Tôi hỏi xin Tiến Binh một điều thuốc, anh ta khả bất ngờ trước chuyện tôi hút thuốc, mà đúng ra thì thi thoảng tôi cũng có làm vài điều.
Anh ta lục lại một lúc rồi ném cho tôi nửa hộp từ ghế lái.
Tôi nhận lấy, châm lửa rồi nhắm mắt rít một hơi dài, hơi trúc trắc phun ra một ngụm khỏi: "Anh thích dùng nhãn hiệu cũ."
Anh ta là con người hoài cổ.
Tôi chế nhạo: “Năm bao nhiêu rồi, còn trêu tôi nữa".
Anh ta hội có phải tôi đã quên đi quá khứ rồi không, những chuyện đã xảy ra, món ăn ưa thích của tôi, những nơi tôi đã từng đến, có thể dễ dàng quên đi tất cả sao.
Tôi nghe được ý tử trong lời nói của anh ta, không máy may suy chuyển tiếp tục hút thuốc.Anh ta do dự nửa phút, cuối cùng vẫn không nhìn được: "Cô Trình, tôi có chuyện muốn hỏi cô Làn khói thuốc men theo đầu lưới của tôi phả vào không trung, ảnh mắt hướng về những tán cây khế đung đưa trước giỏ: "Tôi không thật tâm muốn quy phục Trương Thành Nam, tôi là kẻ hai lòng, nhi?"
Tôi gầy nhẹ đốm tàn trên đầu thuốc: "Còn anh?" Anh ta nói đương nhiên, vì anh Nam, dù có chết cũng không một lời oán than.
Tôi thản nhiên ừm một tiếng: "Tôi không giống với anh, tôi không có tình cảm sâu đậm như vậy với anh ta.
Anh ta tốt với tôi thì tôi đi theo.
Còn không thì ăn miếng trả miếng thôi, tôi sẽ không nương tay"
Tôi hút được nửa điều, cổ họng bắt đầu thấy khô khốc, không chần chờ rút ra khỏi miệng rồi vứt ra ngoài cửa sổ, Tiến Bình lắc đầu cười: "Cô Trình đúng là người phụ nữ lòng dạ thâm sâu, lạnh lùng quyết đoán, lần đầu tiên tôi thấy có người như cô đấy!"
Tôi lườm anh ta một cái: "Cô Trấn của các anh cũng đâu thua kém tôi." "Không." Anh ta dứt khoát phủ nhận: "Mấy đứa giả của anh Nam có ai chiếm được chút quan tâm của anh ấy đâu, nhưng tiến bạc địa vị che mờ mắt chúng nó rồi, mà chúng còn trung thành với anh Nam hơn côTrình đây."
Tôi nhướn mày cười, hơi nóng còn sót lại của tàn thuốc bỏng rát đầu ngón tay, lòng tôi cũng run rẩy như bị bóp nghẹt: "Anh ta đáp ứng mọi điều tôi khao khát, tất nhiên tôi sẽ trung thành với anh ta "
Trần Trang.
Khỏe miệng nhếch lên nụ cười gần không chút lưu tình, tôi biết cô ta là người phụ nữ được Trương Thành Nam cưng chiều nhất, che giấu nhiều năm rồi cuối cùng cũng phát huy công dụng, chấp nhận từ bỏ những thứ cô ta trân trọng.
Hóa ra là cô ta cũng chỉ là một con tốt, làm vật thể mạng trong cuộc đời anh ta.
Tôi không khỏi chạnh lòng cho kiếp gà của các cô gái chúng tôi, lợi ích trước mắt chẳng khác gì nhau, đều phải chịu vô vàn áp lực.
Cô ta dựa vào thủ đoạn mà đấu tranh đến cùng, lòng dạ nham hiểm độc ác không thể lường được.
Trận chiến này ngày càng nghiêm trọng đến mức tôi không thể đoán trước điều gì sắp xảy ra.
Xe tải đang đi vào trạm thu phí đầu tiên trên quốc lộ, năm phút đếm ngược chỉ còn sáu giây, rất chính xác.
