Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em


Nghe từ miệng của người đàn ông, ba trăm nhánh Quân Hoa giống như một thứ ngụy trang lừa đảo, tiếng xấu ngàn đời là chuyên gia làm việc vô trách nhiệm, con số thực tế vẫn được bao nhiêu đàn em giữ bí mật, Trương Thành Nam quả thực rất tinh ranh, mọi chi tiết nhỏ đều bị xóa sạch sẽ, đáng tiếc là Tổ Tông giờ thủ đoạn sau lưng càng hung hãn hơn, lại còn là ở ngoài sáng, anh trực tiếp chặt đứt con đường trước với sau, âm mưu vốn không chê vào đâu được của Trương Thành Nam vậy mà cũng không thể chịu nổi khó khăn khi đối mặt với thực tế.

Có hai loại người chuyên có móc nối với các tổ chức buôn virgin hàng đầu, một là lãnh đạo nhỏ có uy tín và giữ vai trò quan trọng, còn loại khác là phải cực kỷ nguy hiểm, phải ở trong tổ chức có thần thủ với kinh nghiệm, hiền nhiên người đàn ông trước mặt là loại thứ hai, ông Q với Trường Thành Nam đều kiêng kỵ mạng lưới của Tổ Tông, đã đánh mất vài tên trung gian làm mói.
Thay vì mải bịa đặt đẩy sơ hở, tốt hơn hết là thắng thần nói ra, nếu anh ta một mực không tin, tôi cũng không cần phải tự mình bắt chuyện.

Tôi ngoặc ngoặc ngón tay với anh ta, ý bảo cho một cây, anh ta cũng không từ chối, đưa cho một điếu thuốc Myanmar, tôi ngậm ở khóe miệng, anh ta nghiêng người châm lửa, tôi rít một hơi thật dài, ý định vẫn chưa dừng mà nhìn chằm chằm vào tàn đỏ nhấp nhảy của điều thuốc: "Tôi họ Trình "

Quả nhiên ông Q đã nghe thăm dò được tình hình của Long Giang rõ như ban ngày, thân phận của tôi là gì, mấy người này như nắm giữ được hết, vẻ mặt của anh ta thay đổi: "Vợ hai của viện trường thành phố?"

Anh ta vô thức ngừa ra sau, dùng tay phải sở túi tiền, cách xa tôi một khoảng an toàn, ánh mắt sáng quắc của anh ta nhìn chằm chằm tôi, tên khốn nạn này liều mạng vì tiền nên luôn đặt kiêng kỵ lên hàng đầu mà, nói trở mặt thì lập tức trở mặt, đi qua đi lại giữa phe chính nghĩa với bên xã hội đen, tôi phùi tàn thuốc: "Bỏ sáng lấy tối, không được sao?"

Người đàn ông đánh giá tôi từ trên xuống dưới: "Đường thênh thang thì không đi mà cứ toàn đâm đầu vào chỗ chết, cô có ý đồ gì?" Đầu ngón tay anh ta gỗ nhẹ vào tách trà: "Sủng sẽ nó nếu bị ngập nước." Tôi bắt chước lại dáng vẻ lưu manh của Tổ Tông ở sòng bạc, liếc mắt nhìn anh ta: "Lão Q có phụ nữ sao?"

Câu hỏi này của tôi khiến anh ta bất ngờ, anh ta do dự một lát: "Tất nhiên rồi

Tôi khinh thường cười khẩy: "Lão Q ở Tam Giác Vàng vốn đã uống máu ăn thịt người, ông ta so với Trương Thành Nam thì an ổn hơn bao nhiêu? Chẳng lẽ đời này còn thịt núp trong đũng quần của mấy kẻ bỏ mạng không có cơ hội cứng lên? Cứng lên thì cứ hướng vào phụ nữ vậy à, cái bộ của lão Q còn dám đi theo anh ta, tôi vì sao lại không dám.
Tôi hiếm lạ tính tình với bản chất của anh ta quá cơ "

Miệng tôi đẩy mấy câu chửi tục, thật sự rất có khí thể của gái Hắc lão đại, người đàn ông sợ tôi tức giận, hàng còn chưa tới Đông Bắc, lão Q định đoạt, bước chân lên mảnh đất này, Trương Thành Nam nói sao làm vậy, giọng anh ta dịu xuống: "Là tôi đã hiểu lầm, mong cô Trình bỏ qua."

Tôi thổi bay lần khỏi, liếc anh ta: "Cần thận là chuyện tốt, tôi sẽ nói ông chủ Trương để nhà họ Q thường cho anh." "Không giấu điểm cô làm gì, mười lăm thùng hàng đã được chất lên, ông chủ Trương đã sắp xếp cho ba chiếc xe tải của công ty giao hàng đến kéo đi rồi, tuy nói là đã che mắt được người ngoài, thế nhưng thật ra cũng không có tác dụng gì nhiều lắm, Long Giang trông già hóa cuộc, máy trạm kiểm soát này quá lắm cũng xông qua được "

Nội chỉ riêng Tổ Tông thôi, thế lực của anh ta cũng không bao trùm hết cả tình, địa điểm kiểm tra hàng hóa chưa chắc đã ở Thanh Tân, có mạng lưới rộng khắp có ý nghĩa như bày binh bố trận khắp mấy chục thành phố, ít nhất là điều động được hơn một nghìn, trưởng kiểm sát viên quan cư Tổ Tông, bỏ qua một bên hào quang của ông đây, nếu không thể điều khiển được trận chiến này, Thẩm Quốc Minh tuyệt đối sẽ không chìm trong vũng bùn này, làm lãnh đạo sợ nhất là bị cho là làm việc phi pháp, bởi vì làm cán bộ cũng trân trọng nhất là mạng sống của bọn họ, cho nên nhược điểm của bọn họ thay đổi mỗi ngày.
"Có lục quân của quân khu người nhà họ Thẩm không?" "Tạm thời thì chưa rõ lắm.
Nhà họ Q với ông chủ Trương cũng không phải mới hợp tác lần một lần hai, tiền lệ trước đó, Long Giang chưa bao giờ sợ bóng sự gió như vậy, lần này thật sự rất nghiêm trọng"

Nếu bộ đội lục quân có dính líu gì ở trong đó, thể thì Quan Lập Thành ắt không tránh khỏi liên lụy, vốn danh tiếng của anh ấy không chỉ nằm trong tỉnh Long Giang, giới quan chức đồn đại vài năm nữa anh ấy sẽ lên chức tổng quân khu của thủ đô, không có lửa làm sao có khỏi, tỷ lệ thành công hơn phân nửa, đến lúc đó, với quân hàm của anh ấy chẳng khác như vua một cõi, vì vậy quân khu ở cả tỉnh miền Đông Bắc chỉ cần không cần trở, cho anh ấy mặt mũi thì việc điều động không quân, hải quân với lục quân dễ như trở bàn tay.

Tôi nghĩ mãi không thông lý do Quan Lập Thành nhúng tay vào, tôi đang muốn kể sâu hơn thì người đàn ông nhận được một cuộc điện thoại, không lâu sau, an ta gõ mẫu đầu thuốc vào gạt tàn, động tác rất nhẹ, ánh lửa đỏ kia một lúc lâu sau vẫn không tắt cho đến khi bên kia nói đến vấn đề quan trọng, gương mặt anh ta đột nhiên xanh mét lại, đầu ngón tay di xuống dưới, biến tàn thuốc đã méo mó thành một đống tro bụi đen sì dập nát.
"Được rồi" 

Vài giây sau cúp máy, vẻ mặt anh ta đầy ẩn ý, ảnh mắt vô thức liếc nhìn kiểm tra bốn phía, trong lòng tự nhiên có tật giật mình, tim vọt tới cuống họng, hỏi anh ta có chuyện gì vậy, có phải sự việc đã đi sai.

Anh ta cởi áo ra, không lộ ra sắc mặt nào khác mà lôi ra một món đồ nhỏ màu đỏ, thừa dịp người ở bên trong quán trà chưa chuẩn bị thì nêm xuống dưới bàn "Cô Trình, chờ một chút."

Tôi nhìn lướt qua thứ anh ta vừa ném xuống, đó là một cái máy nghe trộm dạng cây kim, nếu như tôi đoán không làm thì bọn tay sai đang chờ sẵn trên chiếc xe tải ở phố Tây.

Tôi chờ khoảng hai mươi phút, cuối hành lang lặng ngắt như tờ, chỉ có ngọn đèn hoa sen đung đưa, ngoài ra chỉ toàn có im lặng chết chóc.

Tôi có chút nôn nóng lẫn bất an, những tên lưu mạnh xã hội đen vô trách nhiệm và thủ đoạn nhất chính là những tên liên quan đến virgin, Mễ Loan và sở công an tỉnh mặc sắc phục vô cùng rụt rè đối đầu với trùm buôn tiền chất cấm, bọn họ nói mấy tên buôn virgin, đặc biệt là mấy tay mua rồi tự mình hít, trở thành những thằng khốn mất hết nhân tính, bị virgin ăn mòn đến đánh mất bản tính con người, trong mắt tụi nó chỉ có tiền mua virgin để hít với bột trắng, bức bách đến mức cái gì cũng dám làm.

Trực giác của tôi mách rằng cuộc điện thoại kia nói rằng quan hệ cục diện đã nghiêng lệch, lão Q với Trường Thành Nam đã tính sai.

Một lúc lâu sau, cửa nhà vệ sinh nam cuối cùng cũng mở ra, nhưng người đi ra lại không phải là người trước đó, thay vào đó là một người đàn ông trẻ tuổi với phong cách trang điểm hợp mốt, tôi chắc chắn là trong vòng một tiếng từ lúc ngồi ở đây tới giờ mình chưa nhìn thấy người này bao giờ, cũng không thấy anh ta từ cửa chính bước vào, giống như từ trên trời rơi xuống vậy, không hiểu vì sao tôi lại sửng sở, anh ta thở ở nhìn đồng hồ, sau đó vòng nhanh qua mấy cái cột đá rồi bước tới sau bàn của tôi thế nhưng chưa kịp dừng lại thì anh ta đã va vào người tôi làm tách trà bị đổ, nước trà màu xanh đậm chảy ra, nhỏ xuống một góc bàn.

Tôi nhíu mày vội tránh, người đàn ông trẻ tuổi vừa liên tục xin lỗi, vừa cúi xuống lau vết nước bắn trên gấu vảy của tôi, nhân tình thế mà hạ nhẹ giọng thì thầm: "Người của Thẩm Hạo Hiện đã bao vây con phố này."

Nói xong câu này, anh ta vội vội vàng vàng muốn rời đi, tôi quá sợ hãi, bắt lấy anh ta quay trở lại, trong nháy mắt gương mặt tôi đã vô cùng tái nhợt: "Làm sao mà anh biết?"

Vẻ mặt anh ta rất nghiêm trọng: "Đừng nói nhằm nữa, người của ông Q là buôn lậu đến từ Đông Bắc mà không biết à, giao dịch đã bị bại lộ, trước tiên rút người đã rồi nói sau."

Tôi chưa kịp buông tay thì đã có ba phát súng đoành đoành bản vào từ phía cửa số ở hướng Tây Nam, kính thủy tinh vỡ loảng xoàng, người đàn ông trẻ tuổi đẩy tôi ra, lần mấy vòng trên đất ra đến cửa, một phát sùng khác phóng tới, bắn xét ngang qua lông mày, anh ta nhanh nhẹn nghiêng người, nhưng vẫn bị trúng đạn, máu chảy giàn giua hết nửa khuôn mặt.

Tiếng súng như thể lôi đình, từ xa đến gần quét sạch cả quán trà, có âm thanh vội vàng chạy trốn, cũng có liên tiếp những tiếng thét chói tai suýt chút nữa sập cả xà nhà, có tiếng đàn ông hô to xin hàng! Cũng có người la hét kêu lui lại

Dân chúng kinh hoàng không thôi ôm đầu chạy trốn giữa khỏi lửa chiến tranh, đạn bay tán loạn, khói đen dày đặc nuốt chửng những vách tường màu đỏ sẫm, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở nóng như thiếu đốt, có đôi nam nữ yêu đương cuồng nhiệt với người góa phụ ngồi sát với hai cái bàn ở hành lang lập tức kéo ra hết mấy thứ đổ trang sức vướng bận trên người, móc từ trong bàn ra còng tay với súng lục, không còn có vẻ gì lờ đờ như lúc trước.

