Chúng tôi đến sảnh tiệc thành phố, chỉ mười lăm phút trước khi bắt đầu bữa tiệc rượu, tấm thảm đỏ đã được trải ra, và chiếc xe đậu bên cạnh lẵng hoa ở lối vào chính, đoàn người tấp nập tới lui đã bị đoàn xe diễu hành làm cho kinh ngạc sững sờ, ồn ào tấp nập đứng nguyên tại chỗ ngó nhìn qua.
Quan Lập Thành ẩn mình trong bóng tối phía thùng xe, chỉ mơ hồ lộ ra một nửa bóng dáng, anh ta nghe điện thoại, trên vẻ mặt bình thản để lộ ra vẻ âm trầm hiểm ác không dễ nhận ra: “Bao lâu.”
Đối phương là điều tra viên của văn phòng điều tra quân khu tỉnh, giọng nói vọng lại, như thể đang nói qua hệ thống vô tuyến liên lạc nội bộ: “Năm phút trước, nhị đường chủ lấy danh nghĩa của Thẩm Hạo Hiên rời khỏi câu lạc bộ Lai Châu và đi tới bến tàu Bắc, chuyến hàng lần này rất có khả năng xuất cảng trước ngày quy định, nhân khoảng thời gian trống tất cả mọi người đang tập trung cho buổi dạ tiệc, âm thầm rời khỏi Long Giang”
Xung quanh là sự im lặng chết chóc, từng lời nói như mũi kim vô khổng bất nhập chỗ nào cũng có thể đâm, bây giờ ở ba tỉnh miền Đông Bắc, một chiếc tàu Phục Hưng số 7 đưa Trương Thành Nam trên đường nâng lên quá cao, lại là hão huyền, hàng khó xuất cảng, ngược lại trở thành mục tiêu, biểu tượng của phong vũ dục lai, mà Thẩm Quốc Minh tương kế tựu kế, cũng thuận xuôi theo, khó tránh khỏi Tổ Tông ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa, mượn cớ anh ta che giấu nội tình phạm tội bản thân buôn lậu, mà Thẩm Quốc Minh, Quan Lập Thành biết tất cả, nhưng anh ta không vạch trần, đối với anh ta không có lợi, cớ gì anh ta phải gây tội với nhà họ Thẩm một tay che trời.
Bây giờ chúng tôi kết hôn, quyền quyết định xoay chuyển tình thế nằm trong tay tôi, tôi muốn bỏ mặc Trương Thành Nam bảo vệ Tổ Tông, hay đẩy Tổ Tông lên đầu sóng ngọn gió, giữ cho Trương Thành Nam an toàn, điều đó đều phụ thuộc vào tôi, Quan Lập Thành sẽ chỉ thay tôi hoàn thành.
“Thông tin hàng hóa đã sớm có sai lệch, ngoại trừ hàng chục thùng đạn dược kém chất lượng được loại bỏ, còn có một lô nguyên vật liệu, khoảng chừng một nghìn cân, thảo dược trọng lượng nhẹ, nhiều như vậy ít nhất cũng vận chuyển nửa con tàu.
Nếu như tính toán không có sai sót, bến tàu Bắc hôm nay sẽ có hai con tàu vận chuyển hàng lậu của Thẩm Hạo Hiên xuất hiện.”
Quan Lập Thành đưa tay lên trán, suy nghĩ một lúc: “Tình trạng của Trương Thành Nam."
“Hai người Trương Trầm sắp xếp thâm nhập vào trong hang ổ cũ chết dở sống dở, có điều bọn họ không có dũng khí chậm trễ, đều là nhân vật có thể chơi đối phương tới chết, làm sao dám trễ nải, nằm vùng mới nên thuận lợi đúng lúc.
Thẩm Hạo Hiên xuất hàng che giấu chúng ta, cũng che giấu Trương Thành Nam, người sau xác suất rất lớn sẽ ra tay cùng một ngày.
Một nụ cười tràn trên môi Quan Lập Thành: “Thật thú vị."
“Kế hoạch của anh là?”
“Đợi tôi sắp xếp."
Anh ta cúp máy, Trương Minh đang đợi ở ngoài cửa lập tức mở cửa sau, nghiêm chính chào theo kiểu nhà binh, giọng nói vô cùng dõng dạc:
“Tham mưu trưởng Quan, phu nhân.”
Tôi đã bị chấn động bởi tiếng chào của anh ta, Quan Lập Thành trước giờ chưa bao giờ xuất hiện trong những dịp như vậy, càng nào có phô trương chấn động như vậy, anh ta vừa cúi xuống và bước ra khỏi xe, khách khứa từ đầu tới cuối thảm đỏ vây quanh chồng chất ở cửa càng lúc càng hỗn loạn.
Tôi loáng thoáng nghe thấy có người phụ nữ chỉ trỏ tôi bàn tán gì đó, liên mien không dứt, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết được những lời đó nhất định là những lời khó nghe tục tĩu, Quan Lập Thành nắm chặt với bàn tay đang hơi run rẩy của tôi ở khúc cong của cánh tay anh ta: “Sợ rồi.”
Tôi cứng đờ cười cho qua: “Thân phận của anh Quan là thuộc loại nào, vốn dĩ tôi không xứng với anh, tự nhiên mưa gió thăng trầm đều phải cắn răng chống đỡ vượt qua.”
Anh ta nhàn nhạt nói: "Rất tự giác biết thân biết phận, quá khứ của cô Trình là vết nhơ cô không thể xóa bỏ."
Tôi vừa muốn rút tay ra mà không để lộ ra ngoài, anh ta đột nhiên nắm chắc, nắm chặt vào lòng bàn tay: “Người bên cạnh có nói gì, người đứng bên cạnh tôi là cô, tô nhất định thừa nhận, nhất định bảo vệ, bọn họ cũng không thể thay đổi tôi.
Nước tuyết vấy bẩn, ao hồ trong veo, mỗi người có một tình yêu riêng, cô Trình nên tin tưởng tôi một chút như vậy.”
Động tác của tôi đột ngột dừng lại, hồi lâu mới quay đầu nhìn anh ta: “Anh Quan không sợ sao? Nửa đời anh sống trong sạch, lại bị phá hủy để một người vợ không chấp nhận được ở bên cạnh”
“Bây giờ cô Trình nói như vậy, có phải là hơi trễ rồi không, kéo tôi lên tàu trộm là cô, lấy được tiện nghi khoe mẽ vẫn là cô.”
Anh ta dừng lại vài giây trên tay trái tôi, và im lặng không nói lời nào lấy trong túi ra một chiếc hộp nhung đỏ rượu, là một chiếc nhẫn kim cương vàng hồng hiện ra trước mắt, những viên kim cương không lớn nhưng được đánh bóng tinh xảo, cũng tiêu tổn tâm tư, ánh sáng chói mắt vụt qua, rực rỡ lấp lánh.
Anh ta không nói không rằng, nâng ngón tay út của tôi lên, chầm chầm đeo chiếc nhẫn kim cương vào, một giây cuối cùng dừng lại, anh ta càng dùng sức nắm chặt lấy tay tôi, hôn xuống những khớp ngón tay: “Vốn dĩ còn lo lắng hơi chật không vừa, xem ra sự hiểu biết của tôi với bà chủ Quan sâu sắc hơn trong tưởng tượng của tôi một chút.”
Tôi ngơ ngác nhìn ngón áp út vốn trơ trọi nay có thêm một thứ đồ có trọng lượng nặng như vậy, hoàn toàn mất đi trị giác, để cho anh ta dẫn tôi tiến về phía trước, chúng tôi giống như một đôi bích nhân, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thong thả bước trên thảm đỏ, bước đi trong ánh chiều tà chiếu rọi giữa các tòa nhà với những giỏ hoa rực rỡ sắc màu xếp san sát nhau và
“Anh mua khi nào vậy?”
Ánh mắt anh ta nhìn về hai cánh bên của sảnh tiệc: “Nửa tháng trước.”
Tôi bấm đốt ngón tay tính giờ: “Lúc đó tôi tìm anh rồi sao?”
“Chưa tìm."
“Anh mua tặng ai thế?”
Quan Lập Thành trầm giọng cười: “Bà chủ Quan có tin hay không không, tôi sớm có dự đoán cô sẽ tới tìm tôi, ngày đó sẽ không lâu.”
Tôi chợt nhận ra rằng, con cáo già này ăn tươi nuốt sống từng quân cờ, từng nước cờ của bàn cờ, nhất thời tôi không có chỗ để xả cơn tức, ngược lại bóp chặt nơ đính trên áo anh ta: “Anh Quang nói là tôi lôi anh lên thuyền trộm, thế nào thuyền trộm lại là anh đã sớm chạy tới trước mặt tôi, chỉ đợi tôi nhảy lên.
Cánh cửa thứ hai chậm rãi được kéo ra hai bên, chào đón cấp dưới của Quan Lập Thành khom người thi lễ, càng vượt qua đỉnh đầu của bọn, càng là biển người ngùn ngụt, ảnh đèn pha lê rực rỡ rủ xuống, giống như một cô ca sĩ quyến rũ đang nhảy múa.
Anh ta vô cùng ân cần săn sóc tựa mặt, đôi môi mỏng kề sát tại tôi, động tác tuy không ngả ngớn, cũng rất thân mật, một nụ hôn tưởng chừng như không có gì, rất nhẹ, mỏng và ngứa, nhưng vai tôi cong lên như bị điện giật, cứ như thể tôi đang âu yếm anh ta.
“Có được thì phải có mất, vào thời khắc cô Trình lựa chọn đi trên con đường làm tình nhân của quan chức cấp cao và nữ tướng cướp này, cô đã được định trước sẽ không có cuộc sống đơn thuần mà cô mong muốn, có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày điều này tới, nhưng không phải là bây giờ.
Ánh mắt Quan Lập Thành thâm tình trìu mến, dường như chứa đầy những ngày tháng ấm áp nhất trên thế gian này, dòng nước cảm động nhất, đại dương chấn động lòng người nhất, anh ta làm người ta lạc lối, làm người ta chìm đắm, làm người ta không thể kháng cự lại mê hoặc đó.
“Bà chủ Quan sẽ không chịu thiệt, thứ gì tôi có thể cho cô, tôi đều sẽ cho, thứ gì không thể cho, tôi sẽ cố gắng hết sức để lấy."
Giữa mặt tôi và anh ta ngăn cách bởi bàn tay của tôi, lòng bàn tay che phủ môi anh ta, mu bàn tay hướng về phía tôi, tôi hoàn toàn không thể phân biệt được rõ ràng đó là ánh sáng của chiếc nhẫn hay là ánh sáng đến từ đáy mắt của anh ta, nó thật đẹp thật mỹ miều, không gì có thể so sánh được.
Tôi nghiêng người mỉm cười, trời sinh một tấc lẳng lơ, tràn ra khỏe mi cả đời phong thái yêu kiều câu dẫn, khỏe mắt nhếch lên: “Anh Quan hiểu rõ luật chơi không?”
Anh ta nheo mày, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi chăm chú, hỏi với giọng điệu mà chỉ hai chúng tôi có thể nghe thấy: “Luật chơi là gì.”
Tôi dụi đôi môi đỏ mọng của mình lên cổ áo với hàng cúc áo trắng như tuyết của anh ta, nhấn nhá thêm chút son: “Trao đổi chơi gì, cũng không chơi tình.
Anh Quan nhắm tới trung tâm, nhưng không phải là tôi có thể tùy tiện đi theo”
Bóng người quay cuồng, ánh đèn chớp nháy, trong vô vàn sự chập chờn, anh ta híp mắt thích thú: “Tương lai chúng ta cũng không chắc chắn.
Đặc biệt là tình cảm.
“Anh Quang sẽ không lấy việc công làm việc tư nhỉ?”
Anh ta vén mái tóc hơi lòa xòa của tôi, dừng lại bên tai: “Nói không chừng bà chủ Quan lẫn lộn trong tình yêu nam nữ, cô nên hiểu rõ, nguyên nhân căn bản của sự hợp tác giữa đàn ông và phụ nữ không nhất định là lợi ích bên ngoài, không tránh khỏi mơ tưởng chiếm giữ lâu dài.”
Sắc mặt tôi thay đổi, anh ta thấy tôi tưởng thật, cười nói, chỉ là trêu chọc cô.
Vào lúc này, một số quan chức từ công quyền, viện kiểm sát và pháp luật từ sàn nhảy đối diện tiến tới bao vây xung quanh, ồ ạt nâng ly chúc mừng Quan Lập Thành, chúc mừng hỉ sự lâm môn, hỏi về ngày cưới của anh ta, một trong số bọn họ là giám đốc bộ chính trị của viện kiểm sát tỉnh, Tổ Tông lên văn phòng tỉnh báo cáo nhiệm vụ, tôi có đi cùng vài lần, hầu hết đều ở trong xe chờ, hầu như đều là do anh ta đích thân đưa tới, nên cũng có vài phần có duyên phận gặp mặt với tôi, ngoại trừ uồng với anh ta một ly rượu tượng trưng ra, tất cả những người khác đều bị Quan Lập Thành chặn lại.
Bọn họ nói đùa rằng tham mưu trưởng Quan đã có được mỹ nhân của nhân gian, sự tiếc nuối với phu nhân khiến tôi vô cùng xấu hổ.
“Tư lệnh Đàm luôn thúc giục anh kết hôn sau cuộc duyệt binh hàng năm, lời nhắc nhở này chắc đã mười năm rồi.”
Quan Lập Thành nhận lấy ly rượu đầy ắp từ người đàn ông đó đưa tới: “Đó là vì tôi bất hiếu, có nhiều mối bận tâm.
Bây giờ cát bụi của tôi đã lắng xuống, và ông cụ ấy cuối cùng cũng được an lòng rồi.”
Trước khi nhập tiệc nên đi xã giao một vòng, anh ta đưa tôi đi nhận diện vô số quan chức, trong đó hơn một nửa đều đã nghe qua vướng mắc giữa tôi và Tổ Tông Trương Thành Nam, chỉ là thân phận khác biệt, vị trí của bà chủ Quan, trước mặt cũng phải khách sáo đi qua một lượt.
Đông bắc là một tỉnh lớn trong khu vực, dạ tiệc từ thiện quy mô hoành tráng thiết đãi không thua gì quốc yến, hình thức một khi đã thiết đãi long trọng, nhất định là rầm rầm rộ rộ, mượn cơ hội lần này Quan Lập Thành công khai tuyên bố quan hệ, xem như là minh bạch với thiên hạ, ngầm thừa nhận anh ta với Trương Thành Nam và Tổ Tông là kẻ thù, quan chức và thổ phỉ hai con đường khác nhau, không có dính dáng quan hệ tiền bạc, vốn cũng không nhận hối lộ của bọn họ, cũng không cùng chung dây mơ rễ má, nhiều nhất là đã ăn những thứ đồ mà bọn họ chưa nhai nát, mất mặt còn hơn là mất mũ quan.
Tham mưu trưởng quân khu tỉnh chìm đắm trong tình yêu, giới quan lại sau lưng mắng anh ta mê muội mất cả ý chí, hủy hoại tương lai phía trước của bản thân, đồng thời lợi lỏng cảnh giác, cũng là làm suy yếu, cơ hội tốt để Thẩm Quốc Minh lãnh đạo dẫn đầu đội quân âm mưu đồng loạt tấn công anh ta, Quan Lập Thành vì bản thân chuẩn bị quét sạch những mưu kế thủ đoạn đầy rẫy, bố trí không gian thế trận.
Giống như đưa lợi ích và danh tiếng không có cách nào định giá cho tôi, tiếng mắng chửi cũng thuận thế lan rộng tới mức không kiểm soát được.
Bên trong sảnh tiệc rực rỡ chói mắt là những gương mặt mà tôi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tôi không còn là loại gái điểm lúc ban đầu trong mắt bọn họ nữa, mà là một Trình Bảo Ái khác.
Tư chất đoan trang, tao nhã, sạch sẽ, sống trong thanh bạch không cần giấu diếm, lại có một người chồng uy phong hiển hách, không sợ hãi
Buổi tối tám giờ, đại sảnh đấu giá của buổi tiệc từ thiện bắt đầu đón khách, khách quý ngồi hàng thứ nhất do người hướng dẫn lễ nghi dẫn vào, một giây trước khi tôi đi theo Quan Lập Thành ngồi vào chỗ, vô tình nhìn thấy Tổ Tông khoan thai tới trễ, một tay anh cho vào túi, một tay khác chỉnh lại cà vạt, im lặng lắng nghe Hai Sói báo cáo tình hình kinh doanh, người hướng dẫn không ngừng dẫn anh đi tới bên cạnh chúng tôi, lúc này tôi mới để ý phía bên phải Quan Lập Thành có hai ghế trống, trên đó dán tên của Thẩm Hạo Hiên.
Anh suy nghĩ hồi lâu, vẫn chưa tìm thấy chỗ ngồi thích hợp, người hướng dẫn lễ nghi duỗi cánh tay ngăn anh lại: “Viện trưởng Thẩm, chỗ ngồi của anh là ở hàng thứ sáu.”
Hai Sói thò đầu mong ngóng: “Trái phải là ai.”
Người hướng dẫn lễ nghi mở danh sách khách quý trong tay: “Bên phải là tham mưu trưởng Quan và phu nhân, bên trái là Cổ Tỉnh Ủy và phu nhân.”
