Kem dưỡng da Hữu Nghị không dễ mua, nhãn hiệu này quá cũ, chỉ có thể tìm được ở khu hóa mỹ phẩm của một siêu thị, trên tầng thấp nhất của giá hàng.
Ra khỏi siêu thị, Tôn Cánh Thành đón cô, hai người đi về phía khu nhà tập thể.
Trước khi kết hôn, Chu Ngư ở khu nhà tập thể cùng mẹ và bà nội, ba cô đã qua đời vì bệnh từ hai mươi năm trước, khi còn sống là công nhân đường sắt.
Còn mẹ cô, Phùng Dật Quần, nổi tiếng là con dâu hiền, sau khi chồng qua đời, bà vừa đi làm vừa phụng dưỡng ba mẹ chồng.
Sau này ba chồng mất, mẹ chồng dần dần mắc chứng mất trí nhớ, Phùng Dật Quần nghỉ hưu sớm để ở nhà chăm sóc mẹ chồng.
À đúng rồi, còn thiếu một người.
Ban đầu Chu Ngư còn có một người anh trai, chắc là do Phùng Dật Quần mang thai muộn nên ảnh hưởng đến sự phát triển trí tuệ của thai nhi, sinh ra đã ngây ngốc, mười hai mười ba tuổi vẫn không nhận biết được đèn giao thông, sau này bị xe cán chết trên đường.
Tóm lại, trong mắt người ngoài, cuộc đời của Phùng Dật Quần gian khổ, gập ghềnh, số phận hẩm hiu.
Nhưng chưa bao giờ thấy bà than trách, cũng không thấy bà nổi nóng, bà luôn đối xử hòa nhã với mọi người.
Cho dù là họ hàng thân thích, đồng nghiệp bạn bè, hay những người hàng xóm và học sinh, thì người ta vẫn truyền tai nhau về những đức tính tốt của Phùng Dật Quần, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu giáo viên ưu tú cấp tỉnh.
Thậm chí còn có người già viết thư gửi đến quận để đề nghị, khi có cơ hội sẽ phản ánh lên cấp trên, đề cử Phùng Dật Quần là một trong mười nhân vật làm cảm động Trung Quốc!
Cái gọi là có mẹ hiền ắt có con thảo, Chu Ngư nhờ phúc của mẹ mình, cũng nổi tiếng là “đứa con tốt”.
Còn chưa tốt nghiệp đại học, đã có người tìm đến Chu Ngư để hỏi cưới.
Phùng Dật Quần trước sau đã từ chối không năm mươi thì cũng có đến ba mươi người.
Thấy Chu Ngư sắp bước vào tuổi ba mươi, Phùng Dật Quần cũng không vội.
Những người hàng xóm cũng mở to mắt quan sát, muốn xem Phùng Dật Quần muốn nuôi con gái thành tiên luôn hay gì?
Điểm chuyển ngoặt xuất hiện vào năm Chu Ngư hai mươi chín tuổi.
Đó là một ngày bình thường, Chu Ngư đang cán vỏ sủi cảo, Phùng Dật Quần vừa nặn mép bánh vừa thản nhiên nói: “Con trai út nhà họ Tôn đã về được nửa năm rồi, nếu con ưng thuận, mẹ sẽ đến nhà làm mai cho con.”
Lúc đó Chu Ngư ngẩn người, miệng lẩm bẩm: “Nhà họ Tôn nào?”
“Phòng khám Tôn Hữu Bình.”
Chu Ngư lúc đó không trả lời, cũng không để ý đến chuyện này, cô cũng từng hẹn hò với vài người, nhưng đều không thành.
Phải đến nửa tháng sau, khi Phùng Dật Quần một lần nữa nghiêm túc nhắc lại chuyện này, kêu cô hãy suy nghĩ thật kỹ, hiện tại Tôn Cánh Thành không hẹn hò với cô gái nào cả, hai gia đình cũng biết rõ về nhau.
Chu Ngư nghĩ mãi, nói mẹ thấy thích hợp là được rồi.
Sau đó Phùng Dật Quần đã đến nhà họ Tôn để thăm hỏi, đích thân tác hợp chuyện này.
Nghe nói sau khi Phùng Dật Quần rời đi, mẹ Tôn kinh ngạc đến ngây người, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Một là bà chưa từng trải qua chuyện gia đình thông gia tự mình đến cửa nói chuyện mai mối; hai là phản ứng theo bản năng, mình trúng số độc đắc rồi!
Lúc đó Tôn Cánh Thành đã sắp ba mươi bốn tuổi nhưng vẫn suốt ngày lêu lổng.
Ba Tôn bề ngoài không nói chuyện với anh, nhưng trong lòng vẫn luôn bực bội, trách móc người nhà chiều anh quá mức, nuôi hư anh rồi.
Tôn Cánh Thành có hai anh trai và một chị gái sinh đôi, tuy nói lòng bàn tay và mu bàn tay đều là da là thịt, nhưng đứa mà ba mẹ Tôn thương nhất lại chính là cậu con trai nhỏ nhất này.
Khi Tôn Cánh Thành đang học đại học, anh đã đi đến rất nhiều điểm tham quan trong nước.
Những nơi xa xôi không có xe cộ, anh sẽ mang ba lô đi bộ, đi đến đâu thì ngủ đến đó.
Cả kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của đại học đều không thấy anh đâu.
Hỏi anh lấy tiền ở đâu? Không phải là mẹ Tôn cho riêng, thì cũng là hai anh trai cho.
Chị gái anh nói anh coi tiền bạc như cỏ rác, đặc biệt là tiền bạc của người khác.
Lời này không hề sai chút nào.
Sau khi tốt nghiệp, anh làm việc được mấy năm, kiếm được chút tiền rồi lại nhanh chóng đi nước ngoài lêu lổng.
Đi Hàn Nhật Ấn Độ Kenya, đi Istanbul Hy Lạp, đi Na Uy Iceland Thụy Sĩ Đan Mạch… Tiền tiêu sạch sẽ thì về, về rồi lại tiếp tục kiếm tiền, kiếm được thì đi chơi tiếp, khoảng thời gian đó anh còn đến Quý Châu làm giáo viên dạy học hai năm.
Mãi đến sau tuổi ba mươi anh mới dần dần ổn định, cùng bạn học ở Quảng Châu làm ngoại thương, sau này chịu không nổi lời khuyên của gia đình, nói rằng trung ương đã ban hành văn bản, quê hương cũng có tiềm năng phát triển rất lớn, đang xây dựng “trung tâm quốc gia”, khi đó Tôn Cánh Thành cũng chán nản bên ngoài, vừa vặn trở về.
Sở dĩ Tôn Cánh Thành có thể thoải mái lêu lổng như vậy, là vì anh có hai người anh trai lớn hơn mình sáu bảy tuổi.
Năm đó mẹ Tôn mang thai anh hoàn toàn là ngoài ý muốn, sau đó lại nói là song sinh, thế hệ trước đều khó ai có được.
Anh cả làm cảnh sát hình sự, anh hai được coi là doanh nhân nhỏ có thành tựu, chị gái sinh đôi cũng phát triển rất tốt ở bộ phận bán nhà.
Những anh chị này đã chuyển hướng sự chú ý của ba mẹ, đặc biệt là đứa con trai lớn, mỗi lần ba Tôn nhắc đến anh ấy đều rất tự hào.
Thêm vào đó, Tôn Cánh Thành vẫn luôn chẳng ra dáng, khó giáo dục, ba Tôn đối với anh là mắt không thấy tim không phiền, chỉ cần không phá phách gây họa là được.
Trong bối cảnh cả gia đình đều không có kỳ vọng gì vào Tôn Cánh Thành nữa thì Phùng Dật Quần tự mình đến cửa tác hợp, chuyện này thực sự làm chấn động cả nhà họ Tôn! Ngay cả ba Tôn kiệm lời hôm đó nhìn Tôn Cánh Thành cũng thấy thuận mắt hẳn.
Còn người trong cuộc thì vốn luôn theo quan điểm thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tỏ vẻ chẳng sao cả, gặp nhau thì gặp, quen được thì quen, không quen được thì thôi, không ai để bụng ai.
Cũng phải nói nhà họ Tôn cách nhà họ Phùng rất gần, đi ra khỏi phòng khám Tôn Hữu Bình rẽ ba ngã là đến nơi, chưa đầy một km.
Ngày thường hàng xóm đến phòng khám khám bệnh, rảnh rỗi lại khen ngợi Phùng Dật Quần, đặc biệt là sau khi người chồng và con trai độc nhất qua đời, bà vẫn tiếp tục phụng dưỡng ba mẹ chồng trong hai mươi năm, chuyện này người bình thường không làm được.
Nhất là những người già trong nhà có con dâu không hiếu thảo, thi thoảng lại lấy Phùng Dật Quần ra làm đối tượng so sánh.
Còn đứa con gái duy nhất của bà, Chu Ngư, cũng rất xuất sắc, hiểu lễ nghĩa, nhã nhặn, bất cứ lúc nào gặp cô, cô đều giống như một đóa hoa, đứng đằng sau Phùng Dật Quần, tao nhã và hào phóng.
Khuôn mặt giống như một khuôn đúc với mẹ cô, nhìn vào rất chính trực.
Cô gái này cũng chẳng hề yếu đuối, từ mười bốn mười lăm tuổi đã theo Phùng Dật Quần học nấu ăn, chỉ cần mẹ cô tan làm về muộn, cô đều nấu cơm cho ông bà nội ăn.
Kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, mẹ cô đi dạy thêm cho học sinh, cô vừa học vừa chăm sóc sinh hoạt cho ông bà ở nhà.
Hơn nữa, từ khi cô đi học đến khi đi làm, con đường cô đi cũng rất suôn sẻ.
Nhờ mẹ mình là giáo viên, cô học trường cấp hai cấp ba trọng điểm, lại đỗ vào một trường sư phạm hạng nhất theo như nguyện vọng, sau đó trở thành giáo viên!
Quả thực là một cô gái tốt! Thực sự không có gì để chê!
Khi những người hàng xóm biết cô hẹn hò với Tôn Cánh Thành thì đều rất thất vọng, cho dù cô không thể lấy một anh chàng xuất sắc nhất, thì cũng phải lấy một tổng giám đốc công ty chứ? Hay là chính trị gia triển vọng? Hoặc là người giỏi kinh doanh? Nếu không thì cũng phải là giáo sư hoặc con nhà giàu chứ?!
Tôn Cánh Thành thì có gì hay? Bẻ một bắp ngô còn bẻ một bỏ một, cuối cùng chẳng cái nào đến tay.
Uổng quá uổng quá! Đào tiên bị con khỉ phá tan tành rồi!
Ngoài biệt danh “hoàng tử bé piano” mà ai cũng biết, thì Phùng Dật Quần còn có mối quan hệ rất sâu xa với Tôn Cánh Thành.
Bà đã dạy Tôn Cánh Thành ba năm cấp hai, là giáo viên dạy toán đồng thời là chủ nhiệm lớp của anh.
Hơn nữa vào năm cuối cấp ba, tuần nào anh cũng đến nhà Phùng Dật Quần học thêm, đến năm anh học năm hai bỏ học rồi đi học lại lần nữa, cũng là Phùng Dật quần giúp anh ôn lại.
Vào thời điểm đó, giáo viên có thể dạy thêm để kiếm thêm tiền, nhà trường cũng nhắm một mắt mở một mắt, coi đó là thu nhập ngoại tuyến của giáo viên.
Tất cả lũ trẻ con vùng đó đều đến nhà Phùng Dật Quần học thêm, một mặt là vì gần, mặt khác là hàng xóm láng giềng đều có chút quan hệ, thấy Phùng Dật Quần phải nuôi cha mẹ già, phải nuôi con nhỏ, một người phụ nữ sống cũng khó khăn.
Vì vậy, Chu Ngư cũng quen biết Tôn Cánh Thành, từ nhỏ đã nghe thấy cái tên “hoàng tử bé piano” vang vọng khắp nơi.
Chỉ là hai người không học cùng trường, cũng chưa từng nói chuyện.
Tôn Cánh Thành thông minh từ nhỏ, vẫn luôn là nhân vật nổi tiếng trong trường, biết nhiều loại nhạc cụ, lại còn đẹp trai, rất được các bạn nữ thích.
Lúc anh lên lớp mười hai đến học thêm, luôn dẫn theo cô bạn gái nhỏ của mình.
Sau này đến khi Wechat phổ biến, vào dịp Tết, Phùng Dật Quần gặp Tôn Cánh Thành trên phố, hỏi han tình hình gần đây, anh nói đang dạy học ở Quý Châu, sau đó hai người thêm Wechat, đến các dịp lễ Tết trong năm đều thăm hỏi nhau.
Khu nhà tập thể được xây dựng vào những năm tám mươi, cổng chính ở trong một con hẻm chỉ có thể xếp vừa hai chiếc ô tô, nếu có bạn bè đến thăm, người đến thăm đều sẽ dặn trước là đỗ xe hơi xa một chút, nếu chặn đường, chắc chắn sẽ bị mắng.
Nếu đến vào giờ ăn vào ngày nghỉ, thì sẽ không có lấy một chỗ đậu xe.
Ngày nay, những người già sống ở khu nhà tập thể ngày càng nhiều, thế hệ sau đều ra ngoài mua nhà mới, mọi người như bàn bạc với nhau, đều đồng loạt đến thăm vào cuối tuần.
Sau khi Tôn Cánh Thành lái xe lòng vòng một lúc, cuối cùng cũng tìm được một chỗ đậu xe, mặc dù chỗ đậu xe này cách cổng khu nhà một đoạn xa.
Hai người xách đồ đi qua một con đường nhỏ dài, hai bên là bức tường ngoại của khu nhà có kết cấu hạt nổi, trên tường đầy những dây leo khô của cây thường xuân.
Trên cột điện dán đầy những mẩu quảng cáo bị xé rồi lại dán, mơ hồ có thể đoán được nội dung: sửa ống nước, mở khóa, tìm nhà cho thuê, chữa bệnh hoa liễu, giải quyết các vấn đề khó khăn về hôn nhân và sinh sản…
Tôn Cánh Thành chỉ vào những dây leo khô của cây thường xuân, “Mùa hè đến đây chụp ảnh sẽ rất đẹp.”
Chu Ngư không nói gì.
Nhà của Tôn Cánh Thành nằm trên con đường hai chiều bốn làn xe, hai bên đường là những hàng cây tiêu huyền rậm rạp.
Vào mùa xuân và mùa thu, rất nhiều người đến con đường rợp bóng cây đó để chụp ảnh.
Tầng trệt nhà Tôn Cánh Thành là phòng khám, tầng hai là nhà ở.
Từ cửa sổ phòng ngủ của Tôn Cánh Thành, nếu vươn tay ra, có thể chạm vào lá tiêu huyền bên đường.
Nếu nói đến cảnh đẹp, không đâu đẹp bằng cảnh ở trước cửa nhà Tôn Cánh Thành.
Phùng Dật Quần đang nấu ăn trong bếp, thấy họ về, hỏi Chu Ngư: “Có mua được không?”
“Mua được rồi.” Chu Ngư lấy ba hộp kem dưỡng da Hữu Nghị từ trong túi ra, rồi cùng Tôn Cánh Thành vào nhà vệ sinh rửa tay.
Sau khi rửa tay xong, cô mở nắp kem dưỡng da, lấy một ít thoa lên tay.
“Hai đứa xịt ít nước khử trùng đi, cố gắng hạn chế đến nơi đông người.
Nghe nói Tết này kiểm soát chặt hơn, không khuyến khích đi thăm họ hàng.” Phùng Dật Quần ở trong bếp nhắc nhở.
Tôn Cánh Thành đi vào bếp, “Đúng là có kiểm soát.
Tiệc tùng không được tổ chức lớn, phải đăng ký trước.”
Phùng Dật Quần vớt hai miếng đuôi bò cho vào chén nhỏ, đưa đũa cho anh, “Con nếm thử xem.”
Tôn Cánh Thành nếm một miếng, rồi cầm chén ra ngoài đưa cho Chu Ngư miếng còn lại.
Phùng Dật Quần hỏi: “Đã thấm vị chưa?”
“Vị thấm rồi mẹ, nhưng hơi nhạt một chút.” Tôn Cánh Thành nói.
Chu Ngư không nhận chén, gọi lớn về phía phòng ngủ, “Bà ơi?”
“Bà con vừa mới ngủ, chắc mệt vì nắng.” Phùng Dật Quần đáp.
Động tác của Chu Ngư nhỏ lại, ngồi xuống sô pha.
Tôn Cánh Thành lại đưa chén cho cô, “Nếm thử xem, có nhạt không?”
Lúc này Chu Ngư mới nhận chén, nếm một chút nước dùng, “Không nhạt, chỉ cần nấu kỹ thêm chút là được.”
Tôn Cánh Thành quay lại bếp, đứng đó trò chuyện với Phùng Dật Quần về chuyện gia đình.
Con mèo của bà nội từ ban công đi tới, Chu Ngư vỗ tay gọi nó, mèo liền nhảy vào lòng cô.
“Mèo bị bọ chét rồi, mẹ chưa kịp xử lý.” Phùng Dật Quần nhìn thấy, nói.
Chu Ngư thành thạo tìm bột diệt bọ chét, ngồi xuống ban công rắc lên lưng mèo.
Cô chơi với nó một lúc, rồi đi rửa tay, cầm điều khiển đứng xem TV.
Tôn Cánh Thành lần lượt mang đồ ăn ra bàn, cô tắt TV rồi đi bới cơm.
Bốn món một canh, đều nấu theo khẩu vị của Tôn Cánh Thành.
Ba người ngồi ăn, Tôn Cánh Thành thỉnh thoảng nói chuyện với Phùng Dật Quần, Chu Ngư không tham gia, chỉ ăn đuôi bò hầm.
Nghe thấy có tiếng động trong bếp, cô nhìn qua, Phùng Dật Quần nói bà đang nấu thịt bò cho bà nội.
Một lúc sau bà nội tỉnh dậy, Chu Ngư giúp bà đeo yếm, nghiền nhỏ vài miếng thịt bò và cà rốt, mang ra cho bà ăn.
Trên bàn ăn, bà nội đã bắt đầu nói chuyện với Tôn Cánh Thành, gọi anh là Yếu Huy, gắp thịt vào chén anh, thúc giục anh ăn nhanh để đi làm.
Công việc của nhà nước không thể trì hoãn được!
Yếu Huy là tên của ba Chu Ngư.
Lần trước Tôn Cánh Thành bị nhầm là Minh Chương, tên của ông nội Chu Ngư.
Tôn Cánh Thành không sửa lời bà, tiếp tục trò chuyện với bà, hỏi bà dạo này ăn ngủ thế nào.
Bà nội đáp rất khoẻ, “Rất tốt, mọi thứ đều rất tốt, Dật Quần nấu ăn rất hợp khẩu vị của mẹ.
Ở nhà con không cần lo, cứ làm việc tốt.”
Sau bữa ăn, Chu Ngư muốn đưa bà nội đi tắm, Tôn Cánh Thành ăn xong thì về.
Phùng Dật Quần trong phòng chuẩn bị đồ thay cho bà nội, Chu Ngư rửa chén trong bếp.
Sau khi làm xong, hai mẹ con gặp nhau ở phòng khách, Phùng Dật Quần hỏi: “Con với Cánh Thành sao rồi?”
Chu Ngư lau khô tay, thoa kem dưỡng da, nói: “Dạ không sao cả.”
Phùng Dật Quần biết không hỏi được sự thật, chỉ nói: “Hai vợ chồng sống với nhau, nhún nhường một chút cũng là sự khôn ngoan.”
“Con sống rất tốt.” Chu Ngư nói.
“Tốt là được.” Phùng Dật Quần xách cái ghế nhựa nhỏ, mang theo giỏ đồ tắm, “Con đỡ bà xuống lầu đi.”
Bà nội rất vui, nhất định tự cầm cái ghế nhựa, bà rất thích đi tắm ở nhà tắm công cộng, thích tạo bọt trên mái tóc thưa thớt của mình, càng thích không khí náo nhiệt ở đó.
Nhờ bà, Chu Ngư biết nhiều loại hình dáng ngực phụ nữ khác nhau… như: ngực bầu, ngực túi, ngực hình số tám, ngực lệch, ngực đ ĩa ngọc, ngực hạt ngọc…
Đừng nghĩ bà nội già mà yếu, bà rất khỏe.
Năm ngoái khi Phùng Dật Quần đang tắm thì bị ngất trong nhà tắm, bà nội đã phải dìu bà vào phòng thay đồ.
Cũng từ đó, mỗi khi bà nội đi tắm, Chu Ngư đều đi cùng bà..