Cô ta nghe thấy tôi gây sự thì nghiêng đầu liếc về phía tôi: “Anh Nam không có ở đây.
Cô không phải ăn nói chua ngoa tỏ vẻ đáng thương, tỉnh lại đi.
Tôi khinh thường, vặn vẹo mông và đi tới vài bước để cởi áo khoác, trong căn phòng khách trống trải là tiếng thở lần lượt của hai chúng tôi và âm thanh giòn giã của ly chạm vào bản cà phê.
Bà vú và đàn em đều được cho lui xuống và tôi kiễng chân treo chiếc áo khoác lên trên cái móc bạc đằng sau cánh cửa: "Cô Trần lại muốn gây khó dễ gì cho tôi, mà phải quanh có lòng vòng như vậy."
Cô ta cầm lên một chiếc ly rỗng, úp ngược lại để đồ nước dưới đây lỵ, rót hai phần ba ly rượu đỏ: "Trông tôi có tệ như vậy sao? Cô Trình cứ nghĩ xấu về tôi.
Tôi nhìn cô ta với vẻ cảnh giác và xa lánh, cô ta ra hiệu cho tôi uống một ly rượu, tôi nhìn chăm chăm vào đó một lúc: "Cô Trần, bác sĩ Chu là người của cô phải không.
Tôi chỉ bị thương ngoài da.
Đầu cần dùng đến saffron.
Lúc ông tà nấu thuốc cũng không cần thêm vịnày, cô cố ý để cho tôi nhìn thấy, thừa cơ hội tiết lộ đúng không?"
Về mặt cô ta văn như thường: "Anh Nam ngày xưất làm liều, thường xuyên bị thương, bác sĩ Chu là người chữa vết thương ngoài tốt nhất, trung thành tận tâm, sau này anh Nam lộ diện làm ăn, cũng luôn tin tưởng ông ta, dù sao thì cũng là người có lại lịch rõ ràng, mọi hành động cử chỉ đều được anh Nam quản lý "Ó, cô Trần đây là đang kể khổ ư, muốn thể hiện khoảng cách giữa cô và tôi sao.
Tôi muốn chung sống hòa bình với cô, nhưng có vẻ như cô Trần sẽ không cho tôi cơ hội.
Cô đã muốn sống chết với tôi thì tôi không có lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu.
Trần Trang mỉm cười trở trên vừa mới cố gắng phản bác, thì cánh cửa gỗ chỗ lối vào có tiếng kêu gọt kẹt sau đó bị đẩy ra, Trương Thành Nam bước vào cửa trước một giây, Trần Trang lập tức đi ra đón, ân cần dịu dàng gọi anh Nam.
Một lúc sau tôi mới phản ứng lại, có chút tức giận bưng ly rượu lên uống một ngụm to rồi để mạnh xuống bàn, lại cầm, lại đập, ném qua lại bảy tám cái.
Trương Thành Nam rất khôn khéo, Anh ta biết rằng tôi và Trần Trang đang gây chuyện không vui, với tính tình không chịu thua của tôi thì anh ta không thểchịu đựng được sự nóng này của tôi.
Anh ta cũng không thể nuông chiều tôi quá mức.
Vì vậy, một tay anh ta cởi cúc áo của mình một tay sở mặt cô ta: "Gần đây em đã cực khổ rồi, anh hiểu hết "
Hốc mắt Trần Trang ửng đỏ, cô ta gật đầu vừa khóc vừa cười.
"Đó là chuyện em nên làm "
Cô ta cao tay hơn Tường Lam và Lỗ Mạn ở chỗ cô ta không lợi dụng vẻ đáng thương cùng sự đồng tình để trói buộc đàn ông, ép người đàn ông đến nghẹt thở, từ đó nảy sinh ý nghĩ muốn bỏ trốn, cô ta có chừng mực, kịp thời giữ lại nước mặt, thể hiện sự yếu thế và oan ức rất đúng lúc, cho nên ngược lại có thể níu giữ trái tim của đàn ông.
Tôi họ khan đến mức cổ họng không thể phát ra tiếng được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Trần Trang nhìn ra tâm tư của Trương Thành Nam, vô cùng hiền hậu biết điều: "Anh Nam, em đi xà một bồn nước nóng, để anh tắm rửa sạch sẽ."
Cô ta đứng dậy đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy rào rào vang lên, tôi tức giận đa bay chiếc giày trên chân, chân còn chưa kịp rút lại thì Trương Thành Nam đã nắm chặt mắt cá chân lạnh như băng của tôi, nâng nó lên cao rồi hôn một cái lên ngón chân, râu của anh ta đâm vào chân tôi hơi nhọt, làm tôi cong lưng lại cười khanh khách, cười xong hai tiếng thì khuôn mặt xixuống: “Ông chủ Trương bên trái gái đẹp bên phải gái dùng, xem ra rất hạnh phúc."
Anh ta giả bộ cau mày, cố kìm nén nụ cười nói: "Tại sao chân cô Trình lại thối như vậy."
Ta nhổ cho anh ta một bãi nước miếng: “Anh mới thối."
Tôi chửi xong còn chưa hết giận, bàn chân hung hăng đạp lên mặt anh ta, dùng sức chà lau trên đó, anh ta cũng không cảm thấy bực mình, chẳng qua lại siết chặt xương của tôi sợ tôi ngã trên đất sẽ bị thương ở đâu đó.
Tô liếc mắt thấy Trần Trang bưng một chậu nước nóng đi ra, lúc này nghiêm mặt kiêu căng nói: "Chuyện mua bán này em đã làm xong, Ông chủ Trương thường cho ern cái gì nha."
Hắn đem chơi ta cước bồi: "Em muốn cái gì." “Em muốn là người duy nhất, không muốn cùng người khác chia sẻ "
Trần Trang lạnh lùng liếc nhìn tôi, đem chậu nước để trước mặt Trương Thành Nam, cô ta không nói một câu, sức mạnh im lặng của cô ta còn đáng kinh ngạc hơn: "Anh Nam, tuần tới sẽ có tuyết, cảng Cát Lâm sẽ đóng cửa mấy cái bến tàu không đông đúc, mục tiêu sẽ bị lộ nhiều hơn, thuốc lá đưa về Đông Lâm nênchuyển đi càng sớm càng tốt."
Trương Thành Nam hai tay để ở trên mặt nước, hơi nóng dày đặc nuốt chửng khuôn mặt anh ta, vẻ mặt anh ta biến mất.
Anh ta bình tĩnh “Ừ, liếc mắt nhìn tôi nửa mìm cười và nửa cành cáo: "Đừng có quậy phá nữa." "Ai quậy phá chứ? Nói lời dễ nghe em cũng nói được, em dụ dỗ đàn ông là số một đấy, có ai có thể nói ra lời ngọt ngào hơn em sao?
Ông chủ Trương nếu muốn giữ ba trăm cần chất cấm an toàn từ Cát Lâm qua Macao, thi chậm nhất là chạng vạng tối ngày mai, nếu không có thì sẽ không còn cơ hội nữa, cục thành phố sẽ không buông tha cho, muốn đi cũng vô ích.
Trương Thành Nam nhận lấy khăn lông, lau nước, phần khăn khô thì che lại gương mặt, âm thanh có chút khó chịu: "Ở đâu ra tin tức này, có chắc không?"
Tôi dùng ngón chân kẹp lấy phần mảnh mai của cải lý, quả quả trên không trước khi đưa tay lấy nói: "Chắc khoảng chín mươi phần trăm
Trần Trang không khỏi cười: "Cô Trình ở đâu mà lấy được thông tin nội bộ chi tiết như vậy? Cô ấy chắc chắn tới chính mươi phần trăm? Với tình hình hiện tại, gián điệp mà anh Nam cài trong thanh tra thành phốcũng không dám đảm bảo được."
Cô ta thở dài, Trường Thành Nam cũng nhưởng mày: "Tôi quên mất, cô Trình ra tay, không có quan chức cấp cao nào không giải quyết được, cô đối với Thẩm Hạo Hiện tình cũ không rủ cũng tới, lợi dụng điểm yếu uy hiếp người của bên văn phòng thành phố, cũng mượn cái danh tình nhân cũ của anh ta mới có thể thuận lợi nắm được thông tin, nếu tôi đoán không sai thì hôm nay cô đã thấy anh ấy
Động tác uống rượu của tôi ngừng trong giây lát, cô ta đem quả lựu đạn được ẩn giấu để lộ ra bên ngoài, cũng thảo chốt bảo hiểm, trần trụi phơi bày nó trước mắt Trương Thành Nam, cố ý khuấy đục dòng nước, nếu hàng được thuận lợi đưa ra ngoài thì Trương Thành Nam sẽ nổi lên nghi ngờ, còn nếu hàng không đưa ra được thì tôi không còn gì để cạnh tranh với cô ta nữa, đây đúng là không phải thâm độc bình thường đâu.
.