Tôi vươn tay ra hững hờ nằm lấy góc áo Trương Thành Nam, làm nhàu chiếc áo sơ mi sạch sẽ màu đỏ rượu nhưng mặc trên người anh ta lại thấy đẹp trai lạ thường kia.
Tôi cố gắng thoát ra khỏi ánh mắt sâu thẳm của anh ta, ánh mắt tuy rực rỡ nhưng lại là địa ngục dẫn lối con người ta trầm mê, tình nguyện thịt nát xương tan trong đó.
Sau một hồi xoắn xuýt, da tôi cũng đã hồng hào lại như trước.
Tôi nhướn mày nắm lấy ống tay áo của anh ta, nhìn chiếc cúc đè lên lòng bàn tay để lại vết hắn: Thông tin của ông chủ Trương nhanh thật đó.
Em mới lập công xong còn chưa kịp đòi thường thì anh đã tự mình dâng lên rồi."
Tôi ngẩng đầu cười ranh mãnh, anh ta hít lấy một hơi thật sâu hương hoa nhài từ đầu bay đến một sợi tóc con theo gió vươn ra đầu lên cánh mũi anh ta.
Ảnh trắng chiếu rọi lên đôi mắt sáng ngời của anh ta.
rộng chủ Trường thường cho em cái gì vậy? Em không phải con ngốc đâu nhé, không cần mấy lời nói suống đầu."
Bàn tay to lớn của anh ta vuốt từ trên vai tôi xuống đến eo, lúc đi qua đến lưng, rõ ràng là anh ta cảm nhận được cơ thể tôi run lên nên đã khẽ bật cười: “Nếu đã là thường, thì phải thường lớn." anh ta cúi người xuống thấp hơn, mặt không đổi sắc chỉ vào mình: “Là anh đó, món quà này đủ thành ý chưa?"
Tôi lườm nguýt anh ta: “Thành ý kiểu này không những vừa lớn mà lại còn vô duyên nữa.
Người của ông chủ Trương, thích cho ai thì cho, em không cần.
Tôi nhấc chân định đi nhưng anh ta đã nắm lấy tay tôi: "Vậy sao?" anh ta như con chồn nhỏ núp dưới tán cây bàng vụng trộm nên không cần phải che dấu bản chất: “Tôi chưa tặng mình cho bất kỳ ai đầu, cô Trình không có hứng thú với lần đầu tiên của tôi sao?"
Tôi nào phải đối thủ của anh ta, tôi tức giận đập lên ngực anh ta rồi đẩy anh ta ra bãi cỏ: “Cái mồm miệng này của ông chủ Trương đã lừa biết bao cô gái trên đời này rồi không biết
Anh ta nhét tay vào túi quần, nhàn nhã đứng đó.
Gió thổi ngày càng mạnh, như hận không thể thổi bay anh ta vào đống nhành cây xơ xác dưới đất.
Thế giới hỗn loạn đầy khói bụi tám trăm ngàn kỉ lô mét, bơm đạn, dao rựa, âm mưu hay tỉnh kế đều chưa bao giờ hạ gục được anh ta.
Cho dù sống trong sự chết chóc, sống trong những vết chàm, thì anh ta vẫn kiên cường tìm ra cho mình một con đường sống.
Tiến Bình châm điếu thuốc rồi đưa lên miệng Trường Thành Nam cho anh ta ngậm lấy, khỏi trắng tỏa ra từ mũi, che đi mất hơn nửa khuôn mặt.
“Tôi là loại dân đen mà không ai thèm nhận, cô Trình đây cũng đâu phải gái nhà lành, vừa hay chúng ta rất hợp nhau."
Rõ là kiêu căng, tôi gần cổ lên cãi anh ta: “Mấy cô kỹ nữ ở khu đèn đỏ hợp với anh hơn đó, tôi rửa tay gác kiểm lâu rồi."
Anh ta đẩy bàn tay đang cầm thuốc của Tiến Bình ra: "Nhưng tôi lại thích cô không có việc gì làm như vậy đó.
Tôi mò vào rậm cỏ, bứt xuống máy nhành cúc tím ném lên người anh ta.
Anh ta không né đi mà chỉ mỉm cười nhìn tôi giải tỏa, điều thuốc bị gió thổi qua lập lòe lúc sáng lúc tối, khói thuốc thi thoảng lướt qua mặt tôi.
Tôi bước đi về phía trong sân, những tường thoát khỏi được cái bóng dai dẳng kia, ai ngờ Trương Thành Nam bất ngờ ôm tôi lên khiến tôi hết sức ngạc nhiên với ôm lấy cổ anh để giữ thăng bằng: “Anh sao vậy mau thà tôi xuống
Anh ta suyt khẽ một tiếng bên tai tôi, hơi lạnh phả vào cổ tôi lại trở nên nóng rực: “Tôi ôm chút thôi" khuôn mặt cương nghị nghiêm khắc của anh ta xuất hiện một tia ấm áp dịu dàng khiến tôi nhất thời mềm lòng, nhẹ nhàng rúc vào lòng anh ta.
Tôi cứ tưởng anh ta đưa tôi về phòng rồi sẽ đi, không ngờ anh ta lại nằm lên giường cùng tôi, ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
Bản tay anh ta đặt trên hông tôi cách một lớp quần áo nhưng vẫn nóng hừng hực.
Thật ra tôi không muốn ủng Thành Nam ở lại qua đêm, trận chiến tranh đoạt căng thẳng giữa người đàn ông của tôi và Tưởng Lan có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhịp sống của tôi đang rất mệt mỏi nên đầu thể có thời gian đối phó với anh ta.
Tôi nằm trên giường không động đậy, chỉ sợ cướp súng bóp cỏ.
Tôi nín thở cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp đập của anh ta, nhưng càng tĩnh lặng thì anh ta lại càng cuồng nhiệt.
Bộ ngực anh ta cường tráng như sắt đá, đao thương bắt nhập, đã trải qua bao sóng gió gian truân, nay lại gói lại hết sự uy mãnh của nó để lộ ra sự dịu dàng của một người đàn ông
Tôi sợ mình không kìm nén được, tôi sợ mình sẽ đầu hàng trước anh ta, tình yêu lúc này chỉ khiến cho bàn cờ của tôi rồi tung lên mà thôi, Tôi đề giọng nói mình mệt rồi.
Anh ta ừm một tiếng, không gian bằng tĩnh lặng như tờ.
Một lúc sau anh ta cười gọi tôi: "Tiểu Ngũ.
Tôi không đáp, không phải vì tôi không thích, mà thật sự là lúc này tôi không có tâm trạng.
Trong trò chơi này, tôi đã chọn lật ngược tình thế cho Trương Thành Nam dựa vào sự hiểu biết của mình về Tổ Tông.
Tôi đã chọn từ bỏ luật pháp chính nghĩa và đạo đức trung thành để chọn đoạn tình cảm cấm kỵ này, một đoạn tình cảm không thể nhìn thấy ánh sáng, không nên tồn tại, nhưng lại hết sức điên cuồng.
Ai cũng không phải tôi, không thể nào hiểu nổi cảm giác của tôi khi kẹp giữa hai người đàn ông cực đoạn như vậy.
Đứng giữa thảm kịch kẻ mất người còn, tôi phải lựa chọn như thế nào.
Nước cờ đi quan trọng nằm hết trong tay tôi, tôi đi về hướng ai thì người ấy nắm vững cơ hội thắng.
Tôi không dám sơ suất, rằng co giữa lợi ích và không nỡ, giữa danh phận và tình yêu.
Mỗi một bước đi đều hết sức gian khó, khiến tôi hoang mang tột độ.
Tôi nhìn chăm chăm bóng của chiếc đèn đồ dài dưới nền nhà: “Anh không sợ em sẽ bán đừng anh Anh ta lần mò cởi áo ra vứt xuống giường rồi nằm trần ôm lấy tôi: "Lão hòa thượng ở Hà Bắc đã xem cho anh một quẻ rồi.
Trương Thành Nam đúng là người Hà Bắc, nơi đó cũng mê tín, những năm 1980-1990 xuất hiện một người, chỉ vì bắt anh ta mà phải hy sinh những mấy trăm sinh mạng của công an cảnh sát.
Trương Thành Nam còn tốt hơn anh ta chán.
Nhưng đó đâu phải là điều tôi hiểu kỳ, không ngờ anh ta cũng tin vào mấy lời hòa thượng nói sao.
“Ông ta nói gì?"
Anh ta nghĩ một lúc rồi mới đáp: “Ông ta bảo anh sẽ gặp được một người con gái, khó thoát được tình trường"
Tôi bật cười đếnh rung người: "Anh tin sao?"
Anh ta nhắm mắt chép miệng vùi vào vai tôi không nói lời nào, như thể là đã chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ là do được anh ta ôm, tôi đó tôi đã ngủ ngon đến tận trời sáng bình.
Tình dậy sở sang bên cạnh thấy trống không, chăn cũng không còn hơi ấm.
Tôi hỏi cô giúp việc đang đứng trước cửa sổ dọn dep xem ông chủ Trương đầu.
Cô quay người thấy tôi đã tỉnh thì kéo rèm cửa ra “Cổ đói chưa, dưới bếp có cháo đậu đó, ông chủ bảo cô thích ăn đầu đò
Chỉ đợi cô ta quay người là tôi nhảy xuống giường chạy luôn ra ngoài.
Cô hốt hoảng gọi theo: "Cô Trình muốn ngăn tôi lại nhưng không kịp.
Tôi lao xuống tầng, chữ "Trương" vừa thốt ra khỏi miệng thì đã nhìn thấy một người đàn ông lạ lẫm ngồi trên số pha phòng khách, trông anh ta không đẹp trai cho lắm, có thể nói là xấu xí thô kệch, trông cũng giả rồi nhưng rất phong độ, nở một nụ cười thôi cũng thấy nguy hiểm Ông ta và Trương Thành Nam cùng lúc nhìn về bên này tôi ngại ngùng dừng bước chân ý muốn quay Người đàn ông đánh giá tôi một lượt rồi hỏi: “Đây dau.
là?"
Ngũ
Trương Thành Nam gõ lên chiếc cốc sứ: "Tiểu
Người đàn ông như bừng tỉnh: "Con cờ của ông chủ Trương sao? Đúng là anh hùng thì bất kể nam nữ.
Cũng may có cô đây nhìn thấu được thể cục của bọn tội phạm, kịp thời tiết 16 thông tin mới tránh được.
Chứ không quân ta mà lọt lưới của chúng lần này thì cho dù tôi với ông chủ Trường có ra tay cùng lúc cũng khó mà lật được thể kèo
Tôi vô cảm đứng đó nghe, bảo sao mà trông ông ta lại khí phách hiện ngang như vậy, hóa ra ông ta là người bí ẩn, lão Q.
Coi như tôi có phúc ba đời, biết bao băng phái Đông Bắc cũng chưa có cơ hội gặp được trùm virgin bá đạo này đâu.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa chào hỏi, chỉ có điều tôi không phải người quan trọng nhan sắc, đối với cái nhìn như có như không của lão Q, khi bước chân đã dừng lại ở cách tầng một chỉ còn một bậc cầu thang, liền sải rộng bước chân, bước vào nhà bếp tìm đồ.
Lão Q thậm chí còn tính toán với cả phụ nữ, nhưng hoàn cảnh hiện tại có sự xuất hiện của tôi quả thực mang theo đôi chút gượng gạo, bảo mẫu chăm sóc tôi mà Trương Nam Thành phân phó lúc này mới vội vàng chạy xuống tìm tôi, để tránh bị bỏng, anh ta cười ra tiếng ngụ ý bảo lão Q uống trà đi: "Cô gái này bị tôi chiều hư rồi, người ngoài cuộc không hiểu chuyện, khiến ông chê trách rồi."
Trương Nam Thành vô cùng khách khi mà chống tay lên ban công, lão Q thuận đó đi xuống, anh ta vẫy tay rồi nói: "Phụ nữ mà, tính tình phải lớn một chút thì mới khiến người ta chiều chuộng.
Ởt cay ăn vào tuy sẽ rất lười nhưng lại vô cùng ngon miệng, Haiz – nhắc đến phụ nữ”
Anh ta vỏ nhẹ lên nắp chén trà: "Có phải ông nhớ đến A Tùng phải không?"
Bản tính của Trương Nam Thành tôi cũng hơi hơi hiểu một chút, sắc mặt điềm tĩnh này của anh ta, có lẽ chắc là phần nhiều không nhớ gì rồi, anh ta chỉ thuận miệng đáp: "Cô Tùng rất đẹp."
Ảnh mắt của lão Q sáng lên: "Nếu như cậu thích qua mấy hôm nữa tôi sẽ bào nó tới Đông Bắc
Anh ta nhướn mày, trọng tâm câu chuyện đã lệch đi rất nhiều: "Đang nói đến chuyện chính không nhắc đến phụ nữ." “Bình thường ông bận như vậy lại nhiều việc nhỏ nhặt cần phải xử lý, cũng chỉ như thêm một người chạy vặt mà thôi, cô ấy thật sự rất yêu mến cậu"
Hai người cứ nói mơ hồ như vậy một hồi, Trương Nam Thành thu lại ý cười trên môi, thay vào đó là biểu tình vô cùng nghiêm túc: “Ông cử đùa như vậy với tôi không buồn cười chút nào đâu."
Lão Q nghe thấy ý cự tuyệt trong lời nói của anh ta, liền không nói thêm gì nữa.
Tôi trấn ở sau cửa, có ý để hệ ra một khe hở nhỏ, vô cùng cần thận mà nhìn hai người họ, Trường Nam Thành đang vô thức cắm lấy cái kẹp trúc trong tay, cho lá trà vào trong ẩm một lượt để rửa sạch sẽ lá trà dòng nước trong vắt men theo dõi bàn tay của anh ta chảy xuống, ngón tay thon dài từng đốt từng đốt rõ rằng, có lúc khiến tôi cảm thấy, anh ta không hề mang dáng vẻ của một cậu ẩm xã hội đen, anh ta ưu nhã như một con thiên nga lại không hề mất đi vẻ hoang dại, anh ta dường như có thể mê luyến được tất cả mỹ nhận trên thế giới này.
"Năng lực nhẫn nại của mấy tên cảnh sát này, tôi đã có dự kiến từ trước.
Viện kiểm sát cũng nhúng tay, phiền phức rất lớn.
Tiếng nước róc rách, liên tục không ngừng rót vàomiệngấm: " Mấy tên cảnh sát ở Long Giang này không đủ gây sợ, những người muốn đến hòa nhập vào Đông Bắc này, nửa thế kỷ qua chưa từng thuyền giảm, không có kinh thành ủng hộ, bọn hắn ai cũng không dám làm cần." "Kinh thành chỉnh chết Kiểu Tử, lại lật úp ba chiếc phó quốc cấp, cấp trên đã nguyên khí đại thương, không chịu được bê bối nữa rồi."
Trường Nam Thành từ đầu đến cuối đều bình bình đạm đạm, không chút hoang mang "thời đại của Kiểu Tử, B đã mất đi hai cánh tay đắc lực, hàn hiện tại làm Hoàng đế, dung không được những thế lực hung hăng ngang ngược.
"Bao nhiêu tiền cũng không đưa ra một ít hay sao?" "Tại sao phải cho." Trương Nam Thành hỏi lại, tiền không chia một xu, địa bàn của tôi một bước tôi cũng không nhường.
người nhà họ Thẩm muốn diệt tôi, tôi cũng không phải không diệt được anh ta, đều là đang đợi thời cơ mà thôi."
Anh ta cầm lên ẩm xứ mà châm trà cho lão Q, sau đó hai tay nâng chén, hạ thấp xuống vài cm, chi tiết này khiến cho tôi hiểu rõ, ở trong sòng bạc có cái gọi là địa vị cao thấp của đại lão, chưa hắn tuyệt đối chuẩn xác, Vân Nam phụ thuộc vào Tam Giác Vàng mà mua bánxuyên quốc gia, danh gọi là "trùm buôn tiền chất cấm Châu Á", địa vị tất nhiên là cao nhất, ba tỉnh phía Đông xếp thứ hai, Hà Bắc cùng Đông Lâm cùng đứng thứ ba, còn những lão đại xã hội đen của các tỉnh khác, căn bản không cách nào trèo lên được bằng xếp hạng này, không có tài cán gì, thể lực cũng đánh không qua biên giới, nói Trương Nam Thành gặplão đại đứng đầu Vân Nam, nhất định phải thu lại ba phần.
Lão Q có lẽ là nhân vật có tiếng nói nhất trong Tam giác vàng, nhìn cách ông ta làm một tư thế tay đổi với Trương Nam Thành.
Đồng tác này yêu cầu tuổi tác vô cùng khắt khe, Người năm sáu mươi tuổi dù cho đặt hết sức lực vào đó, thì thắt lưng cũng không thể chịu nổi, nếu làm được thì cũng không còn sức mà thở, nói thẳng ra, đã đến lúc thoái vị rồi, không làm nên phong ba bão táp gì nữa rồi.
Mà Trương Nam Thành năm đó, thể lực phát triển vô cùng hưng thịnh, đầu chính là sự điên cuồng của anh ta.
Tôi qua khe cửa gật đầu với người vệ sĩ đang đợi cách đó không xa, đặt một ngón tay lên môi cảnh cáo anh ta đừng làm ra tiếng động gì lớn, anh ta bước đến, hỏi tôi có điều gì phân phối "Lão Q đích thân tới đây, là vì lô hàng đó?"
Người vệ sĩ nói đó chỉ là một phần của nguyên nhân.
Tôi lập tức kéo anh ta cùng nấp sau cửa, cười hỏi: "Sao nào, còn có ẩn tình gì không thể cho người khác biết hay sao?"
Vẻ mặt người vệ sĩ do dự không nói nên lời, tôi vỗ vỗ bụi trắng trên vai hắn: "Nếu như ngày hôm qua không có tôi ra mặt, anh và đảm cảnh sát đã có một trận thảm chiến đấy nhi.
Đối với tôi, Tiến Bình hoàn toàn tâm phục khẩu phục"
Tôi sở lên đôi bông tại của mình làm ra bộ Tiền không Bình ảng ngáp ngủ, quả nhiên có hiệu quả, anh ta thì thẩm: "Anh Trường muốn bắt tay với lão Q
Ngón tay trò của tôi kẹt lại trong chiếc vòng của bông tai, hơi có chút run rẩy, một lúc sau mới nói: “Mục đích
Người vệ sĩ lắc đầu: "Tôi không phải là người đi theo anh Tiến Bình, nên tôi cũng không rõ lắm."
Biết vậy, với tính khí đa nghi của Trương Thành Nam, anh ta nhất định không cho vệ sĩ riêng tới gần mình, lẽ ra người vệ sĩ không được nói dối tôi, nhưng tôi đã dặn anh ta không được nói cho tôi biết chuyện đó, vệ sĩ đồng ý đáp ứng chuyện đó với tôi, tôi dựa vào tưởng và nhìn ra phòng khách, âm trà đang sôi sùng sục gần cạn hết nước, Trương Thành Nam nói với lão Q: "Ông biết rõ ràng tình hình vùng Đông Bắc, tôi cùng Thẩm Hạo Hiên đã đánh nhau vài trận ở đó, tàu Phục Hưng số 7 vô cùng cấp bách tới càng rồi, con tàu này đã cập bến nhà tôi, nguồn gốc ở tại Vân Nam, ông cũng không thể rút tay về.
Dưới sự kiểm soát của anh ta tôi vẫn có thể giải quyết toàn bộ tranh chấp.
Ý của Trương Thành Nam là lực lượng cảnh sát ở đây không dễ đối phó.
Mà lực lượng này lại sẵn sàng hy sinh mạng sông của mình vậy nên không ai sẵn sàng chịu tổn thất về quân số.
Lão Q rất thông minh, đã nhìn ra sự việc, ông ta từ từ nhấp một ngụm trà trong chén rồi nói: "Cậu cùng đội của mình đã từng liên minh với Thẩm Hạo Hiến, con bài mặc cả là, anh ta vào được tỉnh ủy, cậu gửi hàng an toàn, cứu cho cậu một người phụ nữ."
Trương Thành Nam sắc mặt bình tĩnh: "Không sai."
Lão Q nhìn anh ta một cái thật sâu, "Người đó phải là Quan Lập Thành, tham mưu trường văn võ song toàn cuối cùng ở Đông Bắc không?"
Trương Thành Nam vẫn bình tĩnh nói phải.
không khí đột ngột ngưng trệ, tôi chỉ nghe thấy tiếng nước trà sôi ùng ục, ông Q đặt chén trà xuống, cầm chiếc nạng gỗ mộc màu nâu nhàn nhạt bên cạnh đặt vào giữa hai chân, tôi phát hiện ra ông Q là người một người tàn tật, chân ông ta bị què, tôi từng là một con nghiện cờ bạc ở sòng bài Kim Hoa, tôi nghe người ta nói rằng trùm virgin lớn nhất của Tân Lan ở Tây Sông Phiên Nạp bị quẻ, nhưng năm đầu xương bàn chân của người đó đã bị cảnh sát virgin bắn, cho đến bấy giờ, viên đạn vẫn chưa được lấy ra, bước đi khắp khá khập khiễng, thì ra người đó là lão Q
Lòng bàn tay ông ta nằm một cái đầu rồng, “Ông chủ Trương, quan chức và thể phi không phải củng một gia đình, nhưng quân phi là điều cấm kỵ, cho dù trái tim Quan Lập Thành bản thiu, anh ta cũng không dám bỏ qua nhiệm vụ.
Hơn nữa, tôi nghe nói là anh ta không phải là một người hay nhận hối lộ đầu."
Trương Thành Nam cười và nói rằng chính vì lý do này mà tôi và ông cần phải hợp tác với nhau để diệt trừ những nguy cơ tiềm ẩn này.
Lão Q nhìn xuống tách trà tràn một lúc lâu, ngập ngừng chạm ngón tay vào tách trà rồi lại do dự rút ra, dừng lại nửa phút rồi lại cảm tách trà lên, hoàn toàn không nhìn ra được biểu cảm của ông ta: "Ông chủ Trương, thứ mà cậu muốn loại bỏ là lãnh đạo của Cục Chính trị và Quân sự Đông Bắc Việc này trong vòng nửa năm có thể không có kết quả.
Tôi biết không ai có thể hạ được cậu, tôi sẽ người nhà họ Thầm rồi cấp đưa cho cậu một số vũ khí, chiêu mộ người quản lý các bên, không phải trong một câu là có thể giải quyết được."
Ông Q cau mày thở dài, kéo dài giọng nói, giọng điều khô khan lặp đi lặp lại: "Thật khó "
Trương Thành Nam không nói lời nào, xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón tay, vuốt từ khớp xương dưới lên trên, cứ lặp đi lặp lại động tác này, so sánh nặng nhẹ, cuối cùng ấn mạnh trở lại, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt đầy uy nghiêm và dữ dội.
.