Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

“Cô đang xem gì thế?”

Tạ Ninh đang nhìn vào những hình ảnh bắt mắt trên cuốn tạp chí trong nhà của Hạ Huyễn Thần, suy nghĩ m.ô.n.g lung bay xa vạn dặm.

Hạ Huyễn Thần đã thức dậy, ngồi xuống bên cạnh cô với ly cafe quen thuộc trong tay.

“Tạp chí du lịch số mới nhất.”

Hạ Huyễn Thần nhấp nháp một ngụm ra vẻ thỏa mãn rồi hỏi: “Muốn đi du lịch à?”

Tạ Ninh lắc đầu: “Không có. Chỉ là tình cờ thấy nên lật ra xem một chút.”

Nói xong cô ngẩng lên nhìn Hạ Huyễn Thần có hơi tò mò: “Sao đợt này anh không cùng Trương Bình đi du lịch vậy? Không phải mỗi lần quay xong một bộ phim dài, anh sẽ tranh thủ ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian sao?”

Hạ Huyễn Thần nhún vai hờ hững nhìn cô gái trước mặt mình: “Đợt này đột nhiên muốn ở nhà thôi, chờ một thời gian nữa thì đi cũng không muộn.”

Tạ Ninh gật gù, lại thấy Hạ Huyễn Thần sán lại gần hỏi: “Còn cô, có thích đi du lịch nước ngoài không?”

Ngẫm nghĩ lại thì từ trước khi xuyên vào thế giới này, Tạ Ninh cũng chưa có cơ hội đi chơi xa.

Quanh năm suốt tháng vùi đầu vào đơn hàng và điện thoại, tiền lương ba cọc ba đồng, một con đỗ nghèo khỉ như cô làm gì dám mơ mộng được đi du lịch nước ngoài chứ.

Nhưng nếu hỏi cô có thích không?

“Đương nhiên là thích rồi.” Tạ Ninh ngay lập tức trả lời.

Hạ Huyễn Thần miết cằm, sau đó cầm cuốn tạp chí du lịch lên chỉ vào một vài hình ảnh trong đó: “Cô thích đi đâu? Tắm biển hay leo núi? Có biết trượt tuyết không?”

Santorini thơ mộng yên bình, Maldives xa hoa lãng mạn.

Còn không chờ đến tháng mười đi ngắm lá phong ở Canada cũng tuyệt lắm.

Nếu thích cảm giác mạnh và không khí sôi động có thể đến Monaco xem giải đua xe thể thức 1.

Hay là bay khinh khí cầu ở Morocco cũng không tệ.

Hạ Huyễn Thần miên man suy nghĩ, đã nghe Tạ Ninh cười nhẹ.

“Nếu có cơ hội, chỉ mong một lần được ngắm tuyết rơi ở núi Phú Sĩ và trầm mình trong suối nước nóng thôi, giống như trong phim hoạt hình tôi vẫn thường hay xem vậy.”

“Vậy thôi à?” Hạ Huyễn Thần nhướng mày.

“Vậy thôi là hạnh phúc rồi, à quên, tốt nhất là có thể đi chung với Tưởng Y thì còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ?” Tạ Ninh hào hứng đáp.

Tưởng Y, đây hẳn là một cái tên người.

Hạ Huyễn Thần có chút khó chịu cau mày: “Tưởng Y là ai?”

“Bạn thân của tôi đó, cô ấy đang làm giảng viên thanh nhạc ở trường đại học nghệ thuật Đô Thành, chúng tôi quen nhau đã mấy năm nay, từ hồi hai đứa mới chân ướt chân ráo đến thành phố này lập nghiệp.”

“Ra vậy.” Hạ Huyễn Thần dịu giọng.

Nhìn đồng hồ đã đến giờ làm cơm trưa, Tạ Ninh đứng dậy vươn vai một cái: “Tôi phải vào bếp dọn dẹp đây.”

Hạ Huyễn Thần cũng đứng dậy: “Tôi đến hồ bơi vận động một lát.”

Là một trong những căn hộ dạng duplex đắt đỏ nhất ở khu Phúc Điền, ngoại trừ không gian rộng rãi, nội thất xa hoa, nó còn được thiết kế vô cùng tiện nghi với đầy đủ cơ sở vật chất gồm một phòng tập gym và hồ bơi trong nhà.

“Lát nữa cô dọn xong thì mang cho tôi một ly nước trái cây nhé.”

Mấy hôm trước Tạ Ninh có mua được một ít sườn cây tươi ngon, tối nay cô dự định sẽ làm món sườn xào chua ngọt, canh gà hầm nhân sâm, một ít miến trộn lạnh và rau cải xào.

Sườn đã được ướp sẵn từ sáng sớm, chỉ cần hoàn thành món sốt, bỏ vào chảo chiên lên rồi để lửa nhỏ một lúc là coi như xong.

Nhìn nồi canh gà đã được ninh nhừ từ sáng, Tạ Ninh mở tủ lạnh ra lấy một hộp nước đào đổ vào một cái ly lớn.

Có vẻ Hạ Huyễn Thần rất thích nước trái cây vị này, lần nào đến nhà anh cũng thấy trong tủ lạnh để mấy hộp.

Hồ bơi nằm ở dưới tầng, Tạ Ninh gọi một tiếng trước khi mở cửa bước vào.

Hạ Huyễn Thần giống như vận động viên bơi lội chuyên nghiệp, dùng một tốc độ cực nhanh để hoàn thành một vòng bơi quanh hồ.

Tạ Ninh chờ Hạ Huyễn Thần bơi xong mới đi đến gần đưa ly nước ra cho anh xem: “Nước đào của anh.”

Hạ Huyễn Thần đứng giữa hồ, mái tóc ướt được vuốt lên lộ ra ngũ quan tinh xảo như được điêu khắc, lồng n.g.ự.c rắn chắc to lớn đẫm vết nước chạy dọc xuống thân dưới đã bị che lấp.

“Mang đến đây cho tôi.” Hạ Huyễn Thần ngoắc tay, khóe miệng nhấc lên một nụ cười tà tứ.

Tạ Ninh đi đến gần mép hồ ngồi xuống, cánh tay giơ lên trước không trung: “Anh lại lấy đi, tôi mà rướn nữa là ngã xuống hồ đó.”

Hạ Huyễn Thần không nói gì, rẽ nước đi đến vị trí của Tạ Ninh vươn tay về phía cô.

Ngay khi sự mát lạnh ẩm ướt của Hạ Huyễn Thần chạm vào Tạ Ninh, một cỗ sức lực mạnh mẽ lôi kéo khiến Tạ Ninh chới với rơi vào trong nước.

“A!”

Tạ Ninh hoảng hồn bấu víu lấy bóng đen trước mặt.

“Tôi không biết bơi!”

Cô ra sức la hét, chân tay quơ quào trong cố gắng muốn trồi lên rướn về phía bờ hồ lại cảm giác như bản thân lại ngày càng rời xa nó.

Bên tai là tiếng cười khẽ của Hạ Huyễn Thần: “Cô quên còn có tôi ở đây à?”

Tạ Ninh cố gắng mở đôi mắt đang cay xè, không nhịn được quát lớn: “Sao anh lại kéo tôi chứ?”

Hạ Huyễn Thần nhún vai thờ ơ nói: “Tay trơn nên dùng lực hơn mạnh, ai nghĩ cô lại không đứng vững như vậy.”

Tạ Ninh mím môi, trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây chuyện đang phủ nhận tội lỗi, răng hàm nghiến ken két.

Cật lực đè nén sự tức giận, cô chỉ tay về phía mép hồ ra hiệu: “Anh đưa tôi qua đó đi.”

“Cô không biết bơi thật à?” Hạ Huyễn Thần híp mắt nhìn cô cười khúc khích.

“Nếu biết thì tôi còn cần nhờ đến anh.” Tạ Ninh sẵng giọng.

“Vậy thì ôm chặt vào?”

Tạ Ninh bĩu môi, bàn tay đặt hờ lên vai của đối phương, giọng điệu thúc giục: “Đi thôi nào.”

Chợt cả người đột nhiên lảo đảo, nửa thân hình trượt xuống chìm vào trong nước.

“Oái! Chuyện gì thế?”

Hạ Huyễn Thần giơ hai tay lên, nhướng môi tà ác: “Tôi đã nói cô ôm chặt vào rồi mà.”

“Sao… sao anh không đỡ tôi?” Tạ Ninh cuống quýt nói.

“Tôi mà đỡ cô thì tôi bơi vào kiểu gì?” Hạ Huyễn Thần liếc cô một cái như thể cô vừa hỏi một câu rất ngớ ngẩn.

Cực chẳng đã, Tạ Ninh đành phải choàng hai cánh tay qua cổ anh siết chặt lại, cằm cũng tựa sát vào vai anh sợ mình lại bị tuột xuống lần nữa.

“Vòng chân qua eo tôi đi, như vậy tôi di chuyển sẽ dễ dàng hơn.” Hạ Huyễn Thần nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô.

Tạ Ninh đỏ mặt, không còn cách nào khác chỉ có thể nghe theo lời của Hạ Huyễn Thần.

Hai cơ thể ướt đẫm dán sát vào nhau gần như không có khe hở, dưới sự trợ giúp của nước, gần như quần áo trên người của Tạ Ninh đã chẳng còn hiệu quả che đậy được nữa.

Hạ Huyễn Thần vô cùng hài lòng, hai cánh tay rắn chắc ôm dưới tấm lưng gầy của Tạ Ninh, như có như không đỡ lấy phần hông của cô mà bắt đầu chậm rãi di chuyển vào bờ.

Đây là lần đầu tiên Tạ Ninh chủ động thân mật với anh đến như vậy, không bõ công anh hao tâm tổn sức nghĩ ra đủ trò để lừa gạt cô.

“Ướt như thế này rồi, phải đi tắm đi. Lần trước tôi đã chỉ cho cô phòng tắm ở đâu rồi phải không?” Hạ Huyễn Thần quan tâm nói.