Nhịp chân của Tổ Tông dừng lại, đứng yên tại chỗ không thay đổi sắc mặt, giọng điệu của Hai Sói đột nhiên trầm xuống: “Tại sao lại sắp xếp như vậy? Có bàn việc sao? Viện trưởng Thẩm thay thế thư ký Thẩm ngồi chính giữa, để thị trưởng Vương sắp xếp lại.”
Người hướng dẫn nghi lễ bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, cô ta nói sợ không kịp, đã ngồi vào chỗ hết cả rồi.
Hai Sói còn muốn nói gì đó, Tổ Tông giơ tay ngăn lại: “Thế này đi, tôi với tham mưu trưởng Quan vừa hay có chút chuyện muốn nói.”
Bọn họ rảo bước đi tới hàng ghế đầu, bóng dáng thon dài của Tổ Tông phản chiếu một mảng đen trong mắt tôi, tôi nhất thời hoảng loạn, bối rối căng thẳng dựa vào ghế, Quan Lập Thành sau khi ngồi xuống nhìn thấy tôi bất động, anh ta hỏi làm sao vậy.
Tôi không lên tiếng, tôi không phải không chuẩn bị cho cảnh gặp gỡ như vậy, nhưng khi nó xảy ra, vẫn là bất ngờ.
Quan Lập Thành theo tầm mắt của tôi nhìn sang, anh ta liền biết ngay, thu hồi tầm mắt nhìn về phía đồng hồ, thản nhiên nói: “Trương Thành Nam và Thẩm Hạo Hiện đêm nay xuất hàng, một người chiếm giữ bến tàu phía Tây Thanh Tân, một người bến tàu Bắc, không bao lâu sau Trương Thành Nam cũng sẽ xuất hiện, hai lô hàng này luồn lách qua sơ hở của công kiểm pháp, cấp dưới làm việc, bọn họ xuất hiện cũng chỉ để giữ danh dự, ai cũng sẽ không bỏ lỡ buổi dạ tiệc này.
Bà chủ Quan, cô không phải là thân phận trước đây, không cần lo sợ.
Vợ của tôi, tôi đã đưa ra lời hứa, ở bên cạnh tôi, không có trò trẻ con."
Khuôn mặt tôi vô cảm hít thở sâu một hơi: “Tôi hiểu rõ."
Anh nhìn vào giữa khan đài, sau vài giây Tổ Tông bình thản lướt qua bên cạnh tôi, bả vai một thoáng cọ qua, tôi nín thở, trái tim nhảy loạn xạ, cả người hoàn toàn bất động, anh ấy không hề nhìn tôi, ngược lại ý vị thâm sâu gọi tham mưu trưởng Quan, Quan Lập Thành diễn kịch vô cùng xuất sắc, khí lực không hạ, đáp lại một câu lâu ngày không gặp hy vọng viện trưởng Thẩm vẫn khỏe.
“Hiếm khi tham mưu trưởng Quan cũng có hứng thú giao lưu, nhân phùng hỷ sự, tinh thần cũng khác hån."
Quan Lập Thành bình tĩnh cười: “Tới lúc đó sẽ có tin tức còn tốt hơn, vẫn hy vọng viện trưởng Thẩm hân hạnh đón nhận."
Vẻ mặt của Tổ Tông bao trùm bởi một tầng nguy hiểm: “Nếu như tới ngày đó, tham mưu trưởng Quan nhắc lại cũng không muộn, lúc này không cần phải khếch trương ba hoa."
Tôi mơ hồ cảm nhận được sự kìm nén áp lực không thở được, tôi chỉ vào cửa, ra hiệu rời đi một lúc, Quan Lập Thành liếc nhìn xung quanh, không nói gì, tôi gọi người hướng dẫn lễ nghi chỉ đường, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Tôi bật vòi nước và sững sờ nhìn mình trong gương, kinh hoàng hồn bay phách lạc.
Ánh sáng trắng trong nhà vệ sinh đung đưa, giống như tia chớp và giông tố trước cơn mưa bão, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt ngóm, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát, bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành tro bụi.
Quan Lập Thành ban nãy vừa mới nhắc nhở tôi, Trương Thành Nam và Tổ Tông trong cùng đêm nay sẽ xuất hàng, tin tức đã lan truyền rộng rãi, ai cũng không thể giữ kín, một khi hai bên cần phải lựa chọn giữ hay bỏ, món quà sính lễ đầu tiên của Quan Lập Thành sẽ thay tôi giữ vững một bên nguy cơ, buộc phải bỏ mặc một bên, kế hoạch phi sinh tức tử này đối với tôi mà nói không thể gánh vác trách nhiệm nặng nề.
.