Ảnh sáng bạc bắn ra từ cửa chính đến từ tay cầm sáng loáng của súng cảnh sát số 64, một thứ ánh sáng làm đau mắt, tôi như được tiếp thêm sinh lực, bất kể là quen với tình hình hay đổ bộ, nội gián của Tổ Tông ở bên thể lực của Trương Thành Nam, ở tận sâu bên trong, ngoài tôi ra còn có một người khác.

Sở dĩ anh không để ý đến nhiều lần thua nhiều thắng ít, cử mãi không ngừng theo đuổi, là bởi vì anh ta có quyền kiểm soát nơi ở lần Phục Hưng số 7 hơn Trương Thành Nam.

Thắng làm vua, thua làm giặc.

Đại khái nằm gai nếm mật là như thế.

Hiện tại tiền đặt cược duy nhất, tôi đã ra lệnh cho Tiến Bình tạm thời thay đổi chuyển hưởng hộ tống kho súng ống đạn dược theo hướng ngược lại để được bình yên vô sự hơn, một khi đã lọt vào tay Tổ Tông, Trương Thành Nam có năng lực rất lớn, không có chạy trốn sau khi bị một đạo đâm chảy máu, bên chính nghĩa làm không tốt cũng có thể nhân cơ hội này xử lý anh ta.

Một thi thể rơi xuống từ cầu thang lầu hai, đập vào một cái bàn trống cách đó không xa, thứ đó co giật rất mạnh, sau đó nằm bất động trên vũng máu.

Mùi tanh đặc quánh khiến tay chân tôi cứng lại, quán trà mới giây trước còn yên tĩnh giây sau mặt đất đã một đống hỗn độn.

Trong tầm nhìn của tôi, những tên thuộc hạ cử rồi xuống xếp chồng lên nhau biến thành một nhà tù của con người, nó tồn tại trong các góc bị chôn vùi bởi pháp luật và quan liêu, không muốn bị người đời vạch trần, thứ quyền lực tranh giành này, nhất định phải đạp lên xương trắng vô tội, địa ngục trần gian, không bao giờ thiếu những đôi bàn tay bất lực với những ánh mắt sáng.

Lúc này, màn đêm đã che khuất ánh mặt trời, có thể nghe thấy tiếng súng, có thể ngửi thấy mùi máu, nhưng lại không thể nhìn thấy tội ác.

Cho dù đã gặp qua bao sóng to gió lớn, chuẩn bị hết mọi thứ thế nhưng tôi cũng phải hoảng sợ trước cảnh tượng hiện tại.
Theo lý thuyết, Tổ Tông phải tôi làm gián điệp, hoàn toàn tin tưởng vào tôi, mà tôi cũng trung thành với anh cùng thứ tình cảm kéo dài hai năm này, anh hứa rằng danh tiếng và lợi ích đều trong tầm tay của tôi, vậy mà tại sao tôi lại vì thứ tình cảm nam nữ hư vô này mà choáng váng đầu óc, còn anh ta hằn là chỉ chờ thời cơ mà hành động, vì tôi gì mà phí đi quân tốt hay sức lực, chỉ cần đợi tôi tìm hiểu nguồn gốc rồi đem quân một lần bắt được Phục Hưng số 7.

Trừ khi, từ đầu đến cuối anh không tin tôi.

Anh thật sự cài vào nội gián, ngay cả tôi cũng giám sát.

Đầu óc của tôi đột nhiên hỗn loạn kinh khủng, tôi không hiểu, tôi thậm chí không tài nào hiểu nổi người đàn ông đã ngủ với tôi suốt bảy trăm ngày qua.

Rốt cuộc anh ta là ai, sao lại có cơ hội xoay chuyển ngàn lần mà không bị người khác biết được tâm địa tàn nhân đó,

Trong lúc hỗn loạn tháo chạy, tôi vấp phải bắc cửa dưới chân, ngã nhào về phía trước, bỗng nhiên có bốn bàn tay từ hai bên trái phải lao ra giữ lấy tôi, tôi không biết hại người đàn ông này, nhưng tôi vô tình phát hiện quốc huy hình hoa hồng được giấu dưới túi tiền của bộ âu phục đen họ đang mặc.

Các công chức của viện kiểm sát với tòa án mới được đeo một biểu tượng đánh dấu như vậy bên ngực trái.

Ta nhất thời ngơ ngác đến quên lên tiếng, giọng nói của người đàn ông từ tốn vang lên trên đỉnh đầu tôi: "Cô Trình, chờ cô đã lâu, mời cô im lặng đi một chuyển với chúng tôi." "Im lặng" giống như một cọng rơm cứu mạng khơi dậy ý thức của tôi, tôi chỉ vào con phố tây nguy hiểm nhất, cổ họng run rẩy mà đến chính tôi nghe xong còn cảm thấy xa lạ: "Gạt sang một bên đám tay sai đi, còn có một đám người một tác không rời đang nhìn chăm chấm tôi, nếu như tôi đi theo các người, nhiệm vụ của tôi sẽ kết thúc"

Bọn họ không có đáp lại, tôi liền cao giọng nói tôi là mồi nhử, không phải là con tìn! Trường Thành Nam cực kỳ xảo quyệt, với tình hình chung hiện tại, anh ta sẽ tin tưởng giao hết cho tôi sao? "Nếu đã mời cô đi một chuyến, thì nửa giờ này nhất định sẽ dọn sạch hết chướng ngại vật cho cô.
Bao gồm cả đám tay sai số một của Trường Thành Nam, chúng tôi cũng đã nghĩ ra biện pháp điều hồ ly son."

Tôi ngửi thấy một luồng hơi thở nguy hiểm không thể cưỡng lại được, hống hách kiêu ngạo, đẩy khát vọng ngông cuồng muốn người khác phải phục tùng, tôi không cam chịu mà ra sức giãy dụa, mặc cho tôi phản kháng như thế nào, bọn chúng đã kéo tôi đến một chiếc Land Rover nằm im trong bóng tối.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, toàn bộ quá trình mở ra kéo dài bảy hoặc tám giây, mỗi giây trôi qua, giống như một con dao cắt vào trái tim tôi đến chỉ còn lại chua xót với sợ hãi, tôi nhìn qua đèn đường ảm đạm, nhìn thấy đôi mắt sắc nét, khuôn mặt cương nghị góc cạnh kia, tôi đã mơ ước, đã từng dùng trăm phương nghìn kế để giữ lại, cho đến hôm nay, tôi vậy mà lại không thể đoán ra, đến cuối tình cảm của tôi đối với người đàn ông Thẩm Hạo Hiện này là như thế nào.
yêu sao.

Tình yêu này, bị lợi dụng một cách rẻ rùng và bạc nhược như vậy.

Thất vọng sao.

Trong lúc đó tôi với Tổ Tông, tình cảm của chúng tôi dành cho nhau, trong thế giới và thời gian luôn thay đổi này, từ khi nào đã bắt đầu ngày càng trở nên không trong sáng.

Trong xe có đốt một cái là hương nhỏ, khói trắng mờ ảo tàn ra, Tổ Tông cầm một lá thiếc hơi phai màu, gảy bên hương tro bên trong, giọng điệu không mặn không nhạt: "Chuyện như thế nào rồi."

Tôi tưởng anh đang hỏi tôi, còn đang cố tránh năng tìm nhẹ mà báo cáo thì Hai Sói ngồi ở ghế lái phụ đã nói: "Chỉ có mười người bị giết, còn có tin tức là ba trăm.
Con số thực tế cũng chỉ có nhiều hơn mấy người, còn có mấy người không cánh mà bay, đoán chừng là có người của chúng ta hai giờ trước đã treo đầu dê bán thịt chó, thông báo cho lão Q thay đổi tuyến đường, vốn ban đầu là kho hàng số hai đường Đông Phong, cổng lớn lại bị khóa, không thấy bóng dáng của ai cả"

Lưng tôi đổ mồ hôi lạnh, một nửa bên kinh gần trong gang tấc phản chiếu khuôn mặt sợ cắt không còn một giọt máu của tôi, Hai Sói nói thêm: "Bỏ lỡ cơ hội bao vây lần này, tỷ lệ chúng ta bắt được Phục Hưng số 7 giảm rất nhiều

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui