Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em


Tề Kỳ sợ đến mức liên tiếp lùi lại mấy bước, cô ta hoảng hốt trở tay nằm lấy cầu thang, không thể tin hỏi: “Cùng với bí thư Thẩm? Cô muốn tôi làm gián điệp sao?”

Tôi bình tĩnh uống trà: "Cô tự hiểu là được rồi.” Cô ta tưởng như nghe lầm, cả người co rụt lại sững sờ không nói.

“Những chi phí ăn mặc, trang sức đủ loại dùng cho cô trong mấy ngày qua đều là đồ tốt nhất, tôi sẽ đầu tư tất cả cho cô đến khi thành công mới thôi.
Cô chắc là biết Hồng Đào, một chiêu bài tiếng tăm lừng lẫy vùng Đông Bắc biểu diễn một đêm kiếm được mấy chục tỷ đồng, bây giờ tôi bảo cô ta dạy cô cách quyến rũ lũ đàn ông, có bản lĩnh thì không sợ bị chèn ép nữa, cô học được hai chiêu phòng thân thì về sau chẳng cần lo lång nữa."

Vẻ khiếp sợ trên mặt cô ta vẫn chưa tan hết: “Bí thư Thẩm đâu có dễ bị lừa như vậy?”

"Sao lại gọi là lừa gạt?" Tôi mỉm cười thú vị: "Đều dựa theo nhu cầu của mỗi bên mà thôi, anh ta ham mê sắc đẹp của cô, còn cô muốn anh ta làm chỗ dựa cho mình, nếu đây xem như là lừa đối, thì cũng có vô số người muốn được như thế mà không được.

Tề Kỳ vẫn lắc đầu nguầy nguậy: “Nếu bí thư Thẩm phát hiện tôi có mưu đồ khác, mà cô Trình lại buông tay mặc kệ, vậy tôi chẳng phải là không còn đường lui ư?”

Tôi đứng lên áp sát cô ấy, xoay quanh một vòng, đặt môi gần mái tóc của cô ấy, vừa đúng mực vừa làm cô ta không chống cự được: “Cô mỗi ngày nỗ lực cố gắng, tư chất lại tốt, nhưng nếu có chỗ dựa chống lưng cho, thì sẽ dễ dàng nhận được nhiều hơn nữa, nếu không dựa vào mối quan hệ, thì những người ở tầng lớp dưới cùng sao có được con đường rộng thênh thang để đi.
Tế Kỳ, cô can tâm chịu thua bởi người kém cỏi hơn cô sao?"

Cô ta bị những lời nói của tôi làm dao động, hai bàn cô ta đan xen, những ngón vặn xoắn với nhau: “Cô Trình, cô không cảm thấy như vậy là mạo hiểm quá sao? Tuy tôi không biết cụ thể cô muốn tôi phải làm gì, nhưng quá trình sẽ không đơn giản như vậy.
Nếu có động tĩnh gì khác thường thì cảnh vệ, vệ sĩ của bí thư Thẩm sẽ không tha cho tôi.
Tôi không phải cô, làm việc không để lại dấu vết.

“Nhân sinh vốn là một hồi đánh cược.
Tôi từ mười sáu tuổi bắt đầu đánh cược, đánh cược đến hai mươi mốt tuổi.
Sự thật chứng minh, tôi đã thẳng.
Không ai không để lộ dấu vết, giấu dốt là một môn học vấn.

Ánh mắt Tề Kỳ sáng lên liếc nhìn tôi: “Được ăn cả ngã về không, cô chấp nhận mạo hiểm để thắng cuộc.
Nhưng liệu cô có nhìn thấy cái giá lớn phải trả đằng sau thắng lợi ấy là gì không?”

Đúng là ngoài dự liệu của tôi, Tề Kỳ này thật khó chơi, thông minh cơ trí, hiểu rõ đúng sai, không dễ bị mê muội vì lợi ích mà mặc người sai khiển.

Tôi không thể làm gì khác hơn là sử dụng đòn sát thủ, làm cho cô ta không còn đường lui nữa, buộc phải làm việc cho tôi, xác định rõ lập trường, nếu không thả cô ta đi như thế, chẳng khác nào tự giữ lại mối họa cho mình.

Tôi nhìn mười ngón vừa mới được sơn màu lên: “Cô hiện đang là người phụ trách của đoàn ca múa nhạc, vậy chắc cô biết chồng của tôi là ai.
Từ việc đề bạt phê duyệt trong quân đoàn đến việc nhỏ như cơ cấu biên chế đều do anh ấy quyết định.
Muốn xử lí cô dễ như trở bàn, mà tôi muốn nâng đỡ cô lên thì cũng không có gì khó khăn.
Tôi có rất nhiều lựa chọn, ở vùng Đông Bắc này đâu có thiếu gì trai xinh gái đẹp, cô nếu không thuận theo thì mãi mãi cũng chỉ có thể lăn lộn ở dưới tầng chót mà thôi.
Muốn thoát khỏi vũng bùn để tỏa sáng thì cô phải biết nắm bắt thời cơ”.

Tề kỳ như chợt hoàn hồn, cô xông thẳng lên hỏi: "Vậy tôi sẽ có được gì?”

“Tôi có thể cho cô hai năm phong quang.
Cô mím môi, hai hàm răng sít vào nhau: “Sau hai năm thì sao đây?"

"Vậy quan trọng là cô sẽ chọn như nào, hai mươi năm sống tầm thường, ngày ngày lo cái ăn cái mặc, mãi mãi cũng không trở mình hay là hai năm vinh hoa phú quý, công thành danh toại.
Cái cô đánh đổi được vừa là sự thành công, cả về thương trường, quan trường, danh tiếng, càng thành công thì cô càng có được càng nhiều lợi ích.
Muốn không làm mà hưởng thì không có cửa đầu, cả vùng Đông Bắc này chỉ có tôi mới làm được như thế.”

Tôi ung dung ngồi xuống lần nữa, thổi thổi miệng chén trà: "Những gì cần nói tôi nói rồi, việc của tôi là dẫn cô vào, con đường sau này làm sao đi thì phải dựa vào vận mệnh và tư chất của cô.
Không đánh cược thì một phần cô cũng không có, ngược lại, chấp nhận mạo hiểm sẽ có được năm phần mười cơ hội trở mình.
Tôi sẽ không ép buộc cô, cô chỉ có mười hai giờ để suy nghĩ cho kĩ lời tôi nói.

Tôi nói xong những lời này thì bước nhanh đến cửa, nghĩ rồi lại quay lại bảo người làm thu dọn mấy bộ quần áo mùa hè đóng gói vào hành II.

Ngay khi tôi mang theo vali đi ra ngoài sân, Tề Kỳ vội vàng đuổi theo: "Tôi đồng ý!

Tôi dừng bước lại.

"Làm gì có ai không muốn đứng ở đỉnh cao, sống cuộc sống thoải mái đây? cô Trình, chúng ta cùng đánh cược, cô cho tôi cơ hội, tôi sẽ hết lòng hết dạ trung thành, chỉ cần cô đảm bảo để vị trí của tôi không suy chuyển, thì tôi sẽ cung cấp thông tin mà cô cần.

Tôi nhìn thẳng lại: “Hợp tác suôn sẻ.

Cô hiểu chuyện nói: “Cô là bà chủ của tôi.” Tôi khẽ cong môi: “Kẻ thức thời là trang tuấn

kiệt.”

Tôi bước ra cửa sắt, tài xế đang đợi bên đường, anh ta nhìn lướt qua người tôi đánh giá căn nhà: “Bà chủ, đây là nhà riêng của cô sao?”

Tôi đưa vali cho anh ta nói: “Thẩm Hạo Hiện mua cho, vẫn còn bỏ trống, đến lấy một ít đồ.

Tài xế không nghi ngờ gì, Quan Lập Thành không hạn chế sự tự do của tôi, đến nhà cũ tìm đồ vật là chuyện bình thường, chắc ai cũng sẽ không nghĩ tới trong ngôi nhà mái ngói đỏ tươi này đang ấp ủ một âm ưu động trời.

Tôi ngồi trong xe, nhìn chăm chăm cảnh đường phố vụt thoáng qua cửa xe, Thanh Tân lúc hoàng hôn, cửa sổ và hàng cây, tất cả nhìn thật hiu quạnh.

Tôi nhìn mà mặt không chút cảm xúc, chợt nhận ra thành phố này đã khác hơn tôi tưởng.

Trời đã rạng sáng, sương rơi trắng đầu.

Thời gian để tôi nhận rõ bản chất của mỗi người, Tổ Tông gian trá, Trương Thành Nam nham hiểm, Quan Lập Thành thâm tàng bất lộ, Thẩm Quốc Minh tham lam vô độ, trong thế giới quyền lực hắc ám này, bọn họ đều không phải người tốt, nhưng bọn họ không chân chính thương tổn tôi, mà dạy tôi trưởng thành.

Bọn họ cứu vớt tôi, cho tôi tôn nghiêm cùng

địa vị.

Cho tôi tình yêu, cuộc sống trên đỉnh cao.

Tôi nói với Tề Kỳ cho cô ta hai năm phong quan vô hạn, quả thật là lời nói hoang đường, ngay cả tôi cũng không thể biết sau này sẽ ra sao, huống hồ là cô ta.

Chúng tôi không đánh cược bằng tiền mà bằng chính mạng sống của mình.

Khi chiếc xe đi đến gần một góc đường, tôi vô tình nhìn qua cánh cửa xoay lộng lẫy của một câu lạc bộ, một đôi nam nữ đang âu yếm nhau thu hút sự chú ý của tôi, chắc chắn rằng mình không nhìn lầm, tôi kêu to bảo tài xế dừng lại.

Tôi như người mất hồn không biết chuyện gì xảy ra, cổ họng như bị một đôi bàn tay nặng nề bóp nghẹt, di chuyển xuống dạ dày, ăn mòn nội tạng, nhiễm độc vào từng mạch máu của tôi, không thể thở được.

Tôi hoảng loạn lao ra khỏi xe, làm ngơ trước

tiếng kêu gào của người tài xế, lao về phía dòng

xe và đám đông vô tận.
Tôi đã nhìn thấy anh, mãi

cho đến khi anh và Phùng Thủy Hoài bước vào tòa

nhà, hình dáng anh chìm khuất sau cánh cửa,

bóng hình ngày càng mơ hồ.
Tôi cố gắng đẩy

những người đang cản trở đường đi, dọc theo

hành lang tìm kiếm, lí trí của tôi sụp đổ, không thể

kiềm chế nỗi kích động muốn biết mối quan hệ

của bọn họ là gì, tò mò mãnh liệt dằn vặt.
Chỉ một

bóng dáng của anh, tôi liền sa vào.

Tôi bất chấp tất cả đuổi theo, chạy khắp cả tất cả ngõ ngách, trong bóng tối của lối đi an toàn, hai người họ đang quấn lấy nhau, tiếng quấn lấy cọ vào nhau liên tục, trong đôi mắt của Phùng Thúy Hoài đong đầy tình ý, dường như muốn đem Trương Thành Nam khảm vào sâu bên trong đó.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài xõa trên vai của cô, vô lại hỏi: “Nếu tôi là kẻ chạy trốn thì sao?"

Phùng Thủy Hoài không dao động nói tình cảm của cô dành cho anh không quan hệ với việc anh là ai.

“ồ?" Trương Thành Nam đáy mắt ánh lên một tia cười: “Tôi giết người, buôn ma túy, buôn lậu, đánh lén cảnh sát, không chuyện ác nào không làm.

Phùng Thủy Hoài si ngốc nhìn anh: “Vậy anh vẫn là anh sao?”

Trương Thành Nam cụp mắt nhìn qua gương mặt ngây thơ của cô: “Đúng vậy.”

Cô cực kỳ vui vẻ cười: “Là anh thì em không hối hận.”

Khóe miệng anh ta thu lại nụ cười, giọng điệu nửa thật nửa giả, ngữ khí lại như nửa tỉnh nửa say, lòng bàn tay vuốt nhẹ lên mắt cô nơi không có nốt ruồi son nào: “Nếu như cô ấy cũng có tâm ý như vậy.
Anh có thể cho cô ấy toàn bộ.

Phùng Thủy Hoài mê man hỏi: “Ai?”

Cô còn chưa dứt lời, anh đã dứt khoát nằm lấy sau gáy rồi chặn lại môi cô ta.

Nụ hôn đầy hung tàn và thô bạo, tràn ngập chiếm đoạt, cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng gần trong gang tấc, kinh ngạc, vui sướng, ngượng ngùng, cô ta gần như chết chìm trong sự chiếm giữ ấy.

Trương Thành Nam một bên làm nụ hôn này sâu thêm, một bên ôm Phùng Thủy Hoài xoay người dựa lưng vào tường, ánh mắt tối tăm nhìn thẳng tôi, vô thanh vô tức, vượt qua thiên ngôn vạn ngữ, như ngàn đạo xuyên vào thần.

Tim tôi như hằng một nhịp, nhanh chóng trốn đến sau bức tường, trốn tránh ánh mắt của anh, một tiếng cười trầm thấp phát ra từ hành lang

vắng vẻ, tôi vội vã chạy đi.

Giống như kẻ bại trận, kẻ nhìn trộm, chiếc đồng hồ bị vứt bỏ.

Tôi chạy lướt qua dòng người vô tận, chạy càng lúc càng nhanh, tôi loạng choạng nhưng không dám dừng lại nghỉ ngơi, như thể có một thứ đáng sợ đang đuổi theo sau lưng chỉ chực chờ ăn

tươi nuốt sống tôi.

Lồng ngực liên tục co rút lại, Trình Bảo Ái, chính mày là người không muốn, cũng chính mày mới là người không thể buông tay.

Trương Thành Nam bạc tình bạc nghĩa, tôi đã biết từ trước.

Giữa chúng tôi có tình yêu, khởi đầu thì mãnh liệt nồng nàn mà kết thúc thì chật vật, thê thảm biết bao.

Tôi và anh đều không sai.
Chỉ là trời cao không cho toại nguyện.

Tôi thất thần bước ra khỏi cửa, gót chân vấp phải bậc cầu thang, vốn tưởng rằng sẽ phải ngã thê thảm, nhưng đúng lúc ấy có một đôi tay đưa ra đỡ lấy tôi, tôi nhìn sang, đó là Văn Mạnh Hùng trong bộ quần áo công sở.

Anh ta thu lại vẻ ngang ngược tàn bạo, tỏ vẻ ôn hòa: “Cô Trình, đi đường cẩn thận.”

Anh ta nhắc nhở tôi một câu, liền lịch sự buông tay ra, tôi nói lời cảm ơn với anh ta.

Người bảo vệ đi sau vừa cúp điện thoại và nói với anh ta rằng quản lý Đàm đang đợi trong phòng đặt trước.

Anh ta nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, nâng cổ tay xem đồng hồ: “Chờ năm phút đồng hồ.”

Anh ta cởi âu phục giao cho người bảo vệ, khi bấm thang máy, anh ta hỏi tôi có phải thấy không thoải mái hay không mà sắc mặt lại kém như vậy.

Tôi qua loa nói có chút buồn ngủ.

Anh ta tỏ thái độ hiểu rõ: “Cô Trình đoán xem, tại sao tôi không gọi cô là cô Quan” Tôi nghe lời này có ý không tốt, cau mày

không lên tiếng.

“Bởi vì tôi chắc chắc, cái danh nghĩa cô Quan này cô sẽ không giữ được lâu nữa

Tôi nét mặt khó coi nói: “Đoàn trưởng Văn, thà

răng phá hủy mười toà miếu, cũng không phá hủy một mối hôn nhân.
Đạo lý này anh không hiểu sao?" Anh ta cười càng rạng rỡ: “Cô Trình hiểu lầm ý của tôi rồi.” Anh ta hơi cúi người, tôi theo bản



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui