**********
Một người bảo vệ trẻ tuổi lạ mặt tay cầm một bình trà, đứng củi mặt nghiêm nghị ở trước cửa, Quan Lập Thành lãnh đạm nhìn anh ta một cái: “Để xuống đi
Người bảo vệ đó đi dọc theo bức tưởng đến chiếc bàn trà sau tấm màn, sau khi sắp xếp dụng cụ gọn gàng liền nói: "Tổng tư lệnh và phu nhân sáng mai sẽ đến căn nhà ở vùng ngoại ô của ngài."
Về mặt Quan Lập Thành có chút khó hiểu, nhíu mày nói: "Sao lại đến đây?" “Tổng tư lệnh nói ngài bận quả, đã lâu không về thăm ngài ấy nên ngài ấy đến đây thăm ngài."
Tư lệnh của quân khu tinh là người năm binh quyền trong tay, từ xưa đến nay, khu vực Long Giang luôn xuất hiện rất nhiều quân nhân phản động chống đối chính trị, vì vậy quân đội ở đây nhiều hơn rất nhiều so với các khu vực Cát Lâm hay Ninh khiết.
Quyền lực của bọn họ cũng rất mạnh, Quan Lập Thành cần phải kính trọng bọn họ, người khác thì có thể không tiếp,nhưng ngài tổng tư lệnh thì không thể không gặp.
“Tôi biết rồi."
Người bảo vệ ra ngoài, nhân tiện đóng luôn cánh cửa.
Quan Lập Thành cũng không còn hứng thú với việc viết chữ nữa, đôi mắt đầy thâm ý của anh nhìn lên, nói: "Cô Trình đang muốn dựa vào tôi sao" “Mua bán cùng có lợi thôi, dựa hay không dựa thì có nghĩa gì đâu.
Anh Quan giữ mình trong sạch nhưng dã tâm của anh thì hừng hực, đường làm quan mưa bão khó lường, anh Quan đây từ lúc được thăng lên chức tỉnh ủy, đồng nghiệp của anh luôn lén lút phê bình sau lưng anh.
Làm trong quân đội, nếu như công lao to lớn, tài tình hơn cấp trên thì khó tránh khỏi người khác sẽ nghĩ anh có lòng dạ xấu xa.
Cấp trên sẽ để phòng anh, trung ương cũng sẽ giám sát anh.
Đông Bắc nhiều người tài, đạo lý cây cao đón gió, mưu đồ soán ngôi chắc anh Quan đây cũng hiểu.
Là người trẻ tuổi nhất từng đảm nhiệm chức vụ trung tướng lục quân, là một trong những phó bí thư của tỉnh ủy, anh Quan bị mất danh dự vì cô gái mà anh thích đột nhiên không kiểm soát được bản thân, đó cũng là lẽ thường tình, không có gì đáng chỉ trích.
Những tin đồn bia đặt ăn áo mấy ngày nay quả thật đã giúp anh che giấu đi mục đích thật sự của mình.
Chỉ là tôi muốn nói với anh một chút, lựa chọn mục tiêu như thế nào cần phải thậtcần thận, làm sao anh có thể đạt được mục đích nếu vở kịch đó không thành công? Những người con gái bình thường không lọt được vào mắt xanh của ngài, chỉ có mỗi một mình tôi, người con gái khiến cho anh tài khắp nơi đều phải giành giật lẫn nhau, người xưa Vẫn nói anh hùng yêu kỹ nữ không phải sao.
Nụ cười trên môi Quan Lập Thành vụt tắt, tôi ôm lấy eo anh ta, kéo anh ta đến gần người tôi, hai gương mặt gần nhau trong gang tấc, tôi còn ngửi được mùi mực tàu thoang thoảng trên người anh ta, anh ta thi ngửi được mùi hoa lan nhàn nhạt trên người tôi: “Anh Quan lấy tôi, cũng giống như việc hoàng để có các chư hầu.
Trương Thành Nam và Thầm Hạo Hiện sẽ không dễ dàng quên được tôi, như vậy anh chẳng phải là một mũi tên trúng hai con nhạn sao."
Đôi môi mỏng của anh ta thật đẹp, râu cũng được cạo sạch sẽ, mắt sâu thâm trầm, đôi mắt long lanh, trên người anh ta tràn đầy sự phong nhã và phong thái cương trực của một người đàn ông chưa từng bị nhiễm bản bởi sự tà dâm hoan ái.
“Cô Trình thông minh hơn tôi tưởng tượng nhiều."
Anh ta nói xong, đã chuyển sang thế giam giữ tôi, ngón tay thơn dài gỡ chiếc cà vạt trên cổ, lộ ra vòm ngực rắn chắc: "Vậy thì sau khi có Trình lấy tôi, sẽ không dùng danh nghĩa phu nhân của Quan LậpThành này để đi điều lệnh binh sĩ của tôi đấy chứ."
Tôi cười gian xào như một con hồ ly: "Nếu như anh Quan có thể cho tôi danh phận mà tôi vẫn hằng mong ước thì tôi còn giao du với những tên đàn ông ngoài kia làm gì.
Sinh con dạy cái, vợ chồng êm ấm mặn nồng cũng là những điều mà tôi vẫn luôn ao ước.
"O?" Anh ta buông cổ tay tôi ra, ngón tay cái đặt trên cổ áo tôi rồi giật ra một cái, da thịt trắng ngần lộ ra trước mắt anh ta, thân thể ngọc ngà toát ra về thủy mi, thuot tha.
Anh ta nhìn tôi thật lâu, cuối cùng đưa bàn tay sở lên bụng tôi, sau đó lướt lên trên bầu ngực lúc này đã đỏ hồng mạnh mẽ xoa nắn, hai đầu v* không chịu được sự trêu đùa, yêu kiều nhô cao lên, anh ta cười cười: "Hàng không tồi.
Anh ta ném cây bút lông lên chiếc kệ bằng ngọc thạch màu xanh ngọc bích, sau đó cầm lấy một chiếc khăn xoa xoa lọ mực, mũi chân mở tấm bình phong ra, ra hiệu cho tôi ngồi xuống: "Kết tóc se tơ vốn là chuyện lớn, cô Trình sẽ không hối hận chứ?" “Chỉ cần anh Quan đây dứt khoát một chút là được.
Anh ta xắn tay áo, rửa sạch bộ ấm trà: “Có cần một hiệp ước cụ thể để cả hai cùng ký tên vàokhông?"
Tôi lặc dầu, ý nói không cần.
Mắt anh ta thoáng hiện lên tia kinh ngạc.
Từ bỏ một cơ hội để có được thứ có thể bảo vệ chính mình không giống với tác phong thường ngày của cô Trịnh
Tôi lười biến chống tay lên trán, đôi mắt mơ màng như làn nước mùa thu, gợi tình nhìn anh ta: "Vậy hiệp ước mà anh Quan nhắc tới nội dung có thể là những điều gì?"
Anh ta rót cho tôi một chén trà: “Ví dụ như nghĩa vụ của một người vợ, số lần hoan ải giữa hai người tư thể mà cô thích, hoặc là điều mà cô hy vọng ở tôi.”
Tôi gục mặt xuống, anh ta vờ như không thấy, ảnh mắt xao động và rực lửa nhìn tôi cười: “Tất nhiên tôi sẽ cố hết sức, độ tuổi này của tôi cũng không thể chịu đựng được sự cô đơn, nếu cô Trình có nhu cầu thì cứ nói đừng ngại, tôi sẽ hết sức phối hợp.
Tôi hy vọng rằng giữa chúng ta có thể thắng thắn với nhau, không cần giấu diễm điều gì."
Tôi hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của anh ta, nhưng chỉ có thể ngồi đó nhìn anh ta nói xằng nói xiên trêu ghẹo tôi.
Tôi cúi người giật lấy bình trà trên tay anh ta, rót cho anh ta một chén trà đầy trong khi anh ta ngồi đó nhìn tôi bằng một ánh mắt tràn đầy hứngthủ: "Có lẽ sau này cô Trình sẽ trở thành một người dâu hiến vợ đảm, như vậy xem ra tôi đã kiếm được một món lời lớn rồi.
Muốn có được những thứ quý giá ngon lành nhất định phải trải qua một quá trình nỗ lực gian nạn thì những thứ đó mới có giá trị
Tôi hỏi văn lại xem anh ta có thích dâu hiển vợ đảm hay không.
Anh ta không nói là thích hay không thích: "Cô là kiểu người như thế nào, tôi vừa hay cũng đang thiếu khuyết kiểu người như thể ở bên cạnh
Lời yêu thương của những quân nhân kiên cường và giàu lòng hy sinh so với những lời đường mật của những người đàn ông mà tôi đã từng nghe trước đây quả thật rất khác nhau.
Nó chân thành hơn, kiên định hơn, chắc chắn hơn.
Cho dù nó chỉ là những lời hứa suông, là những lời ong bướm dối gian, mật ngọt chết ruổi, hào nhoảng ở vẻ bề ngoài nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy rất an toàn.
Tôi rớt hết bình trà nhưng không ngồi xuống với mà càng chồm người về phía trước, tay tôi dọc theo mép bàn lướt đến chiếc thắt lưng da của anh ta, sở lên những hình nổi chạm khắc trên mặt thắt lưng, tôi thấy tay anh ta nằm chặt lại, bàn tay nổi lên gần xanh, cóthể cảm nhận được thứ kia đang lớn lên một cách mãnh liệt.
.
Truyện Tổng Tài
Người đàn ông nhạy cảm như thế này khiến tôi bóng nhiên này sinh một ý nghĩ táo bạo: "Anh Quân đây vẫn luôn tự hào rằng mình là người đặc biệt duy nhất trên mặt đất này, nhưng cũng đừng là người chỉ có vẻ bề ngoài, còn bên trong chẳng có gì, chỉ nhìn chứ không làm được việc đấy nhé."
Tôi liểm liếm môi, đầu lưỡi nhỏ nhắn đỏ hồng phóng đãng, anh ta gấp gáp, thô lỗ giật tung hai chiếc cúc áo trên cổ: "Có nhiều người phụ nữ coi trọng tình cảm, có người lại coi trọng sức mạnh, may mắn là tôi đều có cả hai thứ đó."
Tôi như có như không liếc nhìn xuống dưới hồng anh ta: "Vậy xem ra tôi nhặt được vật báu rồi.”
Chuyến đi này của tôi quả thật không tệ, tôi với Quan Lập Thành có vẻ rất ăn khớp với nhau, chúng tôi vui vẻ như thế, nguyên do là anh ta có hứng thủ rất lớn với tôi.
Tôi biết điều này bởi tôi nhìn thấy những sự chuyển biến rất tinh tế của cơ thể anh ta, ngoài ra còn có âm mưu của chúng tôi, đặt trên nền móng lợi ích và sức mạnh, từ đó phát sinh ra tình yêu nam nữ ngọt ngào.
Chúng tôi như hai kẻ mang mặt nạ nhảy cùng vớinhau, một khúc đã xong, lại thêm một khúc nữa, chỉ là khi nào kết thúc, không ai có thể biết trước được.
Tôi quay trở lại biệt thự, Trấn Trang đang ngồi uống rượu trên ghế sô pha ở phòng khách.
Sự có mặt của cô ta là điều tôi không ngờ đến Đại Khánh ở Long Giang là địa bàn của cô ta, ở đây cô ta một tay che trời, nói một là một không ai dám cãi, sau khi chuyển đến Thanh Tân cũng không thua kém, những tòa nhà của cô ta mọc lên như nấm, cô ta không cần phải cảm thấy ấm ức hay ngột ngạt khi có tôi ở đây.
Tôi còn chưa kịp nói gì, cô ta đã giành nói trước: "Chào đón cô Trình chiến thắng trở về
Tôi ngần ra.
Cô ta lắc lắc chút rượu vang còn sót lại trong ly thủy tinh: "Thật đáng khen cho một vở kịch người ở đây nhưng lòng lại ở tận đầu đầu, giọng hát của cô xem chừng còn hay hơn những người ca sĩ đã khổ luyện mười năm dưới vũ đài nữa kia."
Tôi đứng khoanh tay, bốn mắt nhìn nhau với cô ta, Trương Thành Nam còn không quản được tôi, một người trước sau vẫn luôn muốn đạp đổ tôi như Trần Trang sao có thể động đến tôi được chứ.
Tôi không phản bác lại, cô ta dám cả gan chất vấn tôi như vậy, dám chắc là dã năm được bằng chứng cụthể về việc tôi ra vào quân khu.
Thế nhưng so với việc phủ nhận thì chỉ bằng cử thắng thần thừa nhận một cách quang minh lỗi lạc.
Hai giới hắc bạch ở Đông Bắc có rất nhiều tại mắt, trốn được một người, không trấn được người thứ hai, tôi đã có sự chuẩn bị từ sớm cho điều này rồi.
“Cô Trình muốn giành công lớn sao?" "Anh Nam trong lòng tự có sự lý giải của riêng mình, tôi không giành công, chẳng lẽ anh ấy không hiểu sao?"
Cô ta ngửa cổ uống hết chỗ rượu còn lại, đứng dậy, chầm chậm đi về phía tôi: “Trên đời này thật sự có người có ý chí sắt đá như vậy.
Tình cảm của anh Nam cô để cho chó ăn hay sao.
Bây giờ cô khiến cho anh ấy thất vọng, bên cạnh có biết bao người khuyên nhủ anh ấy không cần vì một con điểm mà nằm mãi không buông nhưng anh ấy không nghe.
Tôi còn cho rằng cô Trình đây là người có trái tim"
Tôi nhếch mắt, vừa quyến rũ lại vừa sắc bén: “Như vậy không phải rất hợp với ý của cô sao? Tôi ở lại, cô như ngồi trên đống lửa, tôi đi rồi, cô còn làm ra vẻ như vậy để làm gì nữa?" “Cô ở trong quân chính qua lại với Quan Lập Thành, cô nghĩ rằng anh ta sẽ dễ dàng bị cô mê hoặcsao? Cô Trình, người quá thông minh sẽ có lúc bị trí thông minh đó làm hại.
Sắc đẹp, tài hoa, mưu tính có thể giúp cô một bước lên máy nhưng cũng có thể đẩy cô xuống vực sâu vạn trường"
Tôi chậm rãi, bình tĩnh nói: "Ý của cô Trần đây là tôi không nên sống sót, làm đồ chơi cho những nhà quyền quý ném qua ném lại, chi bằng chết đi là giải quyết xong mọi chuyện, cô cũng có thể trừ hết mọi tại hoa về sau.
Trần Trang cười nhưng không nói gì, vẻ mặt rất đắc ý.
Mấy năm nay cô ta gặp rất nhiều loại phụ nữ khác nhau nhưng chỉ có thể nuốt giận vào trong, tùy cơ ứng biến.
Bây giờ cơ hội đến, cơn giận của cô ta chắc đã lên đến đỉnh đầu, chạm tay vào có khi còn cảm nhận được, vì vậy cô ta không cần phải ngụy trang nữa.
Tôi cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, đánh lên mặt cô ta một tát, nhanh gọn và mạnh mẽ dị thường "Lão toét “Ba.." Tiếng bạt tay vang lên trên mặt trái cô ta, tôi đánh một cách bất ngờ làm cô ta cũng ngần người ra.
Cô ta không nghĩ rằng tôi sẽ làm vậy, trước khi mọi việc diễn ra, cô ta sợ rằng một ngày nào đó haingười chúng tôi sẽ một mất một còn, lúc đó tôi sẽ không để ý đến kết cục như thế nào nữa mà đánh cô ta.
Cô ta ôm mặt, hốt hoảng nghiêng đầu về một bên.
“Nhớ cho rõ ràng thân phận của tôi và cô, đừng có mà không biết tốt xấu.
Từ tờ phút này trở đi, tôi có thể giảm chết cô như giảm chết một con kiến.
Mặt mũi của người đàn ông của cô tôi có thể giữ gìn cho là do tôi không muốn phát sinh thêm chuyện, còn khi tôi không nề mặt nữa, anh ta cũng chưa chắc có biện pháp áp chế được tôi.
Cô tính toán điều gì, muốn gây chuyện với tôi, trước tiên nên nhìn lại thân phận của mình đã "
Người bảo mẫu nghe tôi và Trần Trang nói chuyện, vội vàng chạy vào nhà bếp, chạy được mấy bước thì dừng lại, cẩn thận quan sát cuộc đấu khẩu của chúng tôi.
Cái má đỏ tấy sưng phù của Trần Trang làm cho người bảo mẫu cuống hết cả lên.
"Khăn lông
Người bảo mẫu ngần ra một lúc mới nhận thức được tôi đang nói chuyện với cô ta, cô ta đưa cho tôi một chiếc khăn ẩm, tôi lau bàn tay vừa mới đánh Trấn Trang ban này: "Cô Trần, cái tát này không phải là vì chuyện cô đắc tội với tôi lúc này mà là vì thủ mới hậncũ giữa chúng ta.
Có thông minh thật, nhưng cô chơi đùa nhầm người rồi.
Trong mắt của Trình Bảo Ái tôi không thể chứa một hạt cát nào, kế hoạch của cô, dù là kế ly gián hay khổ nhục kế tôi đều nắm rõ ràng trong lòng bàn tay.
Sở dĩ tôi không vạch trần cô là vì muốn chở xem xem cô rốt cuộc còn đang che giấu điều gì.
Tôi ném chiếc khăn lông xuống đất, lấy để giày giẫm lên: “Nếu như đối thủ của cô không phải tôi thì có lẽ hào quang của cô sẽ được lâu hơn một chút.
Chỉ đáng tiếc là núi này cao còn có núi khác cao hơn, trời không thương xót cô, để cho cô gặp tôi."
Trần Trang vẫn chưa hoàn hồn, cô ta vẫn không nói gì, người bảo mẫu nơm nóp lo sợ bước qua mặt cô ta, lấy hết can đảm, dùng giọng điệu mềm mỏng và yếu ớt nói với tôi: “Cô Trình, ông chủ Trương đang đợi cô ở sân thượng."
Tôi lẳng lặng nhìn người bảo mẫu, ước chừng mười mấy giây sau, cô ta mới lắc đầu tỏ vẻ rất lo lắng, tim tôi chủng xuống, hít sâu một hơi, bước lên lầu, đẩy cánh cửa thủy tinh bước ra sân thượng.
Tôi tìm kiếm hết mọi ngóc ngách trên sân thượng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Trương Thành Nam, đúng lúc tôi định quay về phòng ngủ tìm anh ta thì ánh mắt vô tình nhìn xuống một thứ gì đó đang chuyển động ở bể bơi.
Một tấm lưng trần cao lớn quay lưng về phía tôi, chuyện cũđã qua như một thước phim cất vào dĩ vãng bóng nhiên được ai đó lấy ra chiếu lại.
Cuốn phim về hai giới hạc bạch thuở nào chiếu lại từng cảnh từng cảnh, chạm đến nơi sâu thẳm yếu mềm nhất trong trái tim.
Trường Thành Nam bè bè đốt ngón tay: "Vẫn còn nhớ lần đầu tiên em gặp tôi chứ."
Anh ta vừa nói vừa quay đầu lại, giống như đang rất vui, lại giống như chẳng thấy có gì thú vị: “Em sợ nước, nhưng không sợ tôi.
Người không sợ tôi rất ít, chẳng được mấy người.
Dáng vẻ của em trong trại trẻ mồ côi lúc đó, ngây thơ và không hề tỏ ra sợ hãi, tôi vĩnh viễn không thể nào quên được."
Tôi im lặng đứng cách đó không xa, anh ta nhìn đăm đăm vào tôi, lồng ngực nhấp nhô nói: “Có phải em vẫn luôn muốn biết, tôi cướp đoạt đi ước nguyện ban đầu của em, thân phận tình nhân của Thầm Hạo Hiện cái nào đáng giá hơn phải không"
Mặt tôi bình thản không biểu lộ ra điều gì nhưng cả người hơi run rẩy.
“Toàn bộ "
Trái tim tôi đột nhiên chùng xuống, nắm chặt hai tay.
Gương mặt tuấn mỹ tràn đầy tình cảm của anh ta lúc lên tia sáng, ánh sáng lung linh nhưng có vẻ mơ hồ"Còn có chuyện gì muốn hỏi không, tôi sẽ thật tâm trả lời em.
Tôi bằng nhiên cảm thấy khó thở, cơn sóng nhẹ nhập nhỏ lướt qua mũi của Trương Thành Nam, làm ướt đôi môi của anh ta: "Em qua đây"
Tôi không muốn đi qua đó, nhưng ánh mắt của anh ta giống như có một loại mê lực nào đó khiến tôi không thể phản kháng.
Bàn chân tôi không còn điều khiển được mọi cảnh vật trước mắt giống như bị đảo ngược, tôi nghe được tiếng thét chói tại phát ra từ trong chính con người mình nhưng rất mơ hồ, nhạt nhòa, vì cả người tôi đang dần chim xuống nước.
Dòng nước lạnh đến thấu xương bao vây xung quanh tôi, tràn vào mũi và miệng.
Một phút sau tôi không chịu được nữa, thần trí bắt đầu mơ hồ, đào điên, giống như ai đó cầm lấy một cái ống tiêm rút hết dưỡng khí và máu huyết trong người tôi ra ngoài.
Tôi như một người mất hết trọng lượng, khô quéo, sau đó bị quay cuồng trong dòng xoáy khổng lồ.
Những luồng sáng chiếu xuyên qua mặt nước ngày càng nhỏ, mong manh và xa vời.
Bọt khí từ mũi miệng tôi thoát ra, lượn lờ nổi lên trên.
Tôi không nhớ mình đã giãy dụa như thế nào,nhưng càng giãy dụa thì tôi càng chìm xuống, từ chi tôi lạnh công và đông cứng lại, một chút xíu khí lực cũng chẳng có, vô số bọt khí rực rỡ sắc màu biến mất trong tầm mắt, cuối cùng chỉ còn lại những tia sáng đơn độc, im lìm.
Tại tôi không còn nghe thấy gì, chỉ có nước và những cơn sóng vô biên tràn vào bên trong, chạm vào tối giống như từng đóa bọt sóng mềm mại và tơi xốp.
Tôi nghe tiếng chú chim hải âu đang ngân nga bên mạn thuyền, nó cất lên những tiếng kêu đầy tình cảm, vang vọng khắp nơi trên hòn đảo nhỏ hoang vụ và cô tịch.
Tôi cố với tay nắm lấy nhưng không được, tôi muốn có nó, không chỉ là tôi, thử mà con người muốn có được càng nhiều hơn, thế nhưng khoảng cách này quá xa xôi, chỉ đành để bản thân mình tùy ý rơi xuống đáy hồ lạnh lẽo,
Trong giây phút tôi sắp ngất đi, Trương Thành Nam nãy giờ vẫn dựa vào thành hồ cuối cùng cũng có phản ứng, anh ta giơ cánh tay ra, hướng về phía tôi, kéo tôi từ trong bể bơi lên, cứu tôi sống lại từ trong cái chết.
Tôi bất chấp tất cả, ôm lấy cổ anh ta, nhấp nhô trên mặt nước, gắng sức leo lên, cuối cùng cả người tôi năm trọn trên vai của anh ta.
Anh ta ôm eo tôi, da thịt chúng tôi tiếp xúc với nhau chỉ cách bởi một chiếc áo bó sát và mỏng manh.
Tôi nửa tỉnh nửa mê, ngây dại nằm đó, giống nhưđang nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa số dân khuất sau ngọn cây, tán cây rồi biến mất khỏi phía chân trời.
Ánh sáng tối tăm âm đạm, bốn bề lạnh léo như những dòng nước lạnh bằng bao bọc lấy tôi.
Trấn Trang dường như đã đợi rất lâu, lo lắng gõ cửa: "Anh Nam?"
Trường Thành Nam vẫn ôm chặt lấy tôi, ép vào bụng tôi cho đến khi tôi nôn hết nước trong bụng ra ngoài, anh ta mới khàn giọng nói: "Vào đi."
Trần Trang cầm hai chiếc khăn lông màu xám đi vào, bước ngang qua những vũng nước còn đọng lại trên nền đất, có thể thấy rằng vừa mới xảy ra một trận chiến vô cùng ác liệt, cô ta im lặng đứng bên cạnh hồ.
Trương Thành Nam nhanh chóng lấy chiếc khăn lông quấn quanh người tôi một cách kín kẽ, giấu đi làn da trắng mịn bên trong, sau đó nâng cằm tôi lên, nhìn tôi một cách nham hiểm: “Đây là lựa chọn của em.
Rằng tôi va vào nhau lập cập, sân thượng im ắng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng hít thở run rẩy của tôi, tôi nói rồi, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Giữa tình yêu và quyền thể của ông chủ Trương, chẳng lẽ tôi không nên chọn cái phía sau hay sao?
Anh ta cười chế giếu: "Đem sự phản bội nói thành những câu nói êm tại như vậy cũng chỉ có Bé Năm củaTài loạng choạng bò dậy, trải qua những đấu tranh và dằn vặt, chiếc áo mòng mạnh bị ướt dính sát vào đã thịt như một tờ giấy bạc, chạm vào cứ ngỡ như không có sự hiện diện của chiếc áo ngoài.
Tôi năm sắp trên sàn gạch lạnh như băng, run rẩy vắt khô tà áo.
Trấn Trang ra vẻ rộng lượng, không tính toán đến việc lúc nãy, dìu tôi đứng dậy.
Tôi cũng không thèm vạch trần bộ mặt thật của cô ta, có vạch cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi hất tay cô ta ra, mới đi được ba bước thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng súng.
Dứt khoát, nhanh chóng và không thèm che giấu
Là súng Browning High-Power.
gi.
Trương Thành Nam và Tổ Tông đều mang súng bên mình, đều là loại súng Browning High-Power màu bạc hàng của Đức, tầm bắn lên đến tám mươi mét, có thể so với súng ngắm tầm xa.
Vũ khí phòng thâm của xã hội đen, tôi từng nhìn thấy Tổ Tông biểu diễn màn bắn súng khi nghiêng một góc sáu mươi độ, ngồi trong xe ô tô, bánh xe lăn tròn lao vùn vụt trên đường, chiếc xe như bay lên không trung.
Đừng nói là có thể nhằm một cách chính xác, nhà cửa hai bên đường vì tốc độ quá nhanh mà không thể nhìn rõ ràng được.
Tổ Tăng hạ thấp phần eo, cổ tay đặt lên cửa kính, ba phát bắn ra liên tục.
Viên thứ nhất bản nát một biến quảng cáo,viên thứ hai làm vỡ nát bình xăng của đối thủ, việc thứ ba xuyên thẳng qua đầu đối thủ, có thể nói là bách phát bách trúng.
Tôi bằng nhiên dừng bước.
Về mặt Trần Trang lúc đó cũng thay đổi bất ngờ, ảnh mắt trừng lớn, hốt hoảng lui về phía sau, cô ta lấy tay che miệng, hét lớn...
.