Trương Thành Nam giữ thể diện cho bà Lâm, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại "Anh đã có lòng hiếu thảo thì tôi cũng nên giúp đỡ anh.
Lão Chu
Cô ấy nghiêng đầu để ra hiệu cho quản gia Chu đi đón Lâm Hào Kiện ở trái nhà, quản gia chu vắng một tiếng, vội vã chạy đến phòng khách, cô vui vẻ nhận lấy trang sức, thò tay vào trong cái hộp chọn lựa một chút, đôi mắt cô ấy thật tham lam, Lâm Hào Kiện không thể phụ bạc người phụ nữ của chính mình, sơn hào hải vị nào, vàng bạc châu báu, nào, muốn có cái gì là có cái đó, thứ gọi là dục vọng, đúng là vô tận.
Cô ấy nắp hộp lại, bảo tôi ngồi xuống chơi một ván mạt chược, tôi ra vẻ khó xử: "Bà chú Lâm, tôi thật sự không biết chơi mạt chược, sợ lại thua đến mức không còn đồng xu nào dính túi.
Tâm trạng của cô ấy rất tốt, giọng điệu cũng nhiệt tình hơn.
"Sợ gì chứ, tiền của ông chủ Trương, tiêu mấy đời cũng không hết, chả lẽ không đủ cho cô chơi thua mấy chục triệu sao? Chỉ để cho vui thôi, giết thời gian thôi."
Haiz, định ăn nhiều thế nhỉ, lại muốn tôi thua nhiều như thế, rõ ràng là muốn bắt nạt mà, bòn rút của Trương Thành Nam.
Sao lại không thèm thuồng những túi tiền căng phòng của anh ấy chứ
Vừa khéo gặp lúc đang chơi mạt chược, không chơi thì không được, không khí nặng nề như thế này, chỉ có sự giao thiệp của phụ nữ mới phá tan được tình thế bế tắc, tôi chỉ có thể miễn cưỡng làm, xoay eo lắc mông, như một cành liễu mỏng manh yếu ớt, đặt tay lên vai của bà chủ Lâm, khom lưng cười rung cả người.
"Thưa các bà chủ, xin hãy hết sức nương tay nhé, để chừa cho tôi mấy đồng son phấn, đừng để tôi thua đến mức phát khóc rất tốn tiền, người đàn ông của tôi cũng đau lòng đấy."
"Uì giời, nhan sắc chim sa cá lặn thế này, ông chủ Trương làm gì mà biết đau lòng vì tiền, chỉ có thể đau lòng vì cô thôi đúng không?"
Bọn họ trêu ghẹp rồi cười lớn, tôi đỏ mặt hùa theo, một bà chủ đứng lên nhường ghế cho tôi, tôi gật đầu cảm ơn cô ấy, rồi liên ngôi xuống.
Nói thật, tôi có năng khiếu chơi mạt chược, xuất thân từ sòng bạc rồi lại cùng với mười mấy ông chủ lớn, dù có mù thì cũng chơi được, thắng một ít tiền không khí, chỉ là có nên tháng hay không thỏi, những nhân vật nổi tiếng tụ tập lại một bản, có thể giàu nhờ đánh bạc không? Chẳng ai quan tâm đến chút tiền đó, đó chỉ là một cách lôi kéo mà thôi.
Bà chủ cửa trên ngồi bên trái tôi, mở một lượt rồi phát hiện con đường, bà cười khả khả "Như người ta nói, chơi bài phụ thuộc vào sự khéo léo của người chơi, nhặt bài dựa vào vận may, không để lại dấu vết, cô Trình không biết chơi, vẫn nên giương đông kích tây thì hơn nhỉ?"
Cô ấy đặt xấp tiền mặt cao trước mặt bà Lâm, dày đến hai ba cm, lật xem một lượt, cô chuyển vận may cho cô ấy rồi, cô Trình biết làm hơn chúng ta."
Trở trêu thay, tôi lại có bài, tôi cười một cách đúng mực, ném ra một cây chín, mặt bàn chủ Làm sáng lên, run giọng hồ lên ù rồi! Lật một cái, một hàng mạt chược ngả xuống bàn, Tôi miên cường trả tiền theo hai người: "Bà chủ Lâm đánh mạt chược giỏi quá, ông trời không đành lòng để bà thua, tôi mà có đôi mắt nhìn thấu ả? Thì cũng không nhìn ra được.
Tôi ghé sát vào tai cô ấy nói nhỏ: "Hôm nào dạy tôi với nhé, người đàn ông trước kia của tôi, vợ của anh ấy không đối phó với tôi, tôi học được mấy chiêu, thì sẽ đè bẹp được đảm giúp việc chanh chua của cô ấy.
Bà chủ Lâm cười toe toét, rất hài lòng với sự chu đảo của tôi: "Không thể thiếu có được."
Sau hai ván mạt chược, chúng tôi đang tính toán thắng thua, thì bỗng nghe thấy có tiếng va đập lộc cộc vào bậc đá ở phòng khách, không nhẹ không mạnh không nóng nảy, nhưng trong buổi tối yên tĩnh lại nghe thấy rất rõ ràng.
Hai người giúp việc dìu một người lớn tuổi đi vào, nhưng lại không vội vào mà đứng ngay ở thêm cửa, đứng ngược lại ánh sáng mặt trời lần, người lớn tuổi đó toát ra vẻ lạnh lùng, nuốt chứng ánh sáng ấm áo tứ phía, lộ ra một thần thái có thể khiến người khác run như cầy sấy.
Bóng đen to lớn che đi khuôn mặt của ông ta, nhìn không thấy rõ, tôi cau mày chờ người khác nói nhưng tất cả lặng ngắt như tờ
Trương Thành Nam quỳ một gối, động tác nhanh chóng và chuẩn xác, điều này thật sự khiến tôi ngạc nhiên: "Bác Tường, kính chào bác."
Ông ta không nói gì, cởi mũ đưa cho người giúp việc, ung dung và lạnh lùng bước qua Trương Thành Nam, đi đến chỗ ngôi chính.
Bà chủ Lâm bốc được nhị đồng, bà ấy thở dài tỏ vẻ không muốn, chọc chọc vào xương sườn tối: "Tiếp tục đi, chuyện của mấy người đàn ông, chúng ta không cần tham gia, tham gia vào cũng không giúp được gì, đúng không?"
Tôi nói dối là đúng như vậy, thà biết chơi đúng lúc, thì tương lai mới không chịu thiệt
Bá Tường ngôi xuống xong liền rút cái tẩu hút thuốc ngọc ở bên hông ra, bầu một chút thuốc lá sợi, rồi ung dung nhét nó vào lỗ thuốc vàng của cái tẩu ngọc, lỗ thuốc đầy những vết rỗ, ông ta lại gõ mạnh hai tiếng vào góc bàn, tiếng động mạnh khiến già trẻ trai gái trong phòng khách đều nín thở, quản gia Chu quỳ xuống đất, tìm một cây diêm, cần thuốc, tiếng nước thậm kêu lên xèo xèo, như thể đang hút máu người, chốc lát sau tấu thuốc đã được lên, Lâm Bá Tường ngắng đầu lên, liếc nhìn Trương Thành Nam, bên ngoài cười nhưng trong lòng thì "Nam gặp phải phiền phức trong giang hồ nên thấy nhớ bác Kiện rồi sao?" Giọng điệu hỏi tôi của Hưng sự thật sự
không hề khoan nhượng
Trương Thành Nam phải phải đầu gối không hể dính bụi của mình: "Bác Kiện nói đùa đến thăm và hiểu kính với bác là bổn phận của cháu, bất kể tình hình thế nào, quy tắc này vẫn là như thế, cháu không dám quên
Anh ta ngừng lại một chút: "Huống hồ vẫn chưa phải đến mức nghèo túng, không phải Chu quản gia vẫn ở đây chúng mừng cháu sao.
Phục Hưng số bảy ở trong tay cháu, đây cũng là vinh quang của chủ Kiện, chủ đã dạy cháu.
“Cậu vẫn cho rằng tôi là người đã đưa cậu vào cái ngành đã chôn vùi nền móng của cậu sao." Lâm Hào Kiện cười chế nhạo, nếp nhăn trên lồng máy trùng trùng điệp điệp, nếu là trên khuôn mặt của một người bình thường thì đó là sự già nua theo thời gian, nhưng ở trên mặt ông ấy thì lại có cảm giác tang thương vô cùng "Nam ả, khi con sói con được nuôi dạy, khó mà đảm bảo rằng nó sẽ không trở mặt, nhưng cũng không lật mặt một cách dứt khoát và lão xược như cậu.
Tôi đang lật bài bồng khựng lại, liếc nhìn sang, Trương Thành Nam có việc cần người ta giúp đỡ, đương nhiên là phải nhịn, hắn không hẻ rằng nửa lời, ngồi trên ghế uống trà
Quản gia Chu rất nhanh nhạy, sợ rằng làm rác rồi lên thì sẽ mất cả chỉ lẫn chài, mỗi người không thể vượt qua lợi ích cá nhân, ông khom người nói nhỏ nhắc nhở Lâm Hào Kiện, tôi ngồi gần chỗ ngồi chính hơn, cũng nghe được đại khái, nhưng không rõ ràng.
"Bác Kiện, bây giờ không phải lúc đấu đá nội bộ, chúng ta cần đồng minh hơn, ông chủ Trương đang phải chống chọi một mình, chúng ta còn tổn sức hơn hẳn, nếu như liên thủ, thì không còn gì phải lo lắng nữa.
Lâm Hào Kiện nhả khói, khỏi phải tháng vào mặt quản gia Chu: "Ông thấy thế nào."
"Hay là chúng ta cùng với Trương Thành
Nam "
Ông ấy chưa dứt lời, Lâm Hào Kiện đột nhiên đã một phát vào ngực quản gia Chu ngay ở dưới cổ họng vài phân, chút nữa là mất mạng rồi, một lúc sau ông ấy mới cử động được, ôm lấy vết thương mà quỳ rạp xuống đất "Bác Kiện, bác bớt giận"
"Phản hết rồi! Coi Lâm Hào Kiện tôi là tên giả phế vật sao? Tôi hãy còn sống được mấy năm nữa!"
Ông ấy đứng thẳng dậy, một bên chống nạng, tiếng gõ xuống nền đất vang động đất trời: "Ba mươi lăm năm trước, khi tôi vẫn còn lang bạt, thì lũ khốn ở Đông Bắc còn chưa ra đời kia kìa! Bây giờ là thời của con châu tay những kẻ đời sau đã từng phải dựa vào mới được ăn no mặc ấm và hưởng thụ hơi ấm của phụ nữ, thế mà lại dám tinh kế với ta một cách trắng trợn, ở bên ngoài xưng vương xưng bá muốn lật cả sào huyệt của ta lên!"
Hai trong mắt mở to như ngọc đèn lồng đang cháy, từng đường gân nổi rõ như thế sắp nổ tung, Trương Thành Nam yên lặng, ngón tay nhịp nhàng, tốc độ vẽ vòng tròn lên da đến đỏ cả da.
"Nam à, cậu từ Hà Bắc trở về, ta đã cho câu rất nhiều cơ hội, lúc này, chỉ cần cậu quay đầu, coi ta là bác Kiện của cậu thì chuyện cũ sẽ bỏ qua hết Ông ta cười nhạt: "Sao, không đánh nổi nữa, lại nghĩ về việc nhận tổ nhận tông rồi ả? Cậu cũng thật là lòng lang dạ sói.
Ta giúp cậu hôm nay, lần sau cậu lại có thể tự tay giết ta."
Ông ta càng nói càng buồn bực, mặt mày đỏ bừng, họ sặc sụa không dừng, bà chủ Lâm đang thể thắng mà cao hứng, lấm bẩm rồi đảo mắt một cái, ném thẻ mạt chược, khóc như chết đi sống lại chạy đến sà vào lòng Lâm Hào Kiện, âm ĩ nói: "Ông ơi! Ông bớt giận đi, ông là trời của tôi, ông không thể tổn hại sức khỏe được, dâng trà đi!"
Người làm trong nhà tất bật ngược xuôi, mấy bà chủ cũng không dám nói gì, không ngôi cũng không đi, ngượng ngùng cực độ.
Trong tình huống này, hiển nhiên không thể thương lượng, Trương Thành Nam mỉm cười đặt chén trà xuống, nhìn về phía mái hiện đầy hoa cúc và những đình nghỉ chân trên hộ chăng chịt: "Bác Kiện, đợt này, Thẩm Hạo Thiên ở ngoài sáng, mãnh hổ của quân khu lại ở trong tối, nếu là một chọi một thì cháu năm chác phần thắng, nhưng nếu hai choi một thì cháu sẽ rất chặt vật, không thể cầm cự được lâu, rồi dân dân sẽ bị nuốt trọn, Phục Hưng số bảy không mang lại cho cháu những lợi ích như cháu tưởng, cháu được đưa lên một vị trí cao hư danh, trở thành cái đích cho mọi người.
Nếu lô hàng này không được xuất ra, thì đó chính là cái họa của việc "nuôi hổ, xuất ra rồi thì cháu cũng không ngăn lại được.
Bác có thể nhìn thấy thế lực của cháu ở khắp ba tỉnh, một khi viện kiểm sát thành phố không lật đổ được cháu, Thẩm Hạo Hiện sẽ phải chịu trách nhiệm, Thổ Hoàng Đế sẽ phải tìm cho hãn một đường, bác Kien."
Hãn đầy ẩn ý nhìn Lâm Hạo Kiện đang tràn ngập lửa giận "Lớn thì không đánh chết được, nhỏ thi không thành vấn đề, Hùng Sư năm đó đơn độc thì có thể trốn được không? Thành Nam tận hiểu với bác, cứu bác một mạng, bác nghĩ về con quá tệ rồi.
Chuyện như qua cầu rút ván lại còn cần một phát, cháu nhất định sẽ không làm với bác "
Lâm Hạo Kiện nghi ngờ nhìn hàn, một phần tin nhưng chín phần không tin, không có chút vẫn hồi nào, cuộc gặp này không thu được kết quả như mong muốn, hiển nhiên, chính Trương Thành Nam cũng không nghĩ đến chuyện sẽ cúi đầu thỏa hiệp với Lâm Hạo Kiện, bao gồm cả Kiều Tử đã rơi đài, chưa bao giờ được nghe về một cơn sóng thần hắc bạch nào mà có phạm vị ảnh hưởng lớn như thế, Lâm Hạo Kiên muốn tự lo liệu, ông ta chim trong lửa giận và không biết làm cách nào để thoát khỏi nó, điều này năm ngoài dự liệu.
Tiến Binh mở cửa xe, đón chúng tôi vào, ngực của quản gia Chu đã bị đả thương nên không thể hoạt động được, một chủ hội trường đánh kính ra tiền, không nói nhiều, dù sao đây cũng là giữ thể diện cho Trương Thành Nam, Lâm Hạo Kiện khi tức giận thì có thể dùng vai về để gây áp lực cho anh ấy, anh ấy không dám và cũng không thể phá bỏ tăng quan hệ này, vậy tại sao lại cứ gầy thủ hàn khiến hai bên đều khó chịu.
Trương Thành Nam cuộn chiếc áo gió lại quăng đi tạo nên một làn gió lạnh thấu xương mang đầy sát khí, tạt vào mu bàn tay tôi, có cảm giác hơi nhói đau, Tiến Bình nói Lâm Hạo Kiện không muốn hợp tác, chúng ta lại phải tìm một lối đi khác, thể lực lớn cũng không thống được việc giết chết kiểu "nước ấm luộc ếch, hàng hóa không giống người
Trương Thành Nam lần cửa kính xe "Lấy số sách, thu xếp cục rượu.
Liên tiếp hai ngày sau đó, Trương Thành Nam vẫn chưa về, có thấy Tiến Binh một lần khi anh ta về biệt thự lấy đồ, tôi chặn anh ta lại hỏi chuyện, anh ta nói anh Nam đang bận xử lý việc liên hệ với chính phủ, Cục chống tham nhũng toàn án kiểm sát công an, không có thời gian nghỉ ngơi.
Tôi tưởng rằng nghe nhầm rồi, vội vàng xác nhận lại Cục chống tham nhũng?"
Đó chính là Diêm Vương của chốn quan trường, nghe đến là sợ vỡ mật, Cục chống tham nhũng của tỉnh mà đã điều tra ai thì sẽ điều tra đến cùng, vị trí và thế lực ở chốn quan trường chỉ đứng sau ủy ban kiểm tra kỷ luật trung ương, vụ lớn nhất là vụ của tỉnh Đông Lâm, phế cả lãnh đạo tỉnh ủy kiêm bộ trưởng.
"Cứu cô nương và lão Cừu, đã gần nửa năm nay không chạm đến chất cấm rồi, không có chút sơ hở nào, bọn họ ra ngoài không giao du với kẻ xấu, vì thế anh Nam chỉ có thể tìm một con đường khác mà giải quyết vấn đề "
Trái tim tôi run lên: "Cục chống tham những được ủy ban kiểm tra kỷ luật trung ương ủy quyền, chuyên giám sát chuyện quan chức ở Đông Bắc mà cũng chả có tỷ tin tức có giá trị nào thì tâm tư đâu mà nhúng tay vào việc của Trương Thành Nam, chuyện làm ăn không trong sạch bày ra ánh sáng, anh ấy định tự chui đầu vào rọ sao?"
Tiểu Bình lắc đầu cười nhạo.
"Anh Nam đầu phải kẻ ngốc, tài liệu về biệt thự trên núi Phong Nguyệt cũng đủ để lật trời rồi.
đội điều tra thứ hai của cục chống tham nhũng chưa bị Thẩm Quốc Minh mua chuộc, nếu có được bằng chứng, thì có thể gây sức ép đối với Thẩm Hạo Hiện, ép hán vào chỗ chết."
Sắc mặt tôi tái nhợt, xám ngoét lại, muốn hỏi thêm nhưng Tiểu Bình không nói nữa.
Ngay sau khi anh ấy đi, tôi liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, mười giờ đúng, cũng là ngày mà tôi đã thỏa thuận với Quan Lập Thành, tính toán, nếu không có gì ngoài ý muốn thì mọi chuyện đều trong tầm kiểm
Tôi bình tĩnh chào hỏi hai người bảo vệ đưa tôi vào trung tâm thương mại, cho dù tôi không đồng ý thì những vẫn âm thầm lấy tôi ở phía sau, đạo ở trước mặt thì dễ tránh nhưng mũi tên ở chỗ kín thì lại khó phòng không bằng tôi tự mình yêu cầu, có được quyền chủ động thì biết đâu lại tận dụng được thời
Tôi lang thang khắp trung tâm thương mại một hồi lâu, lúc đầu thì đảm bảo vệ đi theo, sau đó thấy tôi mải mê mua sắm, không có biểu hiện gì bất thường nên không thèm theo dõi thêm nữa, bản lĩnh nói chuyện, tôi đi qua cửa kinh sau phòng thử đồ, trốn khỏi trung tâm
thương mại.
Tôi bắt một chiếc taxí và đến một trang viên tư nhân ở ngoại ô của Quang Lập Thành, lúc đó là đúng sáu giờ tôi, không sớm không muộn dù chỉ một giây, Trương Mạnh mặc thường phục đứng dưới ánh trời chiều chờ tôi, cánh cửa trang viên đóng nhưng không khóa đẩy nhẹ một cái, tôi lặng lẽ đi vào.
Tôi và hắn đều ngầm hiểu rõ ràng rằng đây là một giao dịch xác thịt, không được nói ra,
không được tiết lộ
Nếu như nhất định phải có ai hiểu được, thì cũng chỉ có người của Thẩm Quốc Minh mà thôi.
Tôi đi qua phòng khách, vừa đi lên cầu thang vừa trầm giọng hỏi: "Tại mất của Trương Thành Nam có ở xung quanh không?" Trương Mạnh bóp chặt bộ đàm, trong giây lát, đầu bên kia trả lời là không.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, anh ta chỉ lên tăng hai vắng vẻ mở mịt: "Tham mưu trưởng đang ở trên lầu chơi một ván cờ, có đợi một chút."
Chơi cờ.
Tôi thầm chế nhạo, tôi đã nhìn thấu tên Quan Lập Thành này rồi, chẳng lẽ duy trì quân uy của anh ta, đề phòng cả những người thân tin xung quanh, bàn cờ cũng không bọc nổi ngọn lửa dục vọng.
Khi tôi đến phòng làm việc bằng một cánh cửa khác, liên thay đổi sự chú ý, đi vào phòng ngủ.
Tôi dừng lại ở cửa một lúc lâu, bước đi này như một cuộc đánh cược, một cuộc đánh cược gay cấn, đánh cược Quan Lập Thành có thật sựquân tử hay không, đánh cược cuộc đêm xuân tiêu này hắn đa phần là lợi dụng chứ không that long.
Nếu tôi đặt cược sai, hậu quả sẽ như thế nào, tình yêu không thể kìm được, tràn trề dục lạc, tôi không có thời gian để nghĩ về nó, tôi mắc kẹt ở ngã ba, cả ba đều không thể từ bỏ, ngay cả khi tôi tìm thấy một lối thoát cho minh, tôi tìm thấy thêm một lớp bảo vệ những nước cờ này cũng rất cần thiết.
Lùi lại vạn bước, ngoài tình yêu, Trương Thành Nam và Thấm Hạo Thiên đã bị đẩy vào ngõ cụt, ai sụp đổ thì tôi cũng không tránh khỏi có liên quan.
Tôi từ từ tiền vào, nhìn quanh ngôi nhà màu lạnh này, trên chiếc gối cạnh cửa số đặt một cuốn sách cổ, bia đã ố vàng và cũ kỹ, cứ như được lật dở nhiều lần, tôi lại gần và lật xem hai trang ngẫu nhiên, Tuyển tập của Lí Bạch, lời lẽ rất lưu luyến và tráng lệ, miêu tả tình yêu của trẻ thơ mà không để cho người khác biết,
Tâm trí tôi không thể không hiện lên đổi lông mày dũng mãnh của người đàn ông sắt mẫu Quan Lập Thành mà bật cười.
Người đáng thương phải có điểm đáng thương, người lạnh lùng, sao lại không có lúc dịu dàng.
Tôi kiên nhẫn học thuộc lòng ba bốn bài thơ, đặc biệt là những dòng chữ viết tay đã mở,
tôi nghĩ anh ta yêu chúng làm.
Tôi đã chuẩn bị xong xuôi.
Tôi kiếng chân đóng rèm cửa, cởi chiếc váy của mình và cởi nó ra cho đến khi tôi trần truồng.
Tôi trấn truồng bước vào phòng tăm trống rỗng và lạnh lẽo.
Cửa số lưới màu xanh đậm mở ra rộng hai cm, và cái lạnh của làn gió buổi tối mùa thu thổi làn da của tôi, thổi đến nói nổi da gà, cơ thế gầy gò và nhợt nhạt của tôi được phản chiếu trong gương, là ngọc bích, là sương tuyết, nó mịn màng mê người, khiến chúng sinh u mê
Đôi da này là vũ khí lợi hại nhất của tôi trước nam giờ.
Mẽ Lan nói rằng những cô gái lắng lợ và cởi mở hơn tôi ở khắp mọi nơi.
Lý do khiến họ không có được cuộc sống của không liên quan đến may mắn, là tôi biết làm thể nào để sử dụng nó, lợi dụng chính mình, lợi dụng những người lợi dụng tối.
Ta chim vào trong làn nước ấm sương mù, thả lỏng toàn thân, không che, không giấu để lộ cảnh xuân, trong phòng tâm này chỗ nào cũng không có bóng dáng nữ nhân, có thể là một ít gạch ướt đã cũ, có vài mảnh vỡ ra, rất nông, tôi nâng cánh tay lên, đầu ngón tay xẹt qua chạm vào, những khe hở khắc sâu thời gian cô đơn của Quan Lập Thành, tôi đột nhiên cảm thấy có chút thương anh, thương anh không có chỗ chống lưng, phải trải qua bao gian khổ mới được như ngày hôm nay.
Có thể thất bại bất cứ lúc nào.
Anh ấy là người cứng rắn và kiên cường, nhưng cũng mong manh và nhỏ bé.
Thành tựu và hủy diệt của một người trên thế giới này đều chỉ trong một ý nghĩ.
Tôi ngâm minh khoảng nửa tiếng trên hành lang bên ngoài bức tường đôi, có tiếng bước chân rõ ràng từ đôi giày da giảm lên gạch, và giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút của đàn ông vang lên: "Cô ấy ở đâu."
Giọng điệu của bảo mẫu đầy ngạc nhiệm "Thật kỳ lạ, cô Trình đáng lẽ phải ở trong phòng làm việc, chẳng lẽ cô ấy đã đi rồi?"
Quan Lập Thành không nói gì, anh cởi quân phục đặt trên mặc áo sau cửa, cài nút quân dụng, chiếc áo sơ mi màu xanh lá chính tề ướt đảm mồ hội dân vào tấm lưng rộng, ánh đèn mờ ảo chiếu rọi, nó thật đẹp.
"Đi xuống đi
Bảo mẫu ra khỏi phòng ngủ, Quan Lập Thành nhìn tia sáng lấp lánh tràn ra từ phòng tầm, bước lại gần, khẽ kêu một tiếng, một bóng đen dài sáng sủa có đèn nền từ cách đó vài mét rơi vào người tôi, rõ ràng là tôi cảm thấy nặng nề trên mặt thoáng chốc lưng cứng ngắc tựa vào thành bồn tắm ôm chặt không chừa khe hở, không dám nhìn hay nhúc nhích, giống như một con rối ấm áp bị điểm huyệt.
Hình bóng đó ở lại một lúc, và anh ấy điều chỉnh độ sáng lên mức cao hơn.
Ngay lập tức, trong bể có nước trắng nổi lên và một ánh sáng trắng đung đưa trên đầu tôi.
Tôi ở trong đó, tất cả được bao bọc trong đó, và trần truồng.
Tôi xiết chặt eo tự cảnh cáo không trấn được, cảnh này đã định sản rồi, sao phải có rúm người lại.
Tôi lấy hết can đảm nhìn về phía cửa, hai mặt nhìn nhau, Quan Lập Thành liếc mắt, ảnh mặt hung hãng dẫn vào bộ ngực đầy đặn trắng nõn của tôi, di chuyển xuống dưới, một thân ảnh vô hình.
.