Chỉ Một Lần Yêu - Chương 24
Chương Hai Mươi BốnVào đầu tháng Năm, Harry hiểu rằng văn phòng ở Mineapolis đã trở nên quá chật hẹp đối với cả anh và Arnie. Không phải chỉ do những động chạm về công việc được Pierre đồng ý về chiến lược phát triển do anh vạch ra, anh dành hầu hết thời gian để hoàn thiện và phát triển nó. Vấn đề là giữa Harry và Arnie có một mối hiềm khích riêng.Arnie hậm hực vì không đạt được cái mà ông ta muốn có với Eleen. Cô đã nói thẳng với ông ta là không thích đi chơi với người đã có vợ. Ông ta trút nỗi bực tức lên đầu Harry bởi đinh ninh rằng vì anh mà Eileen từ chối mình.Với việc Arnie đi New York vài ngày, Harry được thư giãn đôi chút. Nhưng anh cũng hiểu rằng đã đến lúc họ phải xa nhau. Trong một bữa tiệc cùng Pierre, anh đã đề cập đến vấn đề này.- Arnie không thể chịu nổi cái lối Eileen nhìn cậu đắm đuối như vậy - Pìerre lầu bầu. Đôi mắt ông dò hỏi - Cậu có gì với nó không ?- Cô ấy còn trẻ con, - Harry lảng tránh, - chỉ hơn con gái tôi vài tuổi.- Con bé đó sinh ra đã già dặn rồi - Pierre cười - Nó rất sắc sảo.- Tôi đang nghiên cứu tình hình Argentina. Harry bảo ông - Chúng ta có thể mua lúa mì ở đó với giá rẻ đến mức tệ hại. Mua càng nhiều càng tốt. Chúng ta sẽ xây kho chứa. Và một khi chiến tranh qua đi, các đường vận chuyển lưu thông, chúng ta sẽ có một thị trường rộng lớn trên cả hai lục địa âu, á. Các cánh đồng trồng lúa mì ở châu âu hầu hết bỏ hoang. Ở châu á cũng như vậy. Tôi muốn thấy công ty Simon & Sinclair có mặt ở hai châu lục đó, với nguồn cung cấp vô tận khi chiến tranh kết thúc. Theo tôi, cuộc chiến không thể kéo dài quá một hai năm nữa đâu.- Cậu nói rằng muốn gây dựng ở Argentina ?- Không cần phải có một cơ sở lớn ở đó. Chỉ cần có một đội quân thu mua lúa mì. Đội quân ấy phải do chính tôi chỉ huy. Lạy Chúa, tôi thông thạo tiếng Tây Ban Nha sau những năm sống ở Dallas. Kho tàng ở đó cũng rẻ hơn ở đây nhiều.- Tôi sẽ gây áp lực để Arnie đồng ý - Pierre hứa.Tôi sẽ đưa ra những số liệu làm ông ta thèm muốn, và sẽ nói bóng gió đề Arnie hiểu rằng tôi không dính dáng gì đến Eilleen. Ông ta sẽ mừng vì tôi đi khỏi đây. Nhưng chủ yếu là cái đầu của Arnie phải nhìn ra mối lợi lâu dài của Simon & Sinclair trong kế hoạch này.Cuối cùng Arnie đã chấp nhận công ty Simon & Sinclair có đại diện ở Nam Mỹ. Nhiệm vụ được trao cho Harry. Ngay lập tức, anh chẩn bị cho việc lên đường, phớt lờ những lời trách móc của Eileen.- Anh sẽ sống ung dung, - Pierre chúc mừng Harry - Đồng đôla Mỹ rất có giá ở Buenos Aires. Hãy ở khách sạn Alvear Palace, vì nó rất Pháp, cho đến khi thuê được nhà. Khi mọi việc đã ổn hãy mở văn phòng ở khu buôn bán.Vào một buổi chiều, khi vừa hoàn tất mọi thủ tục giấy tờ cho chuyến đi sang Buenos Aires, Harry nhận những số mới nhất của tờ báo Dallas Tin buổi sáng. Như mọi khi, anh đọc lướt qua các trang và dừng lại lâu hơn ở trang xã hội. Anh chợt dùng mình. Một bài báo viết về bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười sáu của Joanne. “Joanne Newhouse, con gái của katie Freeman... Katie đang bước lên những nấc thang danh vọng và nàng đã lấy lại tên thời thiếu nữ. Anh đau đớn nghĩ. Tuy nhiên, đồng thời, anh cũng hiểu được rằng nàng vẫn một mình. Rõ ràng nàng đang làm ăn phát đạt. Một bữa tiệc sinh nhật ở khách sạn Aldolphus đáng giá một gia tài nhỏ.Anh buông. tờ báo, ngồi nhìn vào khoảng không và hồi tưởng lại những năm tháng đã qua. Tất cả những ước mơ của anh đều xoay quanh cuộc sống gia đình, Katie và những đứa trẻ. Anh chỉ mong muốn những điều tốt nhất cho họ.Vậy mà kết quả lại thế này đây.- Harry ? - Anh giật mình vì không nhận thấy Eileen đã bước vào phòng. Cô đóng cửa lại.- Cái gì - Anh không định nói giọng gây sự, nhưng tại sao có không gõ cửa ? Cái gì vậy, Eileen ?- Ngày hôm nay tuyệt đẹp. Tại sao mình không có một bữa ăn ngoài trời nhĩ ? Sau đấy có thể uống cái gì đó ở chỗ em.Eilleen luôn luôn nói rằng rượu rum và côca - cola là những thứ cô thích mê.- Anh phải gọi điện đi vài nơi đã. Chờ anh ở hành lang dưới nhà khoảng hai mươi phút.Mặc dù Arnie vẫn nghi ngờ anh và Eileen, anh cũng không cẩn thiết phải khẳng định thêm điều đó. Arnie bị ám ảnh bên Eileen - không có lời nào khác để mô tả điều đó. Nhưng chẳng lẽ ông ta không hiểu rằng Eileen đang ấp ủ hy vọng - mặc dù rất mong manh - trở thành Harry Newhouse?Harry ngổi trên xe trong khi Eileen mua đồ ở cửa hàng bán thức ăn sẵn. Tối nay, anh lại phải đương đầu với nỗi buồn. Anh nhớ lại những buổi picnic khác, xa lắm rồi, khi anh và Katie còn ở tuổi thiếu niên và Công viên Trung Tâm là địa điểm đặc biệt của họ. Họ đã đi quá xa năm tháng ấy, và những gì còn lại với anh thì quá ít.Rồi Eileen từ cửa hàng bước ra với nụ cười tươi tắn.- Ông bán hàng cứ muốn em mua nhũng thứ ông ấy giới thiệu, nhưng em từ chối, cô ta cười trả tiền lẻ cho Harry, - chắc ông ta nghĩ “ô một cô bé tóc vàng ngu ngốc.- Em đâu có ngu ngốc, - Harry cười mỉm. Pierre nói đúng. Eileen khôn ngoan và quá thạo đời so với tuổi của cô ta – Tại sao chúng mình không về nhà em và ăn uống luôn ở đó ? - Anh nói với vẻ khêu gợi - Anh đang chỉ muốn nằm với em.- Em cũng chỉ muốn vậy - Cô ta kéo dài giọng, đặt một tay lên đùi anh. - Anh sẽ phải nhớ em đến chết khi xa em đấy. Argentina buồn lắm.Trong căn hộ gọn gàng của Eileen - mà cô ta cố làm cho nó trở nên hấp dẫn - họ cất thức ăn vào tủ lạnh rồi vào luôn buồng ngủ. Trong khi anh cởi quần áo và nằm trên giường, Eileen đi vào buồng tắm. Một lát, sau cô đi ra trong bộ váy ngủ đen mỏng dính mà cô để dành cho những dịp như thế này. Không có gì khác ở bên trong, trừ tấm thân trần truồng của một cô gái mười chín tuổi.- Ừm... - Harry trầm trồ, biết rằng cô đang chờ anh khen tụng - Trông em như một Rita Hayworth* tóc vàng, với lối trang điểm nảy.- Còn anh là Clark Gable* - Cô ta đáp, kéo dây cho chiếc váy ngủ rơi xuống sàn.- Vậy thì hãy cư xử với anh như vơi Gable - Harry nói như ra lệnh. Anh đã ba mươi tám tuổi, vậy mà có cô gái mười chín còn mê mẩn anh thế này đây.- Khi nào anh lên đường ? - Cô hỏi khỉ đã nằm bên anh, bàn tay vuốt ve anh một cách khéo léo, nụ cười dâm đãng mời mọc.- Khoảng hai hay ba tuần nữa.- Anh sẽ nhớ em!- Anh hy vọng như vậy !Đột nhiên Eileen nằm chồm lên anh, đôi mắt sáng ngời với nhiều ngụ ý.- Có thể em sẽ sang Buenos Aires với anh.Bỗng chốc, anh cảm thấy ngần ngại trước việc bắt đầu cuộc sống ở một thành phố lạ, trên một đất nước lạ và chỉ có một mình anh.- Em sẽ không đến đấy như một thư ký của anh, - cô ta nói sau một lúc im lặng, - chẳng có tương lai gì ở đó.- Thì đến với tư cách là vợ anh vậy - Anh nói, tại sao lại không nhỉ - Chúng ta có thể đăng ký ở nhà thì chính thành phố trước khi lên đường, trừ khi em muốn phải xin phép mẹ em.Harry biết cha cô đã mất khi cô mới chập chững, trong một cuộc đánh lộn vì say rượu. Cô và mẹ cô gặp nhau một năm một lần vào dịp lễ Giáng sinh. Hai người anh lớn hơn cô vài tuổi đã ở riêng từ lâu.- Thế nào ? - Anh hỏi.- Em đã gần hai mươi tuổi. Em không cần phải xin phép ai.Anh cảm thấy sự mừng rỡ trong cô, mặc dù cô cố tỏ vẻ tự nhiên.- Anh muốn vậy hả, Harry ?- Anh muốn vậy.- Ừm... Arnie sẽ rất bực đấy - Cô cười.- Em đưa đơn xin từ chức vào ngày mai, nhưng không được nói lý do với ai. Hãy nói là mẹ đang hấp hối phải về nhà.- Em rất mừng vì hồi ở trung học em đã học tiếng Tây Ban Nha - Cô luồn tay vào giữa hai đùi anh - Chúng ta sắp có một cuộc sống huy hoàng ở Buenos Aires. Em nghe nói những người Mỹ ở đấy sống rất dễ chịu.- Chúng ta sẽ nói điều đó sau. Bây giờ thì anh nghĩ đến việc khác cơ.- Harry, em không muốn có mang, kể cả khỉ chúng ta là vợ chồng. Em không bao giờ muốn có mang.- Em sẽ không có đâu. Anh cũng không thích.Anh với tay lấy chiếc ví. Eileen biết rằng anh vẫn để bao cao su ở đó. Nhưng tại sao cô ta lại phải nói về việc có mang. Đột nhiên anh nhớ lại những lần Katie mang bầu - mỗi lần anh lại lo sợ cho nàng. Nhưng thật tự hào làm sao khi Leo rồi Joanne ra đời.Đã đến lúc phải quên những năm tháng ấy đi. Nhìn về phía trước. Đó là lý do để tồn tại.*****Trong vòng hai mươi giờ sau khi chấp nhận Eileen làm vợ, Harry bị bao vây bởi những nỗi ngờ vực. Tuy nhiên viễn cảnh phải sống một mình ở một thành phố xa lạ cũng làm anh bối rối. Đó là một hành động đúng - anh tự an ủi. Anh không có ý định sống độc thân.Rồi như hành động rửa tội, anh gọi điện cho luật sư ở Dallas, người đã giải quyết vụ li dị của anh.- Tôi bị mất liên lạc, - anh giải thích - Tôi không muốn biết chắc chắn mọi việc đã được giải quyết ổn thoả.- Ông đã li dị xong. Ông đã ký mọi giấy tờ cần thiết trước khi rời Dallas. Chúng tôi không có địa chì tiếp theo để thông báo cho ông biết khi mọi việc đã xong xuôi.- Tôi di chuyển liên tục - Harry phân trần. Bây giờ tôi sắp đi Buenos Alres - Anh ngập ngừng một lúc - Để tôi cho ông địa chỉ mới.Anh rất muốn hỏi về Katie, nhưng anh không làm được việc đó. Nếu Katie quan tâm đến việc liên lạc với anh thì nàng đã viết thư cho anh ở Paris. Anh đã tự dằn vặt mình đến hàng nghìn lần.Không một lời của nàng hoặc Joanne gửi đến anh, khi anh đã gửi cho họ cả địa chỉ. Katie và Joanne đã không thèm đáp lại lời đề nghị của anh.Harry và Eileen đã đám cưới ở ngôi nhà mới của Pierre trên bờ hồ Minnetonka. Harry cố gắng để không nhớ lại đám cưới của anh và Katie trong căn phòng ở Rivington Street. Bằng việc cưới Eileen, phải, chính anh đã chấp nhận Katie mãi mãi bước ra khỏi cuộc đời mình.Vào tháng Tám, Harry và Eileen lên đường. Khi đến Buenos Aires, thành phố nằm trên bờ sông Plata, họ ở tạm trong khách sạn Alvear Palace nằm trong khu dân cư đông đúc.- Khách sạn Plaza ở khu buôn bán là để giành cho những khách du lịch giàu có, - Pierre đã bảo họ như vậy - Các bạn sẽ thích Alvear Palace hơn, vì nó mang phong cách Pháp. Thực ra thì Buenos Aires thường được gọi là Paris của Nam Mỹ.Họ đến Argentina vào gần mùa đông, thời điểm cao trào của opera. Chiều chiều, các quý bà thường đến uống trà ở cửa hàng của Harroa, hoặc ở Desty. Nhũng chiếc xe Limousine với những tài xế mặc chế phục đưa họ đến những cửa hiệu sang trọng ở Calle Florida hay Call Santa Fe.Mặc dầu Eileen rất mê căn phòng rộng lẫy của họ trong khách sạn (cô ta nói, Harry, em cảm thấy mình giống như Marie Antoinette đang ngủ trên một chiếc giường kê ở góc phòng), cô ta vẫn ghét những cơn mưa dai dẳng và trời lạnh thấu xương, trái hẳn với thời tiết của nơi mà họ vừa rời khỏi. Nhưng Eileen cũng nhanh chóng quên sự khó chịu này khi Harry đưa cô tới một cửa hàng áo lông sang trọng và mua cho cô một chiếc áo khoác bằng lông chồn. Tuy vậy, cử chỉ này cũng chưa làm toàn làm hài lòng vợ anh. Eileen muốn nhiều hơn nữa, muốn được anh chứng tỏ rằng Harry Newhouse và công ty Simon & Sinclair là hiện thân của sự giàu mạnh.Harry bị quyến rũ bởi Buenos Aires. Nó không hề giống bất cứ nơi nào mà anh đã từng biết. Ở đây, dường như chẳng ai biết là thế giới đang có chiến tranh, mặc dầu bản thân Argentina lại do giới quân sự nắm quyền lãnh đạo, đứng đầu là đại tá Juan Peron. Nước Mỹ công nhận chính phủ này với ý thức rằng nó sẽ đứng bên cạnh phe đồng minh. Song Harry lại thấy những kiều dân Anh và Mỹ ở đây cho rằng người Argentina đang ngả về phe Trục*.Đó không phải vì Argentina là một nước trung lập mà bởi vì dường như nó bị tách ra khỏi những phần khác của thế giới. Hiếm thấy một khách bộ hành nào đi dọc đại lộ Avenida de Mayo bận tâm nhìn bảng tin trước trụ sở thông tấn La Prensa. Những người giàu có ở đây sống trong một xã hội gần như phong kiến.Họ thường dùng bữa tại khách sạn Alvear Palace, hoặc ở khách sạn Plaza, nơi có những người da đỏ chít khăn trắng và món cary ngon tuyệt. Trong khi Harry tập trung vào việc lập văn phòng và tìm thuê nhà thì Elleen lo sắm sửa. Đồng đôla Mỹ rất có giá ở đây.Harry hài lòng khi nhận thấy Eileen rất có khiếu thẩm mỹ. Điều quan trọng là vợ anh sẽ làm cao anh thêm danh tiếng. Anh biết họ là một cặp uyên ương được nhiều người ngưỡng mộ và đó chính là một phần của hình tượng mà anh muốn tạo nên.Sau mười ngày, Harry đã mở được một văn phòng trên đại lộ Avenida de Mayo, có một đội ngũ nhân viên giúp việc và đang dàn xếp để thuê một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi ở Avenida Alvear, nhìn sang công viên Palermo.- Anh sắp ký một hợp đồng thuê nhà mà không cho em ngó qua một chút - Eileen cáu kỉnh, nhưng anh biết là cô mong anh ký phắt cho xong.- Rồi em sẽ được thấy ngay - Anh nói trong khi họ mặc quần áo đi xem opera. Vào các tối thứ ba và thứ sáu, các vở opera trình diễn ở nhà hát Teatro Colon tráng lệ được coi là những sự kiện quan trọng.- Ồ, này em, tối mai chúng ta sẽ phải dự côctai ở Joekey Club đấy.- Harry, - Eileen hỏi trong khi đang ngắm mình trong gương với vẻ thoả mãn, - chúng ta sẽ sống ở Buenos Aires bao lâu ?- Ai mà biết được ? - Anh cười tinh quái - Đến chừng nào ta còn có lợi cho công ty, và tất nhiên, cho các tài khoản ở nhà băng của anh nữa. Mặc áo vào đi em. Anh không muốn chậm buổi diễn.Harry vẫn tự ình là người đi nhiều, biết lắm nhưng anh không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp hùng tráng của nhà hát Teatro Colon khổng lồ. Ai đó đã nói rằng nó là nhà hát opera đẹp nhất thế giới. Khi ngắm giữa nhưng bức tường gấm thêu kim tuyến vàng, những lô” ngồi xem được trang trí bằng nhung đỏ và những hàng nến, anh tin điều đó.Trí óc Harry lại trở về với những hồi ức, những khi anh và Katie - còn quá trẻ và đầy ước mơ - lang thang qua dẫy hành lang của những khách sạn sang trọng ở khu Manhattan, thầm hứa một ngày nào đó họ sẽ là người sống tại đó chứ không phải đứng ngoài thèm thuổng. Anh cay đắng nhớ rằng đã có một thời họ đạt được điều ấy. Rồi sau đó, họ rơi xuống địa ngục.Khi Harry chuyển đến sống ở nhà riêng vả công việc bất đầu chạy, anh thấy cuộc sống của mình có thể coi là mẫu mực. Họ không thiếu thứ gì. Những người giúp việc đều chăm chỉ và trung thực. Eileen phàn nàn rằng tất cả nhưng gì mà phụ nữ ở đây nghĩ đến nói đến, chỉ là quần áo. Tuy nhiên cô vẫn thích thú được làm thành viên của thế giới này. Mọi người ở Buenos Aires dường như đều thoả mãn với cuộc sống của họ. Thậm chí cả những nhân viên văn phòng, nhân viên bán hàng và những nhà buôn - những người chỉ ăn thịt thăn và hàng ngày về nhà mình ở ngoại ô gần kề để ngủ trưa.Những người Argentina tự hào về giá cả của họ không bị leo thang như các nơi khác trên thể giới. Chỉ có xăng dầu và lốp xe tăng chút ít, không đáng kể. Ôtô bị cấm nhập khẩu và than thì rất khó kiếm. Tuy nhiên người ta đã dùng ngô khô - rất sẵn với giá bảy đôla một tấn - làm nhiên liệu cho ngành đường sắt và các trạm phát điện. Điều đó làm cho Harry nhớ đến việc phải đốt ngô để sưởi khi anh và Katie không có tiền mua than.Vài tháng sau, Harry phát hiện ra rằng người Buenos Airet coi hầu hết những người Mỹ là vụng về và thiếu văn hoá. Những gia đình quý tộc hiếm khi giao tiếp với người nước ngoàí khiến các kiều dân phải hình thành những cộng đồng của riêng họ. Người Anh chỉ giao tiếp với người Anh, giải trí với nhau ở nhà riêng hay ở câu lạc bộ Hurlingham Club. Những người Mỹ cũng chỉ vui chơi với đồng bào bọ, than vãn vì không có sân gôn hay thức ăn trẻ em đóng hộp. Câu lạc bộ phụ nữ Mỹ đã trở thành một căng tin của thuỷ thủ Mỹ.Harry cảm thấy những người dân Buenos Aires ngày càng nghi ngờ những chính sách của Mỹ ; đặc biệt là báo chí Mỹ. Sau khi chán việc mua sắm, Eileen chuyển sang thích đi xem phim. Cô kể rằng các bộ phim thời sự chiến tranh của Mỹ được chiếu trước mỗi phim chính đều bị cắt xén để loại trừ tinh thần chống Nazi.- Làm sao em biết điều đó? Harry hỏi nhưng anh không ngạc nhiên. Anh đã cảm giác thấy điều đó lâu rồi.- Em nghe mọi người nói, - Elleen đáp. Và Harry nhận ra cô ta học tiếng Tây Ban Nha rất nhanh.- Họ nhìn em và nghĩ, Ồ, con mụ tóc vàng giàu có ngu ngốc” và họ nói chuyện với nhau. Họ không thích người Mỹ, Harry ạ.- Tức là họ không thích em và anh - Harry nhún vai - Anh đang có một nguồn cung cấp lúa mì tuyệt vời. Anh trả giá cao hơn những người mua khác một chút, và thế là họ bán cho anh.Harry đã bỏ mặc đám nhân viên, một mình phóng xe đến hàng trăm chủ trại. Nhưng anh không quên đào tạo những người giúp việc đắc lực ình, có thể đỡ đần lúc này lúc khác.Cuối mỗi ngày làm việc, mặc dù mệt đến kiệt sức, Harry vẫn nghiến ngấu đọc các tờ báo Mỹ được gửi đến cho anh. Anh đọc những tờ báo của Dallas với một nhu cầu được biết mọi điều có thể về cuộc sống của Katie và Joanne.Với một niềm tự hào xót xa, anh đọc để việc mở rộng mạng lưới các cây xăng của Katie, giờ đây đã rộng khắp Texas. Anh cắt từ các báo Dalla những bài viết về công ty Gas Girls Inc đang giải những vấn đề giá cả leo thang như thế nào.Harry thừa nhận việc Katie phát hành những thẻ hội viên cho những khách hàng thường xuyên là một biện pháp thông minh. Không giống những cây xăng khác, mà ở đó, hoặc người ta cấp một lượng tối thiểu cho tất cả các khách hàng hoặc bán cho đến khi bồn xăng trống rỗng, công ty Gas Girls Inc phân phối nguồn xăng của họ chủ yếu cho các thành viên câu lạc bộ. Giờ đây, Katie đang bắt tay vào kế hoạch lớn hơn để vươn tới các bang miền Tây Nam.Dần dần, khi cuộc chiến tranh chuyển sang hướng có lợi cho đồng minh, với việc lính Mỹ tiến vào Thái Bình Dương và châu Âu, Harry và Elleen đã có được một nhóm bạn gần gũi. Hầu hết họ ở tầng lớp thượng lưu, song vẫn bị giới quý tộc Angentina coi là hạng dưới. Tuy nhiên Harry vẫn thoả mắn vì trong số họ có cả ngươi tị nạn châu Âu danh tiếng và một vài tay chơi Angentina.Tổ quốc đang tham gia cuộc chiến tranh mà họ vẫn sống phong lưu. Rồi Harry cũng gạt bỏ được nỗi mặc cảm tội lỗi vì anh đã không vào quân đội. Đây có phải là hình ảnh của anh mà anh hằng mơ ước? Phải chăng tất cả những cậu con trai đến tuổi trưởng thành đều hình dung mình sẽ là người làm thay đổi thế giới?Chú thích:* Những ngôi sao điện ảnh Mỹ.* Phe Đức - Ý - Nhật