm nay ba người bọn họ đến suối, nước mát lạnh thật thích, Tử Khiêm tung tăng đi lại gần bờ hồ, nước ngập đến ống chân. Việt Thần với ông nội ngồi trên bờ, hai người cầm cần câu cá, thả mồi xuống mực nước sâu ở phía bên kia. Lúc này chỉ có hai người, ông nhìn anh rồi từ tốn hỏi:
-Ông không phải không thể nhận ra, rốt cuộc cháu với Tử Khiêm nhà ông có quan hệ như thế nào?
-Dạ…?
Anh hơi ngạc nhiên, nhướn mày nhẹ, nét mặt có chút biến đổi so với góc cạnh lạnh lùng ngày thường, một lúc sau thì anh mỉm cười đáp:
-Thật ra thì đúng là có mối quan hệ phức tạp ạ.
-Ông biết, có nghe nó nói loáng thoáng, nhìn cử chỉ hai đứa ông cũng ngầm nhận ra.
-Nếu ông đã hỏi thì cháu cũng không muốn giấu, bọn cháu đang quen nhau, chính xác hơn là cậu ấy là người yêu của cháu.
Ông nội im lặng, ánh mặt đăm đăm mơ hồ nhìn trên mặt nước, thở dài một tiếng thườn thượt, lắng nghe cậu nói tiếp.
-Cháu biết là chuyện này không phải một sớm một chiều có thể chấp nhận được, cháu biết ông sẽ thất vọng lắm, cũng biết là...
Anh cũng chẳng biết phải làm sao, làm thế nào để giải thích tiếp, ông nội vẫn trầm mặc như cũ. Ông không có chút sắc thái nào biểu hiện bây giờ, trong lòng Việt Thần hơi run run một chút, anh chỉ hi vọng ông không quá thất vọng về anh và Tử Khiêm thôi. Bầu không khí trở nên nặng nề, nhưng rất nhanh được phá vỡ bởi tiếng gọi của Tử Khiêm:
-Ông, Việt Thần, hai người nhìn xem con bắt được một con ốc 2 màu nè, đẹp quá ^^!
Ông nội cười cười, đưa tay bắt lấy con ốc rồi hỏi:
-Cái trò mò cua bắt ốc này của cháu vẫn vậy hả? Lớn rồi mà còn như con nít vậy sao được.
-Dạ? Hì hì, ông bắt được con cá nào chưa?
-Chưa, cháu ồn quá làm sao mà con cá nào thèm cắn câu chứ >”