Tôi khom người đứng tại cánh cửa đẩy ắp ánh sáng, khuôn mặt tràn đầy vẻ tê dại và chán nản, một quý bà nhìn quanh hai bên chỉ vào chiếc xe chống đạn màu đen đang lao vút trong màn đêm “Đó là ông chủ Trương khét tiếng trong giới hắc đạo Đông Bắc, tam thiếu gia Trương".
"Tam thiếu gia?"
Một quý bà trung niên mặc một bộ sườn xám trắng hơi kinh ngạc: "Trương Thành Nam Hào của hội Thành Hồ Điệp sao lại trở thành tam thiếu gia rồi?" "Mấy tên buôn lậu chất cấm ở Vân Nam thích phân biệt đối xử theo cấp bậc, anh ta xếp thứ ba.
Ở Đại lục không có hứng thủ đến việc này, cho nên cái tên gọi Tam thiếu này cũng ít người nghe đến ".
Người phu nhân đó khoanh tay lại rồi liếc nhìn tôi với vẻ mĩa mai tột độ: "Không biết Tam thiếu gia cũng chả sao, biết cô ta là được rồi.
Các giới Tam, Lưu, Cửu vẫn vẫn ở phía đông bắc, danh tiếng của em gái Thủy lần xã, dựa vào vốn tự có mà từng bước trèo lên, chim sẽ hóa phương hoàng, trở thành phu nhân của Tham mưu trường Quân khu tỉnh, cũng là một giai thoại đó "Vết nhỏ lớn nhất trong đời của Tham mưu trường Quan chính là vị phu nhân này đây.
Anh ta cũng điện rồi, có danh tiếng tốt như vậy, tương lai tiến để sáng lan như vậy lại tự hủy hoại bản thân mình, phụ nữ có thiếu gì đâu cơ chứ, sao anh ta lại không thoát được khỏi bàn tay của cô ta, cơ hội thăng quan tiến chức hoàn toàn không phải một hai câu là có thể lấy lại được đầu".
Người phụ nữ trợn mắt không thèm đếm xỉa: "Không thoát khỏi bàn tay của ả ta đâu chỉ có mình Quan Lập Thành, người đàn ông của tôi và cô, không phải mấy năm trước cũng vì ả ta mà đòi sống đòi chết đó sao? Con ngựa già nhà tôi đã đút cho cô ta mấy trăm vạn, bị tà tâm của Mễ Loan nuốt chừng toàn bộ, đây chính là một tai họa".
Mấy người bạn phu nhân giàu có cũng từ phía sau đám đông chen ra, đứng cách đó mấy mét chế giễu cười nhạo, không biết là đang nhắm vào ai: "Đàn ông của các bà chả qua cũng chỉ là bỏ ra một chút tiền của, còn trường quan quân khu cưới cô ta, chính là triệt để vứt bỏ tiền đổ tốt đẹp của mình đi." Ông chủ Trường và trường kiểm sát Thảm cũng coi là nhìn xu trông rộng, biết quay đầu là bờ, không ngoan bỏ cô ta.
Cứ chờ coi, sớm muộn gì thì Trường tham mưu Quan cũng sẽ bị cô ta hủy hoại
Những tiếng cười mỉa mai chưa ngoa như đạo vang lên, nó giống như một cú tát giảng trời và vào mắt tôi, tôi không còn lời nào để phản bác, từng đoạn quá khứ ấy đều như biến thành một thanh gươm sắc bén, chuôi dao cửa vào tay người trấn mắt thịt, để họ tùy ý chạm khắc, máu thịt lẫn lộn nhưng tôi cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tôi lấy ly rượu Brandy duy nhất còn sót lại trên khay của người phục vụ.
Bờ môi đỏ mọng tuyệt đẹp nhậm lấy miệng lỵ, trước ánh mắt soi mói của mọi người tôi liền một hơi uống cạn.
Tôi mìm cười quyến rũ đầy mị hoặc, không chút giấu giếm chuyện phóng đãng trụy lạc của mình.
Tất nhiên, sự phóng túng truy lạc của tôi bây giờ cũng không phải là sự bẩn thỉu, sẵn sàng vứt bỏ phẩm giá của mình cho những đêm ong bướm trong nhà thổ, để kiểm kế sinh nhai, trang trải cho một cuộc sống ấm no, mà là phong tình thực thụ, khỏe mắt đuôi mày yểu điều liếc quanh không chê vào đầu được, nữ nhân trong thiên hạ này không ai lại không muốn một dáng vẻ từ trong xương cốt như thể cả nhưng đáng tiếc trên thế giới này lại chỉ có một minh Trình Bảo Ai mà thôi.
"Sợ lạnh thì đừng đứng ở trên cao.
Các vị phu nhân dây, bình thường ngoài việc bảo dưỡng khuôn mặt già nua đó, cũng đừng quên đọc sách nha.
Đằn ông thà chạy tới nhà chứa tán gẫu cười đùa với giải làng chơi còn hơn về nhà chọc tức các bà, tối nhất các bà nên thu liễm lại vẻ mặt khủng bố đó đi còn kịp.
Các bà sống ở lưng chừng núi, mỹ cảnh trên đỉnh núi liệu chân tay già nua của các bà có leo lên nổi không? Còn việc thân dỉnh bùn thì đã sao? Anh hùng không hỏi xuất thân, ảo tưởng muốn cướp đoạt vị trí của tôi, muốn ném tôi dưới chân tùy ý giẫm đạp, mấy người không có bản lĩnh này đầu".
Tôi tiến hơn nửa mét về phía quý phu nhân đó, một bộ đánh giá bà ta từ trên xuống dưới: "Xin hỏi quý danh của tiên sinh nhà bà là gì?"
Bà ta không trả lời, và một quý bà khác thay bà ta trà lời tôi: "Là ngài Cổ sư trưởng của Quân khu thi chính"
Quân hàm gần như là thiếu tướng, thiếu tướng các quân khu cấp tỉnh thì uy lực vô cùng lớn, nhưng quân khu thi chính thì vẫn kém xa, quân sự và chính trị quả thực rất được ưa chuộng, chả phải mỗi tại đông bắc này, nhìn quanh gần hết Tân Lan, sỹ quan quân đội và các quan chức chính trị toàn là những nhân vật uy phong hiện hách, có sức ép lên cơ quan công an, kiểm sát và tư pháp.
Tôi đột nhiên ngam ra gì đó rồi võ tay, không khỏi làm người ta cảm thấy hoang mang khó hiểu: “Thì ra là phu nhân của ngài Có sư trường".
Tôi cho mỗi cười, nhưng chưa đến nửa giây sau, mặt liền lập tức trầm xuống: "Là do bà mù à, hay là do tôi nghe nhầm, ai đã cho bà cái lá gan để đứng trước mặt tôi nói những nói cuội sau lưng tôi như vậy, bà ngay cả Trường tham mưu Quan mà cũng dám khoa tay múa chân chi chó này nọ sao?"
Bà ta bị dọa sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, đần độn đứng như trời trồng ở đó, Có sự trưởng vừa văn đến bên cạnh, ban đầu anh ta mỉm cười chào hỏi tôi, nhưng khi thấy tôi sát khí bừng bừng nhìn chăm chăm vào vợ của anh ta không rời thì lập tức hiểu ra.
Anh ta mang vẻ mặt tràn đầy tức giận như muốn đậm bà ta, nhỏ tiếng thì tâm nói câu gì đó, nhưng Cổ phu nhân thà chết chứ không chịu khuất phục: "Lời khó nghe cũng không chỉ mỗi một mình tôi nói, tôi sai ở chỗ nào ở chỗ nào?" "Tham mưu trưởng Quan và cô Trình là đôi uyên ương mới cưới, bà lôi chuyện của quá khứ hắt bần cô ấy lúc này, bà điên rồi à? Ai khiến bà đi rước phiền phức cho tôi vậy?"
Anh là sự không thuyết phục nổi vợ, càng nào thì kết cục cảng không tốt, anh ta dùng hết sức vào mạnh khiến mặt Cổ phu nhân đầu thầu trời xanh, cố gắng nhỏ giọng hết mức nói: "Quan Lập thành ở quân khu tỉnh một tay che trời, Thẩm Quốc Minh vẫn chống đối với anh ta bao lâu nay còn trầy trật, bà gây sự với vớ anh ta làm cái gì? Hay là bà còn chế tôi thăng chức chưa đủ châm, muốn vứt tôi vào đống bùn mới chịu thôi hay sao?"
Cổ phu nhân siết chặt ly rượu trong tay đến nổi cả gân xanh, nghiến răng ẩn nhẫn rất lâu mới miễn cưỡng mở miệng: "Bà Quan, đã mạo phạm cô rồi, là tôi không có mắt".
Tôi cụp mi xuống, không nói tiếng nào.
Trại trường Cổ chà xát hai tay, kéo kéo bà Khai, cười một cái coi như thay lời xin lỗi.
Mọi việc đã dàn xếp ổn thỏa, chuyện lớn hóa nhỏ rồi mà vẫn không chịu nói lời nào.
Cánh cửa gỗ dẫn lên lầu 1 của sảnh tiệc bị mũi chân của hai phục vụ giữ lại, Quang Lập Thành chậm rãi đi ra, xung quanh là những khách nam và đám nhân viên an ninh.
Dáng người cao thẳng, thon thả, phong thái hào hoa chói mắt, từng nhịp bước đều toát ra khi thể bức người, tôi vốn không tính là lùn nhưng cũng chỉ đứng đến xương quai xanh của anh ta, trông khá nhỏ nhắn hoạt bát.
Chiếc mũ lính màu xanh đám cho mất vầng trán đầy đặn rằn rồi, cả đường viễn lông mày cũng khó mà nhìn thấy.
Anh ta đi một vòng hiện trường về mặt lạnh lùng đưa tay chính lại chiếc mũ, trại trường Cổ vừa định mở lời nói chuyện liền run rầy nuốt trở vào
Anh ta giơ tay xoa đầu tôi: "Cô Quan chịu ấm ức rồi sao?"
Tôi lắc đầu.
Tôi vô cùng giả tạo mà ra vẻ khó chịu kéo tay anh ta, anh nhìn tôi chăm chủ vài giây liền hiểu được tất thảy, sau đó khẽ cười một tiếng, nói với vị quan chức cấp cao của thành phố: "Bao vây bến tàu phía Tây, tập trung kiểm tra tàu chở hàng vừa và nhỏ, cả boong dưới cùng của tàu chở khách lớn, không được bỏ sót chỗ nào hết."
Người đàn ông nhỏ giọng hỏi: "Bến tàu phía tây là địa bàn của Trương Thành Nam, vậy quét hay là...
Quan Lập Thành thong dong nghịch chiếc cúc áo trên quân phục: "Biết dùng trí đương nhiên là tốt.
Nhưng ông có chắc mình giỏi dùng kể hơn anh ta không? Đến tôi còn chẳng rành đường đi trong cảng Thanh Tân.
Từ thời hoàng kim của Kiều Thành Tứ nói đã nằm trong sự quản lí của xã hội đen, qua hai mươi năm có nhiều thay đổi, nếu đám người đó không còn đường lui, hắn không thể ra vào bến tàu trắng trợn như thể được.
Bạn chúng chắc chắn sẽ không lấy cứng đối cứng." Anh ta cười nói, có khi máy người có cứng một lần cũng trở tay không kịp, có buông mới có được, tôi không ý kiến.
Người chốn quan trường vốn khôn khéo, vừa nghe đã biết Quan Lập Thành mướn vứt nổi, chuyên phải làm, danh tiếng không gánh, có quan hàm đè nặng, ông ta không thể không vâng lời, vẻ mặt người đàn ông có chút run rẩy, đứng đó không nói được gì.
Quan Lập Thành thắt lại áo choàng, phân phó linh cảnh vệ đi chuẩn bị xe, anh ta nghiêng người vỗ lên quân hàm trên cầu vai của ông ta: "Cục diện trắng đen ở Đông Bắc một hai năm nay là thủy hòa bất dung.
Mấy ngày trước, tôi đi họp Trung ương, bên trên đã nói rõ nếu không có tiến triển thì tất cả đều phải chịu trách nhiệm."
Khuôn mặt của người đàn ông không ngừng có giật: "Thủ trường Quan được trung ương trọng dụng, phiền ngài có gì nói giúp mấy câu."
Quan Lập Thành vẻ mặt xảo trá như một con cáo già "Nếu không có công trạng, có vì bảo vệ ông mà ba hoa chích chòe đi nữa cũng chỉ là nói suông."
Người đàn ông cởi mũ, lau mồ hôi lạnh trên trán: "Nếu Trường Thành Nam chống trả, chúng ta có phải cưỡng chế thi hành không?" Ông ta lúng túng nói: "Thủ trường Quan, nguyên tắc nghề nghiệp chính thức luôn không chủ động làm mất lòng đội trường, địa vị của tôi không cao, anh tà có thể không cam lòng cho tôi mặt mũi.
Nguyên tắc hoạn lộ này trước sau như một, là không chủ động đặc tôi tên đầu lĩnh, chức vụ tôi vốn không cao, chắc gì anh ta đã chịu nề mặt "
Quan Lập Thành thờ ở phủi mấy hạt bụi không tổn tại trên quốc huy trên ngực"Gây sự thì có chánh thanh tra thành phố chùi mông cho.
Ông cử huy động quân bao vây bến tàu phía Tây, kiểm sát trưởng Trầm sẽ cảm kích và thăng chức cho ông"
Người đàn ông nghĩ không ra, cầu xin Quan Lập Thành giúp mình khai sáng.
Anh ta nắm tay tôi, chỉ để lại một câu mà sau này rồi sẽ biết, rồi củi người bước lên xe.
Khi xe đến nhà nghỉ dưỡng ngoại ô, tài xế đưa tôi xuống an toàn, Quan Lập Thành không có xuống theo tôi, đầu xe rẽ vào một góc cua rồi biến mất trong ánh trăng.
Đêm đó tôi không ngủ được, nằm trên giường trắn trọc, tôi không thể đoán nổi cuộc giao tranh ở bến tàu ác liệt đến mức nào, Quan Lập Thành đã yêu cầu cục thành phố siết chặt bến tàu phía Tây, Tôi cử cảm thấy như anh ta bắn ra một phát súng và mục tiêu là biến tàu phía bắc của tổ tiên.
Anh ta biết rõ bên nào tôi cũng không nơ, ta dễ dàng phải đến đây, đối với anh ta Tổ Tông và các quan chức chính là cái gai.
Việc tổng cổ tôi đến đây đối với anh ta mà nói, chỉ khó nhai với Tổ Tông và các quan chức, anh ta không cần phải quá khích mà xé trở mặt với Trường Thành Nam, làm cho tình hình không thể cứu vãn.
Nhưng dù bên nào rơi vào lưới pháp luật, bên nào tình cờ thoát được cũng đều do tôi gián tiếp gây ra, chắc chắn Quan Lập Thành sẽ cho tôi một cái cam kết, tôi dễ lung lay xao động, những ngày bình yên đã định trước sớm tan rã.
Cứ nghĩ đến kết quả như bày ra trước mặt, tôi lại không biết phải đối mặt thế nào
Tôi đang nằm cuối giường lớn tiếng gọi bà vũ vào, hỏi bà ấy có tin tức gì không, bà ấy không hiểu nên nhìn sang cửa sổ đang mở toang: "Cô lạnh a?"
Bà ấy đi hai bàn tay ướt nước rồi đóng cửa sổ lại: "Cô thích thoảng gió, mở nước tắm xong tôi lại quên đóng mất.
Có cần một bát canh gừng uống cho ẩm người không?"
Nói nãy giờ như đàn gãy tại trâu, thật phiền hết sức, đánh vẫy tay cho bà ấy ra ngoài.
Tôi lăn qua lăn lại đến ba giờ sáng, giữ nguyên tình than hết sức ngược lại có chút khát nước, định cầm cốc xuống lầu rót nước, đến dưới cầu thang phát hiện trong phòng khách có chút ánh lửa lập lòe trong bóng tối đen kịt ở sofa, tôi dừng chân nhìn một lúc thoạt đầu không chắc có phải là đèn đường rọi vào hay là có người ở đây, vừa định lần bật đèn tưởng lên, sự yên tĩnh trong không khí bỗng phát ra một tiếng, đèn bàn cạnh ghế sofa lại sáng lên trước.
Quan Lập Thành đang tựa lưng vào ghế hút thuốc.
Anh ta vẫn mặc quân phục dự tiệc như cũ chỉ là dáng vẻ có thêm nếp nhăn, dường như những phong trần mệt mỏi sau những nơi vội đi qua cũng không phải đến mức thư thản, cổ họng khô khan của tôi phát lên một tiếng hơi khàn: "Bận xong rồi?"
Anh ta nhìn một cái nhàn nhạt: "Ừm." Giữa ngón tay dài còn đầu thuốc đã tắt, lại chậm thêm điều nữa.
Ánh đèn bàn ảm đạm trùm xuống, khỏi thuốc lượn lờ bao quanh cả gương mặt Quan Lập Thành, so sánh cùng với ý chí phấn chấn của màn đêm, anh ta lúc này chìm đắm trong phân mảnh tối tăm không lối ra, trực giác nói cho tôi biết bến tàu tiến triển không thuận lợi.
Tôi rót hai cốc nước ấm, một cốc cho mình một cốc để lại cho anh ta, tôi lưỡng lự một lúc lâu định dò hỏi kết quả kiểm tra ở bến tàu Tây như nào? Anh ta không hể đáp lại một cách thẳng thắn lưu loát, không khí tỉnh minh hồi lâu rồi mới cất tiếng khán khăn vang vọng trong phòng khách trống trải: "Thế sao không ngủ?
Trong lòng tôi hồi hộp suýt nữa phát ra khoang miệng.
Anh ta làng tránh nguyên nhân làm tôi lạnh run từng trận.
Nhưng tôi không thể nóng vội, cảm tình ít ỏi của anh ta đối với tôi, Trương Thành Nam và Thẩm Hạo Hiện tôi để có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào nhưng Quan Lập Thành nhất định phải làm đâu chắc đấy mới có thể đem con đường của mình trải ra càng ổn định.
"Tôi không ngủ được, chờ anh ở phòng ngủ."
Anh ta không lên tiếng tiếp tục hút thuốc, điều Hoàng Hạc lâu giữa tay cháy rất nhanh, phút chốc thời gian thuốc cháy trong một đoạn ngắn, anh ta theo thường lệ sẽ dập ở gạt tàn nhưng lại muốn châm điều thứ ba, tôi thật nhanh chạy tới không nói thêm lời giựt lấy ném vào thùng rác: "Đã bốn mươi tuổi rồi, khi anh còn trẻ cũng không sợ có hại cho cơ thể sao?".
Tôi cư xử thô bạo làm anh ta kinh sợ, sửng sốt vài giây củi đầu phát ra tiếng cười: "Bà Quan lo lằng cho tôi sao" Ảnh mắt của anh ta sáng lên "Chưa từng có người quan tâm tôi, nhất là phụ nữ "
Tôi hỏi anh ta tại sao không có.
Anh ta nói không
Anh ta lại dừng mấy giây: "Đã từng không cần " cán.
Rèm cửa sổ tùy ý phập phồng, nửa ảnh trắng khom khom rọi vào người anh ta, tôi ôm vuốt cánh tay nổi da gà do từng đợt lạnh nổi lên: "Cơm canh đạm bạc, giúp chống dạy con là những ngày của thường dân bách tích.
Bọn họ hâm mộ người cao quý có tất cả mà người cao cao tại thượng như chúng ta thỉnh thoảng lại cô quanh, cũng có lúc khát khao có được một ngọn đèn lửa của vạn nhà có.
Ngọn đèn kia không cần ấm áp, thật sự đơn thuần."
Quan Lập Thành trong gang tác chạm tới ánh đèn, ánh sáng êm dịu trùm lên bàn tay hắn, nhưng lại giống như kiểu tôi nói.
"Bây giờ giống không "
Tôi mơ hồ phát hiện không khí hôm nay không đúng, tế nhị lại không bị khống chế, tôi hoàn toàn nằm không rõ, dùng giọng điệu chính thức nói: "Quan tiền sinh sau này anh sẽ gặp được cô gái cho anh một cuộc sống mỹ mãn."
Anh ta im hơi bất tiếng thu hồi tầm mắt về dừng mắt nơi nắp thùng rác chìm ngập khỏi, làn khỏi nắng nặc dần tan hết, anh ta chăm chú nhìn tôi hồi lâu khỏe miệng gợi lên một tia như có như không "Bà Quan và tôi chỉ là giao dịch."
Tôi suy nghĩ một chút "Üm." Ý ngầm mới hạ thấp, chóp mũi nhiễm phải một làn khói thuốc, Quan Lập Thành giống như một đã thủ nổi điên hướng tới, anh ta thân thể cao lớn không chút do dự đẻ tôi ở phía dưới, khuôn mặt tôi liền sa vào cùng bóng mờ ái muội.
Hai chúng tôi ở trong chùm sáng u ám mong chờ ảnh mắt của nhau, bất tận sâu không thấy đáy.
Hồ hấp của anh ta gần lại cứ vậy ngỗ ngược mà xâm lược, rơi vào mi tâm của tôi giống như trăm vạn ngàn con trùng cắn xé da thịt của tôi.
Bàn tay lạnh như băng của anh ấy cầm khuôn mặt tôi, từng tác lướt xuống tới vành tai, xương quai xanh, nhằm thẳng vào lồng tim nghẹt thở.
Tôi từ tầm mắt của anh ấy nhìn ra một luồng tà ác, không giống Trương Thành Nam, Quan Lập Thành át chính nghĩa khiến cho nó trở nên mông lung mà lại mê hoặc.
"Bà Quan đã xem hợp đồng tôi để dưới gối chưa tôi đã thêm một điều khoản vẫn chờ cô tìm ra, cô không có " Tay tôi gắt gao đầy ngực anh ta ra: "Cái gì."
Anh ta buồn bực cười, môi kể bên sống mũi nói: "Nghĩa vụ vợ chồng "
.