Tạ Ninh vừa được đặt lên nền đá mát lạnh đã lồm cồm đứng dậy giũ áo: “Tôi biết rồi.”

Rút kinh nghiệm từ lần trước, bây giờ mỗi khi qua chỗ của Hạ Huyễn Thần, Tạ Ninh đều cẩn thận mang theo một bộ quần áo dự phòng.

Mùa hè của Đô Thành lúc nào cũng kèm theo những cơn mưa rả rích kéo dài, cứ chuẩn bị cho chắc ăn.

Khi Tạ Ninh đã tắm rửa và mang quần áo bỏ vào máy giặt xong xuôi, Hạ Huyễn Thần mới xuất hiện trở lại phòng khách.

Anh dường như rất vui vẻ khi dành thời gian thư giãn ở hồ bơi hơn một tiếng đồng hồ.

Khăn lông ẩm ướt quàng trên vai, bên dưới là một quần bơi tứ giác, Hạ Huyễn Thần dường như chẳng thèm câu nệ gì trước mặt Tạ Ninh, cứ thế thản nhiên đi vào ngồi xuống ghế sofa.

Tạ Ninh có hơi nhăn mày, vẻ mặt mất tự nhiên nhắc nhở: “Anh đi tắm đi, trời mùa hè nhưng cũng vẫn có khả năng bị cảm lạnh đấy.”

Hạ Huyễn Thần gật đầu, nhặt điện thoại thảy lên bàn trà dặn dò: “Lát nữa có ai gọi điện thoại thì nghe giùm tôi, có thể người bên đoàn làm phim liên hệ để trao đổi kế hoạch truyền thông sắp tới.”

Nói xong lại biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.

Quả như lời Hạ Huyễn Thần nói, Tạ Ninh vừa ngả người ra ghế sofa muốn chợp mắt một lát, tiếng chuông điện thoại đã réo rắt bên tai.

Cô xoa mắt, tiện tay cầm lên bấm nút nhận cuộc gọi: “Alo?”

Bên trong truyền đến âm thanh ngập ngừng của một cô gái: “Cô… là ai thế? Đây không phải là số điện thoại của anh Thần ư?”

Tạ Ninh giật mình ngồi thẳng lưng trở lại, vô thức cúi đầu với đối phương: “Vâng, đây là số điện thoại của anh Hạ Huyễn Thần, tôi là trợ lý của anh ấy, anh Thần hiện giờ đang bận chút việc, nếu được cô có thể nhắn với tôi, tôi sẽ báo lại với anh ấy ngay lập tức.”

Tiếng cô gái thở phào bên kia, âm thanh vui vẻ trở lại: “Tạ Ninh phải không? Tôi là Châu Sa đây.”

“Ồ, xin chào Châu tiểu thư, cô tìm anh Thần có chuyện gì không? Yên tâm tôi sẽ nhắn lại khi anh ấy xong việc.”

Châu Sa nhỏ nhẹ: “Cũng không có gì, chỉ là muốn nhắc anh ấy địa điểm hẹn tối nay mà thôi.”

Nói xong, cô ấy cười khẽ một tiếng mềm mại, dường như là muốn thông báo với Tạ Ninh một tiếng: “Tối nay chúng tôi có hẹn sẽ ăn tối cùng nhau, trợ lý Tạ biết chứ?”

Tạ Ninh ngẩn người, không ngờ nam nữ chính cũng phát triển nhanh gớm.

Đã đến giai đoạn hẹn hò gặp mặt rồi.

“À vâng, tôi biết rồi, để tôi nhắn lại với anh Thần.”

“”Cám ơn cô, trợ lý Tạ, tôi cũng đã gửi tin nhắn cho anh ấy, lát nữa nhận được chắc là anh Thần sẽ gọi lại cho tôi thôi. Không làm phiền cô nữa, tạm biệt.” Châu Sa lịch sự đáp, sau đó cúp máy.

Cuộc gọi vừa kết thúc, Hạ Huyễn Thần cũng đã bước ra ngoài.

Thấy Tạ Ninh cầm điện thoại của anh trên tay, Hạ Huyễn Thần cất tiếng hỏi: “Có người gọi tới phải không?”

Tạ Ninh gật đầu, ánh mắt có chút tìm tòi nhìn anh: “Đúng vậy, Châu tiểu thư, Châu Sa, cô ấy vừa tìm anh, muốn nhắc anh về cuộc hẹn tối nay.”

Hạ Huyễn Thần nhíu mày, dáng vẻ uể oải không có chút hào hứng nào như cô đã nghĩ.

Anh cầm lấy điện thoại, mở lên, trầm ngâm nhìn vào màn hình một lát rồi xoay người đi lên lầu.

“Hôm nay không cần làm cơm tối đâu, cô có thể về sớm được rồi.”

Đó là thông báo ngắn gọn của Hạ Huyễn Thần dành cho Tạ Ninh sau buổi chiều nhốt mình im lặng trong thư phòng làm việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui