Anh vốn chỉ muốn cô
mang theo chút đồ cần thiết, những thứ khác để lại cho khách trọ về sau
nhưng cô lại không nỡ. Đối với cô, từng đồ vật trong phòng đều vô cùng
quan trọng. Cô nói những vật này đã làm bạn với cô nhiều năm, cô không
thể bỏ lại như vậy được.
Cô là người trọng tình cảm, rất trân
trọng kỷ niệm, anh hiểu. Cho nên anh gọi vài người đến cho cô, cẩn thận
chuyển đồ đến nhà anh. Cô hết sức cảm kích với sự cẩn thận của anh, cũng may dồ đạc của cô không nhiều, nên chuyển nhà nhanh chóng.
Elliott có thể nhận ra từ lời nói hành động cũng như quần áo của Di Hi. Từ
trước đến giờ cô có vẻ cũng sống sung túc, quần áo trên người cũng làm
từ chất liệu tốt, phần lớn đều được người có tiếng thiết kế. Mặc dù có
thể nhận ra những thứ đó không phải sản xuất từ một hai năm trước, nhưng cũng rất phù hợp với phong thái của cô, khiến cô thoạt nhìn có vẻ vừa
phong cách lại vừa quý phái. Nhưng bây giờ cô lại thuê nhà một mình,
sống những ngày gần như bần cùng. Dĩ nhiên anh cũng tò mò, nhưng lại
không dám hỏi, bởi vì anh vẫn luôn tin tưởng nếu cô muốn thì cô sẽ tự
nói.
Anh để cô ở phòng đối diện với phòng anh, cũng bày trí đồ
dùng trong nhà của cô vào vị trí thích hợp. Đến khi xong xuôi, ánh sáng
ban mai đã hiện rõ bên cửa sổ.
Đêm nay anh ngủ cùng cô, hai người nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ, nói chuyện câu có câu không.
Trải qua một đêm giày vò, cô không hề có vẻ mệt mỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm
vào đồ dùng mà cô mang đến và những đồ dùng trang nhã hoa lệ trong căn
phòng này, bỗng mỉm cười, "Chẳng hợp gì cả....."
Elliott cũng đánh giá trong chốc lát, nói lời không trái lương tâm. "Đúng là chẳng hợp gì cả."
Cô mỉm cười với anh, "Nhưng dù đi đâu em cũng nhất định phải mang chúng
theo. Bàn trang điểm này này là đồ cưới lúc mẹ em lấy ba, em rất thích.
Nên mẹ em bảo đến khi em lớn sẽ tặng cho em. Em vẫn bảo quản rất cẩn
thận, không thể nhận ra đã là đồ hơn hai mươi năm! Tủ quần áo kia cũng
là đồ cổ, nghe nói không biết quý phi triều đại nào đã dùng, nghe đồn
quý phi đó rất đẹp, rất được sủng ái. Ba em nói mong rằng có ngày em sẽ
lấy một người chồng có thể cưng chiều em như hoàng đế sủng ái quý phi.
Cho nên đó là của hồi môn của em." Cô chỉ vào những thứ cổ xưa kia, nói
như đã thuộc làu, hơn nữa mỗi vật dường như đều có liên quan đến nhà cô.
Nhưng cô lại chưa từng nhắc tới người nhà của mình, anh bèn hỏi cô.
Khi bình minh hoàn toàn sáng tỏ, những giọt nước mắt to tròn rơi xuống. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô ngẩn ngơ nhìn đằng xa. Khi anh cho rằng cô không muốn nhắc tới thì cô lại lên tiếng, như thể
bị đè nén hồi lâu, như thể linh hồn bị tổn thương quá lâu cuối cùng cũng được thả lỏng.
"Họ đều qua dời rồi."
Anh không còn dũng
khí để hỏi chuyện như thế nào nữa. Cho dù là ai cũng thấy được, cô vẫn
chưa giải thoát khỏi nỗi đau khi người nhà qua đời.
"Những thú
đó.....vốn nên được đặt trong nhà em. Nhưng sau khi ba mẹ qua đời, hai
bác khăng khăng nhà là của bà nội, yêu cầu em trả lại nhà cho bà."
Anh nghe vậy mà cau mày, "Cho nên em trả liền hả?"
"Không trả cũng không biết làm thế nào. Hơn ba mươi năm trước, đúng là bà nội
đã mua mảnh đất kia, sau đó anh em của ba đều tự thành gia lập nghiệp,
muốn ở riêng. Lúc ấy đã ba đã trả tiền nhà và đất theo giá thị trường
cho hai bác. Về sau ba làm ăn được, đã xây nhà mới, nhưng không làm lại
giấy tờ. Cho nên dù em không chịu vẫn phải rời đi. Lúc em rời đi đã mang theo những đồ này, chúng gần như đã theo em cả đời."
"Sao bà em không ngăn cản bọn họ?" Cô cũng là cháu gái của bà mà!
"Bởi vì ba em không được bà thương yêu. Bà nội thương bác cả, bác hai lại
nhờ cậy ông nội, nên dù ba đã phụng dưỡng bà nội hơn hai mươi năm, nhưng bởi vì mẹ không phải con dâu bà muốn, cho nên em không được thương yêu. Nếu ba mẹ thương em đã mất, em ở lại đó còn có ý nghĩa gì nữa."
"Bây giờ nhà đó đâu rồi?" Anh càng nghe càng bực mình, tại sao lại có loại
người nhà như vậy chứ? Anh hoàn toàn không dám nghĩ tới cuộc sống mấy
năm nay của cô.
Cô lắc đầu tỏ vẻ không biết. "Nghe nói bác cả
muốn bán, nhưng bác hai lại không chịu. Mặc dù bây giờ chỉ còn họ nhưng
cũng không biết họ đã tranh đấu để phân chia tài sản đó như thế nào."
Mặc dù cô vẫn cười nhưng anh lại thấy vẻ đau khổ trong giọng của cô. Từ một cô gái được cha mẹ yêu thương, không cần lo đến cơm áo đã trở thành một cô bé cô đơn phải bôn ba khắp chốn, phải thuê phòng làm nhà. Chỉ tưởng
tượng đến cảnh hằng đêm cô ở nhà một mình nhớ đến cha mẹ mà rơi lệ, anh
đau lòng đến mức không biết phải làm sao.
"Không sao, anh sẽ
thương em...... Bảo bối, từ nay về sau đến lượt anh thương em..... Anh
sẽ thương em....." Anh dịu dàng khẽ nói từng câu, như thể đang thôi
miên.
Cô vùi đầu trong lòng anh, không để mình bật lên tiếng
nghẹn ngào. Cô rất vui, rất rất vui. Cho dù chỉ là lời nói nhất thời,
hoặc anh chỉ lừa gạt cô, dụ dỗ cô cũng không sao, cô rất vui vẻ vì những lời nói dỗ dành này. Bởi vì cô cô đã quên mất cảm giác được thương yêu, nhưng khi anh nói vậy, cô lại cho rằng anh thật lòng thương cô.
Lần đầu tiên cô nói những chuyện này cho người khác, bất ngờ nhận thấy lời ra khỏi miệng lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
"Cảm ơn anh, Elliott......"
Anh hôn mái tóc cô, không muốn cô phải lo lắng.
"Em sẽ cố gắng tìm nhà, đến khi em tìm được nhà, anh có thể giúp em lần nữa không?" Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn anh với vẻ năn nỉ, vẻ mặt rất lệ thuộc, rất nũng nịu.
Hai tay anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ
nhắn không hề đượm vẻ u sầu, có xúc động muốn cô nhập vào lòng mình. A!
Anh quan tâm cô bé này đến mức nào!
"Anh có thể ở đây luôn." Anh
không hề muốn cô chuyển đi. Cho dù cô mới đến đây được một ngày, nhưng
anh lại cảm thấy cô vốn nên ở đây. Cũng như lần đầu nhìn thấy cô anh đã
biết, cô vốn nên nằm trong lòng anh.
Trong lòng anh tràn đầy nỗi
lòng thương yêu và cảm xúc không tên nào đó, căng trướng đến mức khiến
trái tim anh hơi đau. Anh muốn thương cô, muốn cưng chiều cô, muốn bảo
vệ cô, muốn nhìn thấy nụ cười của cô.....Khi anh nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, tâm trạng cũng tốt lên theo. Mặc dù cảm giác này rất xa lạ,
nhưng cũng không khiến anh chán ghét. Trong lòng trĩu nặng, có cảm giác
an lòng kiên định.
Cô không mừng như điên vì lời nói của anh, mà lại hơi cô đơn rũ mắt xuống, khẽ nói: "Em vẫn muốn có một căn nhà thuộc về mình!"
"Em có thể coi đây là nhà của em."
Cô khẽ gật đầu, không đành lòng cự tuyệt ý tốt của anh, ngầm hiểu không
thể nào như vậy. Nếu cô coi là thật, đến ngày phải rời đi thì cô sẽ đau
khổ đến mức không chịu nổi. Dù sao đã quen với cuộc sống nay đây mai đó, giờ tìm một chỗ đặt chân thật sự, trước hết cứ như vậy đã.
"Ngủ đi! Trời sáng rồi, anh gọi điện xin cho em nghỉ một ngày. Hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."
"Vậy còn anh?" Cô lộ vẻ buồn ngủ.
"Anh muốn trốn việc một ngày, ngủ cùng em."
Cô có hại anh bị đuổi việc không? Muốn hỏi anh, nhưng tay của anh lại như
thể làm phép với cô, thật thoải mái.... Mơ mơ màng màng, còn chưa kịp
hỏi cô đã mang theo nghi vẫn mà bị thần ngủ chinh phục.
Đêm đó, cô mơ tới hoàng giết rồng cứu công chúa.
Mặc dù cô không phải công chúa, nhưng cũng có tư cách mong đợi hoàng tử chứ?
"Bảo bối, dậy đi."
Mỗi sáng anh đều hôn để đánh thức cô. Ở cùng nhau hơn nửa năm, anh phát
hiện hình như cô càng ngày càng thích ngủ nướng, không biết như vậy là
tốt hay xấu, anh hơi buồn cười mà nghĩ.
"Ưm..." Công chúa ngủ
trong rừng khổ sở chớp chớp hàng mi để thích ứng với ánh mặt trời, mơ
màng hỏi người bên gối, "Trời đã sáng rồi sao?"
"Không, vẫn chưa. Bây giờ mới ba giờ sáng thôi, nhưng đêm nay trăng sáng khủng bố quá,
cho nên vội vàng gọi em dậy xem kỳ quan thế giới." Anh tỏ vẻ có chuyện
lạ mà chỉ ra ngoài cửa sổ. "Em nhìn đi! Có phải đêm nay trăng sasgn bất
ngờ không?"
Cô mau chóng phát hiện ra mình bị chọc ghẹo.
"Đáng ghét!" Cô khẽ oán trách một tiếng rồi chui vào trong chăn.
"Gần đây em có vẻ rất thích ngủ, không khỏe sao?" Anh hơi lo lắng.
"Đâu có... Chỉ hơi thấy mệt thôi."
"Hả?" Anh nhìn vởi vẻ xấu xa, "Có phải buổi tối làm em mệt chết không?"
"Anh nói nhảm!" Cô đỏ mặt khẽ trách. Mặc dù từng quan hệ thân mật, nói đến chuyện này cô vẫn xấu hổ.
"Như vậy nghĩa là anh chưa đủ cố gắng sao?" Anh sờ cằm suy tính sau này có thêm cố gắn thêm nữa không.
"Em mặc kệ anh đấy!" Cô nhân lúc anh còn chưa nói lời trắng trợn hơn mà
nhảy xuống giường, nhưng đôi tay dài của anh đã duỗi ra kéo cô về
giường.
Anh khẽ cọ lên cần cổ mềm mại của cô bằng râu mép mới nhú, làn da trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng.
"Nhột quá! Đừng mà...." Cô giãy dụa muốn trốn nhưng không thể thoát khỏi đợt
tấn công bằng râu của anh. Anh biết rõ cô rất sợ nhột nhưng lại thích
chọc cô. Thật xấu xa!
Cô nghĩ, anh thật lòng thương yêu cô biết
bao nhiêu. Cô chuyển tới đây đã nửa năm, anh chẳng những không tỏ vẻ khó chịu mà càng càng ngày càng yêu thương cô. Mà cô lại yêu thương anh
ngày hôm nay hơn ngày hôm qua, hơn ngày hôm trước. Tình yêu dành cho anh chỉ tăng chứ không giảm.
Giấc ngủ trong vòng nửa năm nay của cô
còn nhiều hơn một năm trong quá khứ. Ở bên anh, dường như cô rất dễ dàng đi vào giấc ngủ. Mà bản thân cũng lười biếng hơn, lại càng ham ngủ
nướng hơn trước kia!
"Bảo bối, em có muốn nghỉ việc không?" Vì
công việc mà ngày nào cũng phải ép mình rời giường, thấy vậy anh cũng
thật sự không đành lòng. Thật ra thì cho dù cô không đi làm cũng không
sao, anh thích cảm giác cô chờ anh ở nhà. Nhưng mà anh không muốn bắt ép cô, chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ thì anh cũng không phản đối.
"Tại sao?" Cô cũng không quá kinh ngạc, bởi vì anh đã đề cập đến vấn đề nhà
mấy lần rồi. Hình như anh cảm thấy cô quá cực khổ, thật ra cô không thấy khổ chút nào. Mặc dù ông chủ hơi khó tính nhưng các đồng nghiệp cũng
rất tốt. Có khó có thể sống vui vẻ trong một tập thể như vậy, cô không
muốn rời bỏ những người bạn này. Huống chi hiện giờ còn có anh, cảm thấy ngày nào cũng rất vui vẻ. Mặc dù đối với cô mà nói, bây giờ rời giường
đúng là hơi khó khăn, nhưng cô cảm thấy không liên quan gì tới áp lực
công việc. Anh sắp xếp hết thảy những thứ cần thiết cho cuộc sống của
cô, dưới đôi cánh của anh, cô còn hạnh phúc hơn cả công chúa.
"Bởi vì dạo gần đây em có vẻ hơi miễn cưỡng." Anh cẩn thận phát hiện cô dễ
dàng cảm thấy mệt mỏi. Hằng ngày trên đường về nhà cô liền ngủ thiếp đi. Tình hình như vậy khiến anh thật sự không vui, anh lo lắng cơ thể cô có vấn đề.
"Không đâu, nếu không chịu được em sẽ từ chức." Cô bảo
đảm. Thực tế là do anh nghĩ nhiều, cô không phải là người vì công việc
mà lao tâm khổ tứ. Bây giờ cô cảm thấy rất thỏa mãn, cuộc sống rất vui
vẻ, cho nên chút chuyện cỏn con này cô vẫn chịu được.
"Nếu để anh phát hiện ra em quá miễn cưỡng, anh sẽ đích thân xin nghỉ việc cho em!"
Anh nói lời này có vẻ hơi gia trưởng, cô nói giỡn: "Vậy sau khi thất nghiệp, anh phải nuôi em đấy."
"Chuyện này có vấn đề gì?" Anh không hề do dự.
"Nếu có một ngày anh không muốn nuôi em nữa, anh cũng không cần nói cho em
biết! Anh chỉ cần tỏ vẻ chút xíu thì em cũng phát hiện ra rồi." Cô cười
rồi nói, trong giọng nói man vẻ thật tình. Cô không biết anh có nhận ra
không, hai tháng này cô vẫn luôn tìm nhà. Nhưng anh không cho cô đề cập
tới, cô đành phải lén lút đi tìm. Bởi vì không có thời gian đến xem nhà
mà muốn mua hình như cũng không hề dễ dàng.
"Anh phải làm thế nào để tỏ vẻ chút xíu?" Anh hỏi không nghiêm túc.
Cô nghĩ ngợi một lát, "Anh chỉ cần không dịu dàng như bây giờ nữa là được rồi."
"Vậy nếu anh không cẩn thận vì tâm trạng không tốt mà không dịu dàng với em thì sao?"
"Vậy...... Anh mua một bông hoa hồng trắng đặt ở đầu giường thì em sẽ biết."
"Dù là chuyện gì em cũng tha thứ sao?"
Cô gật đầu, nhếch khóe miệng kiêu ngạo lên khoe khoang, "Có phải em rất khoan hồng độ lượng không?"
"Vâng vâng vâng, công chúa, em sắp muộn rồi đấy." Anh không cần phải cà thẻ
đi làm, mấy giờ đến công ty cũng được. Nhưng thấy cô vội vội vàng vàng
thì lại buồn cười.
.2
"Trời ạ!" Cô khẽ hô lên, nhạy vội xuống giường vọt vào phòng tắm.
Sau đó anh cũng vào theo.