Thời khắc cát vàng dừng bay hẳn phía cổng thành, một lực đẩy cửa phòng bệnh của tôi, anh ta đứng cách tôi khoảng năm đến sáu mét, còn cố ý họ.
Tôi không ngoảnh đầu lại, cổ tình đẩy toàn bộ cửa sổ ra, cát vàng theo gió đập vào mặt tôi, hạt cát nhỏ sạn khiến tôi đau đến cắt da cắt thịt: "Phi Phi bị giam cầm, đúng không?"
Tôi thông minh cũng trong dự đoán của anh ta, ngay cả mí mắt cũng không nhấc: "Nhất ở một nhà kho bỏ hoang ở phía Đông ngoại thành, anh Hiền dặn dò."
Tôi giơ tay lên, nhìn những chiếc móng tay đã ngả bạc: "Còn sống hay chết."
"Chưa chết được, chưa nhận lời khai."
Tôi cười châm biếm, Phi Phi không cúi đầu nhẫn nhục Phan Tuệ Mẫn.
Cho dù là cô ta, thì đứng trước vực sâu tử vong cũng sẽ bán đứng kẻ điều khiển mình, huống chi kẻ không an phận này vô cùng hận Phi Phi, ngoài mặt thì vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng lại hận không thể một phát đá bay "phòng lớn", Văn Nhật Hạ thật sự đã nhầm rồi.
"Hạo Hiên nói cái gì."
"Anh Hiên mặc kệ, anh ấy không hề có chút tình cảm nào dành cho cô Mạnh, nên tôi mới đến xin ý kiến của cô Trình."
"Giữ đi, hành hạ cô ta thật mạnh vào, các cậu có nhiều đàn ông như vậy, cô ta đằm thắm đầy đặn, không thấy thèm sao?"
Hai Sói cúi đầu không nói gì.
Tôi nhìn anh ta một cái, lông mi ánh lên nét cười: "Ôi, trái tim anh thật sự không rung rinh sao? Không lên được hay là nhìn không vừa mắt?"
Tôi hiếm khi nói đùa như vậy với những người bên cạnh Tổ Tông, Hai Sói nghiêm túc nói: "Một ngày là người của anh Hiên, thì thành ma cũng là người của anh Hiên, dám làm chuyện đắc tội như vậy, tôi không làm, bọn họ cũng không làm."
Dưới trướng đại ca, rất cần nhóm người ngu trung, nhận tội thay, thành vật thể thân, thường thường những người như này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện hai lòng.
Tổ Tông quả thật rất coi trọng Hai Sói, rất nhiều doanh nghiệp lớn trên danh nghĩa của anh được Hai Sói quản lý, nói khó nghe hơn một chút, anh muốn thắt dây bối dầu trơn, để mọi việc dễ như trở bàn tay.
"Kiểu làm người ta sống không bằng chết, anh hiểu hơn tôi nhiều, chỉ cần dùng hết cho cô ta.
Đợi cô ta không chịu nổi nữa thì thông báo cho tôi biết."
Cuối cùng Hai Sói cũng phải nâng mắt lên: "Bà Thẩm không dễ dàng bị đánh bại như vậy!"
"Ai bảo không chứ." Tôi nghiêng đầu vén tóc lên, cười nửa miệng: "Tôi giống như dễ dàng ngã xuống sao?"
Anh ta lại cúi đầu: "Không giống."
"Kinh khủng sao? Giả sử tôi không ngã, cũng sẽ không nằm ở bệnh viện.
Có rất nhiều đàn ông và phụ nữ trên thế này, nhìn thì rất tuyệt vời, nhưng thực tế họ đều có điểm yếu, nắm vào được nhưng không bóp được, trách không được mình thua"
Hai Sói không lên tiếng, anh ta móc điện thoại di động ra, bấm gọi một dãy số, chỉ một câu nói thôi đã khiến bên kia hít thở không thông.
Anh ta cúp máy và đi về phía trước hai bước: "Cô Trình và Trương Thành Nam, trước khi anh Hiền tới họ từng gặp mặt một lần."
Tôi nhìn vào đống gạch đỏ bị bỏ đi trước cổng thành phố, thỉnh thoảng có vài ba con chim bồ câu dừng lại đó, màu nó trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời rực rỡ rạng ngời, khiến cho người ta chói mắt: "Anh muốn hỏi cái gì?" Mời đọc truyện trên Truyện 88
"Phục Hưng số bảy hạ cánh lên đất Đông Bắc trước một tuần, cuối tháng."
Phục Hưng số bảy.
Tôi rung người, cố nén run rẩy trong cổ họng: "Anh nghe được từ đâu."
"Không có tường nào mà gió không lọt qua được, Trương Thành Nam ở ba tỉnh Đông Bắc rất ngang tàng, phía sau lưng anh ta có biết bao nhiều người ngã xuống"
Chuyện không thích hợp, dường như mọi mũi nhọn đều chỉ vào tôi, tôi quả thật có ý đó, dự định âm thầm giúp đỡ Trương Thành Nam.
Vì vậy, tôi không thể bại lộ, không thể là mục tiêu trong số đó, tôi vội vàng phủi sạch quan hệ: "Tôi không hiểu, tôi không phải là người trên con đường này, anh ta vô cùng ít khi xuất hiện tin tình yêu nam nữ, tôi đi trên con đường này thậm chí không thể sờ vào được anh ta."
"Nếu cô Trình có cách tìm hiểu hỏi thăm, ra sức vì anh Hiền, cô đang ngồi một vị trí ổn định thì sao không dệt hoa trên gấm.
Khó tránh khỏi trên con đường bị bà Thẩm trừ tận gốc, ra tay sắc bén thì nên từ bên cô Mạnh có phần chắc chắn hơn."
Miếng mồi ngon thì ai mà chẳng muốn nếm, nếu không có hương vị thì đối phương cũng không ném ra để mời gọi người khác, nhưng cái phần phúc khí giàu sang tận miệng kia tôi còn không nắm chắc.
Đã từng, Tổ Tông muốn cái gì, tôi sẽ không chớp mắt mà đi làm, bây giờ, anh đang đối đầu với Trương Thành Nam, tôi không thể không suy nghĩ kết quả có lợi và hại với tôi.
Gió càng lúc càng mạnh, tôi gần như thấy một vòng xoáy lớn, tôi buông tay ra và đóng cửa sổ lại, cửa sổ thủy tinh trong suốt bị cát bám vào khiến nó trở nên mờ nhạt hỗn loạn, tầm nhìn của tôi mờ mịt.
"Bến tàu có điều gì bất thường không?"
Hai Sói nói không có, tất cả mọi thứ vẫn bình thường.
Cảng Thanh Tân, là bến đỗ duy nhất để Phục Hưng số bảy lên đường về phía Đông Bắc, cảng buôn bán lớn như vậy, toàn bộ thị trường buôn bán "kẹo ngậm" trong nước khiến cả thế giới chú ý, trong đầu suy đoán chưa tới được mười ngày, không nghe được một tiếng gió thổi cỏ lay, tuyệt đối không thể.
Một ngày mà xã hội đen Đông Bắc chưa diệt trừ, sông núi đẹp để vẫn sẽ đầy lỗ hổng, đáng tiếc, người phía sáng không có bản lĩnh diệt cỏ tận gốc, kẻ làm quan chức chưa đủ năng lực, không ai muốn xung phong lên đầu, ai mà chẳng sợ chết chứ? Những kẻ liều mạng dùng dao và kiếm thật, không được hòa giải, người ta đưa tay đốt lửa cháy bừng bừng, rồi lại mở to mắt nhìn nó tắt như thế nào, ngày tháng sau này càng ngày càng tươi tốt.
Lâu dần, hiểu rõ không đấu lại được, người sống tạm bợ thậm chí còn cao hơn cả luật pháp quốc gia.
Trương Thành Nam rất âm hiểm, mánh khỏe cũng xảo quyệt, anh ta không bao giờ gióng trống khua chiêng, dù sao cũng đang làm một việc dở, nhưng một khi anh ta di chuyển thì hầu như không trượt phát nào.
Bây giờ gió êm biển lặng, đẳng sau đó là một con lốc xoáy lớn đang ẩn mình.
Tôi ngay lập tức giả vờ giả vịt bày tỏ lập trường của mình, để tránh sự nghi ngờ của Hai Sói: "Hãy để ý xem, việc kinh doanh buôn bán của Trương Thành Nam không hề nhỏ, tiêu diệt một nhóm là một nhóm, tôi cũng sẽ chú ý"
Hai Sói đầy ẩn ý nhìn chằm chằm vào biểu hiện của tôi, tôi vô cùng bình tĩnh, vô tư không gì sánh được, anh ta kéo khóe miệng: "Nếu như cô Trình đồng ý sử dụng chút thủ đoạn, làm ít công to thì anh Hiện thích cô là điều rất có mắt nhìn"
Anh ta bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt, sau đó lúc anh ta xoay người đi về phía cửa phòng, tôi nhìn theo bóng lưng của anh ta, gọi: "Anh nhận ra tôi từ khi nào?"
Bước chân dừng lại, dáng vẻ Hai Sói thu lại như một ông lão trải qua năm tháng, hơi nhắm mắt: "Nhận ra từ sớm rồi."
Tôi nghiêng người nhìn anh ta: "Lần gặp nguy hiểm kia, cảm ơn anh."
Anh ta nheo mắt nhìn tia sáng chiếu trên mặt đất, và một đám bụi đang bay tứ tung: "Việc nhỏ thôi, cô Trình đừng để trong lòng."
Tôi vào nghề không đứng đắn, lúc vừa mới tới Thanh Tân kia, còn chưa gặp được Mễ Loan.
Tôi chỉ là một cô bé tiếp bia, bưng rượu và khăn tắm cho các khách quý ở bể bơi VIP.
Hai Sói đã cứu tôi một lần, nói thật, sau đó tôi không nhận ra anh ta, lúc đó tôi rất sợ hãi, thiếu chút nữa bị khách ở đó đè ra lấy mất đời cô gái.
Tôi lạnh lẽo co ro người bên bể bơi, ngoại trừ người đàn ông rất gầy, mặc bộ đồ màu nâu, nhét tàn thuốc đang cháy dở vào trong ngực tôi thì những thứ khác tôi hoàn toàn không có ấn tượng.
Hai Sói đối xử đặc biệt với tôi, so sánh với mười mấy tình nhân của Tổ Tông thì anh ta nghe tôi nhất, cũng phòng bị tôi nhất.
Đương nhiên, anh ta không nên có suy nghĩ gì về tình nhân của ông chủ, điểm ấy không thể nghi ngờ, anh ta phạm vào điều kiêng kị rồi.
Tôi cười tủm tìm dựa vào tường, biết rõ còn cố tình hỏi: "Có phải anh vô cùng ghét tôi không? Năm đó ngây thơ thật, những năm sau đó lại nằm sấp trong ống quần người đàn ông, anh cảm thấy cứu tôi chẳng đáng giá sao."
Anh ta khịt mũi: "Cô Trình nói đùa rồi, hai tay tôi nhuốm máu, làm việc thiện là để tích đức cho mình.
Chỉ có điều cô nên nhớ kỹ, anh Hiền có thể nuốt trôi, là dựa vào lòng trắc ẩn và tình cảm, còn tôi sẽ không tha thứ cho người phản bội anh Hiên, nếu như ai đó tính toán hại anh Hiên, thì tôi đây sẽ không chừa người nào."
Anh ta quăng câu này lại rồi giũ áo bỏ đi, tôi sững sờ nhìn lúc lâu mới phun ra sự khinh bỉ giữa răng và môi.
Có đáng giá hay không, tôi không quan tâm, huống chi một người có thân phận như anh ta thì có thể làm được gì.
Vào lúc ban đêm, Quan Lập Thành phải cảnh vệ của anh ấy đến bệnh viện, gửi cho tôi một vài bông hoa không rõ nguồn gốc để tôi đỡ buồn chán, màu sắc hoa rất đẹp, đặc biệt là gốc cây đỗ quyên nở rất đẹp, một cây có hai bông hoa, rực rỡ như mây, phất phơ ở đó khiến người ta sinh lòng yêu thương.
Tôi hỏi cảnh vệ, Tham mưu trưởng Quan có rảnh rỗi không.
Trương Mạnh nói: "Chuyện của cô, lúc nào Tham mưu trưởng cũng rảnh rỗi."
Tôi cười không nói lời nào, anh ta chào kiểu quân đội với tôi, không ở được bao lâu đã vội vàng tới rồi vội vàng đi.
Tôi dựa vào đầu giường, bấm một dãy số gọi điện thoại cảm ơn Quan Lập Thành.
Tình cờ anh ấy đang bận, tiếng lật giấy tờ vang lên giòn giã, chỉ có điều khi nghe được tiếng của tôi, anh ấy dừng lại, dường như vô cùng vui mừng, giọng nói nhẹ nhàng kèm theo ý cười: "Sao thế, nhớ anh phải không?"
Không cần nhìn tận mắt, tôi cũng tưởng tượng được đôi mắt đó đen nhánh sâu thăm thẳm, nổi lên những gợn sóng lăn tăn ấm áp, giống như trăng thanh gió mắt, đẹp trai không gì so được, tôi không nhịn được đùa theo anh ấy: "Đúng vậy nha, anh Quan khiến tôi nhớ thương mà."
"À? Nghe này, linh hồn bị em dắt đi rồi."
Tôi hất cằm lên, nhớ tới anh ấy không nhìn được, vội vàng đung đưa bàn chân: "Vài bông hoa nở rất đẹp, anh Quan chọn cơ mà, bảo anh không hiểu cách làm phụ nữ vui vẻ thì tôi không tin."
"Chỉ cần em vui, bản lĩnh bẩm sinh của người đàn ông mà thôi."
Mà lúc này bỗng nhiên một tiếng Tham mưu trưởng vang lên, anh ấy ra hiệu im lặng, người nọ vội vàng không nói gì và lùi ra bên ngoài, sau đó anh ấy mới mở miệng: "Em còn đẹp để hơn hoa."
Tôi nhếch môi lên, ngày thường là một Tham mưu trưởng nghiêm túc vậy mà lúc nói lời ong bướm, nghe xong thật sự ngọt thấu tận xương tủy.
Có một cô y tá đi tới đi lui bên ngoài cửa thủy tinh chật hẹp, bộ quần áo màu trắng khiến tôi choáng váng, đầu tôi chợt lóe sáng, điều tôi quan
tâm nhất cũng là một điều bí ẩn.
"Ngày đó đưa tôi tới bệnh viện, anh bảo bác sĩ làm phẫu thuật à?"
Anh ất im lặng vài giây: "Cái gì?"
Tôi lời ít mà ý nhiều: "Phẫu thuật, đứa bé."
Tôi nói xong, bảo không khẩn trương là giả dối, tay siết chặt chiếc điện thoại, hô hấp như ngừng lại, rất sợ bỏ quên bất kỳ một chữ nào.
Đầu dây bên kia lần nữa rơi vào im lặng chết chóc, một lúc lâu sau anh ấy đáp lại bằng giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Anh không làm điều này, em đừng suy nghĩ nhiều."
Tôi thở dài, oxy trong cơ thể như được giải phóng, giảm bớt sự ngột ngạt, tôi hỏi anh ấy làm cái gì.
Tôi không tin anh ấy không hề làm cái gì.
Tôi nói câu kia, đổi lại là người nào, đều sẽ nhắc nhở tôi, lấy năng lực xông qua nơi quân khu của Quan Lập Thành, anh ấy sẽ chỉ rõ hơn những người bên ngoài, và sẽ không bị nhầm lẫn.
Mời đọc truyện trên Truyện 88
"Dù thế nào cũng phải giữ người lớn, cố gắng hết sức bảo vệ đứa bé, giả sử không giữ được thì cứ tự nhiên, đừng đợi người tới."
Dường như có thứ gì đó bị lấy ra khỏi ngực, lộ ra bên trong đó là xương trắng âm u, máu thịt đỏ tươi, đau đớn lại thoải mái, không biết tại sao lại là đau đớn, tôi cũng không rõ lắm, có thể sâu trong tiềm thức tôi khát vọng.
ngóng trông đó là con của Trương Thành Nam, tôi vĩnh viễn không quên được, anh ta ôm lấy tôi, tay anh ta đặt trên bụng tôi, khát vọng nhìn được dáng vẻ của đứa bé.
Dịu dàng, mềm mại, không có chút nào giống anh ta vốn oai phong rắn rỏi một cõi.
Nhẹ nhõm may đứa bé là con của Tổ Tông, nó sẽ không biến thành trở ngại của tôi, lật đổ uy hiếp của tôi, ai cũng không có cách, chỉ cần tôi không đâm phải rắc rối thì vị trí này, giống như Hai Sói đã nói, vững vững vàng vàng ở dưới chân tôi.
Tôi cười cười: "Cảm ơn."
Anh ấy nhàn nhạt ừ.
Tôi như trút được gánh nặng trách nhiệm nghìn cân, trong lòng ngột ngạt và mâu thuẫn không thể tả, tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giọng điệu hờ hững nói vào điện thoại: "Em nợ anh Quan một nửa nụ hôn, cũng không biết bao giờ mới trả được, nợ mới cộng với nợ cũ, đến ngày tháng năm nào cũng còn chưa rõ."
"Cũng được, thiếu lâu một chút, để cho anh có lý do hợp lý.
"Lý do gì?"
Anh ấy nói lý do muốn gặp mặt tôi.
uan Lập Thành cũng không phải dễ chìm đắm vào tình yêu nam nữ, hoặc là người đàn ông dễ bị gái ngành mê hoặc.
Tôi bị anh ấy chọc cười, tựa đầu vào giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái lược gỗ, cần thận chải mái tóc dài: "Lúc nào cũng được nha, em cũng đang rảnh rỗi, khi nào anh Quan tới thì nhớ mang theo bàn cờ."
Anh ấy đáp được thôi, chúng tôi rất ăn ý, gần như cúp máy cùng một lúc.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi va chạm với Quan Ngạn Đình,
.