“Trước kia không ngủ được, vì tâm trí chất chứa quá nhiều phiền lo. Giờ đây không ngủ được, vì chẳng còn nghĩ đến chuyện ngủ nữa rồi.”
Người ta từng nói, con người càng sống càng trở nên lạnh nhạt, quả thật chẳng sai một chút nào. Ngày trước, đã từng có lúc tụ tập cùng bạn bè, 8 giờ kết thúc bữa tối, 9 giờ bắt đầu chuyển đến karaoke và 12 giờ lại tiếp tục “tăng hai” ở bar. Lúc ấy, mọi thứ trong cảm nhận đều bình thường, vì cuộc sống về đêm vốn dĩ nên thế.
Nhưng bạn của hôm nay, mỗi lần tụ họp là một lần mệt nhoài như bệnh nặng quấn thân. Bạn không còn hoạt ngôn như trước kia, không ca hát, “bung xõa” điên cuồng như trước. So với sự phấn chấn đầy sức trẻ của người khác, bạn chẳng khác chi một lão cán bộ đã về hưu. Đến chính bạn cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mình lại như thế.
Trước kia tiếng nhạc karaoke ồn ã như một cách để bản thân giải tỏa tâm lý ức chế, nay nghe đến chẳng khác chi tiếng cãi nhau ầm ĩ, chói tai, cảm thấy trái tim đã già cỗi trước những thanh âm như thế. Sàn nhảy ngày trước hân hoan đến vậy, nay cũng chẳng khác gì một đám người đang giương nanh múa vuốt như những kẻ dở hơi.
Trước kia, “chén chú chén tôi” say lúy túy, sau một trận nôn quay cuồng đất trời, lại tiếp tục hừng hực ly cạn ly đầy, cảm thấy thanh xuân hừng hực như lửa. Nay chẳng cần say, chỉ cần vài ly thôi là đã chẳng muốn uống thêm nữa.
Đột nhiên nhận ra, một thuở thanh xuân khi trước đã biến mất chẳng thấy tăm hơi. Ở lại đây chỉ còn một con người nhuốm đầy vẻ già cỗi.
Trước kia cầm di động đăng trạng thái, ít phút thôi cũng được cả đoạn dài. Nay những gì nhìn thấy chỉ toàn là thông tin cơ bản, cảm thấy việc đăng cảm xúc như trước kia chẳng còn mấy thú vị nữa. Thậm chí, ngay cả trạng thái của bạn bè cũng chẳng buồn phản ứng.
Trước kia, vấp phải chuyện gì, cũng đều dùng điện thoại gọi đi, giải quyết mọi chuyện. Thậm chí, từng có thời “ngồi lê đôi mách” với bạn bè hàng giờ đồng hồ qua điện thoại. Vậy mà nay, tiếng điện thoại vang lên lại khiến bản thân giật mình. Chẳng biết từ khi nào, bản thân đã định nghĩa những cuộc điện thoại là lo âu, phiền muộn.
Chuyện không cần dùng đến điện thoại, chắc chắn sẽ không dùng. Nếu phải sử dụng điện thoại, cũng cố gắng kết thúc mọi thứ thật nhanh chóng. Ngày trước, bạn bè gọi tụ tập, bận đến mấy vẫn cố gắng thu xếp để đến. Còn hôm nay, lại tìm đủ mọi cách để từ chối, chỉ cảm thấy ở nhà là thoải mái nhất.
Trước kia không ngủ được, vì tâm trí chất chứa quá nhiều phiền lo. Giờ đây không ngủ được, vì chẳng còn nghĩ đến chuyện ngủ nữa rồi. Bản thân bạn biết mình chẳng hề mất ngủ, chỉ là cứ cầm mãi điện thoại, nhìn màn hình chiếu ra ánh sáng màu xanh nhạt, lướt lướt không mục đích, trời cứ thế cũng sáng dần mà bản thân cũng chẳng nhớ đã xem những gì.
Bạn biết tất thảy những điều có lợi cho sức khỏe: ngủ sớm, dậy sớm, tập thể thao… nhưng cơ bản chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ làm. Bạn cứ thế dần “lão hóa” tuổi trẻ của mình. Kỳ thực, so với những người già lầu dưới, họ vẫn hơn bạn về sức sống. Buổi sáng, họ tập thể thao, buổi tối khiêu vũ tại quảng trường.
Bạn không già, nhưng lại đang dần “già” đi theo cách tiêu cực nhất. Bạn bè bảo rằng bạn đang khác đi, đang tự cô lập chính mình, thậm chí đùa giỡn phải chăng bạn tự kỷ rồi. Những lúc như thế, bạn chỉ cười nhạt mà rằng, chỉ là bản thân lười “chuyển động” thôi.
Ngẫm nghĩ thì, bạn cũng chẳng hiểu được vì sao bản thân lại như thế. Chỉ là mọi điều, đều không khiến bạn hứng thú nữa rồi.
Có lẽ, tình yêu cũng chỉ là mệnh đề lựa chọn trong cuộc sống của bạn. Không biết chọn A hay chọn B, chọn B lại sợ bỏ qua A, chọn A lại sợ B là tốt nhất. Cứ như thế mà lập lờ nước đôi cả một đời.
Người khác đều nói bạn ngày càng quái gở, nhưng kỳ thật bạn không cô đơn, chỉ là không muốn chuyện trò mà thôi.