Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em


**********

Mễ Loan lại đeo lên đôi hoa tại tượng trưng cho việc làm người dắt gái.

Gà vịt trong giới đều rất mê tín, chú ý nhiều thứ, tú bà là nam thì đeo mặt dây chuyền hình giày cao gót, tú bà là nữ thì đeo hoa tai hình quả chuối, ngụ ý nói cho khách nam và khách nữ rằng chỉ tiếp khách hàng quen.

Cô ta và tài xế của ông lớn đã từng quen biết một đoạn thời gian, đồ cũ nhặt lại, rõ ràng là có gì đó không ổn.

Tôi đi theo cô ta vào phòng thuê, hỏi thẳng vào vấn đề người đàn ông kia đâu.

Mễ Loan hờ hững, chùm tia sáng tối tăm bao phủ cô ta, cô ta ở trong phòng tự rót tự uống, dáng vẻ giả vờ nhẹ nhàng hờ hững: “Chia tay rồi.”

Tôi cau mày lại: "Không phải sắp kết hôn rồi sao."

Cô ta thưởng thức hương vị của rượu, nửa say nửa thật, nói rằng đẳng, cô ta chưa bao giờ biết rượu nho đặc biệt lại đẳng như vậy.

Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ta, giữ lại chiếc lỵ, ngăn không cho cô ta tiếp tục uống say nữa: “Không thể uống nữa đâu.”

Ở trong cái nghề thối nát này lâu rồi, hoàn lương đâu phải việc dễ như trở bàn tay, thế giới có nhiều người không chịu nổi cô đơn như vậy, đàn ông đa dạng, phụ nữ sao có thể chịu đựng tịch mịch.

“Anh ta tìm tôi đòi sáu tỷ đồng để về quê xây nhà, sang nhượng cửa hàng, sau mười năm cố gắng làm ăn thì tôi có một khoản tiết kiệm, nhưng anh ta vừa mở miệng đã đòi sáu tỷ.
Giọng điệu của Mễ Loan tràn đầy khinh thường trào phúng: "Không phải nói cho là có thể cho ngay, tiền là mạng của gái điểm, ai dám tuỳ tiện bày ra tất cả của mình chứ?”

Tôi hiểu rõ, chưa từ bỏ ý định hỏi câu tiếp theo.

Cô ta cười nhạo: “Đã hết rồi, mặt mũi của đàn ông không chịu nổi.”

Ở nơi khác hơn nửa tháng, tôi không ngờ lại xảy ra biến cố lớn như vậy, tôi vẫn còn nhớ khi Mễ Loan chuẩn bị kết hôn cùng người đàn ông của cô ta thì vui sướng và kiên trì, cuộc sống bình an vững chắc bày ra ở trước mắt dễ như trở bàn tay, thế nhưng vì tiền mà không còn.

Thế giới rộng lớn, thói đời luôn thay đổi là lẽ thường tình.

Cô gái muốn hoàn lương bị lừa giống như nước sông Đan Thủy vậy, từng đợt sóng vỗ, người trước ngã xuống, người sau tiến lên rơi vào bẫy rập của đàn ông, cái bẫy kia thật sự rất đẹp, nó như sự cứu rỗi, là ánh sáng, là sự trong sạch, là sự giải thoát, là tình yêu muốn nhưng không có được.

Tôi không có lời nào để nói, tôi gần bên những nhân vật cao cấp hơn so với các cô ấy, cũng có nghĩa là ngày tôi suy sụp sẽ càng chật vật, càng thê thảm hơn các cô ấy.

Tôi cầm ly rượu lên, Mễ Loan đang định chạm vào bỗng nghĩ đến điều gì rồi dừng lại: “Mấy năm cô làm kỹ nữ, làm việc táng tận lương tâm, lạc đường biết quay lại thì đã không còn kịp rồi.
Quan tâm đến lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa, ai giàu có nhiều tiền, ai có thể đối xử tử tế với cô, cô hãy với người đó, như thế không phải cơm ngon rượu say à, cô trông cậy vào kiểm sát trưởng Thẩm sẽ cưới hỏi cô đàng hoàng đón vào cửa sao?”

Tôi vô cùng mơ màng hỏi cô ta rằng với ai.

Cô ta nhìn chằm chằm tôi bằng cái nhìn đầy ý nghĩa sâu xa, tay trái cầm lấy nhẫn đeo ngón cái, làm mặt quỷ: "Tưởng rằng tôi không biết hay sao? Ở Đông Bắc ai mà không biết Trương Thành Nam đeo cái nhẫn ngọc này không rời tay? Thấy đồ vật này, mã tấu của cướp đã giơ qua đầu rồi muốn chém xuống cũng phải suy nghĩ kĩ.
Anh ta cho cô thứ này cũng tương đương đưa cả tính mạng và lá bài tẩy cho cô.
Đừng cảm thấy cô có thai thì có thể yên tâm rồi, vua một cõi không phải đồ trang trí, ông ta tàn nhẫn độc ác đến mức có thể giết chết con riêng của mình, huống chi đứa cháu chẳng tính là gì cả này.
Có những vị trí mà loại đàn bà như chúng ta có dùng mưu kế cả đời cũng không đạt được.”

Cô ta vỗ bụng nhỏ của tôi, vẻ mặt tiếc hận: “Nó là họa, không phải phúc.”

Thật ra không cần cô ta nhắc nhở, đêm ở sòng bạc Trường Xuân đó đúng là tôi có kỳ vọng cao với đứa bé, chỉ cần có trái ớt (là con trai), tôi có thể vặn ngã Văn Nhật Hạ hai phần ba, số người nhà họ Thẩm thưa thớt, Thẩm Quốc Minh đúng là cáo già thật, nhưng cũng không muốn đoạn tử tuyệt tôn.

Nhưng hôm nay, tôi đã không còn suy nghĩ này nữa.

Đứa bé này tám chín phần mười là của Trương Thành Nam, trong lòng Tổ Tông biết rõ ràng, anh đã sớm hiểu rõ hết thảy, bởi vì anh chưa bao giờ cho tôi cơ hội mang thai, vô số t*ng trùng đồng thời gieo rắc, có lẽ anh đã động tay động chân.

Tôi không dám uống rượu, chỉ nhấp một ngụm nhỏ, nói ra suy nghĩ cặn kẽ nhiều ngày qua: “Sắp xếp cho tôi một bác sĩ kín miệng, đã ba tháng rồi.”

Tôi cân đo đong đếm, cần phải ra tay trước chiếm thế chủ động, rốt cuộc việc đoán xem đứa bé là của ai quá tùy tiện, tôi phải tận mắt chứng kiến mới yên tâm, rồi tùy việc mà làm được.

Chỗ tốt nhất của Mễ Loan là không hỏi nhiều, đương nhiên cô ta thông minh, cô gái ở cùng với cô ta, ngay cả khi cô gái đó rời đi thì cô ta vẫn có thể đoán được cô gái đó nhấc mông lên thì sẽ đi ị ra phân màu gì.
Cô ta hỏi tôi có sợ đau không.

Tôi nói sợ, nhưng không chịu được đau đớn khi châm cứu nên phải chịu đựng đau đớn của dao kéo.

Cô ta cân nhắc: “Gần đây Long Giang không yên ổn, mấy tên cầm đầu đám cướp tụ tập, hắc đạo và bạch đạo đều như chim sợ cành cong, chuyện bố đứa trẻ là ai phải cố gắng làm cho thần không biết quỷ không hay âm thầm bí mật, chậm nhất là một tuần, tôi sẽ làm thật tốt cho cô.”

Tôi giải thích với Mễ Loan vài câu, mấy cô gái vừa rời khỏi chỗ cảnh sát đến tìm cô ấy có việc, tới cửa thì gọi chị Mễ, vẻ mặt rất lo lắng, tôi không làm tổn thời gian nữa, dặn cô ta bảo trọng, đứng dậy vòng qua cái bàn chưa được ba bước, Mễ Loan bỗng nhiên lên tiếng phía sau tôi: “Trả lại cô ân huệ đã cứu hồng bài của tôi, tặng cô một tin tức, tôi cũng mới vừa nghe được, số bảy Phục Hưng, cô rõ chưa?”

Bước chân của tôi đột nhiên cứng lại, cô ta không đợi phản ứng của tôi mà nói tiếp: “Số bảy Phục Hưng Vân Nam, tháng sau sẽ đến bờ sông Thanh Hương, cụ thể là sẽ vào cảng của thành phố, điều xui xẻo trước mắt là nhà tiếp nối là Trương Thành Nam."

Số bảy Phục Hưng thuộc tỉnh Hà Bắc, hai mươi năm trước ở khu vực phía bắc đất nước, Hắc lão đại Cường Đô tiêu mấy trăm triệu nhập khẩu tàu hàng do Đức chế tạo, khoang chứa hàng của tàu to gấp không phẩy năm lần các tàu khác mà bên ngoài lại không to, có thể giấu tại mắt mọi người.
Càng quan trọng hơn, con tàu chứa hàng là kho buôn bán virgin lớn nhất trong nước sau khi đất nước Hoa Trung mới thành lập, đứng đầu danh sách lệnh truy nã buôn lậu virgin, trên thị trường virgin như thần long thấy đầu không thấy đuôi, qua lại số bảy Phục Hưng, nhất định là liên quan đến một vụ buôn bán virgin lớn.

Cho dù là cập bến vào tỉnh nào thì toàn bộ Đông Bắc sẽ nổi lên sóng gió nghiêng trời lệch đất, có thể sẽ kinh động đến quan chức ở kinh thành.

Lòng bàn tay tôi lập tức chảy ra một tầng mồ hôi: “Tin tức là thật sao, xác định tiếp nối chính là Trương Thành Nam sao?”

Về các tú bà, Mễ Loan đứng đầu trong nguồn cung cấp các gà đều mua từ cô ta, nhưng cô ta bị nhân vật lớn từ bỏ, đầu lưỡi dài bốn phương tám hướng không linh hoạt rồi lại không thể tránh được lỡ như điều nói ra đụng phải nơi bom đạn khói thì sẽ biến khéo thành vụng.

Cô ta cười bắt chéo chân lên, châm điếu thuốc: “Lạc đà gầy còn to hơn ngựa, cô cho rằng tôi không có gì trong giới sao? Bảo đảm thật.”

Ba chữ cuối cùng giống như đánh đòn cảnh cáo, làm tôi đang chết lặng tỉnh táo lại.

Đồ khốn Trương Thành Nam này, đúng là điên đến mức muốn nắm cả ông trời.

Từ Vân Nam đến Đông Bắc, cực nam cực bắc, vượt qua nhiều tỉnh thành, tránh né hàng trăm ngàn nhân viên điều tra và những cuộc truy nã, chỉ cần hơi vô ý, toàn quân của anh ta sẽ bị diệt, cờ xí sẽ sụp đổ, không chừng còn ném cả đầu vào.

Nhưng mà tôi hiểu, đến vị trí này của anh ta thì không thể buông tay, đi ngược dòng nước không tiền thì lui, một khi lui sẽ có rất nhiều mã tấu chờ băm anh ta thành thịt nát.

“Khối lượng của số bảy Phục Hưng."

Mễ Loan đẻ thấp giọng nói rằng không rõ lắm, nhưng sẽ không ít hơn hai nghìn năm trăm kg.

Giữa họng tôi giống như có một viên đá cứng sắc nhọn nghẹn lại, không thể lên cũng không thể xuống, tôi nhắm mắt lại rồi suy nghĩ một lúc lâu mới miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác nôn nóng, hai nghìn năm trăm kg, có thể nói số lượng này là vượt trội trong lịch sử buôn bán virgin ở trong nước, Trương Thành Nam chỉ có thể thắng không được thua, nếu không anh ta không thoát khỏi tử hình.

Tôi cúi đầu vuốt ve nhẫn trên ngón cái, hơi nóng và hơi lạnh của nó truyền thẳng từ đầu ngón tay tới phổi.
Trước đây tôi dám ám toán anh ta là bởi vì tôi chắc chắn anh ta không gây ra chuyện lớn, nhiều lắm là mất chút thế lực và sản nghiệp, cũng không thể lay chuyển thế giới của anh ta, mà tôi cũng có thể tỏ lòng trung thành trước mặt tổ tông, đòi cưng chiều, củng cố địa vị của tôi, sao lại không làm.

Chuyện trước mặt liên quan đến sống chết, tôi không ngu, anh ta rất tốt với tôi, dù có xen lẫn lợi dụng, mưu kế, diễn trò, cũng có một chút xíu là chân thật, hay là có độ ẩm, tôi không thể nhẫn tâm lật đổ anh ta, phá hủy anh ta, tôi không chỉ ngậm miệng không đề cập tới bí mật này, mà còn yểm hộ anh ta vào lúc thích hợp.

Tôi kinh ngạc phát hiện không biết từ khi nào bắt đầu anh ta đã âm thầm lặng lẽ rải thiên la địa võng, chiếm được một nửa trái tim tôi.

Cái lưới cuốn lấy càng ngày càng chặt, sức lực để tôi tránh thoát cũng càng ngày càng yếu đi.

Tôi mang tâm sự nặng nề trở về biệt thự, đã hơn mười một giờ đêm, vừa lúc Tổ Tông từ trong phòng tắm đi ra, ánh đèn trong phòng rất u ám, anh mặc chiếc áo ngủ mà tôi mới mua, vừa khép lại cửa sổ vừa lau tóc ướt. 

Sau khi chơi xe chấn, tôi và Tổ Tông chưa từ gặp lại, ngày đó anh trở về cùng xe với Phi Phi, tôi theo ở phía sau, khi anh được thuộc hạ hộ tống không hiểu rõ, thậm chí hiểu lầm rằng tân niềm vui mới lên ngôi, tôi bị mất đi sự cưng chiều.

Nói thật là tôi rất hoảng, tôi không thể kiểm soát hay nhìn thấu người đàn ông này, tôi từng rõ như lòng bàn tay sở thích của anh, vùng cấm của anh, tất cả của anh, nhưng tôi dần dần phát hiện, hình như một mặt mà tôi đã bóc ra đó cũng không phải anh, hoặc là một trong vô số mặt anh cố ý lộ ra.

Anh sẽ giống như lúc trước vậy, yêu cầu tôi và những cô vợ bé khác tranh giành thức ăn, nhưng lại không hoàn toàn thuộc về tôi.

Tôi không khống chế được Trương Thành Nam, cũng như không thể đặt cược vào những niềm vui và nỗi buồn trong một giai đoạn khác của cuộc đời mình, ở thời điểm như thế tôi mất đi sự yêu thương của Tổ Tông sẽ là dậu đổ bìm leo, trời sụp đất nứt.

Rốt cuộc tôi cũng hiểu lời Mễ Loan nói, bản chất của con người tham lam, không chỉ đàn ông vì quyền vì sắc, mà lòng tham của đàn bà còn dài lâu còn nham hiểm hơn.

Đòi hỏi quá nhiều, mà không biết một vừa hai phải, dù là phụ nữ hiền thục đến đâu thì cũng mong mỏi được đàn ông cho ăn uống bất tận.

Ném một cục thịt vật chất thì mơ ước cục thịt tình yêu, ném một ly rượu oanh liệt lại muốn một ly nước năm tháng mạnh khỏe.

Tôi thất thần nhìn Tổ Tông thật







.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui