Chỉ Là Yêu Thôi

Sửa xong bản thiết kế cũng là 6 rưỡi sáng, Hạ Tiểu Nguyên gấp laptop lại xoay người về phòng thì thấy anh đứng đó tự bao giờ, lướt qua anh cô vừa đi vừa nói:

-Anh muốn ăn gì không, em nấu

-Tùy tiện thôi cũng được,anh không kén ăn đâu. Nhưng anh rất mong được ăn bữa cơm ngày trước của chúng mình

- Anh biết đấy, em rất bận, còn phải đến công ty sớm, e rằng không kịp rồi. Trong nhà chỉ còn mì tôm thôi

-Vậy mì cà chua trứng được chứ.

-Ừm, anh đợi em một lát. Quần áo của anh em đã giúp anh là phẳng rồi, ở trên mắc áo đó, anh thay đi

-Nguyên, anh thật chẳng muốn xa em chút nào

-Đây là lần cuối cùng em làm như vậy, anh đừng nghĩ linh tinh gì cả

Nói rồi cô đi thẳng về nhà bếp,mở tủ lạnh cầm ra 4 quả trứng và hai quả cà chua, bật bếp đun nước, đôi tay thoăn thoắt làm việc.Lại là trứng cà chua, cô mãi chẳng thể bỏ được món ăn này là sao. Điện thoại cô reo lên, là của Lăng Phong,Hoàng Minh Vũ cầm lên nghe:

-Alo

-Tiểu Nguyên... Ơ, ai đó

-Tiểu Nguyên đang nấu cơm, có chuyện gì sao

-Hoàng Minh Vũ, sao cậu lại ở nhà Tiểu Nguyên

-Cô ấy đang bận, vậy nhé... Chưa nói xong câu, điện thoại đã bị ai đó giật đi, anh không khỏi nhíu mày lại. Còn cô nhìn anh với ánh mắt tức giận, quay người nghe điện thoại, giọng dịu dàng:

-Phong, em nghe này

-Sao em lại ở cùng Minh Vũ

-À, có gì tí đến công ty em sẽ giải thích cho anh, anh gọi em có gì sao

-Anh chỉ muốn hỏi em dậy chưa thôi, anh qua đón em đi ăn sáng

-Thôi, không cần đâu, em hôm nay ăn sáng ở nhà. Anh cứ đi ăn đi, em sẽ đến công ty sớm

Tắt điện thoại, Hạ Tiểu Nguyên quay lại nhìn Hoàng Minh Vũ đứng đó, lạnh giọng:

-Điện thoại của em, anh có quyền gì mà nghe. Giữa chúng ta là quan hệ bình thường, sao khi anh nói nó lại trở nên mập mờ vậy hả

-Chứ em nghĩ chúng ta đang là quan hệ gì, em định phủi sạch hết

-Thì sao, chúng ta đã là quá khứ, bây giờ là đối tác, em chẳng muốn có quan hệ gì với anh hết, anh hiểu không. Nghe cho kĩ đây, em không muốn có bất kì dính dáng gì đến anh

Mới sáng ra không khí giữa cô và anh trở lên căng thẳng. Anh thật muốn biết, Lăng Phong quan trọng với cô vậy sao, sẵn sàng để cô cãi tay đôi với anh. Cô bé ngày xưa chỉ biết rụt rè nghe lời nay đã thay đổi thành một người miệng lưỡi sắc bén, lý luận đến vậy. Anh nhìn chằm chằm vào cô dịu giọng:

-Ăn đi, anh đưa em đến công ty

-Em có chân em tự đi được

Bữa ăn chìm trong không khí nặng nề, mỗi người một suy nghĩ. Đến công ty là 8 giờ, Hạ Tiểu Nguyên đi thẳng vào phòng làm việc, khuôn mặt lạnh lùng khiến Tịnh, Ngọc và Linh không khỏi nhìn nhau khó hiểu. Hôm qua vẫn bình thường cơ mà, sao hôm nay lại thế kia. Ngồi phịch xuống chiếc ghế, cô thở gấp trong tức giận. Lúc nào cô cũng là người lép vế, chẳng thể cãi lại cái tên khốn kiếp kia. Ngày mai phải đi Anh Quốc rồi, hai tháng bên L.A, cô biết mình sẽ gặp rất nhiều rắc rối đây. Sẽ phải chịu sự quấy rầy của anh, sẽ vô tình đụng mặt những con người độc ác kia, cô phải làm sao bây giờ. Thật sự ngay lúc này chỉ muốn bỏ quách dự án này đi cho xong, cô úp mặt xuống bàn làm việc mà thở dài. Lăng Phong đứng ngoài cửa nhìn cô mà suy nghĩ ngổn ngang. Cô có quan hệ gì với Minh Vũ, tại sao sáng sớm tên đó lại xuất hiện ở nhà cô.Vì Minh Vũ nên cô luôn cự tuyệt cùng L.A đàm phán sao. Bước về gần phía cô, anh gọi nhỏ:

-Nguyên,

-Ơ, anh à. Sao đến sớm vậy

-Em nhìn đồng hồ đi,gần 8 rưỡi rồi, sắp đến cuộc họp rồi đó

-Ừm, em chuẩn bị xong hết rồi, anh đừng lo

-Anh không lo về bản thiết kế, anh lo cho em. Em ốm hả

-Em không sao, chỉ là hôm qua thức khuya quá nên có chút mệt

-Em và Minh Vũ...

-Có gì nói sau đi anh, em đi có việc đây. Công việc em còn nhiều lắm

Đã lấy hết can đảm để kể cho anh tất cả nhưng cuối cùng đến phút chót lại không thể. Cứ hễ ai nhắc về cái tên Minh Vũ là cô lại mất kiểm soát, thật vô dụng mà. Pha cho mình một ly cacao nóng, cô vừa uống trầm ngâm. Bỗng Linh vỗ vai cô:

-Họp rồi

Bước vào phòng họp cô thấy Minh Vũ ngồi ở vị trí khách mời, không khỏi giật mình. Đúng rồi, cuộc họp này chủ yếu bàn về dự án xây dựng một loạt khu resort cao cấp và khách sạn tầm cỡ thế giới của hai bên, làm sao thiếu đi được sự có mặt của bên đối tác. Ngồi vào vị trí của mình, cô chăm chú nhìn về phía máy chiếu đang hiện lên những nơi sẽ thi công và xây dựng. Dự án lần này L.A đặt cả tâm huyết và dồn vào đó rất nhiều tiền, nơi họ xây dựng sẽ dành cho những đại gia, kiến trúc của tòa nhà họ muốn bên A.T làm theo lối hiện đại nhất,Hạ Tiểu Nguyên phản đối:

-Đâu phải cứ hiện đại nhất sẽ là sang trọng và đẳng cấp. Đôi khi nên biết xen kẽ những cái mới và cái cũ sẽ tạo nên nét riêng biệt, không khiến cho người mua cảm thấy nhàm chán mà lại còn hứng thú nữa

-Theo cô thì nên thiết kế như thế nào

-Khu vực xây những ngôi biệt thự hướng về phía biển, ta nên lấy tông màu trắng sữa, xây theo phong cách kiểu nhà quý tộc xưa, không cần cao,chỉ hai tầng là đủ. Tường màu trắng sữa, cát trắng, con đường lát sỏi, hai bên là hoa, mọi thứ hướng về biển sẽ tạo cho người ở cảm giác giống chuyện cổ tích vậy, nhất là những đôi bạn trẻ yêu nhau. Họ thích điều này hơn là ở những tòa nhà cao ngất

-Tại sao lại hướng về những đôi yêu nhau

-Những đôi bạn trẻ đang yêu nhau, biển sẽ là nơi thích hợp để họ lựa chọn cho chuyến đi du lịch và kì nghỉ

-Được, cứ quyết định như vậy đi. Theo ý kiến của cô Hạ, mọi người tập trung theo thiết kế kiểu nhà ở quý tộc cổ xưa. Tan họp

Ra đến ngoài ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Vốn cứ nghĩ rằng sẽ bị tổng giám đốc của L.A làm khó, ai cũng lo sợ mà run rẩy, không nghĩ đến giám đốc Hạ lại tranh luận không ngừng cùng bên đối tác, không những họ không tức giận mà lại thấy ý kiến của cô có sáng tạo. Hà Tiểu Tịnh kéo cả đám đi xuống nhà ăn, miệng nói:

-Thật đáng sợ, đẹp thì đẹp nhưng lạnh như tảng băng Bắc Cực. Vẫn là chủ tịch chúng ta ôn hòa dễ gần, tiếc là hoa có chủ rồi

-Nghe đồn đã lâu nay mới gặp mặt, không hổ danh là người điều hành L.A. Mà này Tiểu Nguyên, cậu dám tranh luận cùng tảng băng đó mà không chút sợ sệt, mình phục cậu rồi nha_Ngọc nói

-Tim muốn rớt ra ngoài luôn rồi

Trong phòng chủ tịch, Lăng Phong ngồi đối diện Minh Vũ mà trong lòng khó hiểu. Đến giờ phút này, anh thật sự khẳng định người đàn ông này cùng Hạ Tiểu Nguyên có chút gì đó quen biết, còn quen biết đến mức nào anh chẳng thể biết được.Nhìn cái cách Minh Vũ chằm chằm Tiểu Nguyên, anh đã nảy sinh suy nghĩ kia, cộng với việc sáng nay nữa, anh hỏi:

-Hoàng Minh Vũ, cậu với Hạ Tiểu Nguyên là quan hệ gì

-Cô ấy là bạn gái cũ của tôi

"Bạn gái" cũ, thì ra là vậy. Bây giờ anh mới biết được người đàn ông bội bạc khiến cô đau khổ tìm đến cái chết là ai rồi. Anh nhếch mép cười khinh bỉ

-Cậu có biết cậu đang nói gì không.

-Cậu không nghe thấy lời tôi nói à. Tôi muốn làm lại cùng cô ấy

-Tên khốn nạn nhà cậu, cậu có tư cách gì yêu cầu cô ấy quay lại.. Lăng Phong đập bàn đứng dậy

-Dựa vào việc tôi là người đàn ông của cô ấy, như thế đủ chưa.. Hoàng Minh Vũ tún cổ áo Lăng Phong mà cằm giọng

"Bốp", cú đấm hạ xuống má trái khiến Minh Vũ chệnh choạng, miệng rỉ máu

-Mày làm cô ấy đau khổ chết đi sống lại, mày còn quay về làm gì hả

"Bốp".. Minh Vũ trả lại Lăng Phong cú đấm vừa nãy, gào lên

-Mày định thừa nước đục thả câu hả. Hạ Tiểu Nguyên là người đàn bà của tao, tao cấm mày có ý đồ không đứng đắn với cô ấy

Hai người lao vào nhau mà giáng những cú đấm, đồ đạc trong phòng rơi loảng xoảng. Bên ngoài Linda sốt ruột, tay run run bấm điện thoại. Hạ Tiểu Nguyên nhấc máy:

-Giám đốc Hạ, họ đánh nhau to trong phòng chủ tịch

Hạ Tiểu Nguyên cầm điện thoại chạy nhanh về phía thang máy, trong lòng thầm cầu nguyện đừng có

chuyện gì. Đến nơi, đập vào mắt cô là hình ảnh hai người nằm đè lên nhau, mỗi người giáng xuống một cú đấm. Vội chạy vào gỡ họ ra, cô đanh mặt lại:

-Hai người điên đủ chưa

Lăng Phong và Hoàng Minh Vũ trông thảm hơn bao giờ hết, cô nhìn người này sang người kia, lắc đầu ngao ngán. Bọn họ đã ba mươi tuổi, đâu còn là những thanh niên nông nổi mà lại có những hành động ấu trĩ như vậy. Bước về tủ thuốc trong phòng nghỉ, lấy ra túi bông cùng sát trùng, cô đưa mắt cho họ ngồi xuống. Làm xong, cô chỉ ngồi đó nhìn,họ là hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Một người cô yêu, một người cô mang ơn.

-Giám đốc Hoàng, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rôi, giữa chúng ta chả có cái quan hệ gì hết. Anh điếc hay giả vờ điếc. Còn anh nữa Lăng Phong, anh ta xốc nổi không suy nghĩ, anh cũng hùa theo anh ta dùng nắm đấm để giải quyết sao. Anh có biết toàn công ty họ nhìn em với ánh mắt ra sao không hả??

-Anh xin lỗi..

-Thôi bỏ đi. Linda, chị gọi nhân viên quét dọn lên dọn lại phòng cho chủ tịch


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui