Chỉ Mình Boss Yêu Em

Hướng Uyển Đình quyết định từ chức.

Dù cô rất thiếu tiền, dù là cô cần công việc, nhưng cô cũng là thanh niên tam quan tốt, là thanh niên ngũ tứ* điển hình! Đối mặt với loại phúc hắn thế giới quan vặn vẹo như Tổng giám đốc, cô chọc không được lại không trốn nổi sao.

(*Tam quan, tức Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan.

Thanh niên Ngũ Tứ: đại khái là thanh niên tốt giống bên mình ấy bắt nguồn từ phong trào yêu nước Ngũ Tứ.)

Nếu Tổng giám đốc còn độc thân thì cô còn nghĩ đến chuyện phát triển tiếp……. nhưng hắn đã có bạn gái đẹp như tiên, giờ còn dùng cái lý do biến thái ấy để trêu chọc cô, quả thực là một tên cặn bã!


Chẳng qua Uyển Đình không dám từ chức thẳng thừng, không thể làm gì khác hơn là cưỡi lừa tìm ngựa. Vừa giữ khoảng cách với Đổng Ngôn, vừa tìm công ti khác, tùy thời rời đi ăn máng khác!

Rất nhanh sau đó, giáo sư đại học của cô giới thiệu cho cô công việc mới, chức vị vừa hay là thiết kế mà cô thích. Hướng Uyển Đình lấy sơ yếu lý lịch trước kia sửa sang lại cho tốt, cố ý xin nghỉ một ngày, chạy về trường học.

Đinh lão sư: “Uyển Đình à, ông chủ công ty này là học trò đắc ý của thầy. Con vào đó nhớ thể hiện cho tốt đấy!”

Hướng Uyển Đình vừa nghe người nọ là học sinh của thầy, cũng là đàn anh của cô, thầm nghĩ người mình chắc dễ nói chuyện, nộp đơn thành công không thành vấn đề! Nên càng cảm thấy chắc chắn, còn chưa nhìn thấy người đã nghĩ viết đơn từ chức như nào rồi.

Nhưng thư từ chức trong đầu vừa soạn một chữ, đã bị thực tế vô tình phá hủy.


“Đổng Ngôn, cô bé này chính là học sinh thầy muốn giới thiệu, Hướng Uyển Đình.” Giáo sư Đinh nhìn học trò đắc ý của mình trước mặt, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng người khác vừa nhìn thấy sư huynh, trong lòng lại rỉ máu.

Mợ nó! Coi như là đang đóng phim cũng không trùng hợp đến thế này!

Đổng Ngôn nhìn thoáng qua cô, hỏi: “Là em muốn tìm công việc à?”

Trán Hướng Uyển Đình ứa mồ hôi lạnh: “Không phải, tôi….”

“Đúng vậy đó, công ty hiện giờ nó đang làm không được vui cho lắm nên muốn đổi hoàn cảnh.” Giáo sư Đinh trả lời, không quan tâm đến ánh mắt cầu cứu của hướng uyển đình: “Tiểu Đổng, công ty con không phải đang thiếu thiết kế sư sao? Con xem tác phẩm của cô ấy một chút đi.”

“Dạ.” Khóe miệng Đổng Ngôn nhếch lên: “Ngày mai phải làm việc đó. Hướng tiểu thư, mong cô đừng đi trễ!”

Hừ, muốn trốn sao? Hướng Uyển Đình, cô chết chắc rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận