Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Tạ Ninh tính toán, nếu bay chuyến bay đêm nay, cô có thể trở về ổ chó của mình đánh một giấc, sáng hôm sau lên công ty một chuyến rồi chạy qua bên căn hộ bên Phúc Điền của Hạ Huyễn Thần sắp xếp lại hành lý coi như là xong nhiệm vụ.

Nhóm người bên kia sẽ bay chuyến giữa trưa, đủ để cho cô dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ mà không cần phải chạm mặt nhau.

Tạ Ninh suy nghĩ rất kỹ, cũng mong muốn dứt ra khỏi hoàn cảnh này, như vậy mới có thể giữ được chén cơm, tránh phạm phải những sai lầm không đáng có khiến bản thân lại rơi vào tình cảnh chật vật.

Cũng may, giám đốc Hứa nghe nói đã trở về nước vào ngày hôm qua, cho nên sáng nay Tạ Ninh cố tình dậy sớm một chút, ăn mặc tươm tất lên công ty trình diện.

Hạ Huyễn Thần tự ý đổi vé, là chuyến bay buổi sáng. Trước khi tắt máy chuyển sang chế độ airplane, anh nhận được tin nhắn của Hứa Phi: “Có chuyện muốn bàn với cậu, ghé qua công ty một chút nhé.”

Cấp bậc của Tạ Ninh chắc chắn không thể có vinh hạnh được báo cáo trực tiếp với giám đốc công ty, cho nên khi gửi báo cáo công việc cho quản lý Mộng Phạn, Tạ Ninh cũng không giấu diếm ý định của mình.

Mộng Phạn là quản lý có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, tên cũng như người, lúc nào cũng vô cùng thanh đạm an tĩnh, lại rất hiểu lòng người, khi nghe Tạ Ninh trình bày, chị ấy cũng không hề tỏ thái độ gắt gỏng hay soi mói mà lại bình thản đưa cô đến gặp Hứa Phi.

“Em là trợ lý của Hạ Huyễn Thần, chị nghĩ để giám đốc Hứa trực tiếp xử lý vấn đề của em nhé.”

Câu nói của Mộng Phạn khiến Tạ Ninh vô cùng cảm kích, cô từng có cơ hội được làm việc trong một công ty tốt như vậy, cấp trên lại vô cùng tinh tế, khác hẳn với ở thế giới thực, không ai coi ra gì.

Sau khi trút bỏ được gánh nặng trong lòng, Tạ Ninh vui vẻ nhảy chân sáo trong căn phòng thay đồ của Hạ Huyễn Thần ở Phúc Điền.

Đợt này đi lâu như vậy, trang phục và đồ cá nhân mang theo rất nhiều, đầy cả ba vali lớn, cho nên Tạ Ninh mất khá nhiều thời gian để soạn ra, treo lại vào chỗ cũ.

Bên trong phòng chứa quần áo toàn những thương hiệu đắt đỏ có tiếng, có những món là hàng thủ công đặt may, số lượng vô cùng có hạn, không phải chỉ có tiền là mua được.

Những người nổi tiếng mà như Hạ Huyễn Thần, tiền bạc nhiều vô kể, ra tay lúc nào cũng hào phóng.

Cho dù không làm trợ lý của Hạ Huyễn Thần nữa, nếu cô có thể xin vào đoàn đội của một lưu lượng khác, công ty hài lòng, sếp trên tin tưởng, như vậy thì con đường tương lai của cô cũng không đến nỗi nào.

Càng nghĩ càng thấy phấn khởi, Tạ Ninh ngẫu hứng mở loa ngoài của điện thoại, căn phòng tràn ngập âm thanh rộn ràng của một bài hát cũ.

Bởi tiếng nhạc khá lớn, cộng thêm Tạ Ninh đang phiêu theo nhạc, vừa nhảy vừa hát theo vô cùng nhập tâm cho nên không hề nghe thấy tiếng mở cửa bằng vân tay ở bên ngoài huyền quan.

Hạ Huyễn Thần âm trầm đi vào phòng khách, những câu nói ban nãy ở trong phòng họp với Hứa Phi khiến anh vô cùng bức bối.

Bàn tay kéo mở hai nút áo sơ mi, để hở xương quai xanh mê người cùng một phần vòm n.g.ự.c rắn chắc, Hạ Huyễn Thần xoa tóc mái muốn đi tắm hòng xua tan cơn nóng nảy đang bập bùng trào lên cổ họng.

Bước chân ngang qua phòng thay đồ chợt ngừng lại, bởi anh nghe thấy tiếng nhạc réo rắt vang lên từ bên trong.

Cánh cửa khép hờ, Hạ Huyễn Thần chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái đã mở ra.

Trong phòng mở nhạc khá lớn, cô gái nhỏ xõa mái tóc dài cất giọng hát say sưa, thỉnh thoảng cô lắc lắc mái tóc, ngón tay cầm một cái móc treo quần áo làm động tác gảy guitar cuồng nhiệt, trông giống hệt một ca sĩ trình diễn trên sân khấu.

Dưới chân là ba cái vali đã được dọn dẹp gần hết.

Ánh đèn vàng trong căn phòng hắt xuống khiến những giọt mồ hôi trên sườn mắt lấp lánh như pha lê.

Cô gái rạng rỡ cười, thân hình lắc lư đầy sống động, khác hẳn vẻ khúm núm mà Hạ Huyễn Thần từng nhìn thấy.

Anh đứng khoanh tay tựa thân trên vào cửa, vừa lười biếng lại đắm chìm nhìn vào khung cảnh trước mắt cho đến khi nhạc hết.

