Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất

Lễ tang của Kiều Diệp được định vào 3 ngày sau. Kiều Bách Viễn từ lúc ở bệnh viện về liền ngã bệnh, Kiều Nhạc Hi vẫn buồn bực không vui, Kiều Dụ chịu đựng nỗi đau, đứng ra lo liệu mọi việc trong mấy ngày đó. Trừ cái ngày hôm đó cùng Kỷ Tư Tuyền, anh hoàn toàn không dám trước mặt cha và em gái mà biểu lộ điều gì ảnh hưởng đến tâm trạng của 2 người bọn họ.

Lễ tang ngày đó nhiệt độ hạ xuống rất thấp, thời tiết âm u, nhưng vẫn không ít người đến. Kiều Bách Viễn cùng hai con đứng một bên hoàn lễ.

Ôn Thiếu Khanh cùng 3 người nhà Tiêu Tử Uyên đến từ rất sớm, toàn thân mặc đồ đen, ngay cả Tiêu Vân Tỉnh bé nhỏ cũng mặc tây trang đen, hoàn lễ xong liền ôm chân Kiều Dụ gọi Nhị thúc.

Kiều Dụ đáy mắt một mảng xám xanh, xoa đầu nó, miễn cưỡng cười một chút, “Ngoan, Nhị thúc có chuyện, không ôm con được.”

Tiêu Vân Tỉnh ngoan ngoãn gật đầu, khoát tay về phía anh: “Ân, Nhị thúc, người ngồi xuống đi.”

Kiều Dụ ngồi xổm xuống, Tiêu Vân Tỉnh nhón chân, dùng bàn tay bé nhỏ vỗ nhè nhẹ lên đầu Kiều Dụ, miệng còn nhắc: “Nhị thúc đừng quá đau buồn, Nhị thúc ngoan…”

Kiều Dụ lập tức đỏ mắt, bế Tiêu Vân Tỉnh, một chữ cũng không nói được.

Tiêu Vân Tỉnh chỉ chỉ về phía bên kia: “Tỷ tỷ xinh đẹp nói, con làm như vậy, Nhị thúc sẽ không đau buồn nữa, nhưng Nhị thúc vì sao lại khóc?”

Kiều Dụ ngó quá, thấy Kỷ Tư Tuyền đang đứng cùng một đám người của sở kiến trúc, cười cười với anh.

Trong mắt cô đã không còn oán hận, không còn rối rắm, tựa hồ tất cả đều đã qua, tươi cười tỏa nắng như lúc trước.

Lê tang bắt đầu không bao lâu, Kiều Nhạc Hi thực sự không nhịn được, liền ôm Kiều Dụ khóc ngất. Anh cũng bị cuốn vào, đau lòng, hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ lên, lại cố nén vào, vỗ vỗ tay Kiều Nhạc Hi, “Được rồi, được rồi, vừa sinh con xong, khóc không tốt cho cơ thể.”

Vừa nói vừa gọi Giang Thánh Trác lại: “Cậu tới an ủi con bé, tôi đi xem baba.”

Trong phòng nghỉ, Kiều Bách Viễn vẫn ngồi im không nhúc nhích. Kiều Dụ trong lòng bỗng nhói lên một tia sợ hãi, cẩn thận chạm vào ông, nhẹ giọng mở miệng: “Ba, ngài không sao chứ?”

Kiều Bách Viễn rất nhanh hoàn hồn, xoa xoa huyệt thái dương, “Không việc gì, con ngồi đi.”

Kiều Dụ biết rằng nói lời này có biết bao nhiêu vô dụng nhưng vẫn mở miệng: “Ba, ngài đừng quá đau buồn.”

Kiều Bách Viễn thở dài. “Ân, kỳ thật để trở thành cha con, thì cần có duyên phận, việc gì rồi cùng có lúc kết thúc, sớm hay muộn thôi. Nhưng chính ta lại không nghĩ ngày đó đến sớm vậy, cũng không nghĩ tới nó sẽ đi trước. Cùng lắm chỉ nghĩ là nó còn sống một ngày, là còn phải chịu đau đớn một ngày, đi sớm một chút cũng coi như được giải thoát. Ta làm cha, mà không thể làm gì cho nó.”

Kiều Dụ bỗng nhiên cảm thấy không thở được, trấn an Kiều Bách Viễn thêm một chút rồi ra khỏi phòng nghỉ, đứng bên cửa sổ hút thở thì gặp Ôn Thiếu Khanh và Tiêu Tử Uyên.

Tiêu Tử Uyên đưa điếu thuốc cho anh, Kiều Dụ không nhận, ngược lại còn nói: “Không hút, anh tôi nói hút thuốc không tốt cho cơ thể, về sau cũng đừng hút nữa.”

Tiêu Tử Uyên lần đầu nhìn thấy Kiều Dụ miễn cưỡng cười như vậy, anh vẫn luôn cười ôn hòa, chân thành ấm áp, nhìn anh như hiện tại thì không biết phải nói gì mới tốt.

Ôn Thiếu Khanh vỗ vỗ vai anh, cũng không nói gì.

Kiều Dụ rất nhanh nở nụ cười, “Được rồi, bên kia không có ai, tôi qua đó xem một chút.”

Kỷ Tư Tuyền vẫn đứng từ xa nhìn, nhìn anh đứng cả một ngày hoàn lễ, nhìn anh miễn cưỡng cười, nói chuyện với khách, nhìn anh đã muốn suy sụp mà còn cố gắng an ủi cha và em gái, làm trụ cột của Kiều gia, bóng lưng cao ngất bị rất nhiều thứ chèn ép, không chỉ là trách nhiệm.

Người đàn ông này cứ ôn nhu, cứ trầm tĩnh như vậy, làm cô thầm vui mừng, nhưng mặt khác, sự ẩn nhẫn của anh cũng khiến cô đau lòng.

Sau khi lễ tang chấm dứt, Kiều Dụ an bài cho người đưa Kiều Bách Viễn về nhà nghỉ ngơi, lại dặn Giang Thánh Trác chăm sóc tốt cho Kiều Nhạc Hi, rồi đứng nhìn di ảnh của Kiều Diệp thật lâu, nhìn khuôn mặt tươi cười trong bức ảnh đen trắng trước mặt, nhớ lại chuyện trước kia dường như chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua.

Một ngày mùa hè gió nhẹ, 2 anh em bị nhốt trong phòng luyện thư pháp ở nhà ông ngoại.

“Anh, em không muốn viết. Em muốn ra ngoài chơi.”

Kiều Diệp thận trọng nhìn thoáng qua vể phía cửa, viết hết 1 xấp giấy, mới rút ra mấy tớ đưa qua: “Nhét vào bên trong, sẽ không dễ bị phát hiện. Anh viết xong 20 tờ rồi sẽ giúp em viết.”

Sau đó bọn họ chậm rãi lớn lên…

“Anh, cái này rốt cục là làm thế nao? Dạy em một chút được không?”

“Anh, em muốn học kiến trúc. Anh nghĩ ba có chịu không?”

“Anh, em thích một cô gái. Anh có thời gian thì đi gặp cô ấy một chút?”

Chuyện cũ như ập trở lại trước mắt, Kiều Dụ nhìn khuôn mặt tươi cười trong khung ảnh, cố sức cười một chút, run run mở miệng: “Anh, lên đường mạnh khỏe, em sẽ chăm sóc thật tốt cho cha và em gái…”

Kỷ Tư Tuyền đứng bên ngoài không bước vào, chỉ tựa ở một bên vách tường, nhìn vào khoảng không, mây đen âm u kéo đến, rất nhanh trên mặt cảm thấy được những giọt nước lãnh lẽo, cô chậm rãi vươn tay ra không trung, trời muốn mưa sao.

“Sao không vào?”

Phía sau bỗng phát ra tiếng nói, Kỷ Tư Tuyền quay đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt phong trần mệt mỏi của Lâm Thần.

Cô nhìn bóng hình của Kiều Dụ, mím môi: “Anh ấy không cần người ở cùng, anh ấy đơn giản chỉ muốn ở một mình với anh trai như thế này.”

Lâm Thần đại khái nghe được tin tức liền từ nước ngoài trở về gấp, vẻ mặt ủ rũ, “Kỷ sư muội, em đôi khi làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng, căn bản là khinh thường, không cần người khác biết trong lòng mình nghĩ gì, ngay cả làm lấy lệ cũng lười, không câu nệ tiểu tiết. Nhưng lại có thời điểm làm cho người ta cảm thấy em thận trọng, ôn nhu, lòng trong sáng như đóa tường vi.”

Kỷ Tư Tuyền chuyển tầm mắt, nhìn Lâm Thần: “Lâm sư huynh khen em như vậy, có phải để em không vạch trần anh vì trốn ai mà đến muộn không?”

Lâm Thần trong mắt ánh lên một tia xấu hổ vì bị vạch trần, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Kỷ Tư Tuyền đang hất hất cằm, anh ta nhìn theo phương hướng cô chỉ thì thấy Ôn Thiếu Khanh đứng trong màn mưa, có lẽ đã đợi rất lâu.

Kiều Dụ cũng không có hành động nào làm cho người ta lo lắng, sau lễ tang chỉ nghỉ ngơi vài ngày rồi đi làm như bình thường.

Vài ngày sau, Kỷ Tư Tuyền hẹn Kiều Dụ gặp mặt bên hồ.

Lúc Kiều Dụ đến, Kỷ Tư Tuyền đang nghịch nước dưới hồ, nghe được tiếng động liền quay ra nhìn.

Kiều Dụ có chút kỳ quái: “Vì sao lại muốn gặp ở đây?”

Kỷ Tư Tuyền chỉ dãy phòng cách đó không xa: “Anh cảm thấy có thân thuộc không?”

Kiều Dụ cũng cảm thấy kỳ quái, liền gật gật đầu.

Kỷ Tư Tuyền chỉ vào tay anh: “Chìa khóa có mang theo không?”

Kiều Dụ đem chìa khóa do Kiều Diệp để lại đưa cho cô, sau đó nhìn thấy cô đi ra mở cửa, rồi đứng trước cửa gọi anh.

Kiều Dụ bỗng nhiên hiểu được cái gì, chậm rãi đi vào, đi ngang qua hoa viên, bên tai chợt vang lên lời sảng khoái từng nói với Kiều Diệp năm nào.

“Anh, em về sau nhất định sẽ xây dựng một căn nhà, trước cửa phải có một hoa viên thật to, xuân ngắm hoa, thu thưởng trăng, hạ hóng mát, đông đạp tuyết, trong phòng ánh sáng nhất định phải tốt, để bất cứ khi nào cũng có thể nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền ở dưới ánh mặt trời cười với em.”

“Kỷ Tư Tuyền là ai?”

Âm thanh kia chậm rãi vang lên trong trí nhớ. Kiều Dụ như quay trở lại quá khứ, nhẹ giọng trả lời: “Kỷ Tư Tuyền là người mà Kiều Dụ em muốn cả đời bảo vệ.”

Tiếng nói của anh cực thấp, Kỷ Tư Tuyền đứng ở phía trước không nghe ra, chỉ là thấy anh nhắc đến tên mình, “Ân?”

Kiều Dụ cười, lắc lắc đầu.

Qua hoa viên đẩy cửa vào nhà, thiết kế của các phòng bên trong tất cả đều là quen thuộc, đều là ý tưởng của anh, đều xuất phát từ bản vẽ kia, bản vẽ mà anh mới hoàn thành một nửa đã bị bỏ quên.

Kỷ Tư Tuyền đứng trước giá sách cao sát tường, mở miệng giải thích: “Lúc ấy anh trai anh mang bản vẽ đến tìm em, bản vẽ chỉ mới hoàn thành một nửa, anh ấy muốn em hoàn thành nốt. Em chỉ cảm thấy bản vẽ đó rất quen thuộc, lại không biết đó là anh trai anh…”

Kỷ Tư Tuyền mang toàn bộ câu chuyện kể lại cho Kiều Diệp, nói xong liền cảm thấy Kiều Diệp đúng là một người anh tốt, nếu năm đó cô là Kiều Dụ, nhất định cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Trong khoảnh khắc, Kỷ Tư Tuyền bị ý tưởng của chính mình làm hoảng sợ, trong lòng tự nhiên sáng tỏ. Lo lắng trong lòng mấy năm nay bỗng tan biến, chỉ còn lại ấm áp dịu dàng.

Hôm đó sau khi tâm tình Kiều Dụ tốt lên một chút thì Kỷ Tư Tuyền lại phải đi.

Hạng mục đã hoàn thành, người của sở bắt đầu rút dần. Từ Bỉnh Quân và Vi Hãn vài ngày trước đã chuyển sang tiếp nhận hạng mục mới, cô vì Kiều Dụ mà nấn ná ở lại mãi không về, nhưng cũng chỉ kéo dài được đến ngày hôm nay.

Kiều Dụ cũng không mở miệng giữ cô lại. Kỷ Tư Tuyền cũng không nhắc đến trở về.

Bọn họ đều đã không còn trẻ, thời gian thấm thoắt trôi, những năm tháng không chỉ có dịu dàng, mà còn cả bao dung. Anh năm đó không đành lòng để cô vì mình mà từ bỏ ước mơ, mà hiện giờ những lời như thế sao còn có thể nói ra, tuy rằng chỉ cần anh mở miệng giữ cô lại, cô nhất định sẽ không đi nữa. Trải qua việc này, cô cuối cùng cũng hiểu tâm trạng của anh, hiểu đối phương đã hy sinh vì mình mà áy náy, đau lòng.

Kỷ Tư Tuyền sau khi trở về liền phải tiếp nhận một hạng mục rất khó giải quyết, cô mấy đêm không ngủ, lăn lộn nơi công trường. Buổi sáng phải dậy quá sớm, đầu cô đau như búa bổ, dọc đường đi, huyệt thái dương đập mãnh liệt. Làm thủ tục an ninh xong, cô đứng trong sảnh nhìn người qua lại, bỗng nhiên không biết mình đang ở đâu, muốn làm gì. Mở to hai mắt cố gắng tìm kiếm manh mối, trong quá trình tìm kiếm liền từ từ suy nghĩ, cuối cùng mới nhận ra mình đang ở sân bay.

Mấy năm nay cô chạy qua chạy lại khắp nơi trên thế giới, có đôi khi buổi sáng tỉnh lại ở khách sạn, vấn đề đầu tiên tự hỏi luôn là mình đang ở đâu, không hề có chút nào gắn bó.

Trước khi máy bay cất cánh, cô gửi cho Kiều Dụ một tin nhắn, rồi tắt máy.

Kiều Dụ, em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút. Nếu em nói em nhớ anh, anh sẽ đến gặp em được không?

Xuống máy bay, cô tới khách sạn liền ngủ đến khi trời tối mịt, tỉnh lại, cuộn chăn lăn qua lăn lại vài vòng rồi mới chui ra, cầm lấy di động trước mặt, lại nhìn thông báo mới nhất.

Kiều Dụ không nhắn lại.

Chắc là đang họp đi.

Cô thở dài, gãi đâu ngồi dậy, sau đó lại thấy có người ngồi trên ghế salon đối diện giường – là Kiều Dụ.

Cô chớp chớp mắt, ngây ngốc hỏi: “Em đây là còn chưa tỉnh ngủ sao?”

Kiều Dụ cười nhẹ, tiến lại gần vỗ về mặt cô, “Kỷ Tư Tuyền, anh đến đón em về nhà.”

Đã bao lâu rồi không có ai trịnh trọng gọi tên cô như vậy?

Cô sớm đã không còn nhớ nổi.

Cô ở nước ngoài lâu như vậy, đã vô số lần ảo tưởng có ngày Kiều Dụ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, nói với cô, “Kỷ Tư Tuyền, anh đến đón em về nhà.”

Kỷ Tư Tuyền một chút cũng không xúc động, tiếp tục ngây ngốc hỏi: “Anh rốt cục là vào bằng cách nào?”

Kiều Dụ cười không đáp.

Kỷ Tư Tuyền bỗng như hết hơi, thở dài mở hai tay: “Lại đây ôm em.”

Kiều Dụ liền nghe theo, ôm cô vào ngực.

Cô nhào vào lòng Kiều Dụ hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cứng rắn mở miệng: “Nói xin lỗi em.”

Kiều Dụ không hỏi nhiều, dựa theo yêu cầu của cô trịnh trọng nói: “Thật xin lỗi.”

Kỷ Tư Tuyền tiếp tục nói yêu cầu trọng điểm: “Nói anh yêu em.”

Kiều Dụ cảm thấy có chút buồn cười, “Em làm sao vậy?”

Kỷ Tư Tuyền vùi mặt vào trong lòng anh ấp úng nói: “Kiều Dụ, em nhớ anh.”

Kiều Dụ bỗng nhiên thu lại nụ cười, nhẹ nhàng chậm chạp mà kiên định mở miệng: “Kỷ Tư Tuyền, anh yêu em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui