Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất

Ngày đó người của văn phòng thiết kế kiến trúc qua đây tiếp tục bàn bạc phương án, trên đường đi tới phòng họp Kiều Dụ nghe thấy có người cấp dưới nhỏ giọng thảo
luận: “Thật là một mỹ nữ, đặc biệt đặc biệt xinh đẹp”

Duẫn Hòa
Sướng bình thường tuy có thể giữ vững sự trầm mặc, nhưng rốt cuộc vẫn
còn trẻ tuổi, tò mò hỏi: “Người nào đặc biệt đặc biệt đẹp vậy?”

“Chính là người của văn phòng thiết kế kiến trúc, lần này so với lần trước
nhiều người hơn, trong đó có một mỹ nữ đặc biệt đặc biệt xinh đẹp”

Kiều Dụ thuận miệng tiếp một câu: “Rối cuộc là xinh đẹp nhiều như thế ư, các cậu thảo luận náo nhiệt như vậy”

Khi Kiều Dụ đẩy cửa bước vào, Kỷ Tư Tuyền đang đứng bên cửa sổ gọi điện
thoại, nghe thấy sau lưng có tiếng động tự nhiên xoay người nhìn sang.

Tiếp đó, hai người như có sửng sốt sững sờ đứng tại chỗ.

Phản ứng đầu tiên của Kiều Dụ là trả lời câu hỏi vừa rồi của mình, ừm, quả thật đặc biệt đặc biệt xinh đẹp.

Từ Bỉnh Quân đang định giới thiệu một chút, nhìn thấy phản ứng của hai
người cũng bất ngờ một chút, thử thăm dò một câu: “Hai người có quen
biết ư?”

Kỷ Tư Tuyền rất nhanh hồi thần, cúp điện thoại, nở nụ cười: “Kiều sư huynh, đã lâu không gặp”

Cô đứng bên cửa sổ, gió thổi tung mái tóc trên trán của cô, khuôn mặt kia xuất hiện trước mặt không hề báo trước, Kiều Dụ bỗng nhiên có chút
không thở nổi, cô ấy không thay đổi, tuy rằng cho tới bây giờ không
quên ghi nhớ khuôn mặt này như thế nào, có thể đường đường chính chính
xuất hiện trước mặt, vẫn là kết quả bị kinh diễm một phen. Năm đó minh
mị yêu nhiêu, hiện tại lại hơn vài phần quyến rũ tinh xảo, cùng một bộ
động lòng người.

Kiều Dụ giật mình, khi gặp lại cô, trong lòng có gió xuân, thổi khắp đồi núi.

Anh rất nhanh vươn tay tới, nhẹ giọng đáp lời: "Đã lâu không gặp"

Kỷ Tư Tuyền nhẹ nhàng kín đáo hít vào một hơi, trong không khí mới ban đầu là mùi hương cỏ xanh nhẹ nhàng khoan khoái, sau là mùi mộc hương thăng
hoa cuối cùng là tuyết tùng hương, bàn tay đưa tới trước mặt mình kia
thon dài sạch sẽ, cổ tay áo màu trắng vừa vặn đến cổ tay, phối hợp với
khuy áo màu đen, càng lộ ra khí chất tao nhã.

Kỷ Tư Tuyền mỉm
cười, đưa tay dùng đầu ngón tay nhẹ nắm lấy bàn tay trước mặt, lại cực
nhanh thu hồi lại, con ngươi suy nghĩ rũ xuống không buồn nhìn tới anh
lộ ra vài phần lễ phép xa cách, mấy năm không gặp, người đàn ông này quả nhiên càng ngày càng quyến rũ người rồi.

Trước khi Kiều Dụ mở
miệng Kỷ Tư Tuyền quay đầu nói với Từ Bỉnh Quân: "Chúng tôi là bạn học
thời đại học, năm đó tôi từ học viện y chuyển tới khoa kiến trúc, Kiều
sư huynh dạy tôi không ít thứ"

Nói tới đây Kỷ Tư Tuyền bỗng dừng
một chút, nhìn về phía Kiều Dụ giọng điệu có chút kỳ quái tiếp tục mở
miệng: "Chỉ là khi đó không hiểu chuyện, không biết Kiều sư huynh xuất
thân danh môn, lời nói cử chỉ có nhiều đắc tội, hy vọng Kiều sư huynh
không muốn để ở trong lòng"

Mấy câu Kỷ Tư Tuyền nói sạch sẽ xinh
đẹp, vừa khéo nói quan hệ lại tán tụng Kiều Dụ, nên đáy lòng của Kiều Dụ có chút khó chịu, khẽ cúi đầu mỉm cười. Năm ấy muốn cô gọi một tiếng sư huynh không biết bao nhiêu là khó khăn, bây giờ lại cứ mở miệng là vui
vẻ gọi một tiếng sư huynh, đây là cùng với anh phân rõ giới hạn sao?

Cô không có làm bộ không quen anh, cũng không có cố ý che dấu điều gì, tựa hồ anh thật sự chỉ là một sư huynh của cô mà thôi.

Từ Bỉnh Quân và Kỷ Tư Tuyền là cộng sự nhiều năm, đối với tính tình tính
cách của cô cũng coi như hiểu biết, Kỷ Tư Tuyền đối với khách hàng từ
trước đến nay là không cúi đầu không kiêu ngạo, còn có vài phần khí
phách cậy tài khinh người, nhưng vừa rồi nói mấy câu kia nghe thoáng
qua là đang lập quan hệ, cẩn thận suy xét lại , hành vi của cô quả thật khác thường quỷ dị, lại nhìn vẻ mặt của Kiều Dụ, trên đó mặc dù không
nhìn ra cái gì, nhưng dù sao vẫn cảm thấy được chỗ nào đó không đúng,
anh cũng không nói toạc ra, cười mở miệng: "Nếu là người quen vậy quá
tốt, tôi nghĩ lần hợp tác này của chúng ta rất vui vẻ"

Có lẽ là
cảm thấy sự tồn tại của Kiều Dụ và Kỷ Tư Tuyền quá mạnh mẽ, hai người
trầm mặc khiến cho trong phòng họp xuất hiện áp suất thấp không thể giải thích, Từ Bỉnh Quân vì muốn làm dịu không khí liền giới thiệu cho Kỷ Tư Tuyền lần lượt nhân viên trong đoàn đối phương.

Nhưng vừa mới giới thiệu Kỷ Tư Tuyền liền buồn bực....

Lưu Hạo Nhiên chính là trong đám người vừa rồi khen Kỷ Tư Tuyền xinh đẹp
hăng say nhất, lập tức nhảy ra cười đến trên mặt đầy hoa đào nở: "Kỷ
công, xin chào xin chào, tôi là Lưu Hạo Nhiên, chính là Hạo Nhiên trong
tên của thi nhân Mạnh Hạo Nhiên"

Tay Kỷ Tư Tuyền giơ ra đến giữa
chừng bỗng nhiên cứng đờ, chậm rãi thu hồi lại, cười như không cười nhìn anh ta không nói lời nào.

Trong đám người bên này của Kỷ Tư
Tuyền đã có người nhịn không được cười nhạo, Từ Bỉnh Quân bụm mặt tỉnh
lại, lại quên không báo trước rồi.

Ngay cả Kiều Dụ luôn ổn trọng cũng vẻ mặt cổ quái nắm tay lại đặt ở bên môi ho nhẹ che dấu, hai vai còn hơi run run.

Chỉ riêng Lưu Hạo Nhiên còn vẻ mặt chưa tự biết: "Làm sao vậy?"

Kỷ Tư Tuyền hít một hơi thật sâu, cố gắng an ủi chính mình, dù sao không
thể lần đầu tiên liền nổi bão, thật sự là tổn hại chính hình tượng của
mình, về sau hợp tác diễn ra thật phiền toái, cô cố gắng nở ra một nụ
cười nhẹ, cười đến có thâm ý khác: "Lưu Hạo Nhiên ư, tôi nhớ kỹ anh"

Lưu Hạo Nhiên còn chưa kịp mừng thầm, đã thấy Kỷ Tư Tuyền thu liễm nụ cười hướng mọi người chào hỏi: "Tôi đi toilet"

"Kỷ công" vừa mới ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng cười vang trong phòng họp.

Người trong hai đoàn đều sấp xỉ tuổi nhau, vốn đã có tiếng nói chung, bởi vì "Tế công" mà quan hệ càng hòa hợp.

"Cậu thế mà lại........ha ha ha ha...."

"Làm sao vậy, tôi không phải là đã kêu một tiếng...." Lưu Hạo Nhiên tiếp đó bừng tỉnh hiểu ra: "À, Tế công!"

Nói xong chính mình cũng cười đến không thể tự kiềm chế.

Người của Kiều Dụ bên này cũng chưa phản ứng kịp, nhờ anh giải thích, tất cả đều bật cười.

Từ Bỉnh Quân chủ động kiểm điểm: "Là lỗi của tôi, không nói trước với mọi
người. Đã nhiều năm qua chưa ai gọi cô ấy....., cho nên tôi quên mất"

Một đám người cười trái lại cười phải: "Vậy bình thường các anh gọi cô ấy là gì?"

Một Người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh Từ Bỉnh Quân cười mở miệng: "Giới
kiến trúc có quyển tạp chí rất nổi tiếng, có một kỳ đã phỏng vấn cô ấy.
Trong đó có một đoạn viết như vậy, trong quốc gia bê tông cốt thép của
đàn ông này có vị nữ vương, tuổi còn trẻ đã ngang cằm ngạo thị cả giới
kiến trúc, lớn mật quả cảm lại không thiếu tinh tế, độ mẫn cảm rất cao,
đánh thẳng vào chỗ sâu nhất của tâm hồn, có thể nói điêu luyện sắc sảo.
Mỗi ngày mang khuôn mặt mộc ‘hại nước hại dân’, khoác áo choàng da dê
màu đen, đi giày cao gót 10cm, phiêu dật lại trầm tĩnh đi qua, không ai
còn dám cười vì danh xưng ‘tế công’ của cô, đều cung kính xưng cô một
tiếng 'tuyền hoàng'. Kỷ Tư Tuyền, nữ vương như 'tư', chỉ có một người"

( tuyền hoàng: vua Tuyền; nữ vương như tư: nữ vương họ Tư)

"Tại sao anh không nói sớm!"

"Ai biết các anh không nhanh mắt như vậy!"

Bọn họ còn đang cười bát nháo, nhưng nụ cười trên mặt Kiều Dụ lại ảm đạm đi vài phần.

Tuyền hoàng

Tiểu nha đầu kia năm nào còn quấn quít lấy anh dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ
nào buộc anh vẽ thay rôt cuộc có thể một mình đảm đương được rồi, thuyết minh của cô cách giấc mộng của cô ngày càng gần, thuyết minh của cô
rôt cuộc cường đại đến không hề cần sự che chở của anh, sự lo lắng lúc đầu của anh qua nhiều năm như vậy đều là dư thừa, cô rất tốt, thật tốt.

Chờ Kỷ Tư Tuyền trở lại, thần sắc khôi phục bình thường, hội nghị tiến vào chú đề chính.

Kỷ Tư Tuyền thao tác máy tính, hình ảnh trên màn chiếu từng trang lướt
qua, mỗi trang cô đều giải thích, tầm mắt lướt qua mỗi người, ngẫu nhiên dừng lại trên mặt Kiều Dụ, cũng là thần sắc như thường, không có một
tia tâm trạng hỗn loạn mất tự nhiên bên trong nào.

Tầm mắt Kiều
Dụ vẫn đặt trên màn chiếu, nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng nghiêng đầu
nói một hai câu với người bên cạnh, cùng Tử Bỉnh Quân ra hiệu một chút,
cũng không liếc nhìn cô một cái.

Khi kết thúc, Kỷ Tư Tuyền bỗng
nhiên cười nhìn về phía Kiều Dụ trêu chọc nói: "Kiều sư huynh tuy nói là xuất thân chính quy, nhưng dù sao ngài cũng ở địa vị cao, nhiều năm
không tiếp xúc như vậy, nghe còn hiểu không?"

Một câu nhìn như
khách khí lại bao hàm ác ý, trong phòng hội nghị bỗng nhiên an tĩnh lại, tầm mắt mọi người hết quét qua Kiều Dụ lại nhìn sang Kỷ Tư Tuyền, não
bộ bắt đầu bát quái đối với sư huynh muội này có vấn đề gì?

Từ
Bỉnh Quân hướng Kỷ Tư Tuyền nháy mắt, anh ta thật không biết cái vị bộ
trưởng ôn nhuận nho nhã này làm sao khiến cho Kỷ Tư Tuyền không thoải
mái, làm cho cô vừa đến liền khiêu chiến đại Boss của đối phương, vạn
nhất Kiều Dụ trở mặt, sự tình náo loạn trách cứ đến tổng bộ, hai người
bọn họ đây liền chuẩn bị đóng gói hành lý chạy trở về đi thôi.

Trên con đường này đã lâu, Kiều Dụ trận địa nào mà chưa thấy qua, huống chi
đối phương là phụ nữ, tính kiềm chế và phong thái của anh khiến cho anh
khẽ cười một chút, vào cửa lâu như vậy lúc này là lần đầu tiên anh quang minh chính đại nhìn về phía Kỷ Tư Tuyền, cặp con ngươi kia thâm thúy
như mực, ẩn ẩn hàm ý cười cùng khoan dung.

Ánh mắt này rất quen
thuộc, bộ dạng tựa như năm đó nhìn mình khi cô đùa giỡn anh, như là đang nhìn tiểu cô nương muốn làm trò, ôn hòa bao dung, lại so với năm ấy hơn vài phần khí định thần nhàn*.

(*:Bình tĩnh)

Sự quen thuộc ấy làm tâm tình Kỷ Tư Tuyền rơi xuống đáy vực.

Lần gặp lại không hề chuẩn bị này, trên mặt hai người đều là phong vân
khinh đạm, nhưng sau khi chấm dứt, một người ngồi trong phòng hội nghị
xuất thần, một người ngồi trên xe trở về nhắm mắt dưỡng thần.

Từ Bỉnh Quân liếc mắt nhìn Kỷ Tư Tuyền một cái: "Làm sao vậy? Thực bởi vì cái xưng hô kia mà tức giận?"

Kỷ Tư Tuyền mắt cũng không mở, lười biếng mở miệng: "Bực tức là đúng rồi, tôi luôn luôn là có thù tất báo"

Trên hội nghị vừa rồi Kỷ Tư Tuyền liên tiếp xuất thần, Từ Bỉnh Quân liếc
nhìn cô cái nữa: "Cô hôm nay có điểm không thích hợp nha"

Kỷ Tư
Tuyền bỗng nhiên mở mắt, mở cửa sổ , nhìn ra ngoài , thanh âm của cô hòa lẫn trong gió mơ hồ vô lực: "Không có gì, đánh trận không chuẩn bị vũ
khí một hồi, thể xác và tinh thần mỏi mệt"

Từ Bỉnh Quân trấn tĩnh cô: "Kỳ thật tôi cảm thấy được con người Kiều Dụ này cũng không tệ lắm, lại cùng là bạn học với cô, cô không cần mang theo địch ý lớn như vậy"

Kỷ Tư Tuyền liếc mắt lại nhìn anh ta một cái, lành lạnh mở miệng trêu
chọc: "Không phải mới gặp mặt qua hai lần sao, Từ đại tổ trưởng đã bị
thu mua? Viên đạn bọc đường thật sự khó lường. Năm đó không biết ai đã
dạy những người cấp dưới, khách hàng chính là khách hàng, vĩnh viễn
không thể trở thành bằng hữu"

Từ Bỉnh Quân cười rộ lên: "Cô cũng
biết tôi không phải loại người đó, tôi là thật sự cảm thấy được con
người của Kiều Dụ này rất không tồi, không có cái thói vênh váo tự đắc
của quan viên chính phủ, hơn nữa đối với chuyên môn cũng rất am hiểu,
hợp tác thực thoải mái"

Kỷ Tư Tuyền trầm mặc hiếm có, nhìn ta ngoài xe không đáp lại.

Đúng vậy, con người Kiều Dụ không tồi, có thể nói rất không tồi, điều này làm sao cô lại không biết.

Trong phòng hội nghị lúc này chỉ còn hai người một đứng một ngồi, ngón tay
Kiều Dụ nhẹ nhàng gõ xuống trên tập tài liệu bên tay, đầu ngón tay chạm
nhẹ giấy trắng, phát ra thanh âm ma xát rất nhỏ.

Kiều Dụ trầm mặc rất lâu, rốt cuộc mở miệng: "Về chuyện này......cậu không nghĩ nên giải thích với tôi một chút sao?"

Ngữ khí của anh nhẹ nhàng chậm chạp thả lỏng, nghe không ra khó chịu, lại
làm cho Duẫn Hòa Sướng đổ mồ hôi lạnh: "Chuyện này quả thật là tôi sơ
suất, không kịp thời nắm tin tức đối phương thay đổi nhân viên, Kiều bộ, thật xin lỗi"

Duẫn Hòa Sướng ở bên Kiều Dụ mấy năm nay, hiếm có
sai lầm như vậy, Kiều Dụ đột nhiên cảm thấy được, có lẽ đây là số mệnh,
anh nhẹ thở dài, lại không biết nói cái gì, một lúc lâu sau mới lại mở
miệng: "Chuyện như vậy lần sau không được tái diễn nữa"

Bởi vì
tôi không biết nếu lặp lại một lần nữa, tại tình huống không hề phòng bị như vậy, tôi còn có bình tĩnh cùng cô ấy tán gẫu phong khinh vân đạm
lâu như vậy hay không….

Kiều Dụ ra khỏi phòng họp liền đến thẳng văn phòng của Tiêu Tử Uyên, cửa cũng chưa gõ trực tiếp xông vào.

"Cô ấy đã trở về, cậu đã sớm biết?"

Tiêu Tử Uyên đoán được đại khái, từ trong đống văn kiện ngẩng đầu khí định
thần nhàn: "Đúng vậy, ngày đó Tùy Ức hẹn cô ấy đến nhà ăn cơm"

Kiều Dụ gắt gao cau mày, vẻ mặt không thể tin: "Cậu tại sao không nói cho tôi biết?"

Tiêu Tử Uyên có chút vô tội: "Tôi đã gọi cậu cùng ăn, còn gọi hai lần, cậu không nhớ rõ sao?"

"Tôi......" Kiều Dụ nhẫn nhịn, một lúc sau nghẹn ra mấy từ: "Tiêu Tử Uyên, xem như cậu lợi hại"

Tiêu Tử Uyên sờ sờ cằm, sâu xa mở miệng: "Quen biết nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nói kiềm chế nha"

Kiều Dụ lại nghĩ ra: "Cho nên, Vân Tỉnh gọi tỷ tỷ xinh đẹp cũng là cô ấy?"

Tiêu Tử Uyên không hề áy náy gật đầu: "Đúng vậy, trong mấy bức ảnh Tùy Ức chụp chung, Vân Tỉnh có nhìn qua"

"Tiêu Tử Uyên "

Nháy mắt tiếng rống giận dữ của Kiều Dụ vang lên tận nóc nhà.

Cùng ngày văn phòng liền có chuyện phiếm mới: Tiêu bộ trưởng cùng Kiều bộ
trưởng không biết bởi vì sao, ở văn phòng làm cho rối tinh rối mù, cuối
cùng Kiều bộ trưởng lật bàn đá cửa mà đi.

Tiêu Tử Uyên ở trong
lòng bổ sung: các ngươi đều thấy rồi chứ? Bộ mặt đích thực của Kiều bộ
trưởng thanh phong nguyệt lãng kỳ thật là như vậy, lật bàn đá cửa gì gì đó thật là rất thô lỗ ! “Như mộc xuân phong”? Mùa xuân nổi lên lốc xoáy rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui