Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất

Kỷ Tư Tuyền tạm thời đi hoàn thành thủ tục nghỉ việc, sau đó rất nhanh trở về. Ngày cô về, mưa rất lớn, rất nhiều chuyến bay bị hoãn lại, Kiều Dụ ngồi trong phòng làm việc của Thẩm Nam Du, không hề nôn nóng, vẫn cười, chờ cô.

Thẩm Nam Du mặc thường phục, bỏ đi bộ đồng phục cơ trưởng, trông trẻ hơn tuổi lại vẫn có vài phần ưu nhã, vẻ mặt trêu chọc, gõ xuống bàn: “Tôi nói này Kiều bộ trưởng, lão nhân gia ngài rốt cuộc tới đón ai, đợi suốt 6 giờ rồi mà vẫn cười? Người này không phải là rất đặc biệt đi?”

Kiều Dụ vẫn cười, cũng không giấu diếm: “Trước đây, chính tại chỗ này, tôi đã tiễn người đó đi.”

Thẩm Nam Du sửng sốt, tiện đà cười rộ lên, “Chẳng trách…”

Vài giờ sau, chuyến bay Kiều Dụ mong ngóng đã hạ cánh, người anh chờ đợi rốt cuộc đã trở về.

Đêm mưa, sương mù tràn ngập cửa kính xe, mơ hồ lộ ra đủ mọi sắc đèn bên ngoài cửa sổ, tay anh vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, nghiêng mặt thật sự nghe cô nói chuyện, đôi mắt thâm thúy mỉm cười, bỗng nhiên cúi đầu hôn cô, gắn bó dây dưa, triền miên lưu luyến, toàn bộ ánh sáng trong xe dường như cũng trở nên dịu dàng, làm ấm áp cơn mưa đêm.

Kỷ Tư Tuyền ở nhà được vài ngày lại bị cha mẹ vứt bỏ. Cô liền dẫn theo Đại Miêu đến biệt thự, mỗi ngày ngắm nhín thanh sơn lục thủy, tâm tình tốt liền vẽ mấy bức họa. Mỗi buổi chiều đi làm về, hình ảnh Kiều Dụ thấy thường là một người một mèo chạy tới bên anh.

Kỷ Tư Tuyền nghỉ ngơi một thời gian rồi bắt đầu tìm việc mới, chọn qua chọn lại, cuối cùng vẫn là chọn viện kiến trúc.

Chẳng qua 10 lần phỏng vấn, 11 lần cô đẩy cửa vào văn phòng Kiều Dụ, mặt không đổi sắc, ngồi lên ghế salon.

Kiều Dụ trước để Doãn Hòa Sướng ra ngoài, rồi rót ly trà đưa qua cho cô, “Phỏng vấn thế nào?”

Kỷ Tư Tuyền uống miếng nước, cụt hứng nói: “Không được tốt lắm.”

Kiều Dụ cảm thấy với tố chất chuyên nghiệp và bề dày kinh nghiệm của Kỷ Tư Tuyền thì tìm việc sẽ không có khó khăn, nhưng là anh không dự đoán được…

“Sao lại không được tốt lắm?”

Kỷ Tư Tuyền liếc anh một cái, cắn cắn môi, “Người phỏng vấn chính khi còn ở nước ngoài đã từng cùng em nhiều lần chém giết trong các buổi đấu thầu, nhiều lần bại dưới tay em, sau chiến không nổi mới phải về nước. Còn 2 người phỏng vấn khác, một người kinh nghiệm làm việc còn không phong phú bằng em, người còn lại sau khi nhìn lý lịch sơ lược của em liền từ đầu tận cuối đến liếc cũng không dám liếc, em cảm thấy bọn họ bị áp lực rất lớn, khả năng sẽ không muốn em.”

Kiều Dụ vỗ vỗ trán, nhịn cười đến uất ức: “Vậy cho nên?”

Kỷ Tư Tuyền lập tức giơ chân: “Cho nên em thật tức giận, uổng phí em chuẩn bị trong thời gian dài như vậy, em quyết định dẫn một đám từ nước ngoài về lập công ty, cướp sạch nguồn sống của bọn họ.”

Kiều Dụ luôn giúp Trụ vương làm điều bạo ngược, mỉm cười: “Em vui là được rồi.”

Kỷ Tư Tuyền thở dài: “Em trước tiên phải đăng ký giấy phép hành nghề kiến trúc sư trong nước đã.”

Kiều Dụ tán thành cả 2 tay.

Kỷ Tư Tuyền mỗi ngày ở nhà đọc sách, nhìn trời đất u ám, tính tình đại biến, mỗi ngày Kiều Dụ tay cầm văn kiện về đến nhà, vừa vào cửa liền thấy cô ngồi bên cửa sổ sát đất, bày một đống sách vở trước mặt Đại Miêu, để nó cho cô một ánh mắt:

“Đại thúc, ngài nói xem, cuộc thi tới đây tôi có qua được hay không?”

Đại Miêu đại khái không quá thoải mái, uể oải nhìn cô.

“Ngài kêu1 tiếng nghĩa là qua, kêu 2 tiếng nghĩa là không qua. Ngài trả lời đi.”

Đại Miêu lập tức kêu meo meo 2 tiếng. ()

Kỷ Tư Tuyền lập tức trở mặt, dứ dứ bàn tay trước mặt mèo: “Ngươi cố ý phải không? Cho ngươi cơ hội cuối, trả lời lại đi.”

Lần này Đại Miêu kêu 3 tiếng.

Kỷ Tư Tuyền giật nhẹ râu nó, “Không tính, làm lại.”

Đại Miêu đại khái đã chịu đủ cô, nâng chân định cào cô, Kỷ Tư Tuyền nhanh tay nhanh mắt liền né tránh, làm nó bỏ chạy.

Kỷ Tư Tuyền đi theo đường nó bỏ trốn, sau lại thấy Kiều Dụ, anh đang ngồi xổm xuống xoa đầu Đại Miêu, sau đó ung dung đi tới ngồi cạnh cô.

Dường như không có việc gì qua được tẩm mắt của Kỷ Tư Tuyền, cô mặt không đổi sắc, nói hươu nói vượn: “Em tìm nó chơi một chút.”

Kiều Dụ vừa sửa lại văn kiện vừa mở miệng: “Anh xem em hoàn toàn không bị áp lực với cuộc thi, cả ngày ở nhà trêu đùa Đại Miêu, không bằng làm chút chuyện chính sự đi?”

“Chuyện chính sự gì?”

“Em theo anh về gặp mặt trưởng bối đi. Gặp ông ngoại anh, còn có cha anh.”

Lúc Kiều Dụ đưa ra đề nghị mang cô về nhà, Kỷ Tư Tuyền từ đầu đến cuối đều giữ vẻ mặt bình tĩnh, thong dong, còn có một tia kiêu ngạo.

Chờ Kiều Dụ ra cửa, cô lập tức thay đổi thần sắc, luống cuống tay chân, những bí quyết tìm được trên mạng về gặp gỡ cha mẹ chồng đều cảm thấy chỉ là lý luận suông, không có tính thực tiễn, lại ôm mớ thông tin xem lại một lần, sau đó nhất quyết gọi điện thoại cho Tùy Ức.

Điện thoại vừa thông, cô lập tức hỏi: “A Ức, lần đầu tiên cậu gặp người nhà của Tiêu Tử Uyên thì chuẩn bị lễ vật như thế nào? Có lễ nghĩa nào cần phải chú ý không? Mình phải ăn mặc hoạt bát một chút hay vẫn là ổn trọng thì hơn? Bình thường hay bị hỏi vấn đề gì? Còn có.. Còn có…”

Tùy Ức tựa hồ vừa mới tan tầm về nhà, nghe tiếng đóng cửa, cô nở nụ cười: “Cậu đây là muốn đến gặp trưởng bối nhà họ Kiều sao? Không cần khẩn trương…”

“Ai khẩn trương! Người phải khẩn trương chính là bọn họ!” Yêu nữ mạnh miệng phản bác, nói được một nửa bỗng nghe được cái gì , thập phần cảnh giác: “Cậu đang ở đâu?”

“Vừa mới vào cửa nhà a.”

“Lúc nãy vừa nói chuyện với ai?”

Tùy Ức nhìn người ngồi trên ghế salon rồi trả lời: “Là người đàn ông của mình.”

“Vậy chồng cậu đang nói chuyện cùng ai?”

“Người đàn ông của cậu.”

“Vậy những lời cậu nói vừa rồi anh ấy có nghe được không?”

“Nếu thính giác anh ấy bình thường thì hẳn là nghe được.”

Kỷ Tư Tuyền lập tức thập phần sạch sẽ, dứt khoát dập điện thoại.

Nửa giờ sau, Kiều Dụ ngồi trên ghế salon nhà mình, nhàn nhã bình tĩnh nhìn Kỷ Tư Tuyền không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên cười thâm ý.

Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt không được tự nhiên, rối rắm nửa ngày mới giơ tay đầu hàng, “Được rồi, được rồi, em thừa nhận là mình khẩn trương. Anh trước tiên nói qua một chút người nhà anh thích gì, em chuẩn bị trước một chút.”

Kiều Dụ nghĩ nghĩ, “Anh cảm thấy có một thứ em cần phải học một chút, học xong liền không có vấn đề gì.”

Vài ngày sau, Kiều Dụ đi họp về liền thế Doãn Hòa Sướng đứng ở cửa, vẻ mặt nơm nớp lo sợ.

Kiều Dụ kỳ quái: “Làm sao vậy? Hôm nay chẳng phải có lớp học pha trà sao, để cậu ở lại tiếp lão sư, cậu đứng ở đây làm gì?”

Doãn Hòa Sướng vẻ mặt rối rắm.

Kiều Dụ đẩy cửa bước vào hỏi: “Kỷ Tư Tuyền đâu?”

Doãn Hòa Sướng nhỏ giọng trả lời: “Đang phát giận. Pha được một chút trà xong thì mang chén vứt đi hết.”

Kiều Dụ nhịn cười không được, thương hại vỗ vai Doãn Hòa Sướng, “Ân, để tôi đến thư phòng xem sao.”

Gõ cửa đi vào, thấy mặt lão sư đen như đáy nồi, anh vội cười nói: “Ngại quá, hôm nay học đến đây thôi, để tôi cho người lái xe đưa ngài về.”

Kiều Dụ tiễn lão sư ra cửa, lại chỉ đạo Doãn Hòa Sướng ngày mai mua một bộ trà mới đến., rồi mới yên tâm quay lại thư phòng xem cái người đang hờn dỗi kia.

Kiều Dụ ngồi xuống hỏi: “Làm sao vậy?”

Kỷ Tư Tuyền nhìn Kiều Dụ vẻ mặt ủy khuất: “Em cả ngày pha trà, lão sư lại chỉ biết mắng em, anh xem, tay của em đều đỏ cả rồi.”

Tay cô vốn dài nhỏ, trắng trẻo, nên vết đỏ trông càng rõ nét.

Kiều Dụ chỉ cầm thay cô nhìn, không nói chuyện.

Kỷ Tư Tuyền nhìn thái độ lạnh nhạt của anh thì bắt đầu nổi đóa: “Em chính là không học được cái này. Em chỉ là người thường, không tài, không đức, không như Bạc tiểu thư tài sắc vẹn toàn. Anh đi tìm cô ấy đi!”

Kiều Dụ vẫn không nói gì, ra bàn cầm lấy hộp thuốc mỡ, cầm tay cô, nhẹ nhàng bôi lên vết đỏ, chờ cô nguôi cơn tức giận thì mới mở miệng: “Hai vị lão gia nhà anh đặc biệt không có sở thích gì khác, một người thích thưởng trà, một người thích chơi cờ. Chơi cờ không thể học trong chốc lát. Ông ngoại anh đặc biệt thích các cô gái biết pha trà, nếu ông gật đầu thì cha anh cũng không thể nói gì. Em có thể vì anh mà chịu ủy khuất một chút không?”

Kỷ Tư Tuyền nhìn anh, “Vậy nếu ông ngoại anh không xem trọng em, liệu có phải anh sẽ không cần em nữa?”

Kiều Dụ thở dài, kéo tay cô, nhìn thẳng vào mắt, “Mặc kệ hai vị lão gia có đồng ý hay không, người anh đã chọn, chính là em rồi. Chẳng qua tất cả gia đình đều vui mừng thì không phải tốt hơn sao? Nếu em không thích bị người khác dạy, vậy về sau mỗi ngày anh sẽ về sớm một chút dạy em?”

Mấy câu nói của Kiều Dụ đã thành công làm lui cơn tức giận của Kỷ Tư Tuyền, cô rõ ràng rất vui, khóe miệng nhịn không được liền cong lên trên, nhưng sau lại cố gắng đè nén, cố ý phụng phịu, nửa ngày mới nhả ra: “Không cần, anh bận như vậy, tự em học là được rồi.”

Kiều Dụ rất lo lắng, “Thật sự có thể tự học tốt?”

Kỷ Tư Tuyền cam đoan, “Được! Sẽ học tốt! Sẽ không vứt chén đi nữa!”

Kiều Dụ nhìn cái bàn nhỏ hạ giọng nói thầm: “Cũng không lật bàn nữa.”

Kỷ Tư Tuyền ngượng ngùng cười cười: Tiểu nữ hàm hồ, cầu xin Vương gia tha thứ.

Kiều Dụ thấy cô cao hứng mới làm bộ cứng mặt nói: “Còn có a, người anh muốn cưới là em, nếu lần sau còn nói anh đi tìm người khác, anh thật sự sẽ tưởng thật!”

Kỷ Tư Tuyền bị nghẹn cả ngày, lời vừa nói ra liền hối hận, liếc mắt nhìn anh một cái, “Biết rồi.”

Kỷ Tư Tuyền nghiêm túc học được vài ngày, cũng coi như được chút thành tựu, khi Kiều Dụ nghiệm thu thành quả, nhìn cô nửa ngày. Đối với người mới học mà nói, thì Kỷ Tư Tuyền đã làm được tốt lắm rồi. Nhưng nhìn dưới góc độ của Nhạc Chuẩn thì cũng chỉ xem như thường thường bậc trung mà thôi.

Kỷ Tư Tuyền thấy Kiều Dụ không nói chuyện cả nửa ngày, lòng có chút không yên, liền thử thăm dò, “Không được sao?”

Kiều Dụ nhìn cô khẩn trương, cười cười, vuốt vuốt tóc cô để cô bình tĩnh lại: “Anh trước đây được mẹ dậy cho một phươn pháp pha trà mới, để anh dậy lại em.”

Kỷ Tư Tuyền nhìn anh, “Anh… hình như là lần đầu tiên nhắc đến mẹ với em.”

Kiều Dụ trên mặt trước sau vẫn thoải mái, bình tĩnh, chậm rãi mở miệng: “Mẹ mất sớm, kỳ thật anh cũng không còn nhớ rõ ràng, chỉ nhớ rõ ông ngoại thích nhất mẹ anh pha trà bích loa xuân. Đến lúc đó em pha trà theo cách anh chỉ, nhất định có thể qua cửa. Bích loa xuân có rất nhiều bột trắng, lúc pha rất dễ làm ly trà bị vẩn đục, hơn nữa có nhiều mảnh vụn, ảnh hưởng đến vẻ đẹp của ly trà. Trước tiên cho nước ấm vào bình trà, thêm lá trà, sau đó lắc nhẹ bình, để lá trà trong bình sau khi xoay mạnh vài vòng thì tĩnh lại, chờ lá trà lắng xuống, lúc này trà trong bình sẽ bị đục ngầu, vụn trắng đã ra nước, lúc này mới chầm chậm đổ thêm bột trà. Lại rót thêm nước ấm vào bình, rồi lặp lại các động tác kia, chờ đến khi trong bình chỉ còn lá trà xanh biếc, lại thêm nước nóng già vào, rồi rót ra ba chén, trong bình lá trà đã nở hết, màu sắc trà sáng ngời, hương vị trong veo thuần khiết.”

Kiều Dụ rót một chén đưa cho Kỷ Tư Tuyền, “Nếm thử đi.”

Kỷ Tư Tuyền nhận lấy uống một ngụm, Kiều Dụ lại tiếp tục mở miệng: “Ba lần cho nước, mỗi lần cho thì nước đều phải nóng hơn, lá trà dần lắng xuống dưới, vị trà vẫn vương vấn trong bình, không hề hỗn loạn.”

Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên quay đầu nhìn anh, Kiều Dụ bị cô nhìn chằm chằm, “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Kỷ Tư Tuyền nhăn mặt nhíu mày, vẻ mặt không sao cả, nhún nhún vai, “Chính là đột nhiên cảm thấy… Gả cho anh thật phiền phức, thôi quên đi, không lấy chồng nữa.”

Kiều Dụ lập tức quăng ly trà lại ôm cô: “Không phiền toái, không phiền toái, nhẫn em đã đeo rồi, không được đổi ý.”

“A, em đây tháo ra là được rồi.”

Kỷ Tư Tuyền nói xong liền làm bộ tháo nhẫn, Kiều Dụ gắt gao nắm lấy tay cô thỏa hiệp, “Quên đi, không học nữa, không cần học nữa, kỳ thật như em đã là rất tốt rồi, bọn họ nhất định sẽ thích em.”

Kỷ Tư Tuyền ngạo nghễ liếc anh một cái, vẻ mặt không tin, “Thật sao?”

Kiều Dụ rất rối rắm, “Nói thật, anh từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên đưa bạn gái về nhà, bọn họ yêu cầu những gì, anh quá thực không biết rõ, chỉ cảm thấy bọn ọ không thể không thích em. Nếu bọn họ không thích, anh cũng sẽ có biện pháp.”

Kiều Dụ nói xong liền nhắm mắt trầm tư, giống như thật sự tự hỏi, nếu Nhạc Chuẩn cùng Kiều Bách Viễn không hài lòng đối với cô thì làm thế nào bây giờ.

Kỷ Tư Tuyền ho nhẹ một tiếng: “Đừng nghiêm túc như vậy, không sao đâu. Những gì anh dậy em đã nhớ kỹ, ngày mai sẽ luyện tập tốt.”

Kiều Dụ thần sắc bình tĩnh gật gật đầu, “Anh biết.”

Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt hoài nghi, “Anh biết? Anh biết mà còn nói em không cần học?”

Kiều Dụ chậm rãi nói kế hoạch cho cô: “Anh không phải là phối hợp với em sao? Em nói em sẽ không lấy chồng, nếu anh vẫn buộc em phải học để lấy lòng những người đó, chẳng phải em sẽ nhân cơ hội mà làm to chuyện, sau đó cũng không cần phải đi gặp bọn họ nữa.”

Kỷ Tư Tuyền bị vạch trần, thẹn quá hóa giận: “Kiều Dụ, em thật sự chán ghét anh.”

Kiều Dụ ôm cô cười, hôn hôn lên trán cô, “Được rồi, bọn họ đều là người tốt, em cũng rất tốt, bọn họ nhất định sẽ thích em, không phải sợ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui