Trương Thành Nam ném hộp diêm cấm trong tay xuống, dẫm lên thật mạnh đến mức cái hộp biến hình, anh ta nhìn chăm chăm ánh sáng mấy ngọn đèn dầu hắt lên cửa sổ, ánh sáng kia, độ ẩm kia, dáng vẻ che trời lấp đất kia, giống như vô số râu bạch tuộc, kéo dài đến mỗi một chỗ, bóp chặt mạch máu, cổ họng người ta rồi thong thả thu lại.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng không thể sống sót, cái chết trở thành lỗi ra duy nhất, đường chủ lôi cái còng gãy cất giọng kêu to: “Ông Q, tôi sẽ liều mạng.
Không thắng bọn họ ở Đông Bắc thì không còn mặt mũi trở về Vân Nam nữa!"
Tiếng xe ồn ào nứt toác ở ngoài cửa trên sườn núi mênh mông, làm cho đầu người ta choáng váng, tiếng bước chân dồn dập phập phồng vờn quanh, hình ảnh mấy người, mười mấy người, mấy chục người mệnh mông che trời, chiếm lĩnh trăm dặm ranh giới đến mức không thấy một ngọn cỏ.
Thuộc hạ của ông Q nhanh chóng rút súng tôi năm chặt bằng súng bảng tay phải, dùng đầu ngón tay đầy mở nòng súng và vuốt nhanh, sáu viên đạn, Trường Thành Nam đã từng dạy tôi cách ngắm bắn, tôi lên tay rất nhanh, khả năng thiện xạ thì không có nhưng bắn trúng trong vòng vài bước không phải là khó.
Họng súng yên lặng không một tiếng động nhằm ngay cánh cửa đang đung đưa, tôi cắn răng bóp cô súng, pằng pằng hai phát liên tiếp, cánh tay và nửa người của tôi bị chấn cho tế dại đến phát ngứa, ngưỡng cửa thẳng đứng ẩm ẩm sụp đổ, làm cho cát bụi hỗn loạn tung toé lên.
Hai phát súng này là tôi thử, nếu đối phương lao vào bắt sống thì sẽ không phản kích ngay, nếu muốn cá chết lưới rách, cuộc đấu súng sẽ bắt đầu ngay lập tức, may mà là phải bắt sống, cảnh sát chen chúc đến vẫn chưa đánh trà.
Cảnh sát đầu tiên nghe tiếng dừng lại, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, hốt hoảng rút súng ra tự vệ, tôi nhìn mũ cảnh sát dày đặc ẩn dấu cách đó không xa, bộ quân phục màu xanh nước biển uy nghiêm cương nghị, lạnh lùng, nghiêm túc mà đoạn trang của tổng thanh tra đột nhiên xuất hiện rồi biến mất.
Ngực tôi nghẹn lại, tiếp theo là hơi thở dồn dập, rới vào sóng gió không bờ bến, thoảng chúc cảm giác đau đớn quay cuồng lan khắp toàn thân, tôi vô thức lùi về phía sau hai bước, đứng ở giữa hai cái vali to tưởng, nhìn thẳng vào người đàn ông đang đi ngược sáng đến dây.
Tổ Tông xuất hiện vào giờ khắc này, trong lòng tôi biết rõ ràng, việc bảo vật quốc gia tuồn ra nước ngoài ở bên tàu phía Tây đã diễn ra tốt đẹp.
Bóng dáng quen thuộc của anh hiện rõ dưới ánh trăng mờ ảo, áo sơ mi không gài lại trong quân, vạt áo xanh đậm tự do bay bay, giống như ngọn núi lớn không thể thấy rõ ở phía xa.
Bàn chân anh dẫm lên hai vỏ đạn nóng bỏng, lạnh lẽo hỏi: “Ai nổ súng?"
Tôi hốt hoàng run tay, súng lập tức rơi xuống vang lên một tiếng lớn, ánh mắt của Tổ Tông thoáng chốc rơi trên mặt tôi, anh và tôi bốn mắt nhìn nhau, nhưng lại cảm thấy xa lạ và xa cách.
Đây là người đàn ông mà tôi luôn yêu sâu đậm, vi anh mà hủy bỏ điểm mấu chốt, dập nát tôn nghiêm, đánh mất lương tâm.
Anh chưa từng thay đổi, khuôn vẫn mặt như lúc ban đầu, khi ngủ vẫn thích nằm nghiêng về phía cửa số có màn mỏng lay động, nhưng trong lòng mỗi người chúng tôi đều có tì vết,
Tổ Tông cởi bỏ hai cúc áo đồng phục, có lẽ là không thoải mái, anh đơn giản cởi ra, giao cho cấp dưới, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng: "Sao, ông chủ Trương rửa tay trong chậu vàng rồi à.
Việc bắn súng còn phải do dàn bà thực hiện sao"
Trương Thành Nam cười như không cười, giọng điều có vài phần bị ổi: "Kiểm sát trưởng Thầm, duyên phận của anh và tôi đúng là ngàn dặm vẫn gặp gỡ
Tổ Tông đáp trả cực nhanh: “Rất là tuyệt vời.
Một ngày tôi không gặp ông chủ Trương thì cả người cũng không thoải mái."
Hai Sói lao vào từ phía sau đám người, cầm đèn pin công suất lớn, tuần tra từ nam sang bắc, tôi đặc biệt chú ý người đi theo anh ta, không phải đàn em, cũng không phải vệ sĩ, mà là nhân viên điều tra mặc đồng phục cảnh sát.
Lần này Tổ Tông bị quá hoả liều, thói đen ăn đen của anh tạm thời dừng lại, kiếm chỉ vào mạch máu của Trương Thành Nam.
Số bảy Phục Hưng rộng lớn mạnh mẽ liên quan rất rộng, vắt ngang một ngọn núi lớn hai đạo hắc bạch, ảo tưởng mở ra mà không hao tổn lông tóc gì thì chẳng khác nằm mơ giữa ban ngày.
Tổ Tông muốn bắt số bảy Phục Hưng, kết quả sẽ là máu chảy thành sông
May mà số lượng sủng ống đạn được không là hơn hằn, anh mượn tay của bạch đạo, chém đứt một chân của Trương Thành Nam, lại dùng cấp dưới chặn được tàu hàng, đây là cơ hội tốt duy nhất.
“Ông chủ Trương, tôi nhận được tin tình báo, đêm nay anh và trùm buôn thuốc Cường thọt của Tam Giác Vàng giao dịch một lô súng ống đạn dược ở kho hàng Thủy Phù tại ngoại ô phía Đông.
Anh ngừng hai giây, cất giấu gian trả dưới da thịt: "Cẩn tôi nhắc nhờ anh súng ống đạn dược là thứ gì sao?"
Tôi chăm chú nhìn ý lạnh thấu xương trong mắt Tổ Tông, thân hình cao lớn yên lặng đứng dưới ánh trăng sát khí bay tán loạn, giống như tuyết trắng trong ngày đông giá rét, không khí lạnh đến mức khiến từng tấc da bi nė.
Trương Thành Nam kiêu ngạo hung hăng ngang ngược không ai bằng, lúc này lại như cả trong châu, ngoại trừ tước vũ khí thì không còn đường khác.
Anh ta trầm mặc thật lâu bỗng nhiên cười nhẹ: "Kiểm sát trường Thẩm, anh nói có phải tôi liệu sự như thần hay không, tôi chắc chắn đêm nay anh sẽ tới."
Thắng lợi áp đảo của Tổ Tông đủ để anh tươi cười tự nhiên vui mừng: “Ộ? Ông chủ Trưởng đoàn trường mưu kế của tôi mà còn dám làm việc y như kế hoạch, tôi rất khảm phục sự gan da sáng suốt quyết đoán này của anh"
Trường Thành Nam vươn ngón cái đeo nhẫn, đất ở trên môi, thở dài một tiếng đầy ý nghĩa sâu xa: "Tôi đoán đúng nước cờ của anh nhưng lại phòng sai quân cờ của anh."
Khoé miệng của Tổ Tông không ngừng nhếch lên, tâm trạng anh rất tốt nói: “Ông chủ Trương không gì làm không được cũng có lúc ngựa mắt móng trước.
Tôi thắng được một ván cờ này rất sảng khoái."
Khi hai người đang đối đầu thì ông Q nổi lên ý muốn giết người, ông ta nhân cơ hội nhảy mắt ra hiệu mệnh lệnh cho đường chủ vị trí góc độ tốt nhất để bắt các Tổ Tông, đường chủ cũng đánh cược cái mạng thà tiêu diệt toàn bộ thì hơn.
Hắn ta bình tĩnh cho tay vào túi áo, mở ra con dao gấp, Vân Nam là pháo đài của toàn bộ thuốc cấm ở Hoa Trung, có thể nói là u nhọt ung thư cực lớn, tám chín phần mười cần sa và virgin đá, đều là xuyên qua Tây Song Phiên Nạp và cửa khẩu Hồng Hà chảy vào trong nước, những kẻ buôn thuốc cấm cũng có quy định về việc nằm vùng cũng như đuổi giết.
Một khi trốn không thoát lưới pháp luật, một dao cắt cổ, kể cả kẻ địch hay bản thân, tóm lại tuyệt đối không để người sống.
Đường chủ giấu một nửa chuỗi dạo trong tay áo, lưỡi dao sắc bén lao ra thẳng đến động mạch chủ Đáng tiếc chưa chạm vào một sợi tóc của Tổ Tông thì đã bị trở tay bắt sống, lưu loát như quét lá rụng ngang trời, đường chủ bay qua đỉnh đầu của Tổ Tông, hắn ta không có đường đánh trả, đập mạnh trên mặt đất làm cho vô số bụi bặm bay lên.
Tổ Tông nhấc chân đạp xuống bụng của hắn ta, lực vừa mạnh mẽ vừa tàn nhẫn, chỉ nghe tiếng vải quần rách ra, một dòng máu màu đỏ tím chảy ra dọc theo háng, mang theo mùi tanh tưởi sặc mũi.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, kết thúc cũng nhanh, kĩ năng và sự tàn bạo của Tổ Tông làm tôi kinh ngạc, tôi che miệng, nhịn rồi lại nhịn, mới nuốt xuống cảm giác buồn nôn.
Anh vô cùng chán ghét lau cái tay lúc nãy chạm vào đường chủ: “Người của Cường thọt không chơi lại tôi trên địa bàn Đông Bắc được."
Nhuệ khí ở đuôi mắt anh vừa chính vừa tà: “Ông không có đường ra thứ hai đâu, muốn quay về hang ổ của ông thì đương nhiên phải cắt thịt.
Tôi mang đến hơn một trăm người, tôi có chịu tay không quay về thi bọn họ cũng không chịu
Ông Q tức nước vỡ bờ, lùi hay tiến đều khó, buông vật ngoài thân thì thật sự không cam lòng, nhưng không buông thì không thể ra khỏi cánh của này, ông ta cần chất rằng hàm, gần xanh thay nhau nhảy thình thích trên trần: “Thẩm Hạo Hiên, ngày xưa không oán ngày nay không thủ, đừng làm mọi chuyện đến đường cùng"
Tổ Tông không dao động, đèn dầu treo ở dưới mái hiện bị gió đêm thổi qua khi sáng khi tốt, bóng sáng sặc sỡ lắc lư ở trên xương gò má của anh, giống như yêu ma quỷ quái làm cho người ta sợ hãi: “Không phải tôi và ông kết xuống thù oán, sườn núi giữa tôi và ông chủ Trương ông nên biết được.
Ai dính lên anh ta, chính là kẻ địch của Thẩm Hạo Hiện tôi và pháp luật Đông Bắc
Âm cuối rất có khí phách, chạm vào rương sắt vọng không dứt.
“Người của Cường thọt, lão đại của Vân Nam có hơn một nghìn anh em, đủ cho ông ăn uống, tôi khuyên ông không cần nghĩ đến khu vực Long Giang này nữa.”
Nước sâu nơi hồ băng sông lạnh cũng không bằng ánh mắt âm trầm khắc sâu vào tận xương của Tổ Tông, làm cho thuộc hạ của ông Q lạnh thấu tim: "Không được thiếu một tên đàn em nào.
Một tiếng ra lệnh rất nhiều cảnh sát dũng mãnh tiến vào, hai kiểm chế một, xô đẩy người của ông Q đến góc tưởng, từ xa nhìn lại, họ đông đúc thành đoàn khiến người ta nhức mắt.
Đúng là Tổ Tông không động vào ông Q, anh dám chơi ngang, chỉ sợ Thẩm QuỐC Minh cũng không chịu nổi sự trả thù của trùm buôn thuốc của Tam Giác Vàng, nhường một bước đánh ngang tay để mọi người đều vui vẻ, ông Q phản bội, nhường cảnh sát một bước, cảnh sát sự phiền phức, mở một mắt nhắm một mắt thả ông ta ra, giữ lại đàn em và hàng hóa để báo cáo kết quả công tác, ông ta như cảnh trụi lá xuất cảnh.
Việc công xử theo phép công xong, Tổ Tông làm quan cũng rất khôn khéo, anh ta bảo Hai Sói châm điều thuốc cho ông Q, giọng điệu hơi mềm đi một chút: “Ông chủ Trâu, kết thúc công việc thì uống một chén nhé."
Dư quang ánh mắt của ông Q nhìn anh, không lên tiếng.
Trương Thành Nam không trả tiền thì hàng hóa không phải của anh ta, ông Q nhận, anh chỉ có thể giao.
Nhưng mà nguyên nhân chính là không bắt được tận tay, anh ta bình yên vô sự thoát được một kiếp.
Theo lý mà nói khi cảnh sát vây bắt, thứ trong tay chính là chứng cứ, không thể chạy thoát, nhưng Trường Thành Nam phân ra cho mọi người, di chuyển toàn bộ cơ thể, không phải đóng đinh ở trong tay anh không ai có thể giam anh ta, có giảm lại thì sớm muộn gì cũng được thả ra, thả ra chính là phiền toái.
Tiền Bình tức giận với kết quả này mà không dám nói gì, anh ta hung tợn trừng mắt với Tổ Tông: "Kiểm sát trường Thẩm, người đi bên bờ sông sao có thể không ướt giày.
Mong anh và thư kỷ Thẩm củng cố gång."
Tổ Tông giả bộ hồ đồ, cười nói rửa mắt mong chở trước khi anh bị ướt giày, anh phải đẩy ông chủ Trương rơi vào trong sông chờ anh trước.
Anh phất tay ý bảo cảnh sát đem vali da ra, mười tầm cái, không hơn không ít, bày thành hai hàng, cảnh sát đặc nhiệm cần súng ngắm bắn vào khoả sắt, phút chốc khoá của vali văng ra, màu đen ánh trăng ở dưới ánh đèn dầu lờ mờ, nhấp nháy bắt mắt.
Hai Sói cầm lên một cái, đưa họng súng đến gần lỗ mũi ngửi, xác nhận chưa dùng mới đưa cho Tổ Tông, người sau nhận lấy rất có hứng thú đặt ở lòng bàn tay thưởng thức, đánh giá dưới chùm tia sáng, cấu tạo của là súng này hơi khác so với loại 64 trong nước, tay cầm hai phẩy ba inch, mặt kim loại mài sáng bóng lại rằn chắc, đường rãnh chỗ hồ khẩu và cò súng chính xác và trơn tru, khẩu Browning của Đức trang bị cho các cán bộ trên cấp phó cục của kho vũ khí kém xa tầm bắn và cảm giác hướng bắn cũng kém hơn, Tổ Tông ước lượng trong lượng, “Mặt hàng tốt
Mặt mày anh vui vẻ, chấp tay thành quyền với Trường Thành Nam: "Ông chủ Trương, cảm ơn anh đã công hiến cho cục thành phố và viện kiểm sát.
Tôi nhất định tìm cơ hội đến đáp cho anh
Đại thể đã mất, Trương Thành Nam cười lạnh không nói, anh ta đã ngã rồi.
Không thua đến mức tan tác toàn bộ, rốt cuộc thì gốc rễ cũng chôn sâu trong đất vàng ở Đông Bắc, Tổ Tông bằng vào tự lực của bản thân trừ tận gốc cũng không phải là chuyện dễ, nói trắng ra là quân khu tỉnh không nhúng tay, trung ương không hạ lệnh, thì cấp bậc kẻ cướp như Trương Thành Nam này không chết được.
Chỉ là thắng làm vua thua làm giặc, trải qua một trận chiến này khiến anh ta mất hết sức sống, xem như xã hội đen của ba tỉnh miền Đông Bắc có đồ nhằm rudu.
Tiến Bình chỉ huy thuộc hạ lui lại đầu vào đây, Hai Sói cho cảnh sát lùi lại ngay ngắn trật tự cách đến hơn 50 mét, toàn bộ quá trình không tới một phút, khoảnh khắc tôi gặp Tổ Tông thoáng qua, bước chân của tôi vô thức chậm lại, tôi nghiêng đầu nhìn anh, biển giận tràn ngập trong đôi mắt anh, những bức tường đổ nát và hoang vụ vô tận.
Anh lại không có chút tình cảm nào để nói, cười dữ tợn gọi câu Trình Bảo Ái,
Cả tên lần họ, giống dao cứng nĩa nhọn, đâm vào nơi mềm mại nhất trong tim.
Tôi ngơ ngần thất thần, như đang nhìn anh, lại như xuyên qua anh nhìn thứ gì đó khác.
Nhìn anh cho tôi những ngày hạnh phúc, cho tôi nghi ngờ và lạnh lẽo, cho tôi tình yêu bồi hồi và hận thủ không dứt, ước muốn và tội lỗi.
Anh không có chút do dự nào, môi mỏng nói ra tàn nhẫn đến cực điểm: “Nếu có lần sau tôi sẽ tự tay giết chết cô."
Tay chân tôi run rẩy kịch liệt, Trương Thành Nam trở tay ôm lấy vòng eo tôi, anh ta lướt qua đình đầu tôi, trên mặt đang cười nhưng giọng điệu đã nổi cơn điên: "Kiểm sát trường Thẩm không cần vui quá hóa buồn, anh có tư cách gì mà đòi giết người của tôi."
Anh vuốt ve đôi má cứng ngắc lạnh lẽo của tôi và đưa tôi từng bước cách xa Tổ Tông.
Cho đến hôm nay, tình yêu sâu như biển của tôi và Tổ Tông đã hoàn toàn thay đổi, rất nhiều vết thương
Trước khi số bày Phục Hưng đổ bộ vào Thanh Tân gây ra gió to sóng lớn, trận đấu giữa Trương Thành Nam và Tổ Tông đã kết thúc với kết quả bên tà ác thua thảm và rút lui trong lặng lẽ.
Trên đường xuống núi rời khỏi kho hàng Thủy Phủ, bên trong mấy chiếc xe mấy thuộc hạ bình tĩnh là thường, trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ buồn bực và thất vọng.
Tôi ngả vào bà vai của Trương Thành Nam, thân thể không ngừng run rẩy, lúc đầu rất nhẹ có thể khống chế, rồi sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, anh ta ôm tôi thật chặt, cũng không ngăn được tiếng khóc nỉ non tuyệt vọng của tôi chảy ra từ trong lồng ngực.
Bầu trời đã khuất hẳn về phía đông, những ngọn đèn đường mờ ào vô lực thắp sáng, le lói trong màn đêm vô tận.
Trương Thành Nam hỏi mấy giờ rồi.
Tiến Bình nói đã 1 giờ sáng.
Anh ta đánh giá một lát: "Bò rơi mấy chiếc xe phía sau, đến nhà kho ngầm ở ngoại ô phía Nam.
Tiến Bình sửng sốt: "Bây giờ sao?"
Anh ta không được đáp lại, Trương Thành Nam một cực kỷ, một tay anh ta ôm tôi, một tay chống cái trấn, khuỷu tay để ở then cửa, khép lại mi mắt nửa ngủ nửa tỉnh.
Tôi lập tức ngừng thút thít, hơi ngắng đầu lên, xuyên qua ảnh ngược trên tấm kính nhìn đường phố bên ngoài hoàn toàn không quen biết, Trương Thành Nam làm ăn ở Đông Bắc rất nhiều năm, nhưng mà người ở nơi khác chiếm đa số, một năm trước anh thu dọn quay về Thanh Tân dựng trại đóng quân, thế mạnh đến kinh người, Tổ Tông nuôi dưỡng một đám từ sĩ đã từng âm thầm điều tra, Trương Thành Nam có một kho hàng ở dưới mặt đất, một nửa dự trữ hàng, một nửa làm nhà tù chuyên môn dùng để giải quyết những kẻ bất đồng chính kiến không có ý tốt với anh ta, có thể giết chết mà thần không biết quỷ không hay.
Vị trí kho hàng này làm toàn bộ Long Giang đào lộn, không có chút dấu vết nào, thì ra là ở ngoại ô phía Nam nơi không có khả năng xuất hiện nhất.
Bốn khu vực ngoại thành Đông Tây Nam Bắc vậy quanh nội thành Thanh Tân, trong đó ngoại thành phía Nam là phồn hoa nhất, chính phủ phân loại là cơ sở thương mại và công viên mới, chưa nói là tấc đất tấc vàng, cũng là nơi được mọi người chủ ý, đúng là nghich lửa dưới mí mắt.
.