Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em


Quân cờ đen của Quan Lập Thành vẫn còn lơ lửng chưa đặt xuống được, đặt trên bàn cờ cũng chưa chắc.

Trương Thành Nam cũng không nôn nóng, anh tháo nhẫn xuống để sang một bên, cầm thìa cà phê lên múc lên chút nước thanh tuyền ấm áp rót vào bên trong chén: "Tham mưu trưởng Quan chuyên tâm muốn bắt giết tôi, không phải cứ tạo ra một kế hoạch chu đáo là tôi sẽ phải tự chui đầu vào rọ à.

Tôi yên ổn rời đi, anh cũng không lo lắng gì.

Tôi tổn hại một cọng tóc, bản lĩnh của tham mưu trưởng Quan có vượt trội tinh xảo đến đâu cũng phải tự gây hại đến tám mươi phần trăm.

Khói nhẹ từ nước trà bay lên che đi khuôn mặt của Quan Lập Thành, sự khôn khéo và nham hiểm của anh ấy yếu đi đến không còn gì: "Nghe nói ông chủ Trương có ý đồ điều động tàu ngầm buôn ma túy, độc chiếm thị trường Ma Cao làm của riêng, đã ăn chắc kế hoạch."
Anh ấy đăm chiêu híp mắt lại: "Tôi quản lý quân đội hai mươi mốt năm, công cụ như tàu ngầm buôn ma túy chỉ nghe tên chứ chưa thấy bao giờ.

Hiện tại sắp vén màn bí mật, sở công an tỉnh Đông Bắc và HàBắc đang mong mỏi được xem bản lĩnh của ông chủ Trương chỉ là hư danh hay vẫn xứng với danh.

Vô số con mắt, vô số giám thị cửa khẩu, làm thế nào để trót lọt đưa tàu ngầm cập bờ Ma Cao."
Trương Thành Nam mỉm cười quan sát anh ấy: “Vốn tưởng là tham mưu trưởng Quan ở Hắc Long Giang một tay che trời, không mong vùng đất mới, tin tức không hề bị nghẽn.

Hay là tay anh không ngừng đưa về phía Hồng Kông, Ma Cao, gián điệp nhiều vô ke.

Anh vuốt nhẹ thành chén trạm hoa văn phức tạp lộng lầy: "Người điều hành sòng bạc của 1902 do tham mưu trưởng Quan đích thân dạy dỗ, có kinh nghiệm tác chiến của bộ đội dã ngoại, ngược lại cũng ẩn nấp cẩn thận không lộ ra sơ hở."
Tôi nhớ có một buổi chiều hoàng hôn, hồi đó bang Chính Lợi vẫn là Quá Giang Long, Đầu Trọc đến nhà khách báo cáo bắt được một tên nội ứng lén lút đưa tin tình báo bị bắt ngay tại trận.

Tôi cho rằng đó là cấp dưới của Quan Lập Thành nên không hỏi đến.

Giờ phút này nghe lời nói của Trương Thành Nam thì dường như là của Tổ Tông.

Tại mắt của Tổ Tông bị tiêu diệt, không nghe ngóng được tin tức.

Ma Cao giống như mèo mù vớ được cả rán, mềm không được, phải dùng thủ đoạn cứng rắn, cùng hợp tác với Trương Thành Nam không khác nào bị quá hóa liều, lún sâu vào bế tắc.

Tổ Tông ngậm đắng nuốt cay giao toàn bộ Hắc Đạo cho nhà họ Văn, đánh đến sạch sẽ, lại còn thông đồng làm chuyện bậy bạ.

Tình thể của trận Quan Trương giống như bộ truyện Tam Quốc.

không nghĩ cách để ăn bánh, không chỉ không nó màcòn chết đói.

"Đủ hạng người đầu đường xó chợ, chỗ nào cũng bàn tán chuyện của Tam Gia.

Ai chẳng biết Lauren là Trình Bảo Ái.

Cô ấy đi con đường tội ác chất chồng, ông chủ Trương, cô ấy không quay đầu chỉ sợ tôi cũng không có cách nào bảo toàn được cho cô ấy!"
Trương Thành Nam không lộ ra vẻ gì, nhìn tôi, đáy mắt như giấu kín chuyện gì đó.

Anh suy tính một lúc lâu, giọng điệu nửa thăm dò nói: "Tôi còn chưa sụp đổ, giờ chưa từ bỏ được.

Nếu thật sự có ngày tôi lâm vào bước đường cùng, tôi tin rằng tham mưu trưởng Quan sẽ không nỡ để Trình Bảo Ái ở trong tù hết quãng đời còn lại.


Cô ấy mấy năm qua gây thù chuốc oán rất nhiều, lại cùng tôi dây dưa không rõ ràng, nếu trở thành phạm nhân sẽ không có ngày tháng tốt đẹp.

Trên danh nghĩa bà Quan, anh nhất định phải bảo đảm, anh không đảm đương được lời đồn đại vô tình vô nghĩa đâu.

Quan Lập Thành nằm tay, lười biếng chống thái dương, đẩy nắp bật lửa "Xèo" một tiếng, một tia lửa ở đầu ngón tay lan ra, chiếu sáng lăn tăn lên khuôn mặt của anh ấy: "Ông chủ Trương một tay bàn tính thật hay, mỗi đường lui, mỗi món nợ đều thu xếp ổn thỏa.

Đáng tiếc là anh phải thất vọng rồi."
Tim của tôi hằng một nhịp, súng bắn tỉa của quân khu tuyệt đối không phải thổi phồng, công phu luyện tập của đặc binh là mũi nhọn của bộ đội đặc chủng quốc gia.

Quan Lập Thành bắt đầu sử dụng quy chuẩn này đã vượt qua Đông Bắc cứu thoát một trăm người lính lục quân của tôi.Tất nhiên Trương Thành Nam có mọc thêm cánh cũng khó thoát.

Đàn em xuất sắc nhất của 1902 không thể đấu lại với binh lính mà Quan Lập Thành huấn luyện, nhưng quân phản kích của Trương Thành Nam lại là súng săn của tổ chức khủng bố quốc tế.

Loại súng này trên phạm vi thế giới có một không hai, tầm bắn rộng đến phạm vi ba trăm mét.

Trong nước không có con đường để nhập khẩu, uy lực của một cây súng so với một cây súng tỉa bình thường mức độ phá hủy gấp mười lần.

Chạm vào một cái là bùng nổ chiến tranh đẫm máu, nếu không cũng là tổn hại nguyên khí nặng nề.

Việc buôn bán ma túy của Trương Thành Nam mới đi vào quỹ đạo, không thể chịu nổi biến cổ do Bạch Đạo đè lên.

Tôi thấy phía sau hành lang có hai hàng người ngựa đóng giữ, giáp phía tây là một loạt cảnh sát vũ trang, giáp phía đông là một loạt đàn em nguy hiểm vô cùng, nghiêm túc sừng sững "Lập Thành, mạnh mẽ tàn sát sẽ gặp họa mất mạng, người được lợi là Thẩm Hạo Hiền.

Ở Đông Bắc anh ta tìm người hợp tác.

Các người ở trong bóng tối làm đồng minh mấy tháng, anh đã có được lợi lộc gì từ anh ta chưa?"
Vẻ mặt Quan Lập Thành không vui không giận, anh ấy liếc tôi một cái, không nói một lời.

"Anh ta cũng đi tìm Trương Thành Nam.

Ở bến tàu Hồng Không Ma Cao, đêm mà lái tàu thủy chở khách đổ bộ vào, anh ta đã đề nghị liên kết với Trương Thành Nam để phá hoại con đường lên chứccủa anh.

Thậm chí ngay cả tính mạng của anh, anh ta cũng rất hứng thú."
Quan Lập Thành cụp mắt, quăng bật lửa đi, cầm một quân cờ đen ở chỗ trận cờ dày đặc quân nhất.

Anh ấy gọn gàng chiếm được ba quân cờ trắng ở giữa, tới gần khu vực trung tâm bàn cờ, khắp nơi đều là quân cờ của anh ấy.

Trương Thành Nam hung hăng ngang ngược một mực tiến công, hai bên một mất một còn, thành hào bảo vệ sụp xuống, lãnh thổ của cờ trắng tràn ngập nguy cơ, bị bao vây bốn phía.

Quan Lập Thành vô cùng hài lòng quan sát bàn cờ, Trương Thành Nam bị đẩy vào thế bí, đi bất kỳ nước nào cũng có mai phục, chỉ đành liên tiếp bị mất con, anh ấy bình tĩnh nói: "Tôi nắm được rồi."
Tôi vội vàng bước lên hai bước, trừng mắt nhìn anh ấy: "Nói đến mưu tính của anh, anh cam chịu làm vật hy sinh của kẻ thù cũ sao? Trương Thành Nam chiến đấu đến cùng, Lập Thành, anh cũng đang ngấp nghé bên bờ sống chết.

Hôn nhân trên danh nghĩa của chúng ta là thẻ đánh bạc Thẩm Hạo Hiên dùng để chia rẽ anh và Trương Thành Nam.

Tin vịt ở bên ngoài nói là vợ của anh bỏ nhà theo giặc cướp.

Sự trong sạch liêm khiết không tì vết của anh trong bộ máy chính trị đã bị tôi làm mất hết thể diện, tôi nhận sai phần này.


Nhưng công và tư không thể lẫn lộn, giai đoạn hiện tại hai người đều thua, Thẩm Hạo Hiến đấu hai con hổ mạnh mẽ thì khó nhưng đấu hai con sói tàn phế thì dễ như trở bàn tay."
Trương Thành Nam không có chút động tĩnh gì,đặt chén trà xuống, khỏe môi cười như đã có dự tính trước: "Tham mưu trưởng Quan vắt óc tìm cách hẹn tôi xuất hiện, không nằm ngoài hai khả năng.

Một là anh chuẩn bị lấy cứng đấu cứng, dù có bị thương nặng cũng có năm mươi phần trăm trở lên dồn tôi vào chỗ chết.

Sau đó triệt phá đường dây, giết chết tội phạm truy nã khẩn cấp số một trong nước, thành tích hạng nhất khiến anh ăn nửa đời sau không hết.

Thẩm Hạo Hiên không làm gì được anh.

Tương lai và trình tự trong kế hoạch của anh sẽ không bị ai quấy rầy.

Thứ hai, thời gian Thẩm Quốc Minh đội chiếc mũ nguyên thủ quốc gia chỉ có nửa năm, tháng mười hai Thường vụ Ủy ban Trung Ương dự bị sẽ có ba tiêu chuẩn thăng cấp, bầu lại hai phó, kết luận chức vụ.

Chỉ đợi đầu xuân năm sau đại biểu nhân dân đi bỏ phiếu, ứng cử viên và số phiếu được quyết định nội bộ, khó nói trước được tình hình công trình mà thôi.

Tham mưu trưởng Quan không xoay chuyển nổi trời đất rồi."
Trương Thành Nam dùng giấy thiếc nhen vào lửa than để duy trì nhiệt độ ấm trà, anh hờ hững vân về than tro nóng bỏng đã nát: "Quan chức ở Đông Bắc mượn gió bẻ măng nhiều biết bao nhiêu, nhà họ Thẩm chí ít cũng đặt ra chiều hướng phát triển rõ ràng, bạn đồng trang lửa kính sợ tránh xa anh để tránh phải đắc tội với Thẩm Quốc Minh.

Anh muốn tiêu diệt ông ta không có cửa thắng, đương nhiên phải liên minh với tôi.

Mức độ uy hiếp của tôi đối với cái ghế của anh so với Thẩm Quốc Minh yếu hơn gấp mười lần.

Tôi vừa như tỉnh khỏi giấc mộng, đúng là kẻ ác ởĐông Bắc nhiều như vậy, rối loạn huyên náo.

Thủ đô quở trách Tỉnh ủy, Quan Lập Thành vừa tiếp nhận chính quyền, lại nằm trong tay binh quyền mà vợ anh ấy lại dính vào trong đó.

Anh ấy một trăm phần trăm khó tránh khỏi tội lỗi.

Giờ phút quan trọng này, những gì anh ấy gánh vác đều biến mất, Thẩm Quốc Minh không nhân cơ hội bãi miễn anh ấy, ông ta sao xứng làm vua một cõi được.

Quan Lập Thành chó cùng rứt giậu, chính Tổ Tông đã giở quẻ kìm hãm thời cơ tốt đẹp.

Tiếc là anh ta vì để thuyết phục Trương Thành Nam đã tiết lộ nhiều lắm.

Anh ta tínhdã tâm một lưới bắt hết, rõ như ban ngày muốn Quan Lập Thành rơi vào hoàn cảnh trái ngang phải tìm cách sống sót, anh ta cũng sẽ ngồi chung một chiếc thuyền với Trương Thành Nam.

Tôi ngồi ở góc tường có đặt một bình cá cảnh bên cạnh sô pha, lơ đễnh nâng bình bát lên, quăng thức ăn cho cả hình ngôi sao.

Quan Lập Thành lại giữ trà nóng, quét chiếc lá lướt trên mặt nước.

"Ông chủ
Trương suy đoán tôi là loại nào?" "Người thông minh thì sẽ chọn loại thứ hai."
Quan Lập Thành tiu nghỉu, anh ấy chạm vào cốc một chút rồi đặt về chỗ cũ: "Nói như vậy tôi không phải người thông minh rồi."
Một câu nói lời ít ý nhiều, ngón tay giữa của tôi run lên, thả thêm nhiều côn trùng khô vào bể cá.


Sáu con cá đuổi theo như điên, chiếc bình bắn nước tung tóe.

Nụ cười của Quan Lập Thành không còn sót lại chút ôn hòa nào, đột ngột chuyển sang tàn nhẫn:"Cảnh giới Song Bắc đều là kẻ thù của ông chủ Trương, mà tôi chỉ có một Thẩm Quốc Minh, tính mạng không cần lo lắng, tương lai sáng lạn.

Ông chủ Trương yêu tiền bạc, yêu thế lực, tôi yêu quyền, yêu danh tiếng.

Chúng ta đều có thứ để theo đuổi suốt đời, không trả giá đắt sao được.

Nhà họ Thẩm từng có lúc thoải mái nhất thời.

Trong thời gian đó, Thẩm Hạo Hiên giết át chủ bài của bố, nhận tôi làm bạn, đi theo Thẩm Quốc Minh vào Thủ đô, từ khó khăn đến vững chắc, nhà họ Thẩm lại sống.

Quan chức ba tỉnh miền Đông Bắc liên tục tâng bốc, ngọn núi Thẩm Quốc Minh này tôi tạm thời không thay thế được.

Cho dù cuối năm không phát sinh điều bất thường, phó Nguyên thủ vẫn là ghế của tôi.

Thẩm Quốc Minh vẫn chặn một đầu của tôi như cũ, vẫn như có thể lập tức giết tôi.

Tôi gặp phải ông ta mới cần phòng bị."
Từng tầng mồ hôi lạnh túa ra trên gói hàng gặm nhấm tôi từ từ, Quan Lập Thành cùng người khác nói ra người làm khó dễ anh ấy, anh ấy mở miệng nghĩa là một trận chiến ác liệt không thể cứu vãn.

Trương Thành Nam cười gắn: "Tham mưu trưởng Quan dù cho có như thế nào cũng không chịu buông tha cho tôi?" "Nếu như tôi nhớ không lầm, Trình Bảo Ái lúc trước có nhắc nhở anh giao ra toàn bộ thế lực và hàng hóa còn có một tia hy vọng sống" "Thẩm Hạo Hiên khóa chết tôi ở chùa, tôi nộp lại thì đã làm sao.

Kiếp số của tôi rồi, trốn cũng không được."
Súng ống đạn dược của bọn họ làm tôi như có gaiở sau lưng, mà thực tế không thể kìm lại được việc tôi suy nghĩ nhiều.

Ánh mắt sắc bén của Trương Thành Nam quét qua bệ cửa sổ, nói thì lâu làm thì nhanh, đạn từ nòng súng nổ vang bắn ra từ ngõ phố xa xôi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Quan Lập Thành dựa vào câu vừa nãy nhắm ngay sau gáy anh ấy, nhanh chóng xác định vị trí, dùng trực giác tinh xảo và một chút kỹ thuật bắn súng vượt trội tóm lấy chiếc bật lửa chuẩn bị trước đó vung tay bắn ra.

Ngọc thạch đập vào khung cửa sổ, chấn động đến mức kính rung lên, ngàn cân treo sợi tóc, kính khép lại, chỉ không giờ kém lẻ một giây, chặn lại đường đạn.

Anh ấy hoàn toàn không vui mừng và hồi hộp khi vừa trở về từ cõi chết, mặt không biến sắc cầm cờ đen bình tĩnh đặt lên khu cờ trắng của Trương Thành Nam: "Ăn!"
Phút chốc đã ba phát liên tục, rầm rầm rầm, đèn trên trần nhà rung lắc đông tây loạn xạ, lảo đà lảo đảo.

Ấm trà lắc lư, nước thep mép bàn đổ xuống.

Đầu đạn súng tỉa hình bầu dục, vòng kim loại đỉnh quanh dấu chạm nổi màu bạc là viên đạn đã qua cải tiến.

Lần đầu tiên dùng thử với sĩ quan quân khu Tỉnh, đạn xuyên qua khung cửa gỗ tạo thành lỗ thủng cháy đen, thẳng đến cánh cửa sinh mệnh của Trương Thành Nam.

"Vèo" một cái lóe lên, đạn bắn đến trước.

Trương Thành Nam đã có cách đối phó.

Quan Lập Thành phòng bị chu đáo.

Anh cũng không để lại vết tích, nhẫn đã lấy xuống trước đó lặng yên không tiếng động đặt cạnh gạt tàn.Anh nâng gạt tàn qua đầu, lên gần, tiện tay ném qua phía rèm cửa sổ, cái gạt tàn va vào móc nối rèm the chống muỗi, giống như điện giật, rung đến tối tăm trời đất.

Nhẫn rơi ở đuôi rèm, hai bên phối hợp ăn ý, rèm cửa như có sự sống, dựa vào chút sức lực còn lại đối mặt với lỗ súng cách đó hàng chục mét, đèn hoa cực lớn lắc lư, mê hoặc ánh mắt của binh lính làm không khống chế được vị trí chính xác, ba viên bắn trượt hai viên, chỉ một viên bằn về góc tây nam của Trương Thành Nam.

Sau khi xung đột hòa hoãn cũng bình thản không có gì lạ, nói gì tới chỉ sượt qua, cách nhau tới mười mét.


Âm thanh chói tại xuyên qua bên tai, lớp da tường sột soạt tróc ra, tôi sắc đến họ khan.

Trong mưa b bão đạn, họ liên tục dùng những vật trong tầm với để chống lại sát khí hướng đến minh.

Lấy kính và rèm the chống muỗi làm điểm cơ sở, đánh chạy như bay, nhanh chóng thay đổi phương hướng để giúp bắn lệch mục tiêu, vượt ra ngoài tầm khống chế không để lọt lưới.

Họ dùng lư hương và ấm trà như cái khiên chắn, tần suất đầu đạn giảm và lao đi theo quán tính, khiến chúng không hề có lực sát thương như quả bóng xì hơi thất bại nửa đường tan vào trong đất.

Quan Lập Thành luyện tập bắn tỉa và chiến đấu trong khu quân sự, anh ấy có thể sống sót trong thùng thuốc súng mà không bị tổn thương, điều đó làhợp lý.

