Chỉ Một Lần Yêu - Chương 46.2
*****Lisa hiểu rằng bất cứ việc gì tại đây cô cũng phải làm một cách thận trọng, kín đáo. Cô phóng xe về Palm Beach. Bực mình vì phải ăn không ngồi rồi, cô đi bơi trong bể bơi của khách sạn rồi đi ăn trưa. Bản năng mách bảo cô rằng đồn điền West Grove là cơ sở ột phóng sự vạch trần những xấu xa trong ngành công nghiệp đường. Có thể bài báo sẽ chẳng làm thay đổi được nhiều, nếu xét đến số lượng phát hành của nó, nhưng đây sẽ là một bước khởi đầu.Từ bỏ ý định dành một buổi chiều để đi mua sắm ở cửa hàng mốt trên đường Worth Avenue, Lisa đến thư viện địa phương đọc hết các số báo cũ của tờ Palm Beach Times. Cô đã tìm được các bài báo ngắn nói về những cố gắng để tổ chức nghiệp đoàn của các công nhân ở đồn điền mía. Như Chuck đã nói với cô, những cố gắng đó đều thất bại. Cô cũng tìm thấy một số bài báo đề cập tới việc tổ chức nghiệp đoàn ở các nhà máy đường, nhưng nó không thu hút sự chú ý của cô. Cô tự hỏi làm thế nào để có thể gặp được những người công nhân chặt mía nói chuyện với họ, mà không bị phát hiện ra. Nhất định phải có một cách. Cô sẽ tìm ra nó.Trước lúc rạng đông buổi sáng hôm sau, Lisa phóng xe ra khỏi khách sạn. Bên ngoài, nhiệt độ xuống rất thấp, sương mù dày đặc. Cô cho xe đi thật chậm, chú ý nhìn đường. Tầm nhìn gần như bằng không, càng tốt cho cô.Khi xe đến West Grove, cô nghe thấy tiếng kêu vo vo của máy ép mía. Đường phố chính vẫn vắng ngắt. Cô thò tay vào túi quần lấy từ sơ đồ mà người thư ký của ông Newhouse đã vẽ cho. Cô sẽ đỗ xe cách cánh đồng khoảng một phần tư dặm và sẽ đi bộ đoạn đường còn lại. Trong sương mù dày như thế này mà lại mặc quần đen, áo đen, đi giày đen thì ai mà nhận ra cô.Lisa đỗ xe, bắt đầu bước đi trong sự im lặng kỳ quái của sương mù bao phủ. Cô đi men theo rìa ngôi nhà văn phòng của đồn điển. Các cửa sổ không có ánh đèn. Cô thở dài nhẹ nhõm, đi về phía cánh đồng. Phía chân trời đã có ánh hừng đông nhưng sương mù vẫn còn phủ kín.Tim cô đập mạnh. Cô đã tới cánh đồng đầu tiên. Cô nhanh chóng hiểu rằng không thể nào đến gần hơn để nói chuyện với bất cứ người công nhân chặt mía nào. Qua làn sương mù, cô nhìn thấy những bóng ngườỉ cao, to đang cúi rạp mình chặt mía. Cô cũng nhìn thấy những người khác mà qua giọng nói của họ, cô biểu họ là đốc công, đội trưởng và người ghi phiếu. - đủ thành phần của ban chỉ huy.- Này, mày, lại đằng kia. - Một giọng nói hách dịch cất lên. Ngay lập tức Lisa lạnh cứng người, sợ rằng cô đã bị phát hiên. Nhưng cô nhận ra rằng đó là người ta gọi một công nhân. - Sao mày để mía vương vãi thế kia, quay lại dọn sạch đi.Nhận thấy sương mù bắt đầu tan, Lisa rút lui khỏi cánh đồng. Cô kiềm chế nỗi thất vọng, cô dừng lại xem xét một ngôi nhà dài bằng bê tông, mái lợp tôn múi nằm ngay cạnh đó. Chắc chắn đây là nơi ở cho những công nhân chặt mía. Có thể một vài người trong số họ hôm nay không ra đồng làm việc. Thử kiểm tra xem.Lỉsa bước nhanh về phía ngôi nhà đổ nát. Bã mía, rác rưởi vung vãi khắp nơi bên ngoài ngôi nhà. Một con chó đang tìm những màu thức ăn thừa. Cô ngập ngừng dừng lại trước cửa rồi mở rộng hai cánh, bước vào bên trong. Trong phòng có hai dãy giường gỗ hai tầng. Không khí nóng, và sặc mùi hôi hám.Bốn người đàn ông đang nằm ngáy trên giường ở phía bên trái cô, quần áo họ đầy bụi bẩn, cáu ghét. Những tấm chăn nhàu nát và đầy đất. Một người đàn ông khác đang ngồi ở cạnh giường đang chăm chú vào miếng băng thấm đầy máu trên cánh tay anh ta.- Xin lỗi. - Lisa ngập ngừng nói. Người đàn ông quay lại phía cô, nét mặt hốt hoảng.- Cô... cô ở đây không tốt đâu. - Anh ta nói bằng một giọng thổ âm vùng đảo. - Tốt nhất là cô đi khỏi đây, nhanh lên.- Xin lỗi, cho phép tôi hỏi anh vài câu về công việc của anh.- Nếu bà chủ thấy được, tôi sẽ bị sa thải. - Người đàn ông nói vậy nhưng vẫn không giấu được vẻ thích thú vì được hỏi đến.- Nắm được lợi thế, Lisa đến gần anh ta và bắt đầu đưa ra câu hỏi.Trong lúc trả lời, mắt anh ta luôn luôn nhìn ra cửa. Lisa không dám ghi chép nhưng cô biết rằng những lời nói của anh ta đã in sâu vào trí óc cô.Họ được trả lương khoán và chắc chắn họ đã bị lừa đảo. Tiền công trả ột luống mía quá thấp. Nếu ốm hay bị thương, đều không được trả lương. Tai nạn xảy ra hàng ngày vì đây là một công việc nguy hiểm.- Không ai quan tâm đến việc chúng tôi bị thương, bị ốm, thậm chí chết.Nhựa của những cây mía làm đen quần áo họ, dính cả lên đầu tóc. Qua mùa thu hoạch, bàn tay họ trở nên phòng rộp, thành chai, gây nên những cơn đau co rút ở những cánh tay, lên đến tận vai. Những cơn đau ấy kéo dài ít nhất một tuần sau mùa thu hoạch. Chúng tôi chỉ được nhận một đôi găng lúc bắt đầu đến làm. Không có thêm nữa. Bà chủ nói rằng găng tay rất đắt.- Một đôi găng có dùng được lâu không? - Lisa hỏi.- Có thể được một tuần. Thế thôi. Không lâu hơn nổi.Đột nhiên anh ta nói như ra lệnh:- Bây giờ thì cô đi đi. Tôi mất một ngày làm việc vì đã chặt vào tay. Nếu họ thấy cô ở đây, tôi sẽ mất việc. Thôi đi đi.Khi về đến phòng mình trong khách sạn ở Palm Beach, Lisa lôi máy chữ xách tay ra bắt đầu viết về cuộc sống đoạ đầy của những người công nhân chặt mía.Ngày làm việc của họ kéo dài đến mức không thể tưởng tượng được, điều kiện sống khắc nghiệt, cảnh cô đơn, nỗi nhớ quê hương và gia đình.Có quá nhiều điều phải nói trong một bài báo. Có lẽ nên làm một phóng sự gồm ba phần. Cần phải có cả ảnh nữa. Cô phải bay về New York để gặp Chuck.Trước khi làm thủ tục rời khách sạn cô gọi điện cho Chuck. Ông đồng ý đợi ở văn phòng cho đến khi cô về tới.- Cô có khoẻ không? - Chuck lo lắng hỏi.- Tôi vẫn khoẻ, nhưng có rất nhiều việc cần phải làm. Tôi sẽ nói khi về đến đấy.Lisa gọi điện cho Paul. Anh hứa.- Anh sẽ có mặt ở sân bay để đón em.Vào khoảng hơn bảy giờ sáng, Lisa và Paul cùng ngồi với Chuck trong văn phòng của ông, thảo luận về những gì cô vừa thu thập được.- Tôi muốn quay trở lại đó. Tôi sẽ làm một phóng sự gồm ba phần, phơi bày tất cả trước công luận. – Lisa nói một cách nghiêm túc.- Nó có thể gây nên sự khó chịu - Chuck cảnh cáo. - Đặc biệt một khi phần đầu tiên đã vấp phải những quan điểm khác nhau. Tôi biết số phát hành của chúng ta rất nhỏ. Nhưng nó sẽ tới tay những người trong ngành công nghiệp đường.- Tôi sẽ đi với Lisa. - Paul nói. - Tôi sẽ mang về những bức ảnh. Tôi không phải là nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp nhưng đã chụp ảnh vài năm nay.- Anh ấy chụp cừ đấy. - Lisa nói. - Tôi đã xem những bức ảnh của anh ấy chụp.- Tôi không thể đầu tư nhiều vào đấy. - Chuck nói.- Ông chỉ phải trả cho tôi vé máy bay thôi. - Paul nói.- Đồng ý. Tôi cũng không muốn Lisa xuống dưới đó lần thứ hai mà chỉ có một mình.- Khi nào thì phần đầu được đăng? - Lisa hỏi.- Tôi sẽ gạt một bài xuống số sau và thay bài của cô vào sáng thứ năm nó sẽ xuất hiện ở quầy bán báo.- Chúng ta sẽ là một cặp sinh viên mới tốt nghiệp đang đi nghiên cứu. - Paul nói. - Cũng có thể cho là chúng ta đang đi nghỉ. Sẽ không có ai nghi ngờ gì. Nào chúng ta lên đường. West Grove, Florida.