Tổng cộng có ba xe tải, đầu xe chở năm trăm cản gỗ, phía trên phủ một lớp bạt che chắn mười lăm cái hôm sắt nặng nề bên dưới.
Như đã tình toán từ đầu, trong hòm chỉ chứa bột K độ tinh khiết thấp, giá thitrường không cao, hiệu quả chống thấm nước kém, đuôi xe tải chờ một trăm năm mươi cần với bột.
Ngoài trời bỗng nổi gió thổi bụi mù mịt cay mắt người.
Hai xe đi sau chờ những hàng hóa quan trọng, hai mười lăm cái hòm sắt chứa tiền chất cấm loại vừa, có nguồn gốc từ các khu vườn trồng cây tiền chất cấm của Vân Nam và Myanmar, là mặt hàng cung cấp cho các hộp đêm ở Ma Cao.
Chiếc xe ở giữa cần được ưu tiên bảo vệ hàng đầu, năm mươi hộp Methamphetamine có độ tinh khiết cao tương đương với bốn trăm cân.
Nếu Thổ Hoàng Đế có xảy ra mệnh hệ gì, Trương Thành Nam sẽ vừa phải thu dọn tàn cuộc, vừa nhận án hai mươi năm tù.
Tôi đích thân bố trí trận hộ tống này, giả sử đột nhiên có sơ hở, xe dẫn đầu bị bắt trước, lái phụ và máy cái hòm phía sau sẽ được kích hoạt cho nổ tan tành, cứ tiếp tục chạy thẳng, thà rằng xe hỏng người mất, cũng phải để phòng mọi chuyện tuột khỏi tầm kiểm soát.
Chiếc xe cứ thế thuận lợi lăn bánh tiến vào quốc lộ, đi được nửa đoạn đường, khi chúng tôi đang quan sát tình hình các hướng thì trạm thu phí phía Đông Nam đột nhiên sáng rực, vô số chùm đèn trắng tụ lại một chỗ, đồng loạt chiếu tới.
Vài chiếc ô tô lao tới ẩm am, nhanh như chớp, bị màn đêm dày đặc nuốt chửng chỉ còn thấp thoáng máy cái bóng mờ họ, tiếng còicảnh sát chói tai lạnh lành rít lên một hồi lâu, nguy hiểm đang đến gần, Tiến Bình quan sát chăm chủ, trong chốc lát gương mặt anh ta đột nhiên biến sắc: "Xe của Công – Kiểm – Pháp tới rồi!"
Tôi cũng hơi hoàng, cái đêm mà Công – Kiểm - Pháp phong tỏa hàng hóa khắp bến cảng, Trưởng Thành Nam đã trốn thoát nhờ sự giúp đỡ của Quan Lập Thành, tuy nhiên không phải lúc nào may mắn này cũng xảy ra, Công – Kiểm – Pháp chắc chắn sẽ không chịu ra về tay trắng đâu.
Tôi kéo tay nắm cửa, trầm giọng thúc giục Tiến Bình: "Chừng nào hết đường lui, đừng chần chừ, lập tức ra lệnh cho chiếc xe tải thứ ba kích hoạt b" "Cô đi đâu?"
Tôi bình tĩnh xem xét hai nhóm người đang đối đầu, khoảng cách dẫn được thu hẹp, nếu cứ dây dưa lãng phí thời gian sẽ có thể mất hết đường sống: "Tôi sẽ đánh cược lần cuối, có tôi ở đây Công – Kiểm - Pháp sẽ không dám động thủ.
Nếu làm được tôi sẽ cố sức ngăn nó lại, còn không thì chỉ còn đường này thôi." "Nhưng khi xe thứ ba phát nổ, cô có thể sống sót thoát ra không?"
Tôi cụp mắt xuống, im lặng vài giây, đầu ngón tay xoa đi mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa: "Tôi sẽ cố hết sức"Tiền Bình sốc nặng, anh ta siết chặt tay lái, trong một lúc quên mất mình phải nói gì, tôi xoay người xuống xe, vạt áo gió mỏng manh tung bay về nên đôi cong có phần bị trắng.
Tiến Bình gọi với theo: "Cô Trình, có lẽ tôi đã hiểu nhầm cô rồi
Tôi hơi khựng lại, đúng lúc này, xe tải và xe cảnh sát cùng lúc lao xuống dốc cao, tiếng lốp cọ sát với đất vang dội cả bầu trời.
Khi hai đầu xe chuẩn bị và chạm, đồng từ tôi giãn ra, hoảng hốt vọt tới, nhưng xe Công - Kiểm - pháp lại bất ngờ rẽ trái, làm chao đảo chiếc xe tải đang phi như tên bắn, quẹo về phía Nam tránh đụng chạm, mấy xe đi sau cũng chuyển hưởng, tốc độ không giảm còn cửa kính cũng chẳng hạ xuống, cố tình lờ đi, coi như chưa từng có cái gì lao tới.
Tiếng còi cảnh sát đanh gọn lướt qua tôi, một cơn gió thổi qua, lạnh buốt thấu xương, tôi chết sững tại chỗ.
Tài xế của ba chiếc xe tải cũng lần lượt nhìn ra cửa sổ, dải phân cách như thường lệ nâng thanh xà ngang lên, dùng súng tiếp cận thùng xe.
Máy quét nhấp nháy lướt qua từng ngóc ngách của toa xe từ đầu đến cuối, từng miếng vỏ sắt, từ ảnh đèn hồng nhập nhoạng trong đêm tối giống yêu quái thành tinh mặc sức nhảy múa, cuối cùng không gặp nguy hiểm, toàn quân vượt qua.Tiền Bình vừa trải qua sóng to gió lớn đã hiểu sự nguy hiểm của mẻ bột trắng này.
Tay trái cầm bộ đàm lấm tấm mồ hôi, anh ta ngồi phịch xuống ghế và bật ra một tiếng thở phào nhẹ nhôm: "Cô Trình, đã ổn chưa?"
Trước khi đến đây, tôi đã nghĩ đến trăm vạn khả năng không thể xảy ra, hoàn cảnh thuận lợi như vậy dễ khiến tôi trở tay không kịp, theo tôi nếu đợi một tiếng nữa mà rời được khỏi biên giới phía Đông Bắc thì tuyệt đối không được gây nên bất cứ sai sót nào.
Tôi lại lên xe, bực bội nhìn chăm chăm đống tạp nhạm mà thất thần, trong đầu bỗng hiện lên thấp thoảng khung cảnh quán trà cùng Tổ Tông ngồi bên, giống như một quả tạ từ trên trời rơi xuống, giảng một đòn đau đớn vào lòng tôi, hóa ra là một vở kịch, còn có hai kẻ đứng sau dàn dựng.
Quan Lập Thành đã dẫn xuất đầu lộ diện, tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy.
Anh ta giấu đầu hở đuôi muốn dây dưa tình cảm với tôi rồi lật ngược tình thể lộ rõ dã tâm của mình; Thầm Quốc Minh, con người luôn hành động trong âm thầm, đã cho tôi mượn tay làm kế ly gián làm cho quân cờ quan trọng nhất bị mất kiểm soát, đâm Quan Lập Thành một nhát ngãi ngựa, còn Trương Thành Nam được bổ nhiệm lên trung ương,
Trong bốn năm qua, nếu không nắm bắt cơ hội, vịtrí bí thư tỉnh ủy là dấu chấm hết cho sự nghiệp của ông ta.
Đặt một chân trong bộ máy nhà nước chính là tham vọng bấy lâu nay của ông ta, sao có thể chịu để yên.
Tôi vô thức sở soạng vết sẹo đã đóng vảy sau tai, chợt nhận ra người bắn tôi là Thẩm Quốc Minh.
Một trăm bộ đội đặc chủng dưới quyền Quan Lập Thành, ít nhất một trong số đó là gián điệp của ông ta, Thẩm Quốc Minh hắt nước bẩn anh ta, khiến hai người Trương Quan xích mích đấu đá nhau.
Tiêu diệt liên minh của họ từ trong trứng nước dễ hơn nhiều so với việc tự lập đội mà đối đầu với hai con người kia.
Những đầu đá chính trị và âm mưu trắng đen đều dính dáng đến canh bạc đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng của hai lão đại hồ này.
Thẩm Quốc Minh không tiếc chốn theo đứa con mình, mà còn muốn vứt bỏ cái đinh trong mắt mình, phải nói là quá xấu xa, máu lạnh và vô nhân tính.
Quan Lập Thành xuôi theo dòng nước của tôi, đẩy thuyền cho Tổ Tông, lấy danh nghĩa bảo vệ, ngoài ra không cần thêm ai khác, nhiễm phải phong nguyệt, đắm chìm trong vũng lầy của ái tình, tạm thời trốn thoát khỏi mục tiêu của Thẩm Quốc Minh, lại chĩa mũi dùi vào Trường Thành Nam.
Danh tiếng tốt đẹp được lưu giữ đến nghìn đờisau, nhưng chức quan trên thực tế lại càng hấp dẫn, việc tự hủy công danh thật dễ như bởng
Khoảng nửa giờ sau, Tiến Bình nhận được một cuộc điện thoại, bên kia là gà của Trần Trang, anh ta nói rằng hàng hóa đã rời Cát Lâm và sắp chuyển qua đường nước ngoài.
Tôi nhạy bén nâng mắt lên, liếc nhìn điện thoại của anh ta, ra hiệu nói: "Trần Trang rốt cuộc đang ở đâu?"
Tiến Bình Thay tôi hỏi lại, bên kia trả lời cô Trần đang ở trên tầng hai sáu của tháp Trân Châu ngoài cảng.
Đứng ở đó đừng nói là nhìn thấy đường quốc lộ, có nhìn toàn bộ tinh Cát Lâm cũng không sót chỗ nào, tôi cười mỉa mai, Trần Trang không tin tôi, thậm chí đến lúc này, cô ta vẫn đang chờ tôi phạm sai lầm để chực cắn tôi một nhát.
Thật tiếc, cô ta đã tính trật lất.
Hết lòng vì Trương Thành Nam thể này làm tôi xúc động chết mất.
Mất tầm hai tiếng là hàng hóa được chuyển đến ba tỉnh Đông Bắc, Tiến Bình đưa tôi về biệt thự vừa vẫn mười giờ qua năm cũng chưa muộn.
Tôi vẫn còn nghi ngờ cần kiểm chứng nên nhờ anh ta chờ tôi đến quán trà, không cần lo lắng, tôi sẽ tự bắt taxi về sau.Tiến Bình băn khoăn không ngớt, nhưng anh ta đã nhìn thấy lòng trung thành của tôi đêm nay, không cần tôi lại nửa mà tức thì lái xe đến một quán trà mở gần trung tâm thành phố.
Tôi đã đặt chỗ từ sáng sớm, cứ nghĩ rằng mình phải cố tránh gặp rắc rồi, nhưng không ngờ mọi việc lại thuận lợi đến bất ngờ.
Tôi ngồi bên cửa sổ gọi một ấm trà ngự tiền Long Tĩnh, tự rót cho mình vài lý, chở người nọ đến.
Anh ta che kín mặt bằng khẩu trang dưới vành mũ rộng, chỉ để lộ đôi mắt, đứng bên cạnh tôi, gọi cô Trình.
"Chuyện quốc lộ 107, anh biết chứ."
Anh ta thừa vâng.
"Cho tôi lời giải thích về mấy điểm đáng ngờ này.
Công – Kiểm – Pháp từ lâu đã biết rằng cách duy nhất đề Trương Thành Nam có thể gửi hàng đến Ma Cao là hai con đường quốc lộ ở vùng ngoại ô phía Tây Bắc.
Tại sao lại vô duyên vô cớ đến đây nhưng không kiểm tra, anh có thể tiết lộ lý do không?"
Người đàn ông kiểm tra xung quanh, chắc chắn rằng không có kẻ khả nghi nào trước khi cởi bỏ nữa chiếc mặt nạ để nói chuyện rõ ràng hơn: "Cục công an thành phố đã đánh tiếng cho cô.
Hà Mộ Hồng thực sựtrung thành với cô, nhưng trước hết là hàng hóa thì tòa án không rõ ràng lắm, kiểm sát của thành phố cũng biết kha khá, đặc biệt là Thẩm Hạo Hiến.
Những chiếc xe cảnh sát đó cũng do anh ấy bố trí, giương oai diễu hành đi qua đi lại.
Một trăm cảnh sát sẽ được bổ sung vào sáng sớm, còn anh ấy vẫn chưa về trước đợt hàng này."
Tôi siết chặt bàn tay cầm tách trà, mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng tôi không thể tin nổi, với rủi ro và phí tồn khủng khiếp của giao dịch này, Tổ Tông không có lý do gì để làm vậy cả: “Kiểm sát thành phố đã vào cuộc, tại sao phát hành nhanh như vậy mà không thu giữ?"
Người đàn ông cẩn thận dò xét tôi, không nói lời nào, tôi nhận ra mình quá kích động, lập tức bình tĩnh trở lại, uống hai ngụm trà làm ẩm giọng: "Quân khu đã xuất trận chưa "
Người đàn ông nói rằng không thấy bóng dáng quân khu đâu.
Cảnh sát điều tra bọn buôn lậu khắp các tỉnh, sao có thể âm thầm trấn áp được? Nếu Quan Lập Thành không để lộ quân quyền thì sẽ không có cách đổi trắng thay đen nổi, bởi vậy có thể thấy, trước khi anh ta ra tay, những người khác đã kịp thời che đậy chỗhàng hóa của mình.
Giống như đang có một bàn tay to lớn siết chặt cổ hạng của tôi, dùng lực càng mạnh, âm i mãnh liệt giống như dòng sông chảy xiết, mãnh liệt và chạm, xuyên thủng bức tường trong tim tôi, chiếm giữ toàn bộ lồng ngực của tôi.
Tôi đoán đúng rồi, Tổ Tông trong quán trà có ý cử tình báo đến gặp tôi, đầu óc tôi đến đâu anh đều hiểu rõ, nhắc tôi dời lại chuyến hàng, có liên quan đến Trương Thành Nam, là nhiệm vụ đặc biệt của ba tỉnh phía Đông Bắc, một mình kiểm sát của thành phố không làm nổi.
Ba bộ phận Công – Kiểm – Pháp không còn thuộc phạm vi của Tổ Tông nữa, khi anh chi đích danh, tôi sẽ nhân cơ hội đầu cơ trục lợi.
Anh biết tình hình của Trương Thành Nam bên cạnh tôi cũng không ồn mấy, mấy đứa con của hắc lão đại muốn đứng vững, hàng hóa đến tay tôi có thể giao an toàn hay không cực kì quan trọng.
Trần Trang khó đối phó như vậy, chắc anh cũng điều tra rồi, anh muốn bảo vệ tôi, không để tôi phải lo lắng, cho tôi một cuộc sống tốt đẹp, nâng đỡ tôi bước từng bước ổn định, thậm chí bỏ ra số tiền cọc đủ để vượt mặt Trương Thành Nam.
Tôi ôm chặt lồng ngực đang âm 1 cuộn trào, đang rỉ máu và mòng mạnh tưởng chừng có thể bị xé ráchdễ dàng, tôi hất tung tách trà, yếu ớt dựa vào góc bàn, sắc mặt tái nhợt, gục xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, liều mạng muốn đập vỡ ly thủy tinh, mang lại một chút dưỡng khí, cung cấp cho tôi hơi thở của sự sống.
Người đàn ông biến mất sau lưng tôi không nói một lời, con phố dài bên ngoài lớp kính, bóng dáng cao gây lướt qua, chìm sâu trong ánh đèn rực rỡ, trải dài vô tận, in hằn vào đáy mắt tôi.
Tôi như phát điên rút ra một xấp tiền, đập xuống bàn, lao ra khỏi quán trà trong vô thức.
Tổ Tông cúi người bước xuống xe buýt thị sát, anh chỉ mang theo Hai Sỏi, dáng người gầy gò mà đơn độc, vững vàng tiến vào thành phố ngập tràn nắng vàng, anh mặc áo sơ mi thêu màu lam sẫm, tay áo xắn lên lộ ra chiếc đồng hồ mạ vàng, quảng sáng khúc xạ của mặt số chợt lóe lên, chiếu lên khuôn mặt uy nghiêm của anh, khắc họa những nét bình yên tỉ mỉ.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Tổ Tông mặc bộ quần áo sáng sủa tươm tất như vậy, thậm chí trong hai năm còn không đến một lần, chiếc quần dài màu đen tuyển của anh có lẫn vài vết máu trong các nếp gấp, để lâu khô lại thành màu tím đen.
Tôi băng qua đường, loạng choạng đuổi theo anh chạy vào cánh cửa kính xoay, chạy vào hành lang sâu hun hút, với theo bóng lưng anh hát lên từ từ đấtTổ Tông sửng sở trong chốc lát.
Hai Sói là người đầu tiên có phản ứng, quay đầu nhìn tôi một cái, vẻ mặt nghiêm nghị đi ra khỏi cầu thang an toàn, tôi khó khăn lê từng bước ngắt quãng tôi biết giữa chúng tôi đã có hàng rào vô hình chặn lại.
Chúng tôi người Nam kẻ Bắc, và tôi cũng nhận ra tấm màn hiện thực ấy khiến anh trở nên thật hư ảo xa xôi, tôi cũng vậy.
Anh nghe thấy tiếng bước chân đến gần, thân thể cứng ngắc khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn tôi ngẩn người, ánh mắt giao nhau tôi mới mở miệng gọi anh Hạo Hiến, một tầng hơi nước bao phủ trước mắt, nhanh chóng tuôn trào, vành mắt tôi đỏ bừng, giọng tôi phát ra, khàn khàn và nghẹn ngào: "Có phải anh không "
Tôi không biết tại sao mình lại khóc nhiều đến vậy, những giọt nước mắt của tôi dường như là dũng khí để tôi tự vẫn, tôi càng có can đảm tìm đáp án, nước mắt càng chảy nhiều hơn, như một quả khinh khí cầu bị chọc thủng một lỗ trên trời cao, liên tục mất đi trong lượng mà rơi xuống, bụng dưới đau quặn, khiến tiếng kêu của tôi ngày càng yếu ớt.
Ánh mắt trầm lặng của Tổ Tông quét qua trán, má và cảm đang rưng rưng kìm nén của tôi.
Tôi như phát bệnh gào khóc, cơ thể tôi không thể kiểm soát đượcnhững cơn run rẩy dữ dội.
Lúc này, Tổ Tông cuối cùng cũng đáp lại, anh duỗi tay ra và nhẹ nhàng áp lên mặt tôi, nước mắt chảy dài trên chiếc áo sơ mi trơn nhẫn của anh, nhanh chóng chim trong khe hở giữa những sợi tơ, thấm ướt chủng.
Tôi thẫn thờ nhớ lại khoảng thời gian hai năm trước, có rất nhiều cao ốc, xe cộ tấp nập, đèn neon rực rỡ cũng không thể che được bầu trời hoàng hôn treo lờ lừng.
Không thể cưỡng lại thứ ánh sáng trong hành lang lộng lẫy trống trải, im lìm, chỉ có duy nhất Tổ Tông, anh ngậm điều thuốc, phả ra làn khỏi nồng đậm.
Làn khói bay qua giấc mơ của tôi mà không hề báo trước.
Trong những năm tháng gió bụi tàn tạ và khô héo ấy, một ngọn đèn đã được thắp sáng.
.