Đêm giao thừa, nhà nhà đèn đuốc đều sáng trưng.
Sư Nhạc theo Sư Tần xuống xe, hai người cũng không lên nhà ngay mà đứng nán lại dưới lầu.
Sư Tần thực sự đốt pháo nhang cùng cô.
Một người đàn ông lớn tướng cầm một cây pháo nhang bé tí trên tay, châm lửa xong lại chuyển qua cho Sư Nhạc.
Lúc nhỏ còn tỏ ra khó chịu, bây giờ trưởng thành rồi lại bày ra dáng vẻ không quan tâm, biểu cảm cứ như thích sao đều chiều hết.
Sư Nhạc giơ cây pháo nhang lên cao rồi lắc lư mấy cái, thực ra dù có chơi thế nào cũng chẳng tìm được hứng thú như lúc nhỏ.
Cô bất chợt nhớ đến màn pháo hoa năm ngoái mà Thích Yến cho cô xem.
Sư Nhạc lấy điện thoại di động ra, cô cũng muốn cho anh xem cây pháo nhang đang phát ra thứ ánh sáng yếu ớt này.
Nhìn Sư Tần đang rũ mắt xem di động không để ý tới bên đây, cô từ từ dịch chuyển bước chân tới đầu bên kia, định len lén gọi một cuộc điện thoại, không mất công con người này nghe được lại bắt đầu mồm miệng lải nhải.
Cô vừa đi vừa tìm Wechat của Thích Yến, đợi đến lúc mở ra xong, vừa ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy ai đó đang đứng dưới lầu, ánh đèn tuy rất mờ nhưng chỉ nhìn thoáng qua là cô đã nhận ra người đó là ai.
Màn hình điện thoại trên tay anh sáng lên, nhưng Thích Yến không quan tâm, anh bỏ di động vào túi, nhấc chân bước qua bên đây.
Anh mặc một chiếc áo phao màu đen, bước ra khỏi bóng tối, đến trước mặt cô, rũ mắt nhìn cô: “Mãn Mãn.”
Có lẽ anh đã đợi rất lâu rồi, cũng đã rất lâu rồi không mở miệng, thế nên giọng nói khàn đặc.
Dưới đáy mắt thấp thoáng một tia sáng nhàn nhạt.
Hôm nay là giao thừa, tại sao anh lại ở đây?
Không phải anh nên ở Dư Bình cùng với Hổ Tử và cậu Thích ư?
Lúc Thích Yến nói chuyện, ánh mắt anh cũng đồng thời rơi xuống chiếc khăn quàng cổ mà cô đang đeo, có chút sửng sốt.
Sư Nhạc nào có tâm tư quan tâm đến nhiều chuyện như vậy, cây pháo nhang trên tay cô đã cháy rụi từ lúc nào cô cũng không để ý.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Sao anh lại đến đây?”
Thích Yến trầm mặc mấy giây: “Có chút chuyện.”
Sư Nhạc lúc này mới để ý thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, khóe môi có chút nứt nẻ, rõ ràng đang là mùa đông nhưng trước trán lại lấm tấm mồ hôi.
Cô khẽ nhíu mày, vươn tay sờ thử trán anh.
Thích Yến né sang một bên nhưng lại bị Sư Nhạc kéo về, vừa chạm vào đã thấy nóng ran: “Thích Tiểu Yến, anh phát sốt rồi.”
Thích Yến khẽ chuyển động yết hầu: “Ừm.”
Ừm là sao? Bản thân phát sốt mà còn không tự biết?
Sư Nhạc thấy anh cứ nhìn mình không rời mắt thì không khỏi tức giận: “Đi, đến bệnh viện.”
Thích Yến không nhúc nhích, chỉ gọi cô một tiếng: “Sư Mãn Mãn.”
Sư Nhạc dừng bước, ngẩng đầu lên.
Thích Yến hơi gục đầu xuống, có thể do quá khó chịu nên hơi thở cũng có chút nặng nề: “Anh muốn ôm em.”
Hơi dừng lại chút, khóe miệng anh lại cong lên, hỏi cô: “Được không?”
Sư Nhạc có cảm giác Thích Yến của bây giờ hình như không phải bị bệnh, cho dù anh đang cười nhưng vẻ mặt lại có chút mê man.
Cô nhìn anh mấy giây, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Vừa mới ôm nhau, Sư Tần đang đứng cô đơn lẻ bóng bên kia bỗng cất giọng nhàn nhạt: “Làm phiền một chút.”
Sư Nhạc sửng sốt, lập tức buông tay ra.
Sư Tần mang theo vẻ mặt mù mờ bước tới, không nhìn Sư Nhạc mà chỉ chăm chăm nhìn Thích Yến, lúc thấy rõ gương mặt anh rồi lại lộ ra biểu cảm khá kinh ngạc.
“Đây là người em đã dẫn về nhà sao?”
Thích Yến vẫn chưa hiểu câu nói này có ý gì, nhưng nghe anh ấy nói như vậy, sau đó lại nhìn kỹ tướng mạo của hai người thì đã đoán được thân phận của người này.
Anh điều chỉnh lại sắc mặt: “Chào anh, em là Thích Yến.”
“Thích Yến…” Sư Tần cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
Cách mấy giây sau, anh ấy đột nhiên nheo mắt lại: “Là cậu bạn học ở Diêu Sơn?”
Anh ấy gần như cảm thấy có chút hoang đường, sau khi liên kết ‘tiền căn hậu quả’ với nhau, hóa ra trước đây cô chính là người đã rù quến người ta?
Thích Yến khẽ gật đầu.
“……” Sư Nhạc lúc này không muốn nói dong dài nữa, Thích Yến vẫn còn đang phát sốt, cô vươn tay ra, “Anh, cho em mượn xe anh một chút đi.”
Sư Tần đứng im: “Năm hết Tết đến rồi, làm gì?”
“Cậu ấy bị sốt rồi.” Sư Nhạc quay đầu nhìn Thích Yến, thấy anh hơi mím môi, ở trước mặt Sư Tần hình như không được tự nhiên cho lắm, dám chắc cũng không ngờ anh ấy lại ở đây.
Sư Tần liếc mắt nhìn sắc mặt Thích Yến, không nóng không lạnh nói: “Đường trơn, để anh đưa bọn em đi.”
“Không trơn.” Cân nhắc đến chuyện Thích Yến không được thoải mái, Sư Nhạc không để cho Sư Tần đi theo, cô nháy mắt với Sư Tần,“Em đi rồi về ngay.”
Sư Tần cười khẩy: “Tốt nhất là em nên về nhà cho anh.”
Nhưng thấy Thích Yến có vẻ phát sốt rất nghiêm trọng, anh ấy cũng không hùng hổ dọa người nữa, vứt chùm chìa khóa xe cho Sư Nhạc rồi xoay người bỏ đi.
Lên xe xong, Sư Nhạc mới quay qua hỏi: “Đến đây khi nào?”
Thích Yến có hỏi có đáp: “Hôm qua.”
Chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ, Sư Nhạc im lặng vài giây rồi hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Hửm?” Thích Yến vừa có vẻ không nghe rõ, vừa có vẻ đã nghe rõ, chầm chậm đáp, “Không có chuyện gì cả.”
Nghe xong, Sư Nhạc vỗ nhẹ lên vô lăng mấy cái, nuốt ngược những lời muốn nói còn lại xuống bụng.
Qua một lúc lâu sau, di động của Thích Yến đổ chuông, anh liếc nhìn cuộc gọi trên màn hình, chần chừ mấy giây rồi bắt máy.
“Đang ở bên chỗ bạn.”
“Chắc không quay lại nữa.”
“Cảm ơn.”
Ngữ khí vừa lịch sự lại xa cách, Sư Nhạc nghe được đầu dây bên kia là một người đàn ông, nhưng nói gì thì cô không nghe rõ.
Tới bệnh viện tiêm thuốc hạ sốt xong, kê thêm đơn thuốc rồi hai người lại quay về xe.
Nghĩ đến cuộc gọi lúc nãy của anh và câu nói ‘không quay lại nữa’, Sư Nhạc cân nhắc rồi nói: “Đến chỗ em nhé?”
Thích Yến nghiêng đầu qua, nhìn cô rất lâu, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
“Đến căn phòng gần trường.” Sư Nhạc nói, “Anh em không có ở đó.”
Thích Yến giống như vừa bật cười, nhưng lại giống như ảo giác, sau đó Sư Nhạc nghe anh nói: “Được.”
Sư Nhạc lái xe về căn phòng gần trường, trên đường đi gửi cho Sư Tần một tin nhắn, Sư Tần chỉ hồi âm lại một câu ‘Úi chà chà’.
Nghĩ đến ngày hôm nay, Sư Nhạc gửi cho anh ấy một hồng bao, tỏ vẻ an ủi: “Tự đi mua sủi cảo mà ăn nhé.”
Sư Tần thu tiền ngay, nhưng không hồi âm lại.
Sư Nhạc gần đây chạy tới chạy lui giữa hai đầu, gần chỗ nào thì nghĩ lại chỗ đó, bên đây vẫn ngăn nắp sạch sẽ như mọi khi, cô rót nước cho Thích Yến uống thuốc, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.
Thích Yến uống thuốc xong lại uống cạn phần nước trong ly, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
Cả phòng khách lại chìm vào im lặng.
Sư Nhạc nhìn chiếc ly đã trống không của anh, một chốc sau lại đứng dậy, cầm chiếc ly lên.
Theo động tác của cô, Thích Yến cũng ngước mắt lên, tầm mắt dán chặt vào từng hành động của cô, như thể sợ cô bỏ đi vậy.
Giống hệt như lúc đang ở Dư Bình, anh nói: “Em không tìm thấy chị.”
Sư Nhạc chợt nhớ lại giấc mơ ngày hôm đó, trong mơ Thích Yến cũng từng nói, em không tìm được chị nữa rồi.
Trong lòng nhất thời trào dâng một cảm giác đắng chát khó tả, Sư Nhạc thở dài một tiếng: “Đi rót nước cho anh mà.”
Bưng nước quay lại, Sư Nhạc đặt chiếc ly lên bàn nhưng không ngồi xuống ngay.
Vừa nãy bị Sư Tần cắt ngang, bây giờ sẽ không như vậy.
Thích Yến vẫn đang nhìn cô.
Sư Nhạc hơi nhích người tới, cười hỏi: “Còn ôm không?”
Thích Yến không trả lời, mà vươn tay ôm lấy cô vào lòng.
Anh thì thào: “Mãn Mãn, anh mười chín tuổi rồi.”
Sư Nhạc cứ cảm thấy câu nói này như từng được nghe ở đâu đó, hồi tưởng lại một chút thì đột nhiên nhớ ra đêm giao thừa năm ngoái, lúc Thích Yến gọi điện thoại cho cô cũng từng nói câu, ‘Em mười tám tuổi rồi’.
Im lặng chốc lát, cô hỏi: “Hôm nay là sinh nhật?”
“Ừm.”
Sư Nhạc buông anh ra, cầm điện thoại lên bắt đầu tìm cửa hàng bánh kem.
Ngặt nỗi ngày giao thừa cuối năm, lại còn đêm muộn, làm gì còn cửa hàng bánh kem nào mở cửa.
Thích Yến cũng không ngăn cản cô, chờ cô lướt điện thoại tìm kiếm đến mất hết kiên nhẫn mà chậc một tiếng, anh mới khẽ cười, vươn tay chặn màn hình điện thoại của cô lại.
Sư Nhạc bật cười, chuyển tầm mắt sang tay anh, cuối cùng nhìn về hướng anh: “Anh đến tìm em để đón sinh nhật sao?”
“Đúng, mà cũng không đúng.” Có thể đang bị bệnh nên khuôn mặt của anh dưới ánh đèn bỗng dịu dàng lạ thường, “Chỉ là muốn gặp em thôi.”
Sư Nhạc không tin vì một câu ‘muốn gặp em’ mà đêm giao thừa anh từ Dư Bình xa xôi chạy đến Bắc Thành chỉ để gặp cô một lần, thậm chí cả lý do cùng đón sinh nhật cũng rất sứt sẹo.
Thích Yến sẽ không làm ra những hành động bốc đồng như vậy.
Cô muốn hỏi, nhưng lý do khiến hai người không vui vẻ trước đó đột nhiên lại nảy ra.
Đúng vậy, cô cũng đâu có tư cách gì để hỏi.
Như để kiểm chứng lời nói của Hứa Tịnh, Thích Yến đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, thoạt nhìn chẳng mấy vui vẻ, còn rất buồn lòng.
Nhưng cô lại không biết lí do.
Sư Nhạc của lúc này đã hiểu ra được cảm giác đó là gì.
Giống như Sư Tần đã nói, cái gì cũng giữ lại trong lòng, rồi người quan tâm em phải làm thế nào đây?
Cô cũng rất bất lực, cô cũng rất muốn biết tại sao Thích Yến lại buồn bã, tại sao lại từ một nơi xa xôi chạy tới đây chỉ để nói với cô một câu ‘muốn gặp em’ như vậy.
Đối diện với ánh mắt của Thích Yến, Sư Nhạc đặt điện thoại xuống: “Không có bánh sinh nhật rồi, để em đi nấu cho anh một bát mì.”
Thích Yến có chút bất ngờ, nhưng cũng không nhiều lời, theo chân Sư Nhạc vào nhà bếp.
Sư Nhạc mặc dù không biết làm cơm, nhưng nấu một bát mì đơn giản thì cô vẫn có thể làm được, tuy rằng mùi vị không được đảm bảo cho lắm.
Thấy Sư Nhạc mặc tạp dề lên người, Thích Yến bước qua: “Lần trước muốn hỏi em, đây là chiếc tạp dề mà đợt trước chúng ta mua sao?”
Động tác của Sư Nhạc hơi dừng lại, sau đó tiếp tục như bình thường: “Ừm.”
Tầm mắt Thích Yến lại hướng về chiếc khăn quàng cổ mà lúc vào cửa cô đặt trên sô pha, trong mắt nhuộm ý cười: “Vậy chiếc khăn quàng cổ thì sao?”
Sư Nhạc bật lửa đun nước, quay đầu lại, đuôi lông mày hơi nhướng lên, cũng chẳng có ý gì là chột dạ: “Của anh đấy.”
Thích Yến gật đầu: “Thì ra là của anh.”
Anh hỏi: “Sao Mãn Mãn lại muốn mang khăn quàng cổ của anh?”
Sư Nhạc: “Ấm áp.”
Thích Yến không truy hỏi nữa, cũng không biết có tin hay không tin.
Động tác của Sư Nhạc có chút ngập ngừng, cô muốn lôi hết những đồ có thể ăn ở trong tủ lạnh ra, nhưng vừa nhìn thì chỉ có mỗi trứng gà.
Như nhìn thấy sự bối rối của cô, Thích Yến bước tới lấy một chiếc tạp dề khác mặc lên người, sau đó cầm trứng gà ra.
“Anh đang sốt đấy.” Sư Nhạc nhíu mày, “Đã nói để em nấu cho anh mà.”
“Ừm, nước là em nấu, đợi lát nữa nước sôi em đến bỏ mì vào.” Thích Yến kiên nhẫn nói, anh thuần thục lấy chiếc chảo sắt ra, đun nóng rồi đập trứng vào, “Anh không yếu ớt như vậy đâu.”
Nói xong, trong cổ họng anh lại phát ra tiếng cười trầm thấp: “Chỉ là ở trước mặt em muốn tỏ ra chút đáng thương để được em săn sóc thôi.”
Anh nói: “Xem ra, biểu hiện của anh cũng khá tốt.”
Sau khi nước sôi, anh thật sự bước sang một bên: “Mãn Mãn bỏ vào đi.”
Sư Nhạc cũng không cảm thấy như vậy có gì không tốt, cô nhấc tay bỏ mì vào, tô mì này cũng có một phần của cô.
“Cho nhiều một chút.” Thích Yến nhắc nhở cô, “Nếu đã cùng anh đón sinh nhật thì phải ăn chung chứ.”
“Được.” Vừa nãy Sư Nhạc đã ăn cơm, lúc này vẫn còn no, nhưng cô vẫn nghe lời Thích Yến bỏ thêm nhiều mì.
Trong nhà không có nhiều đồ đạc, cuối cùng chỉ thêm một ít gia vị và hai quả trứng vào.
Sư Nhạc gắp miếng trứng trong bát của mình cho Thích Yến: “Tạm thời chúc mừng trước, mai lại bù cho anh một cái bánh kem.”
Thích Yến cũng không trả miếng trứng về lại, anh cắn một miếng, cười nói: “Là được đón hai ngày sinh nhật sao?”
“Không.” Sư Nhạc chống tay lên bàn, hơi nhổm người về phía trước, cao giọng nói, “Theo phong tục của Bắc Thành, nếu sinh nhật rơi trúng vào giao thừa thì phải hoãn lại một ngày sau.”
“Thế ư?” Thích Yến tiếp lời cô, “Tại sao?”
“Bởi vì bỏ cũ đón mới, ba mươi Tết là cái cũ rồi.” Giọng điệu Sư Nhạc có chút lười biếng, nhưng lại nói vô cùng nghiêm túc, “Đón chào một năm mới, một sinh mệnh được ra đời là một sự khởi đầu mới, cho nên phải hoãn đón sinh nhật lại một ngày.”
“Thích Tiểu Yến.” Sư Nhạc chống cằm, “Anh xem anh đi, mỗi năm đều là một sự khởi đầu mới, tốt biết bao.”
Lúc cô nói chuyện, Thích Yến chỉ yên lặng nhìn cô, trong đôi mắt dạt dào cảm xúc.
Nghe tới lời này, Thích Yến như nhịn không được nữa, vội chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Anh im lặng ăn hết phần mì trong bát của mình, bởi vì Sư Nhạc cân không chuẩn nên nấu khá nhiều mì, anh cũng không dùng dằng mà nhận lấy.
Ăn mì xong, chỉ có hai cái bát nên Thích Yến tiện tay đi rửa.
Sư Nhạc theo anh vào phòng bếp, vừa treo tạp dề lên thì nghe thấy Thích Yến đột nhiên mở miệng.
“Ở Dư Bình không có bánh kem, mỗi năm đến giao thừa, vừa sáng ra mẹ anh đã dậy nấu mì, bà nói buổi sáng đón sinh nhật, buổi tối đón giao thừa.”
Sư Nhạc từ từ thả tay xuống, quay đầu lại.
Mặc dù chưa gặp được mấy lần, nhưng cô biết, mẹ Thích là một người rất ấm áp.
Động tác rửa bát của Thích Yến rất chậm, tốc độ nói chuyện cũng rất chậm.
Đợi anh rửa bát xong, xoay người lại thì nhìn thấy Sư Nhạc vẫn đứng đó không nhúc nhích, anh bèn cười một tiếng: “Nhưng thực ra mọi người đều biết, giao thừa không phải là sinh nhật của anh.”
“Là anh được họ nhặt về đúng ngày giao thừa.”
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, hoàn toàn không nghe ra được cảm xúc của anh hiện tại là gì, cả một đêm nay, Sư Nhạc nhìn thấy trong đôi mắt anh là một sự trống rỗng.
Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách bỗng đổ chuông.
Thích Yến dời tầm mắt, nói: “Đi nhận điện thoại trước đi.”
Sư Nhạc không muốn nhận điện thoại, cô muốn nghe Thích Yến nói hết câu.
Nhưng điện thoại cứ đổ chuông liên tục, cô cũng không còn cách nào khác, đành phải bước tới nhận máy, là Sư Tần gọi đến: “Em còn chưa về à?”
Sư Nhạc buột miệng ừm một tiếng: “Anh ngủ trước đi.”
Sư Tần lại nói: “Tin nhắn anh gửi cho em em đã thấy chưa?”
“Tin nhắn gì?”
Tiền mừng tuổi?
Sư Tần: “Liên quan đến cậu bạn học đó của em.”
Sư Nhạc sửng sốt.
Cúp điện thoại của Sư Tần xong cô mới mở điện thoại ra, nhìn thấy trước đó Sư Tần đã gửi đến rất nhiều tin nhắn, nhưng lúc đó cô đang bận ăn mì với Thích Yến nên không nhìn thấy.
“Anh bảo sao cậu bạn này của em lại quen mắt đến vậy, tướng mạo y hệt Thời Thâm.”
Sư Nhạc không biết Thời Thâm là ai, nhưng cô biết họ này, đang suy đoán thì Sư Tần quả nhiên lại nói tiếp.
“Chính là nhà họ Thời ở Bắc Thành, Thời Thâm là bạn đại học của anh.
Cậu ấy có một người em trai, nhưng đã mất tích từ lúc còn nhỏ, nghe nói gần đây mới nhận về được, là cậu bạn học đó của em.”
Nhìn bức ảnh Sư Tần gửi qua, Sư Nhạc hoàn toàn sững sờ.
Thích Yến, là con của nhà họ Thời?
Vậy anh qua đây, lẽ nào cũng là bởi vì chuyện này?
Sư Nhạc đặt điện thoại xuống, Thích Yến đã bước vào phòng khách, anh ngồi xuống sô pha, phát hiện tầm mắt của Sư Nhạc bèn ngẩng đầu lên.
Sư Nhạc hình như đã biết sự trống rỗng trong ánh mắt Thích Yến là vì đâu.
Nhưng nếu anh thực sự là con của Thời gia và đến đây để tìm cha mẹ thân sinh, vậy thì tại sao nửa đêm rồi còn chạy đến tìm cô, cùng cô ăn mì?
Cô có rất nhiều chuyện thắc mắc, cũng không tự mình đoán ra được, nhưng cô biết rõ rằng cô rất muốn biết tất cả.
Về mọi thứ của anh, cô đều muốn biết.
Cô cũng đã hiểu vì sao Thích Yến lại kiên trì như vậy, cố gắng để nhích lại gần cô hơn một chút, muốn biết những gì cô đã trải qua, muốn biết vì sao cô buồn bã.
Cuối con đường đột nhiên bắt được chút ánh sáng, Sư Nhạc cuối cùng cũng hành động.
Cô bước tới, đầu ngón tay lướt trên điện thoại mấy cái, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Còn thiếu bảy tấm nữa.”
Thích Yến: “Thiếu cái gì?”
Sư Nhạc không trả lời câu hỏi của anh, cô hơi nghiêng người tới, thì thầm: “Thích Tiểu Yến, sắp đến mười hai giờ rồi, em muốn hiện thực một điều ước năm mới, không biết anh có thể thỏa mãn em không?”
Thích Yến gần như bị mê hoặc, lúng túng hỏi: “Điều ước gì?”
Sư Nhạc cong khóe môi: “Chụp vài tấm hình của anh.”
Thích Yến càng thêm mê man, trái tim cứ dập dềnh gợn sóng.
Sư Nhạc cách anh rất gần, dường như chỉ cần chớp nhẹ đôi mắt là đã bắt trọn được sinh mệnh anh, nhưng anh lại không có cách nào phản kháng.
“Vậy là anh đồng ý rồi nhé.” Sư Nhạc giơ điện thoại lên, chụp một tấm hình.
“Bốn, ba, hai, một.”
Cô khẽ cười: “52 tấm rồi.”
Nói xong, cô đưa điện thoại tới cho Thích Yến xem album ảnh.
Thế là Thích Yến nhìn thấy trong album đó, mỗi bức ảnh đều là anh, cả những lúc ở Dư Bình trước đây và cả những nơi có liên quan đến anh.
Lại nghe đến con số 52, anh gần như quên cả hô hấp, theo bản năng nói: “52 tấm rồi, sau đó thì sao?”
“Thích Tiểu Yến.” Sư Nhạc đối diện với tầm mắt của anh, nhìn thấy bản thân đang phản chiếu trong đôi mắt anh rất rõ ràng: “Nửa tháng nay em đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.”
“Cũng đã từng hỏi qua rất nhiều người.
Bọn họ nói, bởi vì quan tâm đến một người nên mới muốn biết mọi chuyện của đối phương.”
“Nếu đã muốn ở bên nhau, sau này sẽ phải cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.”
“Trước đây em từng nghĩ hai người ở bên nhau chỉ cần vui vẻ là được, chỉ cần quan tâm đến chuyện hẹn hò là được.” Sư Nhạc nghiêng đầu, nhìn Thích Yến đang dần dần cứng đờ, khẽ cười một tiếng, “Nhưng bây giờ em mới biết, thì ra phía trước hai chữ ‘bên nhau’ cũng rất quan trọng.”
“Lúc trước em có một dự định, nếu album này tổng hợp đủ 52 tấm ảnh có liên quan đến anh, vậy thì chúng ta sẽ ở bên nhau, nhưng sau đó đột nhiên xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Cô hơi dừng lại, giơ tay nhẹ nhàng lau mồ hôi đang lấm tấm trên trán Thích Yến, có chút lo lắng, “Anh khó chịu lắm sao?”
Thích Yến lắc đầu, yết hầu khẽ chuyển động: “Anh hồi hộp.”
Sư Nhạc bật cười, nhìn dáng vẻ của anh rồi tiếp tục nói: “Đến hôm nay em mới biết hóa ra em cũng giống anh, cũng rất muốn biết anh đã xảy ra những chuyện gì, nhưng em không thể ích kỷ bắt anh phải thành thật với em, trong khi em lại giấu kín tất cả mọi chuyện với anh.”
“Nhưng em đã sống một mình quá lâu, đã quen với việc tự giải quyết mọi chuyện một mình, không biết làm thế nào để tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.” Cô cắn môi, “Bởi vì như vậy rất nhu nhược.”
Đã sống một mình quá lâu.
Nghe thấy lời này, cảm giác hồi hộp của Thích Yến bỗng dưng biến mất không dấu vết, thay vào đó là cảm giác nghẹt thở và khó chịu như lúc nhìn thấy cô ngồi xổm bên vệ đường trước đây.
Đáy mắt anh tràn đầy sự dịu dàng: “Em không hề nhu nhược.”
Sư Nhạc khẽ cười.
“Vậy Thích Tiểu Yến, anh có sẵn lòng ở bên em,” Cô thì thầm hỏi, “Dạy em nên làm thế nào không?”
*
Ngoài lề:
Ý nghĩa của con số 52: hạnh phúc mãi mãi; anh yêu em/em yêu anh..