Nhưng Trương Thành Nam xuất thân là lưu manh, đánh giết lộn xộn, lại có đàn em làm việc, giống như một hắc lão đại tầm thường quen sống trong sung sướng, không có tài tiên đoán.

Anh biết đánh không phân được thắng bại, đánh thế gọng kìm như đặc công, chịu đựng qua rất nhiều hiệp đấu khiến Quan Lập Thành kinh ngạc không thôi.

Anh ấy lơ là không đề phòng lỗ hổng, hai quân cờ trắng đã lợi dụng khoảng trống đó mà hất cờ đen gọn gàng ra khỏi phạm vi "Tham mưu trưởng Quan, ăn của tôi mười bảy quân, tôi ăn của anh mười sáu quân.

Cờ trắng anh ăn có ba quân cũng được mà không có cũng được.

Tôi ăn quân chủ lực của anh, bàn về cờ tôi thua nhưng bàn về cục diện thì tôi thắng, vẫn đánh hả?"
Tiếng va chạm leng keng và giòn tan liên tục nổ ra giữa không trung, lúc đầu là hướng về Quan Lập Thành và Trương Thành Nam ở trong phòng mà chém giết, sau đó hai nhóm bắn tỉa bên ngoài đánh nhau ác liệt.

Quán trà cách tháp Ma Cao hai mươi dặm, cách câu lạc bộ Đế Vương chưa đầy tám trăm mét, Thập Tứ K và Anderson cũng chứng kiến cuộc bạo loạn này, Trương Thành Nam không thể bị đánh bại.

Đây là lần đối đầu trực diện và lâu dài đầu tiên giữa Trương Quan trong ba năm.

Bọn họ cũng không cố dè dặt, đều bộc lộ tài năng sức mạnh của mình cho đối phương, triệt để lộ diện.

Khi mùi súng không thể kiểm soát nổi tràn ngập trong phòng, Trương Minh lánh ra phía sau giữ tôi lại, anh ta lôi tôi ra khỏi phòng trà.

Tôi không chịu nghetheo, năm lần bảy lượt muốn vùng vẫy quay lại, anh ta đẩy tôi một cái xuống cầu thang: "Tham mưu trưởng Quan có lệnh, gian phòng nguy hiểm, bà chủ không thể ở lại được."
Mắt tôi đỏ lên, túm lấy cổ áo quân phục của Trương Minh, ra sức đánh anh ta, như một kẻ mất trí mất lý trí: "Trương Thành Nam không hề trốn! Anh đã nể mặt Lập Thành, anh đến hẹn, lúc chơi cờ có rất nhiều cơ hội ra tay nhưng anh không làm.

Các người rốt cuộc muốn làm gì! Dưới chân các người là đất Ma Cao, không phải Đông Bắc.

1902 thâu tóm bang Chính Lợi, tám trăm đàn em, các người muốn thắng ngay trận đầu, làm gì có cái lý đó."
Tôi ấn mạnh cùi chỏ vào người anh ta, mười ngón tay nắm lấy thang cuốn ra sức xô đẩy, xông ra cánh cửa đang đóng chặt.

Đầu Trọc không biết nhảy ra từ đầu, cậu ta chặn ngang ôm lấy tôi, nói vào tại tôi một câu khiến tôi cứng đờ.

Đàn em của Quan Lập Thành đã bí mật nhận Tưởng Lan đến Ma Cao và gửi đến 1902.

Tôi ngạc nhiên: "Khi nào?"
Đầu Trọc nói nửa giờ trước.

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thể hồ quản đỉnh.

Quan Lập Thành kiểm tra bản lĩnh của Trương Thành Nam không phải đùa.

Nếu có đủ bản lĩnh, sau này dùng để lật đổ nhà họ Thẩm cũng là cách tốt nhất.

Nhưng nếu không có bản lĩnh, chết tại phòng trà này, Quan Lập Thành cũng không mất gì.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận