**********
Tôi theo đường cũ trở về phòng tiếp khách, bảo mẫu chuẩn bị một bàn tiệc rượu, Thẩm Quốc Minh cùng Quan Lập Thành đã ngồi sẵn, bà ba dẫn một đảm phụ nữ vào trong phòng khách đánh mạt chược, tôi mới bước qua cửa thì Thẩm Quốc Minh gọi tôi: "Bà Quan tửu lượng như nào?"
Tôi vội vàng đáp: "Thưa ông, uống một chút thì không sao a
Ông ta tỏ ý muốn tôi ngồi xuống rồi không quan tâm tôi nữa, tôi nhìn Quan Lập Thành, anh ta cũng vừa lúc nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, tôi hiểu ý anh thì dứt khoát ngồi xuống.
Thẩm Quốc Minh dặn quản gia gọi bà Ba tới đây.
Ông ta cầm chai lên rót vào ly: "Đồ mời có hạn, tôi không lấy được rượu Âu Mỹ quý giá ra chiêu đãi tham mưu trưởng Quan, chỉ có rượu Đỗ Khang đây, anh uống được chứ?"
Người đàn ông bên cạnh cười nói: "Thư ký Thẩm còn có Đỗ Khang, tôi cũng chỉ dám uống rượu xái." Tôi nhịn không được mà phì cười, giật mình vộivàng che miệng, Thẩm Quốc Minh nhướng mày nói tham mưu trưởng Quan bần túng đến nỗi tôi cũng cười nhạo anh ta.
"Thư ký Thẩm hiểu lầm rồi." Tôi ngồi thẳng: "Tôi cười vì anh ta ngay thẳng quá, bảo sao lại ít xã giao, thường rúc ở nhà." Tôi dở khóc dở cười phủi giọt nước đọng trên tay áo anh ta: "Phải diễn thì còn phải nhờ thư ký Thẩm đây, anh ta so với anh thì thành thạo hơn nhiều."
Tôi kể khổ không cho Thẩm Quốc Minh có cơ hội chuyển đề tài, ông ta nhìn mặt tôi chăm chăm, trong phòng lò sưởi mở nong nóng, vách tường cháy đỏ ửng, bà Ba cởi khăn nhung xóa xuống vai, phe phẩy quạt khổng tước vừa đi vừa trách: "Quốc Minh, hôm nay tôi đen quá, thua hơn mấy trăm triệu rồi."
Bà ta kh người dựa vào cổ Thẩm Quốc Minh, gương mặt tràn đầy sự quyến rũ, ông ta lại không cảm thấy gì liếc mắt cảnh cáo về phía bà ta.
Bà ta đúng là không biết nghĩ trước khi nói, mấy trăm triệu bị bà ta mang ra đặt cược mất hết làm vở diễn bầu rượu Đỗ Khang của ông ta.
Quản gia đỡ bà Ba ngồi đối diện tôi, vừa nãy xem hát trong vườn đã không vui vẻ với nhau, xé rách mặt với nhau rồi đương nhiên bà ta không thay đổi thái độ, chỉ gật đầu một cái rồi chìa tôi con người trắng bóc.
Quan Lập Thành nhìn ly rượu Thẩm Quốc Minh đưa tới, anh ta không nhận mà ảo não tự trách nói: "Sao tôi lại để cho thư ký Thẩm phải rót rượu cho tôi cơ chứ."Thẩm Quốc Minh nói: "Tôi có chuyện muốn nhờ, kính một ly rượu, tham mưu trưởng Quan không ngại cho tôi ba phần mặt mũi chứ?"
Ngón tay Quan Lập Thành gõ lên mặt bàn vang lên tiếng cách cách: "Rượu là đồ tốt, nhưng cũng có hại cho đường ruột.
Rượu có thể khiến ta quên đi mọi chuyện nhưng cũng khiến ta làm sai nhiều chuyện."
Thẩm Quốc Minh xoay ly: "Làm sai không liên quan tới rượu là do chính bản thân mình mà ra, chi cần biết nhìn mặt, đoán tình hình, lùi một bước trời cao biển rộng, thể thì không có gì là không thể."
Ông ta cười: "Tham mưu trưởng Quan là người thức thời, hay là giả vờ câm điếc không biết gì?"
Hai người đàn ông cùng nhau diễn kịch, giọng nói đúng chuẩn cà khịa nhau, vui vẻ cực kì.
Người lão luyện lúc đánh cờ mặt không đổi sắc vung đao chém địch như chém lợn.
Quan Lập Thành cầm ly rượu của mình trên tay coi như không thấy lỵ của Thẩm Quốc Minh: "Quyền lực cũng chỉ có thể nằm trong tay những người như thế.
Người chức vị cao, nói bừa dù đúng hay sai, coi thường pháp luật, bị người bắt thóp, vừa muốn phòng người ngoài sáng lại còn có cả người trong tối, khổ không nói nổi.
Ba tỉnh Đông Bắc toàn quan xấu, thư ký Thẩm nên cho người điều tra, làm gương cho chúng tôi."
Thẩm Quốc Minh múc một thìa đậu phộng đặt trong mâm rồi dùng đuôi thìa gẩy gẩy: "Ai dám coi thường luật pháp, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho."Quan Lập Thành nở nụ cười sâu xa.
Thế thì thư ký Thẩm phải thanh lý môn hộ rồi."
Thẩm Quốc Minh đang nhai thức ăn thì ngừng lại, âm trầm cười hỏi đúng không? Tham mưu trưởng Quan có chứng cứ không?
Không khí bỗng trở nên nặng nề hơn, vốn dĩ đang ẩm nóng thì lạnh lạnh hết sống lưng.
Quan Lập Thành cởi cà vạt màu đậm ra, Thẩm Quốc Minh bắt anh ta lên Lương Sơn, không muốn dùng anh ta thì cũng không cần che giấu gì nữa.
"Cậu chủ nhỏ nhà ông có vẻ làm ăn to đấy, một khi lộ ra thì cả Đông Bắc này chấn động đó chứ đùa.
Thư ký Thẩm quyền cao chức trọng đã trải qua sóng gió gia tộc chưa nhỉ? Nhà đất, căn hộ và cả đống lương thực kia ông nuốt hết được sao?"
Thẩm Quốc Minh lè lưỡi liếm khỏi trên môi, một lúc mới nói: "Chính trị Hong Kong, cảnh phỉ cùng huyệt, chúng tôi không thay đổi đại cục mà chỉ thuận theo là được.
Tham mưu trưởng Quan đã sớm an ổn ở vị trí lãnh đạo quân bộ có một số việc là sáng hay tối, hơn nữa lộ ra thì có gì tốt cho cậu chứ? Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa lớn.
Kiếp sống nửa đời sau trong chính trị đổi lấy một lần chiến đấu đáng giá sao?"
Ông ta cười giễu cợt, khuôn mặt âm u ngập tràn ý muốn giết chóc: "Chưa chắc đâu, danh dự của chính phủ bị thương tổn sẽ kéo theo rất nhiều người, mà xuất thân mỗi người tham mưu trưởng chưa chắc đã rõ."
Không khí im lặng nặng nề suốt vài phút, phòng khách lớn như thế chỉ có tiếng đĩa đĩa và chạm củatôi và bà Ba.
Quan Lập Thành thấp giọng cười, uống một ngụm rượu, nói: "Kết cục quan trường là ngàn biến vạn biến, thống trị thiên hạ này là được rồi.
Thư ký Thẩm nói tôi là người không thức thời, ngài thì không à? Rõ ràng ở trong dòng nước bẩn lại muốn thanh danh sạch sẽ?" "Cho nên tham mưu trưởng Quan không muốn hợp tác cùng tôi? Liên hợp với kẻ mạnh thì không chịu lại muốn đơn độc một mình, cậu nên hiểu rõ rằng, ba tỉnh Đông Bắc này không có đồng đảng không có đồng minh, một thân một mình sẽ khó thành đại sự."
Quan Lập Thành không động đậy, anh ta chủ động cụng ly với ông ta: "Chỉ cần thư ký Thẩm không làm khó tôi thì cuộc sống về sau cũng vẫn như nay thôi.
Tôi một người một ngựa xông xáo hai mươi mốt năm, sóng to gió lớn gì cũng đã từng thấy, chút chuyện này không làm khó được tôi."
Thẩm Quốc Minh sắc mặt âm trầm, đúng lúc này một người giúp việc chạy vào nói nhỏ với quản gia.
Ông ta cau mày cuối cùng cũng không báo cáo lại.
Hóa ra người vợ làm bà Ba bị đội nón xanh đang có thương tích bị bà Ba đánh chết trong nhà Thẩm Quốc Minh, hỏi xử lý như nào.
Thẩm Quốc Minh gân xanh trên trán nổi hết lên, ông ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm bà Ba: "Là cô làm?"
Bà Ba lời nói sắc nhọn chua loét lọt vào tai ông ta, Thẩm Quốc Minh âm thầm chiều chuộng không có nghĩa giờ vẫn nhẫn nhịn, ngay lúc này khiến danh dựtốt của ông ta mất hết, tức giận lồng lộn ông ta tát ngay một phát vào má bà ta.
Năm ngón tay in hắn trên má bà ta dần dần sưng lên.
Bà Ba choáng váng ngã trên mặt đất va phải chân bàn làm thức ăn đổ hết lên đầu lên ngực bà ta, bà ta thẫn thờ ra.
"Láo lểu! Tôi không muốn nói rõ vấn đề tranh đoạt tình nhân của độc phụ như bài Tự mình dùng hình thẩm vấn nữ binh bà biết tội gì không? Bà chê tôi ngồi rảnh quá nên cố tình làm tôi không thoải mái hả!"
Ông ta liên tục đá và xương vai và lỗ tại bà ta, âm thanh khiến tôi tê hết da đầu.
Âm thanh bên này quá lớn, phòng cách vách nghe thấy, mấy vị phu nhân kết bạn với bà ta chạy tới bị dọa sợ, rối rít muốn giúp đỡ.
Thẩm Quốc Minh ném ly rượu trúng tường làm rượu vang tung tóe, bọn họ ngay lập tức dừng chân.
Tôi từ đầu đến cuối ngoan ngoãn ăn uống mặc kệ mọi thứ, đàn bà không biết điều như thế thì ai cũng ghét thôi.
"Tôi không để ý là bà gây họa ngay được! Người ngoài nói tôi bao che cho bà, tôi ở tình đầu lấy tư cách gì mà lãnh đạo nữa? Giả ngu hả!"
Quản gia là người có mắt, ra lệnh cho mấy người giúp việc nhanh chóng kéo bà Ba lên đưa ra ngoài.
Bà Ba đau đớn kêu trong họng, tự biết không thể nên ngoan hơn nhiều, mặc cho màn kịch này kết thúc.
Thẩm Quốc Minh còn chưa nguôi giận quát: "Nước có luật nước nhà có luật nhà, vì hôm nay mà tôi đại nghĩa diệt thân thì là cái gì! Tôi làm ra việc như thế thìchỉ có thể bị người khác ngáng chân tôi chỉ có thể ác hơn thôi!"
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn, lời này cố ý nói cho Quan Lập Thành để anh ta biết đối chọi với ông ta thì sẽ như nào.
Thẩm Quốc Minh dựa vào ghế, vuốt sống mũi, nói: "Để cho tham mưu trưởng Quan chê cười rồi."
Quan Lập Thành rót cho mình một ly rượu Đỗ Khang, lắc lắc ly để lại ánh nước, nhanh chóng đặt tay lại về chỗ cũ, Thẩm Quốc Minh mệt mỏi lắc đầu: "Tối nay nhà tôi hơi loạn, ngày khác lại bàn việc với tham mưu trưởng sau, lúc đó tôi tới chỗ cậu, cậu cho tôi chút mặt mũi chứ?"
Việc nhà chỉ là cái cớ mà thôi, vốn chả đáng nhắc, Thẩm Quốc Minh không ngờ Quan Lập Thành rắn mềm không ăn, tiền đút lót cũng không đưa được nên không có thóp mà năm chỉ có thể lùi bước tìm đường sống.
Chúng tôi rời khỏi nhà họ Thẩm là lúc chín giờ tối, Thẩm Quốc Minh tự mình đưa chúng tôi lên xe, chào tạm biệt Quan Lập Thành rồi nói nhỏ gì đó, anh ta cũng không chối từ trông rất hòa bình.
Sau khi tiệc rượu bắt đầu một nửa thì bọn họ không nói chuyện công nữa mà không ngừng uống rượu, tôi cũng uống khá nhiều đầu óc mơ hồ làng lâng.
Tôi ngồi vào phía sau xe chui vào trong ngực Lập Thành, Trương Minh bước xuống từ ghế tài xế, nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ thủy tinh, anh ta kéo cửa sổ xuống đưa văn kiện vào trong: "Tham mưu trưởng, số liệu anh cần ở đây."Lập Thành một tay ôm tôi, một tay xem đồng tài liệu kia, anh ta gác chân nghiêm túc xem, nhìn thấy con số phía trên khiến anh cau mày: "Hai trăm thùng hàng?" "Thám tử chỉ điều tra được ngần ấy, có thể hơn." Lập Thành lật từ đầu tới cuối: "Tàu hàng nào của Trương Thành Nam?" "Anh ta có hai chiếc, mọi người đều biết nhưng không ghi lại, chiếc số 7, SH005, cả hai trọng tải rất lớn."
Lập Thành xếp tài liệu ngay ngắn rồi trả lại cho Trương Minh: "Bến tàu diện tích rất hẹp, lượng tàu ra vào lại lớn, mục tiêu của chúng ta rõ ràng buôn lậu hàng hóa thường ở bến tàu phía tây, chỉ cần mai phục ở đó là có 50% cơ hội thành công.
Trương Minh muốn chúng tôi làm mồi ư?
Lập Thành suy nghĩ nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ: "Thẩm Quốc Minh nói như thế thì có thể cách đó phí sức, cậu không thấy sao? Ông ta vốn giấu chuyện quan trọng không nói, động tới con hắn ta thì sẽ không chiếm được chỗ tốt."
Trương Minh gật đầu: "Ừ."
Anh ta vòng qua xe, chuẩn bị bước lên một chiếc xe khác, tôi vẫn đang lâng lâng chưa tỉnh, trong lòng bỗng thấp thỏm, không bình tĩnh được.
Tôi đẩy Lập Thành ra khàn giọng hô to gọi anh ta chờ một chút.
Trương Minh dừng lại.
"Bến tàu phía tây..." Tô nuốt ực một cái, trong cổ họng đau nhức, rặn chữ ra: "Mấy giờ?"
.