Tư thế rót rượu của tôi bị đẩy nghiêng, cái lý lắc lư nhiều lần, rơi xuống dưới chân, rỡ thành từng mảnh.
Đám người này nếu biết chuyện thì chắc hẳn cũng từng góp phần vào, hiểu rõ nội tình, “Đất Cát Lâm, một nửa là của Lâm Hào Kiệt, nửa còn lại chia cho Trương Thành Nam và cô Cửu, mỏ dầu bên kia là lớn nhất, Trương Thành Nam cũng muốn phần, anh ta cũng là người từng trải, trực tiếp bóp chặt việc kinh doanh ở cảng Cát Lâm.
Lâm Hào Kiệt mất bài giữa chừng, chuyện xấu trong nhà cũng không thể để bị tiết lộ ra.
Vì thế người ngoài nghĩ cảng Cát Lâm vẫn ở trong tay anh ta, kỳ thật đã sớm trở thành địa bàn của Trương Thành Nam.
Phục Hưng số 7 đổ bộ vào Cát Lâm cũng chỉ tại bọn bạch đạo."
“Anh Vinh, có nhiều người đang nhìn chằm chằm vào chiếc tàu chở hàng này, thị trưởng cũng người nhà họ Thẩm kiếm chác, đây chẳng phải là đập bảng hiệu sao.”
Một người đàn ông phun nước bọt: “Cô cho rằng nhà họ Thẩm tránh thoát sao? Chạy đến Cát Lâm lại thế nào, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của anh ta và bố anh ta.
Chỉ cần Trương Thành Nam không ra khỏi biên giới ba tỉnh Đông Bắc, anh ta thua chắc rồi.
Chơi gái đi, con mẹ nó, đều chết sạch cả rồi, ông đây đếch quan tâm nữa!”
Phòng bên cạnh vẫn còn đang náo nhiệt, tôi đã không thể ngồi không yên, vội vàng đứng dậy mở cửa, đi thẳng vào vòng thuê bên cạnh, liên quan đến Mễ Loan, chỉ cần tôi không quá đáng, ở địa bàn của chị Khải sẽ không ai quan tâm đến tôi.
Tôi không che dấu thân phận, một tay đè nắm cửa, lưng tựa vào tấm kính hẹp, ánh mắt khẩn nhìn thẳng vào tên hoa công tử trên sô pha, hỏi: “Anh Chính, bố vợ anh là người của viện Tư pháp, mua bán lớn như vậy mà không kiếm chút ích lợi nào ư?”
“Kiếm chác?” Anh Chính trợn mắt chế nhạo: “Chỉ có một con tàu, Thẩm Hạo Hiên uống nhầm thuốc liều, Thái Tử gia đánh gia với Diêm Vương, ông ta dù muốn ăn được chút lợi cũng không dám duỗi tay.
Chờ anh ta chết, tao sẽ đá Hương Lê, tạo đã chơi chán nó rồi.
Anh ta vừa nói vừa đưa ly rượu đến miệng ả gái gọi dưới người, phần trên ly được uốn cong 90 độ tạo thành một ống hút, quanh miệng bọc một lớp thép dùng để chứa thuốc.
"Xì."
Ả gái gọi nhíu mày kêu rên, ngộp thở, mặt đỏ bừng lên, cố hết sức uống nửa ly rượu, mệt đến mức quỳ trên đất.
Người ta nói chơi thứ này rất thử thách lực của hông, phải có kỹ năng hút, chỉ cần sơ sẩy chút thôi là té xỉu, một số người mới chơi ruột thừa bị nứt cả ra, mửa ra cả mật xanh mật vàng, làm thế nào cũng không hết nhưng khách đến nơi đây đều là đại nhân vật khách hàng nên có kiện cáo thế nào cũng chẳng giải quyết được gì.
Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, Anh Chính chửi bởi, nhấc chân đá văng cô ta, rút hai tờ giấy ra lau tay, vẻ mặt chán ghét: “Hồng mềm như thắt lưng quần vậy.”
Người đàn ông kia rất biết làm việc, hạ eo rót rượu cho anh ta, " Anh Chính bình tĩnh đi chỉ là một đám súc vật, đừng vì thế mà đánh mất hứng thú của mình, “hang” ở nơi này không tệ, lát nữa tôi sẽ chọn 2 đứa tốt để hầu hạ anh.”
Anh Chính đè nén tính tình, châm điếu thuốc, đặt ngón tay lên cổ người đàn ông, chọc 2 cái: “Mày kìm nén lại cho ông đây, Thẩm Hạo Hiên giết Trương Thành Nam, công trạng sẽ được báo đến Bạch Mai, vùng Đông Bắc đều của nhà họ Thẩm, nếu không tốt sẽ tìm người khác chịu tội thay, Thẩm Quốc Minh có thể không bao che cho con ông ta sao?”
“Anh Chính, vậy đêm nay chúng ta đặt ai?”
Anh Chính đưa đầu lưỡi liếm răng cửa, “Trương Thành Nam quá sức."
Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, trận chiến dịch này im hơi lặng tiếng, mọi người đều không cảnh giác, nếu xảy ra thì ai cũng không kịp trở tay.
Tôi tìm kiếm xung quanh, chào hỏi nhân viên phục vụ trong góc, đưa cho anh ta một xấp tiền nhờ thanh toán hóa đơn giúp, nhanh tiện nhắn với chị Khải một tiếng là tôi có việc đột xuất, không thể đến được.
Trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ, lần này Tổ Tông chính thức đuổi tận giết tuyệt Trương Thành Nam.
Những cuộc đối đầu lần trước, nói thẳng ra chỉ là để thăm dò lẫn nhau, dù có nguy hiểm, khó giải quyết thế nào cũng đều có đường lui.
Nhưng bây giờ, Trương Thành Nam chạy đến Ninh Khiết làm mồi
nhử, Tổ Tông lại đến Long Giang tiêu diệt hang ổ của hắn, Phục Hưng số 7 đổ bộ Cát Lâm, nhìn có vẻ chơi “dương đông kích tây” một cách tuyệt vời, nhưng thực chất người gặp nguy hiểm là Trương Thành Nam.
Tổ Tông giả ngốc nhưng một chút cũng không ngốc.
Anh ấy chắc chắn đã đi tìm Lâm Hào Kiệt để phòng trước, nếu anh ta kết hợp với bạch đạo như cô Cửu lúc trước, cùng Tổ Tông “nội ứng ngoại hợp” kết quả như thế nào đã có thể dự đoán trước.
Trương Thành Nam bày ra một ván cờ nhằm thay đổi thế cục, nhưng giờ đây chỉ sợ kết quả không như ông ta mong muốn, vẫn thất bại trước thế lực nhà họ Thẩm.
Tôi hoảng loạn đi ra khỏi cổng bar CoCo, chưa kịp đặt chân xuống bậc thang, từng chùm ánh sáng trắng ở phía xa hắt tới, một chiếc xe cảnh sát từ hướng Tây Nam lao đến như điên, nhanh như chớp, cuốn cát bụi bay mù mịt.
Tôi vừa liếc mắt đã nhận ra đó là xe chống đạn với lớp trang bị cao cấp nhất.
Đây chắc hẳn là nghi thức của 3 tỉnh miền Đông Bắc trước khi bao vây tiêu diệt hắc đạo, xem ra tin tức về việc Phục Hưng số 7 đổ bộ Cát Lâm đang lan truyền chóng mặt.
Sau khi đoàn xe xếp thành hàng ngay ngắn, tiết “két chói tại vẫn chưa biến mất, chiếc BMW của Mễ Loan chen ra khỏi dòng xe cộ tấp nập, còn chưa kịp ngừng hẳn lại, Mễ Loan đã nhảy xuống dưới, không để ý đến việc đóng cửa mà lao tới trước mặt tôi.
Cô ta kéo lấy tay tôi, hỏi: “Là xe chống đạn tối tân nhất, viện kiểm sát tỉnh cũng người nhà họ Thẩm vào sao?”
Vừa nghe thấy “Viện kiểm sát”, tôi càng ngạc nhiên hơn.
Việc này có nghĩa là gì, nghĩ đến đây tôi không khỏi run lên.
“Cô có người ở Ninh khiết không?”
Mễ Loan cũng hiểu ra tầm nghiêm trọng của vấn đề, cô ta nói là có, tôi cũng không tiện hỏi nhiều.
“Chắc chắn Trương Thành Nam ở Ninh Khiết sao?”
“Chắc chắn.
Có người nhìn thấy anh ta ở song bạc Thái Dạ, đánh bốn ván, thua liên tiếp ba trăm năm mươi nghìn đô la Mỹ.
Tất cả dân cờ bạc đều nói ông chủ Trương “tài đại khí thể”, đánh cuộc thật lớn.
Có thể thấy anh ta đang cố ý phao tin đồn ở Long Giang."
Mễ Lan dừng lại vài giây, muốn nói lại thôi, “Bên cạnh anh ta có một người phụ nữ, nghe nói là “gà” Đại Khánh.”
Sắc mặt tôi lập tức khó coi, nhưng đây không phải là thời điểm để tính sổ.
Tôi tạm biệt Mỗ Lan, trở về biệt thự, quyết định gọi A Bình đến, lệnh cho anh ta phải giải thích rõ ràng, không được giấu giếm nửa lời, nếu bên trên mà đổ thì không ai có khả năng và được lỗ thủng do nó gây ra.
Có lẽ Trương Thành Nam không dặn dò gì nên anh ta nhanh nhóng kể ra mọi chuyện.
Tôi nghe xong tám chín phần cũng nhận ra Tổ Tông quả thật sai lầm.
Trương Thành Nam không phải nhất thời đổi địa điểm.
Bạch đạo vốn muốn mượn vụ tàu chở hàng làm anh ta thất bại nhưng lại trúng kế điệu hổ ly sơn, chẳng được gì.
Ngay từ ban đầu, cảng Cát Lâm mới là đích đến của Phục Hưng số 7, cảng Thanh Tân chỉ là tấm lá chắn mà thôi.
Chính xác mà nói Trương Thành Nam không để tiền bạc vào mắt, thứ anh ta thật sự quan tâm là Tổ Tông.
Súng đạn của Lão Q được giao dịch ở Long Giang, vô hình chung làm mọi người nghĩ rằng nơi này là hang ổ của Trương Thành Nam, Tổ Tông hiển nhiên cũng tin vào điều đó.
Chân tướng bại lộ, Phục Hưng số 7 neo đậu ở cảng Cát Lâm.
Trong cơn tức giận, Tổ Tông đã triệu tập lực lượng tối cao dưới danh nghĩa của Thẩm Quốc Minh, muốn lật con tàu chở hàng này.
Trương Thành Nam mấy ngày không dỡ được hàng, ít người, lại mất thời gian dài.
Đây chính là cơ hội cuối cùng của là bạch đạo.
Ai là người kiể soát tối cao nhất? Con đường thăng quan tiến chức của ba tỉnh miền Đông Bắc đè nặng lên vai của cảnh sát trưởng.
Tổ Tông mặt mũi cũng đã vứt đi, nếu không lấy được hàng, anh ta sẽ không có đường lui.
Suốt một đêm, tôi không thay quần áo, ngồi thất thần ở ban công, nhìn bầu trời từ xanh thẳm chuyển sang trắng nhạt, ánh nắng ban mai ló dạng, tựa như một lớn màn mỏng rang vàng che phủ phòng khách, những giọt sương trong suốt rơi xuống mũi tôi, tôi ngẩng đầu lên tấm kính phản chiếu ra một khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng lại trông rất tiều tụy.
Bảo mẫu cầm khăn lông đứng phía sau tôi, cũng chẳng biết cô ấy đến từ lúc nào.
Thấy tôi có phản ứng, bà đưa khăn cho tôi, nói: “Cô Trình, sao cô lại thức trắng đêm thế?”
Tôi muốn đáp lại rằng tôi không có việc gì nhưng cổ họng lại nghẹn ứ, không nói nên lời.
Tôi nhận lấy khăn lông, đắp lên mặt, sự ấm áp làm tôi tỉnh táo hơn một ít.
“Bảo tài xế chuẩn bị xe, tôi muốn đi ra ngoài.”
“Cô không ăn sáng sao? Sắc mặt cô..."
Tôi lười nói nhảm, không kiên nhẫn liếc cô ta một cái, cô ta cũng không dám tiếp tục quấy rầy.
Xe đến, tôi khoác áo gió, cuối người lên xe, ra lệnh cho tài xế đi đến tổng bộ quân sự.
Tuy rằng tôi đi rất nhanh nhưng vẫn không đến kịp.
Một người cảnh vệ trẻ tuổi, trông khá lạ đến đón tiếp tôi.
Tôi vào thẳng vấn đề, anh ta cũng thẳng thắn: “Tham mưu trưởng không ở trong quân đội, giữa trưa ông ấy có một cuộc hẹn, vừa rời đi không lâu."
Tôi nhìn vào mái ngói màu xám của tổng bộ quân sự, hỏi: “Khi nào anh ấy về?”
Anh ta trả lời rằng mình cũng không biết.
Quan Lập Thành không thích xen vào việc người khác, là người sành sỏi, biết đối nhân xử thế, thông tình đạt lý, chắc cũng đoán ra được tôi sẽ đến tận cửa tìm anh ta.
Tôi cười khẽ, mấy lão hồ ly ngàn năm này thật sự quá ranh mãnh.
Tôi bình tĩnh đứng đó: “Tôi không làm khó anh nữa, tôi sẽ chờ ở đây.”
Tên cảnh vệ nghĩ tôi hứng thú nhất thời, sẽ không kiên trì được bao lâu nên cũng không ngăn cản.
Mãi đến hơn nửa tiếng đồng hồ, thấy tôi vẫn không chịu bỏ cuộc, anh ta bất lực nói: “Lịch trình của Tham mưu trưởng cũng không thông báo cho cấp dưới như chúng tôi, cô tội gì phải tốn công vô ích!”
Ta quấn chặt áo khoác, đứng nơi đầu gió thật sự rất lạnh, môi tôi bị lạnh đến tím tái.
Tôi nheo mắt nhìn mấy cây tùng và bách thường xanh quanh mình: “Tôi chẳng có việc gì để làm, ở nơi nào cũng như nhau cả thôi.”
Chúng tôi lại tiếp tục giằng co.
10 phút sau, anh ta nhảy xuống khỏi chòi canh, đến phòng cảnh vệ gọi điện thoại.
Tôi chăm chú theo dõi từng cử chỉ của anh ta.
Ngay sau đó anh ta
.