Tôi dám đánh cược là Quan Lập Thành không dám từ chối ngay giây phút quan trọng này đầu, có thật là anh ta sẽ đồng ý buông tay sao? Không.
So với Trương Thành Nam thi Thẩm Quốc Minh mới là kẻ địch mạnh của anh ta, tìm đủ trăm phương ngàn kế ngăn cản anh ta thăng chức, một khi không ngăn được thì dùng những thủ đoạn ăn không được phá cho hồi, đến lúc đó thứ anh ta mất đi đầu chỉ có tiên đồ mà ngay cả tiếng tăm và tính mạng cũng không bảo toàn được
Thẩm Quốc Minh tại đại hội tỉnh ủy dùng câu không thể cả bề một lửa để nhắc nhở Quan Lập Thành, nói trắng ra là chuyện anh ta làm ông đây đều biết rõ cả, nhằm đả kích lại đối phương, thúc ép anh ta dùng lực mượn lực, giơ tay chỉ tháng mặt Trương Thành Nam.
Trận chiến giành quyền hợp tác của bạch đạo này ai nấy đều mỗi người mỗi dạ, đến ngày có kết quả át sẽ quay lại cần xé nhau tàn ác, ép đối phương vào đường cùng mới thôi, nếu như Trương Thành Nam không chết, Quan Lập Thành sẽ bị dồn ép đến cục diện bị bao vây tử phía, anh ta không ngu xuẩn.
Dã tâm lang sói của anh ta thông qua trận phục hưng số bảy đã dẫn lộ diện, phía quan quyền và hắc đạo đều bắt đầu đề phòng đối phó anh ta, anh ta cần một bộ mặt khác, bộ mặt giả tạo chìm đắm phong nguyệt, rơi vào lưới tình, nói thẳng ra là anh ta đang đợi tôi
Anh nổi lòng tham với người đàn bà của Trương Thành Nam, chỉ thế thôi.
Tôi bồi hồi không yên chở câu trả lời, nếu không ngoài dự đoán thì đầu dây điện thoại bên kia im lặng không tới ba giây, anh ta sẽ trực tiếp hỏi tôi nên giao dịch như nào?
"Qua điện thoại nói không rõ ràng.
"Ồ?” Anh cố tình trầm giọng xuống, tỏ vẻ bất tiên rồi hỏi: "cô Trình muốn như thế nào?”
Đến nước này rồi thì không còn gì phải giấu điểm nữa, tôi đã tấn công người đàn ông này được hơn năm mươi phần trăm rồi, tôi giả vờ làm giả: “Tôi chủ động hợp tác thì anh Quan cũng nên tỏ chút thành ý đi chứ không thể lần nào cũng do tôi thả con tép, bắt con tôm được!"
Anh ta thấy thú vị nên cười khẩy nói: "Chiều tối ba ngày sau, tôi sẽ dời lại buổi lễ nghi thức duyệt binh của nội bộ bộ binh, nếu có có thời gian thì đến nhà riêng của tôi." Trái tim tôi bằng chốc an tâm "Nhất trí
Nơi này không thích hợp ở lâu, tôi chắc chặn một trăm phần trăm tại mất của Trương Thành Nam và Tổ Tông không có bám theo tôi, nhưng thời gian qua lâu nữa thi không dám chắc, họ sẽ đến tìm tôi, tôi nhanh chóng gác máy, tựa lưng lên mặt kính của buông điện thoại công cộng, vuốt phẳng hai bên đường xẻ sườn xám nhăn nhúm vì căng thẳng mà bị tôi dẫn nằm nãy giờ.
Tôi thở ra một hơi dài, không biết vì sao Quan Lập Thành thâm sâu như thế mà vẫn bị tôi phát hiện ra, năng lực của anh ta có thể dấy lên sóng gió, cũng có thể nhanh chóng xoay chuyển tình thế.
Trương Thành Nam và Tổ Tông nếu có một phe nhất định phải chết thì Quan Lập Thành sẽ là chỗ dựa cuối cùng của tôi.
Tôi men theo con đường khi nãy quay về hội trường, vòng qua trụ cột ngọc Hán Bạch trên hành lang cạnh sàn nhảy, bất ngờ nhìn thấy Tổ Tông vừa nhảy xong một điệu nhạc bước ra, Vương Lâm từ chỗ ngồi đứng dậy, vừa cười vừa đỡ lấy cô Vương - cháu gái của ông ta, khen ngợi bọn họ phối hợp cực kỳ ăn ý, có Vương tỏ vẻ e thẹn: "Là kiểm sát trưởng Thấm nhảy giỏi, cháu chi phối hợp theo thôi à.
Tổ Tông không mấy hứng thú với đàn bà, biểu hiện có chút lãnh đạm, Vương Lâm nhảy mắt với cô ta, cô Vương lui ra sau, ông ta bước đến gần đưa ly rượu cocktail Agave: "Gần đây thị kiểm đang có bước tiến lớn, vừa hay tôi có ý chọn cành mà đậu ấy mà.
Tổ Tông lắc nhẹ ly rượu có màu sắc lung lĩnh và nói: "Người nào làm kinh doanh cũng không thể tránh khỏi hai chữ tham và ô
“Giữa trắng và đen luôn tồn tại nhiều địa phận màu xám, sao chứ? Với thực lực của cậu mà không dám nếm thử chút gì đó mới mẻ tr
Tổ Tông chỉ cười không đáp, nhấp rượu liên tục, món hời ngay trước mắt, chỉ cần chạm tay là với tới nên Vương Lâm không thể chờ đợi thêm nữa, dầu điền, sòng bạc, sơn trang phía Đông Bắc đang vẫy gọi thu hút hào kiệt tử phương tranh giành hơn thua, chiến thắng sẽ mang lại tiền tài dồi dào không ngớt, ông ta nhe răng xoa xoa tay "Kiểm sát trưởng Thẩm cậu sáu tôi bốn, cậu giúp tôi đả thông tuyển đường Đông Bắc, tiếp sức cho tôi trên quan trường, thì phụ trách đường cung của HongKong sẽ về tay cậu, nguồn hàng của toàn Cửu Long và Tân Giới cũng thuộc về cậu.
Đây là điều kiện chưa từng có trước đây, lúc tôi hợp tác với Trương Thành Nam, cậu ta năm lần bảy lượt muốn tôi hứa hẹn mà tôi không buông lời ấy."
Động tác nâng lý của Tổ Tông ngưng lại, anh tỏ vẻ thú vị nhếch mày, nửa đùa nửa thật "Cảnh sở Vương nỡ sao? Hai tỉnh Đông Lâm Hà Bắc thuộc Đại Lục không hề thua kém thì trường Đông Bắc.
Thủ mục hai tỉnh đó còn để nói chuyện hơn tôi."
Vương Lâm xua tay.
"Dễ nói chuyện chưa chắc gì ăn được quả ngọt, mỗi câu tôi đưa ra phải năm chắc phần thắng sẽ thu hồi lại mới được."
Thủ mục có đạo nghĩa, điểm yếu là không có quan quyền, buôn lậu thì phải gánh mạo hiếm cực lớn, vẫn cần sự dàn xếp từ quan, đây cũng chính là điểm mạnh khi đàm phán của Tổ Tông luôn cao tay hơn so với bọn họ.
"Thêm một nửa tỉnh đảo HongKong, thi Đông Bắc tôi lo."
“Một nửa?" Vương Lâm kinh ngạc, mặt biến sắc: “Nguồn cung của HongKong đã giao cho câu rồi mà còn muốn độc chiếm sao? Sòng bạc Cửu Long Tần Giới vẫn không đủ tr
"Hội sở của HongKong là nơi có nhu cầu lớn nhất, cảnh sở Vương tính toán được mất với tôi phần này thì có hơi nóng cạn ấy.
Ba tỉnh Đông Bắc đều là vàng, không địch lại được Sao?"
Đây mắt Vương Lâm lỏe tia châm biếm: "Ai cũng rõ Đông Bắc là khối u độc loạn nhất đại lục, cậu cho hết tôi chưa chắc gì tôi có thể nuốt trọn, mấy đại ca xã hội đen có tên gọi của Tân Lan, không ai không phải xuất thân từ đó? Dùng nhỏ câu to, ít nhất thì cậu cũng phải để tôi sống được chứ? Trong tay hàng ngân hàng vạn lính cảnh, tôi còn phải chia chác phần này nữa."
Ông ta vuốt vuốt ngón tay, vẻ mặt đăm chiều khó xử, Tổ Tông trầm mặc một lúc, sau đó vỏ lên vai ông ta rồi cười to.
"Cảnh sở Vương, giới cảnh sát HongKong có nhiều người tài, khó trách sao ông có thể trèo cao, thì ra là nhờ vào tài tính toán tinh vi này."
Xã giao với giới quan quyền phải có đường lối nội bộ, người trước giờ không hề nhận o bế mà chịu lên tiếng, tức là đồng ý rồi, Vương Lâm mừng rỡ ra mặt, liên tục nói đến kiểm sát trưởng Thẩm mà chịu vương dù to ra, tôi với cậu cùng nhau càn quét thì lo gì không kiểm được vốn lớn.
Tôi nằm chặt trụ cột, nhìn cảnh này một hồi lâu, đèn xanh quyền quý đi đến nơi nào thì bật sáng nơi đó, Tổ Tông đeo trên người lệnh bài thái tử gia, dễ dàng đoạt vào tay hơn bảy mươi phần trăm thị trường HongKong, đối phương còn phải khúm núm dâng lên cháu gái của mình để làm cầu nổi, ngay cả Trương Thành Nam còn không được nề mặt như vậy.
Người đời thường hay nói vương không đụng vương, quan chức làm điều đen tối, sơ nhất vẫn là xã hội đen thật sự, khôn khéo ngông chơi trong giới, Trương Thành Nam đó giờ có tiếng giỏi tính toán đến mức mất hết tính người thế này thì ai nấy đều biết, Vương Lâm sợ bị chơi nên mới bỏ đen theo trăng
Nếu vậy thì Trương Thành Nam chỉ nằm được một phần ở Châu Hải Ma Cau, vốn có ý định đưa bảy trăm cần bột trắng đi tiêu thụ ở HongKong xem như mất toi
Phục hưng số bảy giúp anh ấy nhảy một bước lớn trở thành đại ca thật sự của ba tỉnh phía Đông, đồng thời, Tổ Tông chiếm lĩnh HongKong, làm suy yếu đi một phần thể lực của anh ấy, Trương Thành Nam lần nữa rơi vào hoàn cảnh khá nguy hiểm, anh ấy buộc phải năm được con cờ lớn hơn thì mới mong lật kèo
được.
Trong lúc tôi đang ưu tư suy nghĩ, có thuộc hạ vô tình phát hiện tôi đang đứng trong góc, hần ta bước đến gần gọi một tiếng có Trình ảnh mất đảo đi đảo lại nhìn quân áo của tôi và hỏi: "Cô đi đầu vậy? Anh Nam chuẩn bị rời đi."
Tôi ngạc nhiên.
"Kết thúc rồi sao?"
“Vũ hội cuối cùng anh Nam vốn không hứng thủ, quả cũng tặng rồi, rượu cũng uống nốt thì nên rời đi thôi, đỡ phải phiền phức nhận lời nhân tình."
Tôi bảo anh ta dẫn đường, bước qua thảm đỏ rãi đầy hoa trong hội trường, vài quý bà cùng bản khi nãy vội đứng dậy ân cần tiến tôi một đoạn, đưa tôi ra đến tận cửa, một trong những quý bà kéo tay tôi, khẩu khi nhiệt tình và nịnh nọt: "Có Trình, vài hôm trước thăng cháu trai vô dụng của tôi phá nát một cửa tiệm trong thương trường Tây Môn, còn làm lớn chuyện, chủ cửa tiệm là người có bối cảnh, chồng tôi không bảo lãnh nổi, hiện tại vẫn còn giam trong đồn cảnh sát, nếu có biết đường lối nào thì có thể giúp tôi lần này không?"
Tôi suy nghĩ vài giây, nhẹ nhàng rút tay ra “Mấy vụ liên quan đến quan trường, tôi không cách nào giúp cả, khiến cô thất vọng rồi.
Tôi cũng không phải người trong cơ quan nên người quen không nhiều.
“Ôi! Cô Trình khiêm tốn rồi, cô không có cách không lẽ người đàn ông của cô không thể ra mặt? Kiểm sát trưởng Thấm muốn bảo lãnh một tên tử tù chỉ cần một lời thôi, vả lại châu trai tôi cũng không gây ra án mạng gì, chỉ còn xem có có chịu giúp hay không thôi.
Tôi nghe ra được điều gì đó sai sai, và cùng lúc đó, cánh cửa xoay sau lưng cô ta bước ra vải bóng người, Tổ Tông đứng giữa được nhiều người vây quanh, mất đi sự ngăn cách của cảnh của kính, nhất cử nhất động đều rõ mồn một.
Nụ cười trên mặt tôi rút lại hoàn toàn "Quý bà à, bốn phận và tình người, có cũng nên cần nhắc rõ ràng, tôi thật sự không cách nào giúp được."
Tôi lo lắng lan truyền tin đồn gì đó rồi lại gây sóng gió, đành bổ sung thêm: “Quan hệ của tôi và kiểm sát trưởng Thẩm mọi người cứ hiểu lầm suốt, xin đừng tổn hại đến thanh danh của anh ấy."
Tôi vội vàng quay người bước xuống bậc thang, quý bà đó không chịu từ bỏ, vòng tay ôm lấy cánh tay đứng dưới ánh đèn sáng chói, cất giọng nói lớn: "Cô Trình giờ đi theo ông chủ Trương, khó tránh những lúc cần dùng người, tình cũ chắc vẫn còn chứ! Kiểm sát trưởng Thấm cũng không phải là người không niệm
tình cũ"
Trong nhóm người bằng vang lên tiếng cười to nhỏ của một nhóm đàn bà tôi không quay đầu, bước nhanh biến mất khỏi tầm nhìn của bọn họ, leo lên chiếc xe Benz đang chờ tôi sẵn bên đường.
Tôi đặt tay lên ngực thở dốc, cảm thấy cái gọi là xã hội thượng lưu, dưới vẻ ngoài hào nhoáng ấy, chứa đựng đầy cây thị phi và ác ý.
mỗi người đều vì lợi ích cá nhân, vì muốn kết giao, vì muốn leo lên vị trí cao, đều không ngừng công kích, không ngừng chế giễu, không ngừng phát tán và nghĩ đủ mọi cách ném đá để gây ra chiến loạn và tranh đấu Đàn bà cũng thế, phía trong chứa đầy gian xảo quỷ quyết đúng là ngọn sóng đầy gió bão, chỉ cần canh lúc người nào sơ hở phòng bị sẽ bị cuốn vào vòng xoáy đó nghiền nát đến chết.
Bớt đi một chướng ngại tương đương với
việc dự ra một vị trí
Tôi ngước đầu bình tâm lại hồi lâu, đột nhiên một chiếc khăn tay lụa nhuốm hơi thuốc lá đặt che lên đôi mắt tôi, rất dịu dàng, rất tỉ mỉ, một lớp vải trắng mỏng, trong suốt và mơ hồ.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Trương Thành Nam, thoát ẩn thoát hiện ở đầu bên kia chiếc khăn, chúng tôi bị ngăn cách bởi độ dày chưa tới vài milimet này tựa như ngăn cách bởi một ngọn núi, ngọn núi này, từ đầu chỉ cuối đều tồn tại, là sự kiêng dè và phòng bị đối với việc tôi theo chân Tổ Tông hồi hai năm trước, cũng là sự phỏng đoán hoài nghị đối với chân tình yêu thương hay là sự lợi dụng giả tạo của anh dành cho tôi.
Chúng tôi vĩnh viễn không thể nào vô ngại mà ôm lấy nhau, anh ấy không để lộ toàn bộ, tôi cũng không dám hoàn toàn giao phó cho anh.
Tôi thậm chí còn đang nghĩ, anh đưa tôi đến nhà kho dưới tầng hầm rốt cuộc là vì lý do gì, vì muốn thăm dò ư? Chắc anh đã sớm biết sự dựa dẫm của tôi là có ý độ, cái giá phải trả cho việc này quả sâu nặng, trong phút chốc tôi nấy lên sự suy đoản, có lẽ nhà kho dưới tầng hầm và phục hưng số bảy tại cảng Cát Lâm, đều là cái bẫy được dựng sẵn.
Quan Lập Thành nhặt lấy con cờ rơi của người khác, Trương Thành Nam bày mưu để đột phá vòng vây của một bàn cờ chết, Tổ Tông cũng đang giàn xếp một bàn cờ chết khác.
Ba phía giảng co, hơn kém không chênh lệch là bao, người chiến thắng, nhất định là người mọi móc được tiểu tiết nhỏ, hoặc là lợi dụng được con cờ lợi hại nào đó, nếu không sẽ khó phân thắng thua Tôi nhận lấy chiếc khăn tay, lau đi mồ hôi trên trán và dưới cầm, Trương Thành Nam một tay chống trần, ảnh nhìn về phía trước, chậm rãi hỏi một câu: “Nhìn thấy anh ta rồi sao?"
Tôi tháng lưng tựa sát lưng ghế, cứng đơ không động đậy.
"Không nói gì cả"
Anh cười khẩy, khẽ nhắm đôi mắt: "Anh không có ý trách móc
Ngón tay anh co lại, dùng phần xương ngón nhỏ ra gõ nhẹ lên đầu gối, anh là người đàn ông vô cùng tinh tế, không giống với những đại ca xã hội đen thô lỗ khác, anh rất chú trọng hình tượng của bản thân, bất kể bận rộn và lao lực cỡ nào, quần tây của anh chưa bao giờ xuất hiện một nếp nhăn hay vết bụi bẩn nào, vẫn luôn sạch sẽ thanh thoát, thẳng thần cởi mở
"Nhưng tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách Anh không hy vọng người yêu của anh có bất kỳ dây dưa rẻ má nào với tình cũ"
Tôi năm chặt khăn tay, xếp thành hình vuông vức, năm trong lòng bàn tay, thấm hút mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.
Anh nằm lấy bàn tay trống không còn lại của tôi, đưa lên môi hỗn nhẹ "Anh sẽ cho em càng ngày càng nhiều, đủ đến mức để em có thể một lòng một dạ với anh"
Anh vừa dứt lời liền vòng tay sang ôm tôi vào lòng, trần tôi tựa vào lồng ngực nóng bừng rung rung của anh, anh dịu dàng nói ngủ một lúc đi, đến nơi anh sẽ bể em vào nhà.
Tôi do dự hồi lâu, nói nhiều thì càng sai nhiều, chúng tôi vẫn đang trong trạng thái thăm dò và thích ứng với nhau, quả quyết cắt đứt hoàn toàn với trước kia, chưa chắc gì anh sẽ tin, im lặng lại thành ra chỉ lý Chiều tối hôm sau, Trương Thành Nam đưa tôi đến nơi ở của Lâm Hào Kiện
Vốn không phải ý anh mà do tôi chủ động yêu cầu, sào huyệt của Lâm Hào Kiện ở Cát Lâm, ông ta phát gia ở đó, căn cơ cũng ở Cát Lâm, trong nhà rất nhiều đàn bà, nếu tôi có mặt thì đôi khi nhiều việc sẽ thuận tiện hơn, đương nhiên tôi cũng phải nằm được chút thông tin, vì để nâng giá trị bảo toàn bản thân trong lúc đấu tranh.
Làm Hào Kiện là lão hộ lỵ trú ẩn lâu ngày trên núi sâu, tuy chân không rời nhà nhưng tính toán thần cơ vẫn nằm được vài ba phần ngoài thiên hạ, là người có mưu kế thâm sâu, trước thế cục hiện tại, Tổ Tông có ý vượt mặt xã hội đen thời cũ, anh ta có quan quyền bên người, nếu không kịp thời ngăn cản, thì tất cả đều sẽ lãnh đủ, cho dù anh ta và Trương Thành Nam có mối thủ hàn lớn cỡ nào thì trước mắt cũng không thể không hóa căn cơ thành cấm ngọc, vượt qua khỏi ái này rồi tinh tiếp.
Chiếc xe lướt nhanh hơn một giờ đồng hồ, chậm rãi đỗ tại phía ngoài Lâm phủ, tôi ngủ mê man, loáng thoảng nghe được lời Tiến Binh bảo tới nơi rồi
Tôi từ đùi Trương Thành Nam bò dậy, khẽ nghiêng đầu, thông qua cửa sổ đây sương nhìn ra ngoài, một tòa tử hợp trang viện nằm ngay sau hai cây hòe lớn, trên cành nụ hoa điều tàn, để lại cành cây khô vàng, vừa nhìn chỉ thấy sự trơ trọi và khô héo, nhưng không ngăn nổi khí thể hùng hổ, khí chất ngời ngời của khuôn viên này.
Cánh cổng son cao có treo hai cái lồng đèn đỏ, không hề thấp sáng nhưng vẫn sáng đỏ chói ngời, đường chân trời xanh ngắt, cảm giác càng thoáng đãng hơn nhiều.
Chúng tôi vừa bước xuống xe, quản gia của Lâm Hào Kiện đã dẫn theo một dàn thuộc hạ bước lên đón, củi đầu chấp tay.
"Ông chủ Trương, xin chúc mừng
Trương Thành Nam thờ ơ gỡ bỏ nón, đưa cho thuộc hạ, không lộ sắc hỏi: "Tôi có chuyện vui gì sao?"
Quản gia đứng tháng người, giọng điều khó đoán: "Phục hưng số bảy ẩn danh bấy lâu, ông trùm buôn lậu tiền chất cấm nhiệm kỳ trước đứng đầu vùng tam giác vàng sau khi chết nổi liền mai danh ẩn tích, hiện tại Long Giang tiền vào đại lục, ông chủ Trương một minh độc chiếm ba tỉnh phía Đông, huy hoàng mà bác Kiện cả đời không đạt được này, không lẽ không đáng ăn mừng sao?"
Tôi quan sát ông ta, tuy lời thốt ra nghe có ý tốt nhưng ẩn chứa bao dao găm, khó lọt tai, vẻ mặt Trương Thành Nam bình lặng, có ý cười, nói: "Bắc Kiện trách tôi, rồi còn giận dỗi tối, độc chiếm gì chứ, nói những lời này còn quá sớm.
Quản gia Chu sao lại đi nghe mấy lời đồn đại bên ngoài, hiểu lầm tấm lòng của tôi đối với bác Kiện chứ!"
“Nếu ông chủ Trương có lòng thật thì tốt biết mấy.
Mấy lời chúc mừng này của tôi tất nhiên cũng là thành tâm thành ý
Ông ta nghiêng người sang bên, gia đình đồng loạt cúi chào, cất giọng vang lớn: "Mời ông chủ Trương vào phủ"
Chúng tôi bước qua bậc thêm vàng kim cao nửa mét, đập vào mắt là hồ nước nóng đang bốc hơi nóng, hai bên núi cao nước chảy, ngôi xanh cột đỏ, hình vòng cung vây quanh, cây hồi lỗ xum xuê kết đầy trái thu, quả nào quả nấy to mọng, tròn trịa, xanh trong tươi mới, treo dưới giàn hàng rào, sương đọng giọt, lúc đung đưa tựa như một trận mưa phùn.
Bước xuống hành lang, đi trên bậc đá cẩm thạch xuyên qua vườn hoa, góc tây bắc có tòa nhà lầu gỗ điêu khắc, loảng thoảng nghe thấy tiếng cười nói của đàn bà và tiếng chạm bằng boong giữa hai vật nào đó vọng lên, quản gia đi trước vài bước, bước lên cầu thang, giơ tay đẩy hàng rào, làm tư thế mới, tấm rèm châu Phật vén lên, một cái lò hương to bằng vàng được đặt giữa vườn hoa, ba lỗ thông dài đang phun hương khỏi, mù mịt một vùng.
Quản gia nhón chân, cung kính bước đến cạnh bàn, cúi người gọi một tiếng bà chủ, sau đó chỉ về hướng bên này.
“Ông chủ Trương đến thăm, bác Kiện đã đồng ý, làm phiền bà chủ hầu ông chủ đến sảnh trước một chuyển a
Trong nhà một dàn đàn bà trung niên yêu Kiều hoa lệ bỗng chốc ngưng tiếng cười nói, đồng loạt nhìn về hướng bên này.
Quý bà ngồi ngay giữa, mặc trên người bộ sườn xám màu hoa hồng, một tay cầm quạt, tay còn lại đang cầm con cờ mạt chược: HỒI Ông chủ Trương quả là khách hiếm, từ lúc cậu ra ngoài tự lập, địa bàn của bác Kiện không hề thấy cậu lui tới nửa bước, hôm nay có ý đồ gì đây!”
Bà ta tỏ vẻ làm quá quan sát xung quanh, ôm cổ nói châm biếm: "Mặt trời đông mọc tây hạ, không lẽ nay thành tây mọc đông hạ rồi sao? Sao lại có cơn gió lớn hiếm thấy thổi đến thế này?
Đòn phủ đầu này quả thật không hề nhẹ, nếu không phải được Lâm Hào Kiện chống lưng thì sao đàn bà đứng sau này có gan lên tiếng chứaTrường Thành Nam điềm nhiên như không vảy tay, Tiến Binh kéo lê một hòm châu báu, cổ ý phát ra tiếng leng keng vang dội "bạch" một tiếng đặt bên góc bàn, đầu ngón tay mở nắp hòm, bằng chốc hào quang phát sáng gợn sóng lăn tăn
Miếng mồi béo bở thế này, đàn bà rất khó cưỡng lại mà không động lòng, sắc mặt bà chủ Lâm quả nhiên dịu xuống nhiều, dù gì cũng là người từng trải, không đến mức bộp chộp với lấy ôm vào lòng, đành đặt cây quạt xuống bàn, chống cầm nói ông chủ Trương sao phải tốn kém thế này.
“Hiếu kính với bà chủ Lâm, không phải là
điều tôi nên làm sao?"
.