Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em


Cảm giác giống như đã qua cả một thế kỷ, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ vô tình gặp Tổ Tông ở đây, tôi vô thức bước đến cạnh anh ấy, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng dừng lại.

Thói quen là thứ có sức mạnh đáng sợ, cho dù cả người đã từng bị lửa thiêu cháy, đến khi người này xuất hiện, đi trong trắng thanh gió mát, mang theo ánh đèn ôn hòa, vẫn giống như trước đây, không buông bỏ được.

Sao có thể buông bỏ được.

Tình yêu không phải ngọn nến, thổi là tất

Cũng không phải một giấc mơ, tỉnh là

quên.
Hai năm sống động kia là thứ mà không người đàn ông nào có thể tái hiện lại cho tôi, những thứ ban đầu tôi có, sự ỷ lại, khát vọng tất cả giao hết cho anh.

Trước mặt Tổ Tông, lần đầu tiên tôi chủ động có ý nghĩ tiến tới hôn nhân.

Tối kỵ nhất là làm tình nhân, tôi cũng hồ đồ phạm phải

Hoặc cười hoặc khóc, những chuyện cũ hoặc vui hoặc buồn đã ngấm vào xương tủy, tan trong máu thịt, lúc nào cũng gào thét, tro tàn lại chảy lúc nào không hay, tôi ngăn cản được, lại giống như không ngăn cản nổi.

Mười ngón tay cứng đờ buông xuôi bên người, năm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại năm chặt, khản giọng gọi "Anh Hiến."

Đầu lưỡi xoay chuyển ngàn lần, trong chớp mặt lúc nói ra, đôi mắt lặng lẽ đỏ lên, từng bước từng ngày, rốt cuộc là tại sao tôi và anh lại vào hai phe đối lập chứ, thậm chí một ngày nào đó, chúng tôi sẽ phải rút súng đối đầu

Anh ấy không nên dùng tôi làm mồi nhử biểu tặng, tôi cũng không nên lưu luyến tình dục kích thích.

Ái tình là thứ thuốc độc làm hao mòn lòng người, chưa có người nào chịu nổi sự chia ly.

"Em nhớ anh thích màu hồng cánh sen,

trước khi anh tới em đang suy nghĩ hôm nay có nên chọn như vậy hay không.
Đã lâu như vậy rồi, anh có thay đổi hay không."

Anh lặng yên không một tiếng động tới gần tôi, yêu thương không ngừng vuốt ve đại mắt, lông mày của tôi, đôi môi, cái mũi của tôi, mỗi một lần lướt qua, dừng lại, quyến luyến, một sợi dây trong lòng tôi lại đứt một ít, vỡ một phần.
“Còn nhớ anh không?

Tôi củi đầu không lên tiếng, tôi không dám nhìn, không dám dù chỉ một chút.

Tôi sợ nhìn một chút thì sẽ sụp đã mất

Bây giờ vị trí của Trương Thành Nam trong lòng tôi còn xa mới địch nối Tổ Tông.

Sự mất mát này giống như một tấm kính vỡ vụn, rõ ràng không thể hàn gần lại được, nó ở nơi không gần không xa, móc ở đấy, treo ở đấy, khiến người ta không nỡ vứt bỏ.

Tôi biết rõ, cuối cùng sẽ có một ngày, có lẽ rất nhanh thôi, tên trộm kia sẽ vững vàng đóng quân chặt chẽ trong trái tim tôi, nhưng chắc chân không phải bây giờ

"Anh gầy đi rồi.
Tôi nghẹn ngào thật lâu, cuối cùng chỉ nói được câu này.
Anh thản nhiên ử, ngứa người ra sau dựa vào vách tường lục lợi ra hộp thuốc lá, chăm thuốc hút một ngum lớn, cười như không phải cười chăm chú nhìn vào cảnh xuân lộ ra, bộ ngực trắng nõn như tuyết của tôi, vừa mới dãy dưa bên nhau, dây áo đứt ra, trông rất lười biếng gợi cảm.

Hút hết nửa điều thuốc, khỏi mù mịt, khuôn mặt Tổ Tông khinh miệt cười lạnh: "Ở cùng anh ta có tốt không

Tôi cần chặt môi, không nghe thấy, chịu không nổi.

Giống như có một cái kim, cái kim đó có móc bạc sắc bén, kẹp chặt lục phủ ngũ tạng của tôi, khiến máu thịt be bét, đuôi mắt khôn khốc ẩm ướt, đau đớn, một giọt nước mắt ông ảnh lần qua nốt ruổi son, như thiêu chảy từng con trên cơ thể tôi Tôi chưa từng rời khỏi cuộc tranh chấp anh lừa tôi gạt, thân bất do kỷ này.

Cũng chưa có tư cách được hưởng cái gọi

là yên ổn thái bình.

Tôi đóng vai trò là một quân cờ cực kì quan trọng, sau khi giết chóc đi qua mới là tình cảm nửa thật nửa giả.

Trong nháy mắt tôi sững sở, Tổ Tông đã giảm tắt đầu mẩu thuốc lá, cánh tay anh bằng nhiên vòng qua hông tôi, dịu dàng mà bá đạo, cái cảm phi đầy râu cứng rắn đặt lên đỉnh đầu tôi, vuốt ve khắp nơi giống như ngày xưa khi tôi còn nằm trong ngực anh, như thể chưa có gì thay đổi.

Đột nhiên một cái ôm nóng bỏng xuất hiện khiến tôi tê dại sững sở trong ngực anh, tôi quên hít thở quên chớp mắt, quên đẩy anh ra, hương vị quen thuộc mạnh mẽ nuốt chứng lấy tôi, ký ức vỡ ra một lỗ hổng, theo đó mà ra, lúc tôi muốn tìm hiểu, nó lại tan biến thành khoảng không mênh mông trống rỗng.

Tôi nghe thấy nhịp tim của anh, nghe thấy giọng nói trầm thấp như mê mang của anh đang thì thầm Bảo Ái", bất lực, buồn khổ, đau thương, khô cạn.

Đầu ngón tay anh ấy vận về lọn tóc đen nhánh của tôi, đặt ở dưới mũi hít sâu, thở dài một hơi, yên lặng nói: "Em rời đi bao lâu, anh tìm kiếm bấy lâu, trên thế gian này có rất nhiều phụ nữ nhưng không có Trình Bảo Ái thứ hai.

Tổ Tông khép hờ đôi mắt, bộ dáng thất vọng mất mất, khiến cho lồng ngực tôi không nhịn được lại thêm chua xót.

"Nửa tháng, anh thường xuyên tỉnh lại lúc đêm khuya, không sở thấy em bên cạnh, cuối cùng không ngủ được."

Anh kiêu căng như vậy, cao không thể với tới, anh là người đàn ông quý giá nhất trên trái đất này, anh quên đi tất cả tôn nghiêm, lưu luyến sự dịu dàng trong chốc lát này.
Tôi hận chính bản thân mình, hận anh, hận cuộc sống biến hóa khôn lường, chỉ cần một cái ôm của anh là có thể lật đổ toàn bộ sai lầm, toàn bộ sự lợi dụng của anh.

Tôi không hận nổi.

Tôi không trách anh được.

Thời gian giống như chiếc đồng hồ cát nặng nề, trôi qua nhanh và chậm.
Không biết qua bao lâu, Tổ Tông buông lọn tóc dài trong tay ra, không tạm biệt, không chần chừ, biến mất sạch sẽ trên hành lang.

Chân thành giãi bày dường như chỉ là ảo giác, vốn không tồn tại, càng chưa từng được nói ra, bị chôn vùi vào trong ánh sáng lạ làm tỏa ra lung linh đêm nay.

Tôi đứng tại chỗ sững người thật lâu, mùi hương phảng phất trong không khí, nơi bị Tổ Tông đụng vào vẫn còn hơi ẩm tồn tại, rốt cuộc không thể quay về.

Thế gian có bao nhiêu tình yêu trải qua âm mưu, trải qua va chạm, trải qua trắc trở, vỡ tan tành, rối tinh rối mù lên, cuối cùng tất cả đều thua cuộc.

Tôi trầm giọng cười nhạo, kéo khóa lại, đi dọc theo lối nhỏ bên cạnh, đến buồng điện thoại mà phục vụ chỉ, tôi do dự bầm một dãy số không quen thuộc, may mắn không bẩm sai, bên kia vang lên mấy lần mới nghe, giọng nói mạnh mẽ vang lên: "Ai vậy?"

Tôi siết chặt điện thoại: "Anh Quan, là tôi Tôi dùng một chút, cố ý bổ sung một cầu

“Bao All

Sau mấy giây im lặng, anh ta giống như là đứng dậy đi đến một chỗ yên lặng, cánh cửa rung lên rồi dừng lại, tiếng thở dốc của anh ta kéo dài, chui vào trong tay: "Ai?"

Lúc này đến lượt tôi không nói câu nào.

Anh ta rất có ý tứ sâu xa.
"Bảo ÁI"

Tôi cố đè sự khẩn trương trong mình lại, nói: "Đúng vậy."

Tôi có thể tưởng tượng ra anh ta đang mỉm cười nhìn điện thoại như thế nào, tư thế quân đội và khuôn mặt trêu đùa lười nhác, không phù hợp lại hài hòa lạ thường.
Mọi người đều nói tham mưu trưởng Quan liêm khiết trong sạch, không lưu luyến nhân gian, anh không phải cũng có một mặt mọi người không biết sao.

Anh nửa thật nửa giả mới có sức hấp dẫn.

Âm thanh sốt soạt vang lên bên tai tôi "Cô có ý gì?

"Anh Quan, anh định rút lui à?"

Giọng anh không thay đổi.
"Tôi từng can thiệp vào sao? Một vài lời nói sẽ hủy hoại một người đầy

Tôi buồn cười: "Quan hệ của tôi và anh có gì cần che dấu nữa à? Tôi đã tìm đến anh Quan nghĩa là tôi muốn nhờ vả anh, sao tôi có thể tự phá hủy đường lui của mình chứ?"

"Ö?"

Ý muốn cân nhắc của anh ngày càng nhiều hơn: "Cô Trình muốn hợp tác với tôi?"

Tôi không nói, anh ta bẻ ngón tay, khớp xương kêu lên rằng rác: "Có thích hợp không? Tôi không ép buộc cô, là do cô Trình tự mình đề nghị, nếu như thật sự có cái gì, tôi chỉ đang giúp người khác hoàn thành mong muốn của mình.

Quan Lập Thành có một năng lực trời sinh, đó là lúc đứng đắn nghiêm túc khiến người ta nhen nhóm lên hi vọng, lúc trêu đùa hạ lưu thì như một tên du côn, không kém người trời sinh đã mang khí chất này, Trương Thành Nam.

Anh cười tà mị, người phụ nữ không có chút kinh nghiệm đúng là không chịu được.

Tôi nhìn bốn phía xung quanh, xác định không có ai chủ ý, đang muốn nói chuyện thì giọng nói của Trương Minh từ đầu bên kia điện thoại vang lên, mơ hồ nhưng cũng đủ nghe lén "Tham mưu trưởng, tay sai số một của Trương Thành Nam, anh Vương đang xuất hiện tại chỗ ở của Lâm Hào Kiện

Mọi thử đúng trong dự kiệu của Quang Lập Thành Thỏ khôn đào ba hang.
Chỗ khiến tôi khâm phục Trương Thành Nam nhất là đại trượng phu có được dẫn được.
Anh ta có thể đứng trên đỉnh vinh quang, cũng có thể cúi đầu chịu thiệt, cầu sống cuộc sống yên ổn trong nguy hiểm.
Lâm Hào Kiện nắm quyền chủ động, sao ông ta có thể để cho anh ta thoải mái được?"

Quan Lập Thành ra lệnh thuộc hạ âm thầm theo dõi Trương Thành Nam, trong lúc Phục Hubgw số 7 sắp kết thúc, tín hiệu này là tín hiệu rất không tốt, suy đoán của tôi được xác nhận từng chút một, lộ ra bộ dáng dữ tợn của nó, tôi bằng nhiên giật mình: "Anh muốn giúp Hạo Hiến?"

Anh ta bình thản hỏi lại: "Không được à." Ai đúng ai sai, ai thua ai tháng, trong mắt tôi đều không đáng vui mừng.
Tổ Tông bại trận, chức vị khó giữ được, tôi không muốn đối mặt với tình trạng mất quyền lực thế thảm.
Tôi biết rõ anh rất kiêu ngạo, kế hoạch lớn của anh đã bị tan biến trong nửa năm ngắn ngủi, cho dù ai cũng sẽ sụp đổ, trở nên thay đổi hoàn toàn.
Tôi thừa nhận cái ôm của anh ấy đã làm tôi xiêu lòng.
Bỏ đá xuống giếng không phải kết quả tôi muốn thấy.

Trương Thành Nam càng không thể thua, nếu không anh ta sẽ mất mạng mà không chỉ đơn giản là trở nên nghèo túng, tôi cũng khó thoát liên quan, vì lợi ích, vì lâu dài, vì tình cảm, tôi mong cả hai phe đều không có việc gì.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, không để cho giọng minh quá run rẩy.
"Anh Quan, không bằng chúng ta làm một vụ giao dịch đi, một vụ giao

dịch chân chính..."

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui