Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Sau khi càn quét hết không chừa lại một miếng dù chỉ là nhỏ nhất cả nhà ngồi tụm lại chỗ bàn gỗ "tâm sự mỏng". Bố mẹ ngồi kế nhau, đối diện là tôi và hắn. Mắt mẹ hơi ẩm nước, hàng mi cong vút động đậy đưa mắt nhìn hắn, đôi môi màu hồng cánh đào khẽ mở ra nhưng ngay lập tức khép lại, có vẻ như mẹ đang bối rối không biết phải nói gì. Bố biết ý liền thay mẹ lên tiếng phát biểu kèm theo đó là cái vỗ vai đầy tính "anh em" với hắn:

"Qua nhà mới phải sống tốt nghe chưa. Ăn uống điều độ, ngủ nghỉ đàng hoàng, giữ gìn sức khỏe. Cuối tuần bố alo gọi con đi chạy bộ với bố. Mà qua đó nhớ check in với chụp mấy bức cho bố xem coi nhà bên đó đẹp như bên đây không. Nếu mà không đẹp hơn là bố giành con về ngay, không thể chấp nhận con sống trong điều kiện không tốt được."

"Anh này, kỳ cục." - Mẹ đánh tay bố rồi mỉm cười nói với hắn, một giọt nước trong trẻo lăn nhẹ nơi gò má. - "Nhớ phải sống hạnh phúc. Dù con có chuyển đi thì con mãi mãi là con của bố mẹ. Thi thoảng qua thăm bố mẹ là được rồi. Con đi rồi chắc căn nhà sẽ trống vắng lắm."

"Mẹ à, đừng có như vậy. Vui lên, vui lên! Nó có ra nước ngoài định cư đâu, cũng vòng vòng đây thôi hà." - Tôi cười ha hả ngượng nghịu cắt ngang bầu không khí sướt mướt này.

"Bố mẹ đừng lo con sẽ sống tốt, sẽ thường xuyên về thăm mọi người." - Hắn nở nụ cười tươi sáng nắm tay mẹ an ủi.

"Con bé Hạ kia, sao không nhắn gửi gì với em hết vậy? Nói đi nhanh lên, mai em nó không còn ở đây cho con bắt nạt nữa đâu." - Bố chồm người qua khều tay tôi ép buộc.

"Ơ nhưng con có biết nói gì..." - Câu nói bị cắt đoạn giữa chừng khi ánh mắt sắc lẹm của mẹ và bố sẹt qua người tôi. - "À ừm giữ gìn sức khỏe." - Tôi vỗ lưng hắn dặn dò với khuôn mặt ngu đần.

"Biết rồi bà chị. Ha ha ha." - Tiếng cười của hắn vang lên, liền sau đó là nhưng trận cười giòn tan xé toạc màn đêm của cả nhà.

Than vẫn còn ấm hơi lửa. Những vì sao đang lấp lánh trên trời cao. Từng đám mây hững hờ trôi lướt qua vầng sáng vàng nhẹ trên cao. Mùi gió, mùi than hồng hòa quyện làm cho bầu không khí trở nên ấm áp hơn bất kỳ lúc nào, đặc biệt khi cả nhà quây quần bên nhau, cùng nhau cười nói vui đùa như bây giờ. Mấy đọt cỏ xanh mướt chạm nhẹ vào lòng bàn chân tôi nhột nhột giống như cái lướt tay nhẹ của hắn để vén mấy sợi tóc nghịch ngợm lòa xòa trước mặt tôi. Một buổi tối đáng nhớ.

Tiệc nào cũng có lúc kết thúc. Buổi tiệc chia tay này cũng vậy. Tôi đánh răng thật sạch rồi trèo lên chiếc giường yêu dấu. Đặt đầu xuống chiếc gối êm ái quen thuộc còn thơm mùi nước xả tôi nhắm mắt lại đợi cơn buồn ngủ ập đến. Nào hãy chìm vào giấc mơ thật đẹp thôi. Đó là suy nghĩ của tôi 2 giây trước, còn bây giờ mắt tôi đang mở thao láo nhìn trần nhà. Vì sao? Chỉ vì trong thoáng chốc tôi sực nhớ đến con quỷ mà Dĩnh Vy gửi cho tôi và bây giờ nó đang ám tôi trong tiềm thức, trong suy nghĩ sâu thẳm làm tôi không thể nào nhắm mắt ngủ được. Vy ơi cô hại đời tui rồi, ngày mai vô lớp cô biết tay tui. Tôi cắn gối nước mắt lưng tròng ráng kéo hết chăn trùm kín người, chú ý đến ngón tay ngón chân coi có bị lộ ra ngoài giường không. Mồ hôi lạnh thì túa đầy cổ, hầm hực vô cùng.

KNOCK KNOCK KNOCK...

Một tràng tiếng gõ cửa vang lên làm tim tôi ngắt nhịp, não căng ra. Tôi ló đầu ra khỏi chăn nhìn cánh cửa tối màu đứng sừng sững một bên rồi đưa tay lau mồ hôi, run run nói:

"Ai đấy?"

"Tôi đây." - Giọng hắn vang lên.

"Vào nhanh, vào nhanh." - Tôi vớ được cứu tinh nên tươm tướp tươm tướp.

Hắn thò đầu vô dò xét trước thấy tôi ngồi trên giường cầm gấu bông vẫy vẫy hồ hởi chào đón thì chân mày đánh lên cao mấy millimeter nghi ngờ rồi mới chui vô. Hắn kéo ghế ra cạnh giường tôi ngồi xuống tỏ vẻ ngây thơ, hắn rất ít khi vô phòng tôi, phải nói là cực hiếm luôn nên chắc hắn thấy ngại, hai má còn phơn phớt hồng. Dù bây giờ phòng tối thui chỉ loe loét ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ nhưng với đôi mắt có skill "tia trai" level max thì mọi hành động dù nhỏ nhặt nhất của hắn tôi cũng có thể quan sát được. Tôi bò ra mép giường ngồi khoanh chân chữ ngũ, đầu tựa lên "Big Butt" hua tay trước mặt hắn nở nụ cười khá đê tiện hỏi:

"Qua đây chi vậy? Nhớ chị không ngủ được hả?"

"Mới lạ. Hồi trưa ngủ nhiều quá nên giờ không ngủ được." - Hắn trề môi nhìn con người ảo tưởng là tôi. - "Còn chị, hơn nửa đêm rồi mà chưa ngủ sao?"

"À... Lúc cậu ngủ trưa á, con Vy nó gửi 1 cái clip dọa ma cho chị. Chị bị shock quá nên giờ không ngủ được." - Tôi văn vẻ tường thuật.

"Nói trắng ra là sợ ma quá không ngủ được đi." - Hắn cười ha hả vò tóc tôi.

"Không có mà." - Tôi đánh hắn bép bép bắt hắn sửa lại để bù đắp danh dự cho tôi.

Hai đứa sau mấy phút bình thường và lại tiếp tục chí chóe, cắn tay, nhéo má, búng mũi, chưởng trán. Dù đùa rất vui nhưng không đứa nào dám cười to vì không muốn đánh thức bố mẹ. Tôi giỡn mệt rồi liền vươn vai ngáp rõ dài, cơn buồn ngủ ập đến. Nhờ cãi nhau với hắn mà tôi hết sợ ma rồi, đêm nay có thể yên giấc. Hắn thấy vậy liền đứng dậy cất ghế chuẩn bị về phòng. Tôi nhanh tay chộp lấy gấu áo hắn, lí nhí:

"Cậu ngủ ngon nha. Giữ gìn sức khỏe cho tốt, đừng để bị bệnh gì đó."

"Biết rồi. Chị cũng ngủ ngon." - Hắn nhẹ nhàng nói, nắm tay tôi.

Tôi cười mãn nguyện nhắm mắt lại để nguyên tay mình trong tay hắn, để hơi ấm tỏa ra từ đó bao bọc mình. Bỗng tôi cảm thấy một làn hương dễ chịu khẽ bay ngang chóp mũi tiếp đó là một nụ hôn trán bất ngờ từ hắn. Nụ cười của tôi càng sâu hơn cụng trán mình vào trán hắn.

"Ước gì ngày nào cũng được như vậy." - Thâm tâm, trái tim tôi vang lên dòng suy nghĩ sâu thẳm.

Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy ước mơ nhỏ bé này lại xa vời đến thế. Sao xa tầm với thế chứ? Sao lúc người ta còn ở đây mày lại không ước như vậy? Người ta sắp đi rồi mà Hạ.

______________________________________________________________________________________________________________________________________________________

"Làm bài tập Tết Lý xong chưa?"

Đó là âm thanh đầu tiên của Dĩnh Vy chào đón tôi khi vừa bước vào lớp lôi tôi về thực tế khốc nghiệt đang đón đầu mình.

"Chưa." - Tôi lắc đầu bất lực. Nói chung là Hóa và Toán tôi đã nuốt được hết, Văn còn cái kết bài đề cuối là xong. Môn Lý thì còn đang dậm chân tại chỗ ở bài 3 được làm từ cái tuần đầu tiên của Tết.

"Mượn tập đứa nào chép đi má, hôm nay nộp đó. Bà mà chưa làm là ăn no trứng ngỗng nhá." - Mọi hy vọng của Dĩnh Vy đổ lên người tôi đổ vỡ liền bỏ rơi tôi chạy đôn chạy đáo mượn vở đứa khác.

Á á á má ơi, hôm qua rãnh quá ngồi than trời than đất mà quên mất "mấy tấn kinh khủng trong balo". A hiu hiu hiu, lời nguyền bể tô đang dần linh ứng đấy. Tôi nhanh chóng vất balo vào chỗ mình rồi phóng như con điên khắp lớp, do đi trễ quá nên lớp trưởng, lớp phó, tổ trưởng đều bị mượn tập hết rồi. Mà một tổ chức chép bài lên đến gần 10 đứa nên tôi chẳng thể chen vào nổi. Xong đời rồi, huhuhu. Tôi ôm quyển tập đi ra cửa lớp đứng trông mấy đứa học giỏi và siêng hiếm hoi còn sót lại chưa đi học mà nước mắt sắp trào đến nơi nhìn trời than khóc.

"Sao vậy?" - Trịnh Anh Khoa, tên chết bầm tôi ghét nhất đứng trước cửa lớp khoanh tay chứng kiến mọi biểu cảm đau khổ của tôi.

"WTF? Ở đâu chui ra vậy má?" - Tôi giật thót mình, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng.

"Ở lớp tui chui ra." - Cậu ta cười sa sả vô mặt tôi. - "Chưa làm bài xong chứ gì?"

"Ếu phải chuyện của you. You tránh xa me ra." - Tôi hầm hầm xua xua tay. Cái này là phũ ra mặt rồi nhá, không biết nữa thì thằng cha này chỉ số EQ quá thấp rồi.

"Còn giận tui hả? Thù dai quá vậy bà hai. Nè cho mượn nè, hết giận dùm con đi, lúc đó con hiểu nhầm thôi mà. Con cảm thấy tội lỗi lắm rồi." - Cậu ta chìa quyển tập Lý trước mặt tôi mặt ra vẻ tội nghiệp.

Chẳng là lớp cậu ta và lớp tôi học cùng giáo viên Lý nên đề về nhà giống nhau thế nên cậu ta mới dám mang vở ra đe dọa tôi, đúng hơn là làm lành ý mà. Quyển tập chói lóa đến mù mắt. Tôi đứng trên bờ vực của tôn nghiêm và điểm số. Tui khổ tâm quá mà. Sau vài giây hoạt động hết công suất của não bộ thì.

"Tha cho 50%. Đưa đây nhanh đi sắp vô học rồi." - Tôi giật lấy món bảo bối trên tay hắn nhưng tên quái quỷ đó không chịu buông ra.

"Tha 100% đi, con gái gì mà thù dai quá hà." - Cậu ta một tay chống nạnh một tay giữ chặt quyển tập. Khỏe vậy ba.

"OK." - Tôi gật đầu lia lịa. Thấy cậu ta vừa thả lỏng tay liền giật luôn. - "Lát trả cho, cảm ơn..."

"Anh định làm gì?" - Tôi còn chưa kịp cảm ơn tên kia thì hắn - Đinh Hoàng Khải từ đâu phóng tới như một cơn gió nắm lấy tay tôi chẳng khác nào gà mẹ bảo vệ gà con.

Tôi ngơ ngác như con sâu ngủ vừa ra khỏi cơn mơ hết nhìn hắn lại nhìn Anh Khoa. Ối cái luồng khí lạnh nào đang hoành hành ở đây? Tóc sau gáy tôi bỗng dựng ngược hết lên, khó chịu thật. Lần theo cảm giác tôi ngước lên và bắt gặp phải đôi mắt đầy thù địch của hắn, trong đôi đồng tử ấy là một viên đạn bóng loáng chỉ chực chờ ghim vô đầu Anh Khoa. Hình như có cái gì đó sai sai ở đây. Não bộ của tôi sau khi "sờ cằm vuốt râu" suy nghĩ, phân tích câu nói của hắn một cách vô cùng chi tiết, chặt chẽ và logic thì liền đưa ra một kết luận.

"Hiểu lầm rồi. Hiểu lầm rồi. Cậu ta cho chị mượn tập, mượn tập đó chứ không ức hiếp hay giở trò bẩn thỉu đồi bại gì đâu. Mặc dù cậu ta có biến thái thiệt." - Tôi cười như khóc giơ quyển tập trong tay đưa lên cho hắn coi.

"Này, tôi biến thái hồi nào hả bà kia?" - Anh Khoa nhíu mày trả treo. Cái đồ không biết hợp tác.

"Thật không?" - Hắn lờ luôn cậu ta, nhướn mày hỏi tôi rồi lại dùng đôi mắt nguy hiểm nhìn Anh Khoa.

"Thật mà, cậu ta mà dám ức hiếp chị, chị cho cậu ta đi bán muối với ông bà, mỏ tràn bờ đê, đập cậu ta ra bã luôn." - Tôi giơ nắm đấm lên trả lời một cách vô cùng bạo lực và thiếu nữ tính, gật đầu lia lịa.

Bạn Trịnh Anh Khoa bên cạnh câm nín mặt xanh như tàu lá chuối bất đắc dĩ trở thành "bóng đèn quốc dân" nhìn tôi tự biên tự diễn. Cậu ta đã bị tước quyền tự do ngôn luận rồi, tốt nhất là cậu ta nên im lặng để bảo vệ hàm răng của mình.

"Mà cậu lên đây có gì hông?" - Tôi thấy bầu không khí có vẻ dịu đi nên nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Chị quên không mang Yomost lên uống nên tôi mang lên giúp nè." - Hắn lấy từ sau lưng ra hộp sữa Yomost cam đưa tôi, ánh mắt vô cùng trìu mến.

Chặc chặc, chắc hắn đang dằn mặt tên kia. Tiếc là mẹ kia da dày hơn 8 lớp da heo nên chắc chẳng cảm thấy gì sất đâu nhể. Tôi nghĩ mình nên cùng hắn diễn trò thì sẽ vui hơn nên cũng dịu dàng thục nữ cầm hộp sữa, trên môi là nụ cười sến súa nổi da gà. Tôi có ép giọng mình nữ tính hết cỡ nói:

"Cảm ơn nha." - Một câu thôi mà cả người tôi rợn hết. - "Mà giờ chị phải làm bài. Chị vô lớp nha. Bye bye."

Câu nói vừa dứt tôi phóng luôn vào lớp không ngoảnh đầu lại bỏ mặc hai tên kia muốn làm gì làm, miễn sao không yêu nhau để tôi làm nữ phụ bánh bèo trong cuộc tình đam mỹ là được. Cảm giác một ngọn lửa phừng phừng cháy thật to sau lưng, cũng là mối nguy hiểm khôn cùng nếu tôi dính vào nên tốt nhất chuồn là thượng sách.

"Ủa thằng cha hotboy A2 kia qua chi vậy?" - Con lớp trưởng nhiều chuyện do làm xong bài tập rồi nên hơi thảnh thơi hướng ánh mắt tò mò nhìn tôi.

"Ai biết." - Tôi chối bay chối biến giấu quyển tập sau lưng.

"Ý giai đẹp trước cửa kìa mày." - Một con bạn mê trai lớp tôi lên tiếng.

"Tụi nó yêu nhau đó bà. Con Hạ nữ phụ bánh bèo ơi, cho mượn quyển tập hotboy mới đưa êi." - Dĩnh Vy đang hăm hở chép bài ráng chọt thêm tí giọng cho vui nhà vui cửa không quên nháy mắt trêu tôi.

Tôi mém sặc nước miếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui