Chỉ Một Lần Yêu - Chương 28.2
Arnie sẽ không dễ dàng. “Nó là một tên bợm thực sự. Nó sẽ cắt cổ tôi hay anh trong phút chốc, nếu như nó cho rằng việc đó đem lại lợi ích ình.Eileen cau mày. Cô đang đưa một miếng bít tết ngon tuyệt lên miệng nhưng rồi ngừng lại, hỏi:- Vậy thì chúng ta sẽ sống ở đâu?- Có lẽ ở Seattle. Anh nghe nói đây là một thành phố khá thú vị. Anh sẽ phải đến đó để thiết lập hệ thống kho tàng bến bãi ở Puget Sound.- Em không thích Seattle. Nó ở nơi khỉ ho cò gáy nào vậy. Chắc là ở nơi tận cùng đất nước - Eileen cằn nhằn khó chịu.- Nó ở đoạn trên của bang Washington.. - Harry nói.- Ôi trời ơi, ở đó lại cũng lạnh như ở Minneapolis. Có khi còn lạnh hơn, - Eileen cắt ngang.- Không đâu, - Harry an ủi - Thực ra về mặt vĩ độ, nó gần cực bắc hơn Quebec, nhưng nó được sưởi ấm bởi - dòng hải lưu Nhật Bản. Em sẽ không bao giờ thấy thời tiết lạnh đến 0oC ở Seattle. Còn mùa hè thì lại ấm áp.- Em không thích - Eileen nhắc lại - Chúng ta không quen biết ai đã từng tới Seattle. Nó có gần San Francisco không?- Không, - Harry thừa nhận - Nó cách San Francisco một ngàn dặm về phía Bắc.- Tại sao chúng ta không thể sống ở New York?Eileen chưa bao giờ được sống ở New York, trừ một ngày, khi họ đợi xuống tầu đi Buenos Aires. Tuy vậy, đối với Eileen, New York là thành phố huy hoàng nhất thế giới sau Paris và London. Harry hiểu rằng ở New York, Eileen sẽ được gặp gỡ những bạn bè giàu có. Seattle không thể nằm trong dự định của cô ta.- Công việc đòi hỏi chúng ta phải sống ở Seattle - Harry nhắc lại, và cuối cùng thì Eileen hiểu rằng công việc phải được ưu tiên hơn những sở thích cá nhân.Như thói quen, Harry nghiên cứu rất kỹ lưỡng - mặc dù anh vẫn chưa thảo luận với Pierre và Arnie một cách nghiêm túc về vấn đề này - Seattle là nơi lý tưởng đối với họ. Nó có những phương tiện vận tải tuyệt vời sang phương Đông, mặc dù anh còn nghi ngại về sức mạnh của ông chủ nghiệp đoàn vận tải, Dove Beck, và có thể lao động sẽ khan hiếm. Nhưng mối quan hệ của Công ty Simon ' Sinclair với ngành đường sắt sẽ bảo đảm vận chuyển một cách có hiệu quả đến các bến tàu ở Seattle. Harry cũng đã nhận được mối quan tâm của những nhà kinh doanh ngũ cốc Nhật Bản, những người mà anh đã tiếp xúc.- Em đã bố trí để ba tuần nữa sẽ bay cùng Carlota tới Paris - Eileen nhắc anh. Cô ta luôn ý thức được rằng bạn bè của họ ở Buenos Aires là những người thường xuyên chu du khắp thế giới.- Em cứ việc đi, Eileen, - Harry khuyến khích. Cô ta đã chi khá nhiều tiền cho các nhà tạo mốt, nhưng anh cũng thích thấy vợ mình đẹp và sang trọng nên vẫn dốc túi ra. Đó là một phần hình ảnh của anh, với tư cách là một nhà buôn lúa mì siêu hạng.Nhưng thành công này chỉ là vô vọng - Harry thành thật nghĩ. Anh đã nóng lòng muốn đặt một sự nghiệp thành đạt thứ hai dưới chân Katie, để đền bù cho sự sụp đổ vào năm 1929. Nhưng Katìe đã không cần đến anh. Nàng đã là một phụ nữ độc thân giàu có.Giống như Ulysses*, anh đã phải chịu đầy ải bằng cách lang thang khắp thế giới. Nhưng sau những năm dài Ulysses đã trở về nhà và được đoàn tụ với vợ. Họ được sống trong thanh bình nhiều năm sau nữa. Ngược lại Katie bây giờ không còn là vợ anh, và nàng cũng không cần đến anh.* Nhân vật trong trường ca của Hômerơ, nhà thơ cổ đại Hy lạp.Có thể, chỉ là có thể, anh sẽ dừng chân ở Dallas trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ, trên đường tới Seattle. Anh sẽ thành lập một đại lý ở Dallas ngay khi có thể để mua lúa mỳ cho công ty. Nhưng, chủ yếu, anh muốn lại được về Dallas, được chính mắt mình nhìn thấy ngôi nhà Katie đang sống. Anh đã nuôi dưỡng một ước muốn đến cuồng dại là được thấy nàng và Joanne.Họ sẽ không biết là anh đang ở Dallas - Harry tự nhủ. Joanne ở trường đại học, còn Katie thì bị cuốn hút vào công việc. Tuy nhiên, đó sẽ là một cơ hội quý báu, nếu như anh có thể nhìn thấy Katie, dù là từ xa. Được thấy ngôi nhà nơi nàng sống. Được thấy toà nhà ở khu buôn bán, nơi nàng đặt trụ sở.Đột nhiên anh nóng ruột như thiêu như đốt. Anh sẽ gọi điện cho Pierre để báo ông biết anh sẽ đến Minneapolis sau một tuần nữa. Trước khi trở về Buenos Aires để thanh toán công việc của công ty và cá nhân, anh sẽ bay đến Dallas để lập một đại lý. Rồi anh sẽ lập một mạng lưới đại lý. Anh sẽ kiểm soát các kho tàng ở Seattle.Anh sẽ phải đi lại nhiều trong các tháng đầu. Điều đó cũng tốt. Anh cần hoạt động như vậy. Anh đoán rằng Eileen sẽ cáu kỉnh, bực tức vì họ không duy trì được nếp sống cũ - một lâu đài với năm người hầu. Cô ta sẽ phải sống, chỉ có một người đầu bếp kiêm quản gia và một người hầu gái làm việc nửa ngày. Giá cả sinh hoạt ở Seattle vào loại cao nhất trong cả nước.Có lẽ anh sẽ đưa Eileen vào làm việc trong văn phòng. Cô ta đã ướm hỏi điều đó ở Buenos Aires, nhưng tại đó, điều này là không thể chấp nhận được.Rồi cô ta sẽ phải phàn nàn thương xuyên.*****Katie thấy mình dù sao cũng được nhẹ nhõm khi Joanne rời nhà để đến trường đại học. Sự căng thẳng giữa hai mẹ con đã trở nên đáng sợ trong mấy tuần qua, trước ngày Joanne nhập trường. Joanne rất bực bội vì không được trở lại New York. Cô đã nhận thấy sức chịu đựng của mẹ là có giới hạn. Mặc dù từng doạ sẽ ở lại New York làm bồi bàn song bởi đã quá quen với cuộc sống đầy đủ nên Joanne không dễ mà từ bỏ được.Katie thấy vui mừng trước sự cần thiết phải bay đi Seattle, nói nàng dự định sẽ mở thêm ba trạm xăng mới, ngay sau khi Joanne vào trường. Ngôi nhà trở nên trống vắng ghê gớm khi không có mặt Joanne, mặc dù thực ra, hai mẹ con cũng chỉ có những dịp hiếm hoi và ngắn ngủi gặp nhau. Hầu như các buổi tối, khi nàng từ công ty về nhà, thì Joanne đã đi khỏi, đến các cuộc hẹn hò hoặc một nơi nào đó.Buổi sáng hôm Katie đi Seattle, Maura lái xe đưa nàng ra sân bay. Hai tháng nay, Maura đến làm việc tại văn phòng của Katie ở Dallas.- Tôi không bao giờ cho rằng mình sẽ lại sung sướng khi được làm việc ở một văn phòng - Maura tâm sự - Chắc bởi tôi đã sống quá lâu một cuộc sống vô vị ở trang trại, còn Willa thì lại yêu nó. Chỉ có thể tưởng tượng, con gái tôi sắp vào Trường đại học Nông nghiệp không?- Tôi biết! - Katie nói - Tôi nghĩ rằng điều đó thật là kỳ diệu.- Có thể từ nay tôi sẽ trút bỏ dần những gánh nặng vô ích mà tôi đã chuốc vào. Tôi ăn trong lúc thất vọng - Katie hiểu rằng Maura thất vọng vì Jeff không viết văn nữa - Tôi ăn trong lúc buồn phiền. Trời ơi, ở trang trại mới chán nản làm sao! Tôi có thể chịu được điều đó khi lũ trẻ còn đang lớn và Jeff còn viết lách, nhưng cũng không thể chịu hơn được nữa. Tôi đã bốn mươi lăm tuổi và sắp mãn kinh. Tự nhiên tôi cảm thấy cuộc đời mình đang trôi đi vô vị. Tôi muốn làm một việc gì có ích hơn là lau rửa tủ lạnh hay đánh si sàn nhà. Katie, ơn Chúa, chị đã khuyến khích tôi làm công việc này.Chợt Maura kêu lên như bỗng nhớ:- Chị có biết nhà McDougal muốn bán trang trại không. Họ đang tuyệt vọng. Ngôi nhà cần phải sửa chữa lớn, họ lại không muốn tốn tiền hay vay nợ. Họ muốn bán nó đi và chuyển về thành phố.- Họ sẽ bán với giá rẻ? - Katie cảm thấy hào hứng.- Chị muốn mua chăng? - Maura nghi hoặc hỏi.- Nghe có vẻ điên rồ, nhưng đúng đấy. Đất đai luôn luôn là một nơi đầu tư có lợi, nếu mua được với giá rẻ.- Liệu chị có thể xem giá thấp nhất của họ là bao nhiêu không? Nếu rẻ, tôi sẽ mua. Tôi sẽ bán lại ngôi nhà cùng với vài mẫu đất và bỏ hoá phần còn lại trong vài năm. Sau đó tôi sẽ cho thuê. Đó chính là điều mà Jeff luôn khuyên răn Hãy để cho đất có thời gian tự khôi phục”- Khi gặp chị và Harry lần đầu tôi không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó chị sẽ có cả một dây chuyền các trạm cung cấp xăng trải rộng khắp nửa đất nước, rồi chị mua đất đai ở Texas như là tôi mua một cái kẹp tóc.- Cũng thật lạ, Maura này, Harry và tôi đã xa cách nhau tám năm trời - Thậm chí đến tận bây giờ nàng cũng không thể tự mình nói từ ly dị, mặc dù Harry đã cưới vợ - Nhưng Harry vẫn đang hướng dẫn cuộc đời tôi. Tôi đang nghĩ theo cách của Harry. Cứ như thể Harry đang đi bên tôi vậy.