**********
Những lời mắng chửi của tôi không ngăn được Tề Kỳ, cô ta đứng dưới ánh đèn neon hư ảo ở ngoài cửa, tôi ở ngược sáng nhìn cô ta, tay chân run rẩy kịch liệt như một cơn gió dữ dội thổi qua, cái bàn cũng bị chấn động đến lắc lư.
“Bà chủ Quan, cô có não hay không.
Cô đang giãy giua trong vũng lầy tình yêu, không sánh được với sự quyết đoán và trí tuệ của cô.
Một cuộc hôn nhân danh giá, một người chồng nắm quyền lực, cô giúp đỡ Quan Lập Thành, còn sợ không có tương lai tươi đẹp sao.
Cô hãm sâu vào tình yêu của Trương Thành Nam, anh ta biết cô chịu khổ, cũng biết cô bị người khác giày vò, nhưng anh ta thờ ơ”
Lời nói của cô ta rất sắc bén, từng nhất từng nhất cứa vào trái tim tôi, tôi không thể kiềm chế được cơn nóng giận ở trong người, trở tay tay ném cốc trà xuống, nắp cốc bay thành một đường parabol rồi đập vào tường, nháy mắt vỡ tan tành, nước trà xanh bắntung tóe xung quanh vách ngăn, rất nhiều chấm nhỏ, đậm nhạt xen lẫn, giống như đã trải qua biết bao năm tháng.
“Tề Kỳ, cô nói một chữ tôi cũng không tin.
Tôi bồi dưỡng cô, dìu dắt cô, không phải là để cô nói năng lung tung khiến tôi sụp đổ tinh thần.” “Bà chủ Quan đối xử với tôi giống như chủ nhân nuôi dưỡng thú cưng, cô vui vẻ thì thưởng cho tôi đồ ăn, tôi rất biết ơn cô, cô đã đổi món ăn của tôi từ cháo loãng rau dại thành những món sơn hào hải vị, tôi không mưu cầu tự do hay ham muốn tình yêu, tôi chỉ muốn làm người đứng trên.
Những lời nói thật thì rất khó nghe, Nguyễn Lâm Dĩnh sẽ không bao giờ nói với cô, cô ta chính là mật thám của Quan Lập Thành, tôi mới là người suy nghĩ vì cô.”
Cô ta nhìn ra khung cửa sổ chạm rỗng bằng gỗ lim: “Thật ra thì cô đều có thể phân biệt đúng sai.
Trương Thành Nam nhất định không phải người tốt, cả người đều là âm mưu quỷ kế.
Mục đích ban đầu mà anh ta và Thẩm Hạo Hiên bao dưỡng cô cũng khác nhau.
Số mệnh của cô gắn liền anh ta, đã không còn đường quay trở lại, sao dám lột bỏ lớp sương mù trên lư sơn, đi ngược lại với sự lựa chọn hiện tại của cô chứ.
Cô ta điềm nhiên như thường cúi đầu với tôi, tài xế đang đợi ngoài hành lang, cô ta rời khỏi phòng trà, sau khi đi qua ngưỡng cửa, giọng nói bị thương của cô ta lại vang lên: “Đứa con đầu tiên của cô là củaTrương Thành Nam.
Thẩm Hạo Hiện biết cô và anh ta không trong sạch, việc có thai khiến sự nghi ngờ của anh ta bộc phát, hai người đồng thời tra xét nguồn gốc của cái thai, cô nên hiểu, năm đó cô là người tình của kiểm sát Thẩm.” “Bởi vì cô bất hòa với nhà họ Văn Thẩm Quốc Minh gấp gáp cần sự hỗ trợ của Văn Ngọc Tường để kiềm chế bàn cờ với Quan Lập Thành, cho dù là con trai chịu thừa nhận, nóng lòng mong muốn thoát khỏi rồi sau đó có thể chịu đựng bị người công khai cắm hai chiếc sừng ở trên đỉnh đầu của nhà họ Thẩm hay sao?” “Đen trắng không thể lẫn lộn, cô mang thai đứa con của ai không được, lại đi mang thai con của một tên thổ phỉ.
Trương Thành Nam biết rõ hoàn cảnh khó khăn của cô, anh ta có bỏ lại tất cả để đưa cô rời đi không? Anh ta yêu mẹ con hai người nhưng lại càng không thể từ bỏ quyền thế và địa vị, một tên lưu mạnh côn đồ ở Hà Bắc, lột xác trở thành một thế lực khổng lồ trên khắp bốn phương, anh ta không muốn mạo hiểm đối địch với vua một cõi mà làm cho mình bị tổn thất.” “Anh ta chỉ có thể lợi dụng bằng cách từng bước hấp dẫn cô để cô tình nguyện đi trật đường ray, phản bội kim chủ, Trương Thành Nam nếu được cô liều mạng trợ giúp, anh ta có thể bay nhảy trên bầu trời bao la kia cũng không khó, anh ta sẽ không thể vạch ra một con đường sáng nhanh như vậy.” “Cô luôn là một quân cờ nằm trong lòng bàn tay của anh ta.
Nhưng mà Thẩm Hạo Hiên lại tìm đủ mọicách để bảo vệ cô, mặc kệ cô trả thù khiến cho bà Thẩm bị sảy thai.”
Cô ta quay đầu lại nhìn tôi chăm chăm: “Quan Lập Thành treo đầu dê bán thịt chó, đổi bản báo cáo xét nghiệm máu của cô, làm giả thành một bản báo cáo xác định là con ruột của Thẩm Hạo Hiên, cũng thu mua được bác sĩ trộm lấy mẫu máu gửi cho Trương Thành Nam xác minh của mình.
Quan Lập Thành thật sự rất giả dối, gian xảo, nhưng mà anh ta chưa bao giờ hại cô, suy nghĩ cho cô, dù sao thì anh ta cũng là một người chính nhân quân tử.
Sau sáu năm lăn lộn trong chốn phong trần, cô đã nhờ vào việc thu phục đàn ông mà một bước lên mây, còn có cả lớp mặt nạ mà cô không thể gỡ bỏ, trái tim không thể phá vỡ.
“Cô cút đi cho tôi!” Tôi nghiến răng nghiên lợi phun ra một câu này, sau đó dùng hết sức kéo chiếc khăn trải bàn ra ném về phía Tề Kỳ, tôi ném rất mạnh, trước khi cô ta bị ném trúng một giây đã biến mất ở dưới ngọn đèn.
Tôi rơi vào vòng xoáy của những chuyện cũ, đầu óc hỗn loạn, sự thật khó coi này đâm vào người tôi đến máu chảy đầm đìa, như thể bị lột đi một lớp da, công cụ sắc bén nhất trên đời này rút gân, ăn mòn xương của tôi, quất roi khiến cả người tôi máu thịt mơ hô.
Tôi biết Tổ Tông không tự nguyện, anh ta bị Thẩm Quốc Minh áp chế, kiểm soát nắm trong lòng bàn tay, anh ta không có khả năng làm được chuyện gì, có cũng không dám làm.Còn Trương Thành Nam, anh nhất định biết chính xác tôi đang ở đâu, những khó khăn của tôi, anh chưa từng mở miệng nói một lời nào.
Tôi mang trong mình đứa con của anh, chống lại Thẩm Quốc Minh và nhà họ Văn vẫn luôn như hổ rình mồi, đoạn thời gian đen tối còn hơn rất nhiều so với lúc tôi ở dưới tay Mễ Loan bán rẻ tiếng cười, xem sắc mặt của người khác mà sống.
Tôi vứt bỏ những vinh hoa phú quý ở Đông Bắc, bình thản mà trải qua nốt quãng đời còn lại, tôi liều lĩnh cược được ăn cả ngã về không, đánh đổi tất cả mọi thứ, đổi lại được cái gì.
Giấu diếm, lừa dối.
Khi anh đến, là một người thờ ơ, lông bông bất cần, âm mưu dụ dỗ đã được lên kế hoạch từ lâu, tôi từ trốn tránh đến lúc rơi vào tay giặc, tôi dành cho anh một sự chấp niệm sâu sắc và một trái tim nóng bỏng.
Tôi bật cười, cười cho đến khi cổ họng khô khốc, tê dại, hai tay nắm chặt đến kiệt sức, gân xanh sưng tẩy nổi lên như xuyên thủng một tầng da, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt, vội vàng buông lỏng tay.
Mễ Loan nói đúng.
Cô ta đã sớm đoán được kết cục cuối cùng của tôi.
Một người phụ nữ độc ác vô tình, hoặc là độc ác cả đời, hoặc là tự ăn trái đắng, tất cả những tội lỗi cuối cùng sẽ thiên đạo luân hồi, hoàn trả từng cái một.Tôi cực kỳ sợ hãi.
Sợ rơi vào kết cục người không ra người, quỷ không quỷ.
Sợ tôi thông minh quá lại bị thông minh hại, sợ giấc mơ không thể trở thành hiện thực.
Tôi cúi đầu, vùi đầu vào lòng bàn tay, chiếc thìa còn lưu lại mùi hương, xộc vào mũi tôi như có như không, tôi bỗng dưng giật mình, nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đang đung đưa.
Đánh rắn đánh bảy tấc, Tổ Tông lợi dụng thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, lúc tàu ngầm lên bờ, lấy được bí mật không thể cho ai biết của Quan Lập Thành, sổ sách được làm giả, giao dịch vô cùng chính xác, sau khi gián điệp 1902 tiết lộ tin tức, Quan Lập Thành nhất định sẽ hận Trương Thành Nam phản bội, tình thể hiện tại đều hướng thẳng vào Trương Thành Nam.
Nguyễn Lâm Dĩnh trở mặt thành thù, nhiều tin tức của Tề Kỳ đều thông qua cô ta truyền lại, không nhất thiết phải trung thành, đối với những lời khuyên của Tề Kỳ, nhìn qua thì như là bào chữa cho Tổ Tông, nhấm nháp lại, chuyện liên quan đến quá khứ của tôi, chỉ có Quan Lập Thành là chính nghĩa cứu tôi, bọn họ ở trong miệng Tề Kỳ giống như những thủ phạm đã đẩy tôi xuống vực sâu.
Tổ Tông âm mưu tính kế Quan Lập Thành, tại sao người sau không thể cắn trả anh ta, tôi đã trải qua rất nhiều sự xúi giục chia rẽ, cho dù những lời nói của Tề Kỳ có tám chín phần là sự thật, tôi cũng phải hết sức cẩn thận.
Tôi nhìn đống thủy tinh vỡ trên sàn nhà, âm thanh khàn khàn khẽ gọi: “Văn Ba.”Một bóng người mạnh mẽ nhảy lên ban công, anh ta đã sớm nghe thấy âm thanh cực kỳ phẫn nộ ở trong phòng, không chớp mắt quỳ xuống bên cạnh chiếc bàn: “Cô Trình có gì căn dặn.”
Tôi lau nước mắt ở trên cằm: “Điều tra Tề Kỳ.
Những người mà cô ta tiếp xúc, ghi âm cuộc gọi, những nơi riêng tư mà cô ta thường lui tới đều không được phép bỏ sót”
Văn Ba ngập ngừng ngước mắt: "Cô Trình, mười ngày trước, anh Bình đã giải quyết việc này rồi.”
Tôi giật mình sửng sốt, anh ta tiếp tục nói: “Tề Kỳ là người mới được yêu thích của Thẩm Quốc Minh, anh Nam nghi ngờ cô ta là người của Quan Lập Thành, ngay sau khi Quan Lập Thành tìm anh ấy để liên minh, liền bắt tay vào điều tra.
Không có gì bất ngờ xảy ra, cô ta chỉ có một người chủ duy nhất là cô
Trương Thành Nam rất khôn khéo, tình hình ở Đông Bắc nguy cấp như vậy, sao anh có thể ngồi chờ chết, anh rõ ràng đang đấu tranh vang dội ở Ma Cao, lũng đoạn thị trường ma túy, tiến hành thành lập một đội ngũ đóng đô ở Đại Lục để kiếm sống qua ngày, khó khăn lắm mới thoát được số mệnh tìm đường sống trong chỗ chết, hai tỉnh ủy phía Bắc, bên công an thấy anh chuyển biến tốt liền dừng lại, thành thật yên phận sống ở Ma Cao, không mơ ước gì đến miếng thịt béo bở Đông Bắc, thật ra anh âm thầm làm việc, kỳ vọng càng nhiều thì anh sẽ càng chấp nhận, càng không che giấu bất kỳ biến động nhỏ nào trên quan trường, anh càng đắn đo làm việc chính xác để không phạm phải sai lầm.Nếu như Tề Kỳ là người của Quan Lập Thành thì bàn cờ này rất thú vị, nhưng mà đáng tiếc không phải, cho nên anh ta cũng không có lợi thế, Trường Thành Nam từ chối liên minh, nhìn hai người Thẩm Quan cắn xé nhau, cũng do lực công kích của Quan Lập Thành tạm thời yếu đi.
Vậy thì Tề Kỳ không có lừa tôi.
Tôi cười chế giễu hai tiếng, Văn Ba từ từ đứng lên: “Cô Trình, người sống trên đời có rất nhiều kĩ năng, cơm nước đủ no.
Anh Nam tội phạm chạy trốn, súng đạn của chính phủ đang để sau đầu anh ấy, cô là người của Thẩm Hạo Hiên, anh ấy lại can thiệp quá mức, cô sẽ không để ý.
Ngay từ đầu cô đã ghét anh Nam, lâu ngày cô cũng sẽ thuận theo, tình cảm ân ái thuộc về loại bình dân, lên một bậc lại càng nhiều thêm uất ức, chung quy vẫn có thể hiểu được.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.
Tưởng Lan có thai, là của anh ấy sao
Văn Ba nói một cách tế nhị: “Anh Nam nói đúng vậy.
Anh ấy không thừa nhận, cô không cần nghĩ nhiều.
Trịnh Mạc Lâm kiểm soát hàng chục nghìn đồn cảnh sát ở Ma Cao, cô Tưởng kiềm chế anh ấy, tương đương với việc anh Nam thao túng toàn bộ bên chính nghĩa của Ma Cao, cô ta rất có trọng lượng.
Cô Trình, hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, cô ta làm được chuyện mà cô không làm được.
Không còn cách nào khác là phải lùi lại hai bước.
Tôi thở dài một hơi: “Trở về đi.”
Bởi vì 1902 dò xét, tôi đã trì hoãn ở trong quán trà một tiếng đồng hồ, trên đường trở về, vệ sĩ đã tiếpmột cuộc điện thoại, Tưởng Lan và Trịnh Mạc Lâm đến sòng bạc đánh bài, người điều hành sòng bạc biết được chúng tôi có mâu thuẫn, muốn tôi kiêng dè một chút, chú ý toàn cục mới quan trọng.
Lạc đà gầy còn to hơn ngựa, một nửa giang sơn ở Ma Cao của Trương Thành Nam là nhờ Trình Bảo Ái tôi gây dựng, mặc dù tôi bị thất sủng nhưng cũng không muốn nhượng bộ rút lui, trên mặt không có cảm xúc, ra lệnh đến sòng bạc.
Vệ sĩ không dám đắc tội tôi, đành phải làm theo chỉ thị.
Xe đang đỗ ngoài cổng sòng bạc, tôi tình cờ nhìn thấy Trịnh Mạc Lâm và Tưởng Lan bước xuống từ một chiếc Lincoln qua cửa kính xe, bọn họ kiêng kị thân phận của đối phương, những cử chỉ hành động ở nơi đông người coi như có nề nếp quy củ.
Vừa vào cửa hông, Trịnh Mạc Lâm dường như ôm lấy cô ta, nhõng nhẽo cứng mềm cái gì đó, trông cực kỳ gian xảo, tôi hạ một nửa cửa sổ xe xuống, để cho vệ sĩ tiến lại gần vài mét.
Tưởng Lan hơi khó chịu, cô ta hất cánh tay của Trịnh Mạc Lâm ra: “Cảnh sát trưởng Trịnh, là do anh uống say rồi cưỡng gian khiến cho tôi mất hết sự trong sạch, anh Nam không thích tôi, anh ấy chiều chuộng tôi cũng chỉ là nể mặt anh, tránh xảy ra tin đồn.
Còn tôi thì sao? Tôi là đồ vật sao? Tôi xứng đáng không phải là một con người từ trong ra ngoài sao? Tôi không quan tâm các người là bạn bè thân thiết hay là gặp dịp thì chơi, tôi nhất định sẽ giữ lại đứa trẻ này.”Cô ta bỏ lại một câu thoái thác cứng rắn này rồi xoay người đi thẳng vào thang máy, Trịnh Mạc Lâm đuổi theo, nằm lấy cánh tay cô ta: “Cô sinh con thì tôi không thể nhận nó! Điều này không đúng với quan hệ của chúng ta sao? Những thứ nên cho tôi đã cho, bên biên cảnh Ma Cao của ông chủ Trương chỉ là thùng rỗng kêu to, anh ta muốn chiếm hải cảng, tôi cũng cho phép.
Tưởng Lan càng lúc càng tức giận, nhìn một màn kia giống y như thật, tôi nhất thời không phân biệt được đâu là thật đầu là giả, tôi muốn nhìn lại thật cẩn thận, hai người lần lượt bước vào thang máy, cánh cửa lặng lẽ đóng lại, che lại cảnh tượng ở bên trong.
“Bọn họ vào cùng một phòng "203."
Tôi không nhúc nhích, vệ sĩ ngập ngừng hỏi có muốn đi lên trên hay không.
Tôi suy nghĩ một lúc, Tưởng Lan ngoại tình với Trịnh Mạc Lâm, đồn cảnh sát Ma Cao kinh khủng như thế nào ai cũng biết, Tưởng Lan là một cái móc câu bạc, Trương Thành Nam dùng cô ta để trói buộc Trịnh Mạc Lâm, làm ngư ông đánh cá, làm gì có chuyện từ bỏ giữa chừng.
Tưởng Lan biết rõ giá trị và ý nghĩa của bản thân, cô ta nhất định sẽ kiên trì hoàn thành nhiệm vụ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta có thể chịu đựng được tôi vạch trần bộ dạng khoe khoang, lẳng lơ, giả tạo ở trước mặt Trịnh Mạc Lâm, danh dự và sự sỉ nhục sẽ khiến cô ta phát điên.
Tôi nghĩ lại, bảo vệ sĩ lái xe trở về nhà.
Tôi vuốt ve chiếc vòng đeo trên cổ: “Tối mai sẽ cómột người tại to mặt lớn ở Đông Bắc tới thăm, để 204 đục bức tường ngay trong đêm, thống với 205, thư pháp và đồ cổ, vách ngăn thủy mặc, bàn đánh bạc bằng điện, bất cứ thứ gì cũng phải bảo vệ chặt chẽ, tất cả đều mang lên.
Chuẩn bị lắp bộ giảm thanh, chuyện này không cần phải thống báo với anh Nam, người đến tìm tôi, trên người anh ấy còn mang theo lệnh truy nã, có thể trốn thì cứ trốn.”
Vệ sĩ nói vâng.
Đến trang viên lúc tám giờ tối, chiếc xe MercedesBenz của Trường Thành Nam đỗ trong ga ra, toát ra hơi ẩm, hiển nhiên là anh vừa mới trở về.
Tôi chần chừ đứng một lúc trên bậc thềm lát đá hoa cương dưới mái hiên, vuốt tóc chỉnh trang lại trước tấm gương trên khung cửa, lục tung đồ trong túi ra thì thấy quên mang theo phấn rôm nên tôi đành phải cọ cọ dấu vết một cách qua loa.
Ngọn đèn bàn màu vàng trong phòng khách che đi đường nét khuôn mặt của anh, thân hình thon dài được bọc trong bộ đồ ngủ bằng lụa trắng như tuyết, anh vừa mới tắm xong, trên trán có hai sợi tóc ướt sũng, còn có giọt nước ở trước ngực chưa kịp lau, anh đang đọc sách, lười biếng không tập trung, đến nỗi tôi vừa bước vào cửa, anh liền phát hiện ra.
“Trà ngọt uống có ngon không.”
Bước chân của tôi hơi dừng lại.
Anh cười như không cười, lật giở cuốn sách trong tay: “Tiểu Ngũ, đối với người khác mà nói, em có thể sử dụng mưu kế rất thành thạo, còn đối với anh thì em không giỏi nói dối”Tôi không nói gì mà nhìn anh.
Anh gập góc sách làm dấu, đối diện với ánh sáng yếu ớt: "Lại đây.
Tôi như hồn ma bay về phía anh, anh ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của tôi, đầu ngón tay lướt qua những giọt nước mắt loang lổ không đều nhau, kết cấu thô ráp như bàn là, đốt cháy thanh xuân và sự lưu luyến của tôi: “Khóc.”
Vẻ mặt của anh không được tốt lắm từ khi tôi bước vào cửa, càng thêm u ám: “Lời nói của Thẩm Hạo Hiến khiến em hối hận rồi.”
Tôi nhìn anh, ngơ ngác mà nhìn.
Tôi sử dụng các kỹ năng phân biệt và hiểu biết mà tôi học được từ đàn ông, tích hợp lại lý trí đang bị tan rã, rời rạc của tôi lại với nhau, toàn bộ dùng trên người Trương Thành Nam, tôi cố gắng tìm ra những dấu vết mà tôi chưa từng thấy qua, bất kể tốt hay xấu, bất kể là tốt hay xấu, nóng hay lạnh, tiếc là không có
Tôi vuốt ve khuôn mặt gần trong gang tấc này, đôi mắt, sống mũi, đôi môi và cuối cùng dừng lại hầu kết của anh, tôi giống như bị cái gì đó phá hủy ăn mòn, không nhịn được dùng sức giữ chặt lấy anh, móng tay khảm thật sâu vào da thịt, anh lâm râm đau đớn, hơi nhíu mày.
“Em đi đến quán trà, còn gặp được một người mà anh không muốn em nhìn thấy.
Tôi nhéo cổ anh, cổ họng của anh phập phồng lên xuống, phồng lên ở giữa các ngón tay tôi, tôi như một kẻ điên khát máu, đôi đồng tử thâm sâu của anh đã