An Tiểu Tâm thu dọn xong phòng bếp đi ra thì ngay lập tức, cảnh tượng trước mắt khiến cô phải trợn mắt há mồm.
Thần thông quảng đại Anh Bồi đại thiếu gia, chẳng những tìm được tất cả dụng cụ pha cà phê ( máy xay, máy pha) thậm chí còn pha xong cà phê, hơn nữa còn tắt bớt đèn lớn, mở âm nhạc lên.
Cánh cửa ban công phòng khách mở một bên, có gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi vào, rèm cửa trắng noãn đung đưa theo gió như đang khiêu vũ.
Cả trong phòng khách nguồn sáng duy nhất là bên cạnh chiếc ghế sofa kia,một chiếc đèn nhỏ được đặt trên bàn, ánh sáng nhu hòa , vừa vặn đem chỗ ngồi bên cạnh Anh Bồi bao phủ ở nửa sáng nửa tối càng làm tăng thêm vẻ huyền bí. Trong không khí lãng mạn như thế này An Tiểu Tâm thích nhất đàn vi-ô-lông khúc 《 tình nhân 》, phiêu đãng cao nhất chính là thưởng thức mùi vị cà phê Blue Mountain nồng nặc thơm ngát kia.
An Tiểu Tâm hít một hơi thật sâu, không chịu nổi hấp dẫn đi tới trước mặt Anh Bồi.
Anh Bồi ngước mắt nhìn cô đến gần, môi nhếch lên cười một tiếng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngồi”
An Tiểu Tâm tiến lên phía trước, chẳng qua cô không có ngồi trên ghế sofa, mà là dựa vào ghế sa lon trượt ngồi xuống tấm thảm trên mặt sàn. Anh Bồi đẩy qua một ly cà phê cho An Tiểu Tâm, cô cẩn thận nâng lên, đặt ở dưới mũi tham lam ngửi.
Sau đó, cô nhẹ nhàng uống một hớp, cà phê Blue Mountain đặc biệt chua, đắng, ngọt, nguyên chất lập tức tràn vào mọi giác quan,khiến An Tiểu Tâm thoải mái thật sâu thở dài một tiếng.
Anh Bồi nghe được thanh âm này, hiểu ý cười. Anh duỗi duỗi eo, thoải mái đem hai chân dài đặt ở trên ghế sa lon ( chỗ kia chính là chỗ mới vừa rồi An Tiểu Tâm không chịu ngồi.), thân thể nhích về sau một chút, cả người liền nằm trọn trên ghế sofa.
An Tiểu Tâm không hài lòng gọi: “Này, sao anh nằm xuống?”
“Thật là thoải mái, không trách được cái người này sao lại thích uống cà phê, nghe nhạc, thật đúng là biết hưởng thụ.” Anh Bồi ánh mắt nhắm lại.
“Tôi mà lại so sánh được với anh à?” An Tiểu Tâm méo miệng, cô làm sao lại không nghĩ tới, buổi tối có thể tăt đèn, pha ly cà phê lẳng lặng nghe nhạc chứ? Nhất là, đem cửa ban công mở ra, khiến gió thổi vào, quả thật rất thư thái. Xem ra, phòng nhỏ của mình, vẫn có rất nhiều cách thức hưởng thụ không gian thoải này.
“Uống ngon chứ?” Anh Bồi cả người buông lỏng, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc truyền tới.
“Ừ, rất ngon. Trên sách nói, Blue Mountain là cà phê duy nhất có thể gồm chua đắng ngọt nhiều mặt mà vẫn làm cho người uống thưởng thức được vị ngon của cà phê. Hiện tại khi thật sự được thưởng thức rồi, mới thể nghiệm được điều đó.” An Tiểu Tâm hài lòng gật đầu.
Anh Bồi thanh âm lẳng lặng: “Chua đắng gồm nhiều mặt, còn có thể làm cho người ta hưởng thụ, thật có điểm tương đồng với cuộc sống của chúng ta.”
An Tiểu Tâm xem thường: “Giống cuộc sống của tôi mới đúng. Cuộc đời của anh làm gì có chua đắng? Tất cả đều là hưởng thụ mà thôi.”
“Cuộc đời của cô rất chua rất khổ sao? Không phải là trên mặt tình cảm bị thương nhẹ nha, tôi thấy cô chẳng qua cũng chỉ là cô gái được chiều chuộng không biết nhân gian khó khăn mà thôi.” Anh Bồi nói giọng điệu nhạo báng.
An Tiểu Tâm đầu tiên là nghiêng đầu hung hăng nhìn Anh Bồi, vừa định phản bác, nhưng nghĩ tới ở Châu Phi trải qua sống chết trước mắt, nghĩ đến ở Tứ Xuyên thấy những tình cảnh bi thảm kia, thoáng cái những lời Anh Bồi nói với cô khi nãy quả thật không sai. Chính xác cô chẳng qua chỉ là người tổn thương về mặt tình cảm, liền tự oán tự buồn bã thật đúng là cô gái được nuông chiều sinh hư.
An Tiểu Tâm yên lặng không phản bác, Anh Bồi lại tò mò hỏi: “Sở Úc năm đó rốt cuộc bên ngoài thế nào rồi hả? Khiến cô giận đến điên khùng chạy?”
Cái vấn đề này chưa từng có người nào hỏi, tất cả những người biết An Tiểu Tâm cùng Sở Úc qua lại với nhau cũng muốn hỏi cái chuyện này, nhưng không có có một người giám hỏi. Hiện tại Anh Bồi là người đầu tiên hỏi, nhưng An Tiểu Tâm lại cảm thấy thật bình tĩnh tự nhiên, không cảm thấy đau đớn.
An Tiểu Tâm nghiêng đầu nhìn Anh Bồi, anh đang gối lên cánh tay, trong mắt lóe sáng tinh quang, nhìn mình chằm chằm.
“Không nói cho anh.” An Tiểu Tâm cúi đầu buồn buồn nhìn cà phê của mình, cô có chút không dám nhìn Anh Bồi, lại có chút thương cảm với Anh Bồi. Nếu biết cô gái duy nhất mình động lòng cùng người đàn ông khác ở trên giường hô mưa gọi gió, khẳng định anh cũng sẽ rất khổ sở?
“Không nói thì thôi.” Anh Bồi giật giật thân thể tìm kiếm một cái vị trí thoải mái, nhắm mắt lại, trong lòng có chút nặng trĩu. Chẳng lẽ, chuyện năm đó vẫn là cấm kỵ không thể nói tới sao?
Bên trong phòng yên tĩnh lại, Anh Bồi nhắm mắt nghỉ ngơi, An Tiểu Tâm như có vấn đề suy nghĩ.
Rốt cuộc An Tiểu Tâm từ từ nhấm nháp hết ly cà phê trong tay, đi sờ bình cà phê, nhìn vào bên trong, bên trong rỗng tuếch. Cô kêu lên: “A? Hết rồi? Chỉ có một ly?”
“Sai, là hai ly, cô một ly, tôi một ly, vừa vặn.” Anh Bồi trả lời.
An Tiểu Tâm cong miệng lên: “Thật nhỏ mọn.”
“Không sai, tôi đúng là hẹp hòi. Chỉ có điều, tôi cho cô uống cũng là sự thật, không giống người khác, đồ giả còn coi như bảo bối giữ khư khư.” Anh Bồi thong thả ung dung nói.
An Tiểu Tâm thất vọng, hầm hừ dựa phía sau, cố ý đánh vào hai cái chân dài Anh Bồi sau lưng trên ghế sa lon kia.
Anh Bồi bị đau thở nhẹ: “Đau a.”
An Tiểu Tâm tức giận nói: “Không nghĩ tới cái người này mang thù như vậy, bản thân là phó tổng, lại đi so bì ly cà phê với cấp dưới, lẽ nào anh không cảm thấy xấu hổ?”
Anh Bồi nhớ tới trong phòng làm việc cố ý đùa với An Tiểu Tâm muốn cà phê uống, nhìn bộ dáng tức tối khi ấy của cô, không nhịn được nở nụ cười ha ha. Cười xong, anh vẫn nằm yên chỗ cũ nhắm mắt nghỉ ngơi, không phân biệt, không giải thích.
Chẳng qua là, tiếng cười phái nam không lẫn vào đâu được của anh ở trong không khí xoay tròn, tựa hồ rất lâu không tiêu tan. An Tiểu Tâm không nhịn được nghiêng đầu nhìn lén Anh Bồi trên ghế sa lon .
Anh nhắm mắt, che giấu sâu trong mắt những suy nghĩ không muốn người biết , hai hàng lông mày buông lỏng giãn ra, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào cánh mũi thật cao trên gương mặt tuấn tú của anh. Khóe miệng và khóe mắt tựa hồ cũng nhẹ nhàng nhếch lên, kéo theo đó là nét dí dỏm và thoải mái. Cằm của anh trơn bóng mượt mà, tiếp xuống phía dưới cổ áo đang mở rộng. An Tiểu Tâm ánh mắt theo cổ áo đi vào trong, mặc dù không thấy rõ, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được bộ ngực bắp thịt kiện mỹ mà cường tráng kia. Hơn nữa, cô biết, cảm giác (khi sờ mó)rất tuyệt.- _ -|||
Anh Bồi bất thình lình mở mắt, An Tiểu Tâm cuống quít quay đầu qua chỗ khác, dáng vẻ làm bộ điềm nhiên như không có gì xảy ra.
Anh Bồi thâm thúy đáy mắt có tia lửa đang nhảy nhót, anh đột nhiên nói: “An Tiểu Tâm, tôi biết muốn cô dùng phương thức gì báo đáp ơn cứu mạng của tôi rồi.”
“Ừ?” An Tiểu Tâm có chút sững sờ, quay đầu không hiểu nhìn Anh Bồi, “Hôm nay bữa cơm này không phải là báo đáp sao?”
Anh Bồi đưa ra một ngón tay, ở trên trán An Tiểu Tâm trọc mạnh một cái nói: “Nghĩ hay quá nhỉ, cô tính toán thử coi, từ đầu tới cuối tôi cứu cô mấy mạng? Chẳng lẽ một bữa cơm là xong hết?”
An Tiểu Tâm xoa xoa trán của mình, nói: “Vậy anh muốn như thế nào?”
“Ừ, như vậy đi, một cái mạng, đổi lại 20 bữa cơm tối.” Anh Bồi nói.
“À? 20 bữa ăn? Quá nhiều?” An Tiểu Tâm không thuận theo.
“Này, là cứu mạng cô đó, cô còn nói điều kiện?” Anh Bồi nhắc nhở cô.
An Tiểu Tâm nhức nhối nghĩ, 20 bữa ăn a, vậy phải ăn lúc nào thì được.
Đang tự định giá, Anh Bồi bên kia lại nói: “Tổng cộng tôi cứu cô bốn lần,tất nhiên cũng chính là tổng cộng muốn 80 bữa cơm.”
“A? Anh muốn ăn cướp à.” An Tiểu Tâm quýnh lên, giơ tay lên liền đấm ở trên đùi Anh Bồi .
Anh Bồi nhếch miệng, tính cho cô: “ Trên núi Gabon, tôi cứu cô một mạng. Qua sông thì lại cứu cô một mạng. Angola thay cô đỡ đạn, coi là một mạng. Tiếp đó cái người da đen nghĩ □ cô thì tôi lại cứu cô, vậy cũng là một mạng rồi.”
An Tiểu Tâm nghĩ tới cảnh tượng mấy tháng trước hai người ở Angola gặp nạn lúc đó, ngay lập tức cả người khẽ run rẩy, trong lòng thấy ớn lạnh.
Cô lắp bắp nói: “Anh Bồi, không phải, Anh Bồi, theo như tình toán của anh, 80 bữa, vậy khi nào thì anh ăn?”
Anh Bồi sờ sờ lên cái cằm, tự hỏi nói: “Ừ, tôi bề bộn nhiều việc, trong một tuần nhiều lắm là ăn một bữa cơm của cô. Trừ ngày lễ ngày tết, một năm đại khái là ăn chừng bốn mươi bữa. 80 bữa ăn, vừa đúng hai năm.”
An Tiểu Tâm hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi, không có việc gì tự dưng lúc trước lại đi nói ba cái chuyện báo đáp này? Chẳng lẽ hai năm sắp tới,ngày ngày cô đều phải lo lắng đề phòng nhẫn nhịn chịu đựng anh đại thiếu gia không biết lúc nào tâm huyết lai dâng trào chạy tới nơi này ăn cơm sao?
A, trời ạ, không!
Cô nghiêng đầu đại não nhanh chóng suy nghĩ, nảy ra ý hay.
Cô nói: “Hai năm thời gian quá dài, ngộ nhỡ trong thời gian tới tôi có chuyện cần phải rời khỏi, thế thì không hoàn thành nhiệm vụ 80 bữa ăn. Như vậy đi, nửa năm thì sao, trong vòng nửa năm hoan nghênh anh lúc nào cũng có thể tới nhà của tôi ăn bữa ăn tối.” Hắc hắc, dù sao anh đại thiếu gia bận rộn như vậy, một tuần tới một lần, nửa năm nhiều lắm cũng chỉ là 30 lần.
Anh Bồi mất hứng nói: “Rõ ràng là hai năm, thế nào thoáng một cái thay đổi thành nửa năm rồi hả? Thời gian ngắn như vậy, tôi làm sao có thể sắp xếp đến nhà cô được? Không được, cô không thành tâm.”
An Tiểu Tâm mở trừng hai mắt nói: “Anh Bồi, đừng quên, anh cũng có thể ngày ngày tới a. Vậy không ngừng coi như 80 bữa ăn sao?”
An Tiểu Tâm trong lòng cười thầm, Anh Bồi đại thiếu gia vô luận như thế nào cũng không thể nào ngày ngày chạy qua nhà cô. Anh phải đi xã giao nhiều như vậy, còn có ở bên cạnh Đinh Phổ Nguyệt......
Nghĩ tới đây, trái tim nhỏ của cô không giải thích được khó chịu.
Nhìn sắc mặt cô trầm xuống, Anh Bồi dùng đầu gối chạm vào lưng An Tiểu Tâm nói: “Làm sao thế, chưa nói gì đã tức giận à? Được rồi được rồi, sợ cô luôn, nửa năm thì nửa năm. Tôi cho cô biết a, tôi muốn ngày ngày tới, cô cũng không thể từ chối, đây chính là tự cô nói nha.”
“Đúng, không sai.” An Tiểu Tâm phồng má, tức giận từ dưới đất đứng dậy, đi tới bên cửa, tạch một tiếng đem đèn lớn mở hết lên.
Anh Bồi bị ánh sáng đột nhiên xuất hiện đâm vào nheo lại mắt, bên tai truyền tới giọng nói An Tiểu Tâm: “Muộn rồi, tôi muốn ngủ, ngày mai tôi còn phải đi làm đấy.”
Anh Bồi xoa xoa mái tóc trên đầu, thong thả ung dung đứng dậy, trong miệng còn nói: “Cái người này ghế sa lon nhớ phải đổi nha, chiều dài không đủ cho tôi nằm, mệt mỏi.”
“Anh đưa tiền đây!” An Tiểu Tâm tức giận.
Anh Bồi xỏ xong giày, lười biếng chuẩn bị đi ra ngoài, An Tiểu Tâm đã đợi ngay tại cửa ra vào chuẩn bị khóa cửa.
Anh Bồi xoay người lại nói với An Tiểu Tâm: “Nếu sau này tôi sẽ thường xuyên đến ăn cơm, vậy tôi để lại cà phê Blue Mountain chỗ cô, khỏi phải mỗi lần đem một gói nhỏ, cầm phiền toái. Nhớ, không cho uống trộm, tôi tới mới có thể uống.”
An Tiểu Tâm nghe được câu đầu rất vui vẻ, nghe được một câu cuối cùng đã nổi giận, chỉ đợi Anh Bồi chân trước ra cửa, cô đã rầm một tiếng đóng cửa chính.
Anh Bồi từ trong cửa rõ ràng nghe được một câu giòn giã : “Đồ nhỏ mọn!”
Hai vai anh run run, bật cười.