Tạ Ninh vẫn không biết mình bị bắt quả tang, vui vẻ làm động tác kết màn cho phần trình diễn vừa rồi của mình trong căn phòng không có khán giả.

Sau đó, cô ôm móc treo đồ quay người lại muốn với tay lấy điện thoại trên tủ kính trưng bày đồng hồ và trang sức trong phòng để xem giờ, lai bắt gặp một bóng dáng cao lớn đứng ở cửa.

Tạ Ninh giật mình xém nữa là quăng cái móc trong tay xuống đất, không biết người này về lúc nào, đã đứng ở đấy được bao lâu rồi.

Cô co quắp cả người, lắp bắp mãi không rặn nổi một câu chào tử tế.

Rõ ràng đã canh giờ rất chuẩn xác, tại sao Hạ Huyễn Thần lại về nhà sớm như vậy.

Nhưng Tạ Ninh không dám hỏi, chỉ rụt rè đứng đó.

Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi đầy tránh né của cô, cơn giận mới tiêu tan được một nửa lại bùng lên mạnh mẽ trong lòng Hạ Huyễn Thần.

Nhớ đến cuộc nói chuyện vừa rồi với Hứa Phi, Hạ Huyễn Thần càng thêm tức giận.

Anh còn chưa ghét bỏ cô, cô đã le te đi thở ngắn than dài với Hứa Phi, muốn xin chuyển sang đoàn đội khác.

Mặc dù trước đó anh cũng có ý định muốn đổi trợ lý, nhưng khi nghe Hứa Phi thông báo đơn giản đến mình về việc Tạ Ninh muốn rút lui, anh vẫn cảm thấy không vui.

“Tôi biết cậu là người cầu toàn, cũng không thích trợ lý là nữ, trước đó vì thiếu người nên tôi mới đành tạm tuyển Tạ Ninh vào đội để đi theo hỗ trợ cho cậu, nhưng cậu cũng đừng vì vậy mà ghét bỏ rồi đày đọa cô bé…”

Hạ Huyễn Thần quắc mắt nhìn Hứa Phi, ánh mắt không khác gì con sư tử đang lồng lộn chuẩn bị lao vào xé xác đối phương.

Quen biết bao năm, Hứa Phi sao không hiểu biểu hiện của Hạ Huyễn Thần trước khi nổi cơn thịnh nộ, vội vàng đưa tay đầu hàng: “Thôi thôi thôi, là do tôi sắp xếp không chu toàn, lỗi tại tôi tất cả. Bây giờ tôi sẽ ngay lập tức thông báo tuyển trợ lý mới cho cậu, còn Tạ Ninh thì tôi sẽ chuyển qua cho đoàn đội của Diệp Băng Băng, như ý cậu muốn, được chưa nào?”

Không nghĩ đến lại nghe đối phương từ chối: “Không cần chuyển.”

“Hả?” Hứa Phi tưởng mình nghe nhầm.

“Tôi nói giữ Tạ Ninh lại, không cần chuyển sang đoàn đội khác. Còn việc tuyển dụng trợ lý thì cứ tiến hành đi, dù gì đi nữa sau này cũng sẽ có rất nhiều việc cần làm.” Hạ Huyễn Thần thả chân dài lên ghế mặt bàn, lãnh đạm nói.

Hứa Phi nghe xong có vẻ hơi khó xử đứng lên khỏi ghế đi đến trước mặt anh: “Cái này… nhưng là do Tạ Ninh đề nghị muốn chuyển sang đoàn đội khác, cô ấy nói không có khả năng làm trợ lý cho cậu…”

Ly capuchino vừa đưa lên một nữa lại đặt trở lại mặt bàn, ánh mắt của Hạ Huyễn Thần đen kịt, yết hầu lăn lộn hai cái, hiện lên những đường gân gồ lên ở cổ.

Anh thật sự tức giận rồi.

Hứa Phi đang muốn tình cách nói đỡ vài câu, lại thấy Hạ Huyễn Thần đứng dậy, không nói không rằng quay gót rời khỏi phòng.

Cánh cửa dù có đệm lò xo vẫn phát ra âm thanh lớn.

Nực cười, cô là đã từng là người đeo dính lấy anh, cũng là người lạy lục năn nỉ anh tha thứ.

Vậy mà cuối cùng anh lại cảm thấy như thể chính mình bị người ta vứt bỏ vậy.

Càng nghĩ, Hạ Huyễn Thần càng phẫn uất, nỗi uất ức lan tràn khắp tứ chi, khiến anh không thể kiềm chế được mà muốn đi đến xé banh lồng n.g.ự.c của cô ra xem bên trong là trái tim màu đỏ hay chỉ là một cái mặt cười trêu chọc.

Nếu không thì sao Tạ Ninh có thể thay đổi một cách chóng vánh như vậy được chứ?

Không những tỏ thái độ xa cách, lại còn vô cùng nhiệt tình và thân thiết với người khác.

Hạ Huyễn Thần cảm thấy nếu mình còn nhẫn nhịn nữa, có khi tình thế của hai người họ thật sự sẽ bị đảo ngược mất.

Anh sẽ trở thành tên đàn ông xấu xa bị chán ghét, còn cô gái nhỏ kia lại biến thành bông hoa vạn người mê.

Không được, cô ấy là trợ lý của anh, Hạ Huyễn Thần không thể để người ta đào góc tường nhà mình.

Đây là suy nghĩ duy nhất mà Hạ Huyễn Thần có lúc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui