**********
Quan Lập Thành ôm tôi, sự bất lực, hoảng loạn của tôi đều tan thành mây khỏi trong lồng ngực của anh ấy.
Sự trầm mặc của anh ấy như một đỉnh núi sừng sững cao chót vót, đè nén khiến cho tôi không thở được, là một ngọn giáo dài sắc bén đâm vào tâm can tôi, bàn tay nóng hổi của anh ấy ôm xiết lấy tôi, an ủi tôi đang run rẩy dữ dội, anh ấy nói: “Bảo Ái, Hàn Phục Sinh bắt buộc phải chết, đối với Trương Thành Nam, cũng không thể thả hồ về rừng được.”
Tôi khóc nức nở rồi im bặt, đờ đẫn như một con rối bị vứt bỏ.
Thì ra tâm can của anh ấy lại lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.
Tham mưu trưởng Quan, người được tam quân tôn kính, bàn tay trong sạch, nho nhã ôn hòa, không giết người vô tội bừa bãi, cũng không tranh đoạt danh lợi, so với anh ấy bây giờ, bảo thủ, dơ bẩn, thật sự là một mặt hoàn toàn khác giống như Tư Mã Chiêu đạo mạo trang nghiêm vậy.
Hoang đường và đáng mỉa mai biết bao.
Tổ Tông chỉ hám lợi, không quan tâm tới gì khác, theo đuổi quyền lực mà giết chóc, Trương Thành Nam tàn nhẫn hung ác, bọn họ đều độc ác dã man, trong sự hỗn độn của người lừa ta gạt và để tiện thì đã luyện ra được sự cuồng vọng gian ác ấy, nhưng bọn họ đều rất thẳng thắn, không dối lừa, hiện ngang mà hung hăng ngang ngược.
Còn dưới lớp áo sạch sẽ của Quan Lập Thành lại ẩn chứa những toan tính vô cùng độc ác, anh ấy tao nhã nhẹ nhàng, ôn nhu như ngọc, khuôn mặt mê hoặc lòng người như vậy.
Anh ấy bất nhân, dơ bẩn, xảo quyệt, tham lam, anh ấy không sai, dựa vào người quyền thế để được vinh hoa phú quý, thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý này vốn dĩ đã phải lừa dối giả tạo.
Anh ấy dù thế nào cũng không nên đóng vai trò làm một diễn viên như vậy.
Anh ấy để ý thấy tôi đã không còn vùng vẫy nữa, đã an phận tròng lòng anh ấy, đôi lông mày tuấn tú liền trở lên ôn nhu, "Bảo Ái, làm bà chủ Quan cả đời không tốt hay sao? Tôi yêu em, thương em, tôi khiến mọi đau khổ của em biến mất mãi mãi.
Em tùy hứng, kiêu căng, liều lĩnh, tôi chấp nhận hết, tôi sẽ làm tốt nghĩa vụ của một người chồng.
Trương Thành nam không thể cho em một danh phận, tình hình của anh ta đang hết sức nguy cấp, mạng sống giống như đi giày trên lớp băng mỏng, lấy gì để bảo vệ em.
Thẩm Hạo Hiên thay tình nhân liên tục, em muốn là người độc nhất vô nhị là điều không thể.”
Tôi không nói tiếng nào, trái tim đã nguội lạnh.
Chỉ đến giờ phút này, sự sụp đổ, thân xác rã rời mới khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngộ.
Quan Lập Thành không phải ngọn cỏ mà tôi có thể bấu víu vào, anh ấy không những không giúp mà còn lợi dụng tôi để loại bỏ chướng ngại vật cho anh ấy.
Tôi mà là Trần Trang, tôi sẽ thỏa hiệp với địa vị quyền quý mà anh ấy cho tôi, không thể thoát ra được, không thể không chùn bước với việc nghĩa.
Tôi mà là Lỗ Minh Nguyệt, tôi sẽ quên hết tất cả mà đắm chìm trong tình yêu giả dối mà anh ấy tạo ra, xa hoa đồi trụy, ngu ngốc điên loạn.
Vậy mà tôi lại là Trình Bảo Ái, xông pha núi đao biển lửa, tôi có thể quên đi một thời gian, nhưng không thể quên đi cả đời.
Chùm sáng loang lổ bao phủ lên gò má mềm mại u sầu và đầy sức hút của Quan Lập Thành, anh ấy bất lực, không cam lòng, bối rối, tôi chậm rãi đẩy anh ấy ra, che mặt khóc, "Lập Thành, anh nói anh chính là người mà trước giờ tôi chưa từng quen biết, đó mới là con người thật của anh.
Anh nói cho tôi biết tôi làm sao có thể ở bên người chồng xa lạ cả mấy chục năm trời được.
Lâu đài hôn nhân sụp đổ dưới hàng loạt sự nghi ngờ, đống đổ nát bao phủ lên chúng ta.
“Những năm tháng bằng mặt không bằng lòng, phiền muộn, ngu ngốc mà ngẹt thở, anh cho tôi danh phận, sự che chở và yêu chiều, nhưng anh có thể bù đắp cho sự lừa dối và nỗi sợ hãi của tôi khi đối mặt với anh không.”
“Tôi nằm trên giường, tưởng tượng người đàn ông bên cạnh tôi, có thể lấy một con dao găm gắm vào cổ họng tôi bất kỳ lúc nào, anh ấy đã phá hủy mọi thứ trong tôi, tôi toàn tâm toàn ý nương tựa anh ấy, làm tất cả cho anh ấy, thậm chí hy sinh mạng sống của tôi cho anh ấy, khi tôi hết đạn dược và lương thực, sức cùng lực kiệt, dỡ bỏ áo giáp của mình, trở lại những tháng ngày mà mình ngày nhớ đêm mong, thì anh ấy lại giết hại người đàn ông tôi yêu nhất, chặn đường rút lui của tôi.
Còn tôi thì sao? Cuối cùng, chẳng còn lại gì cả.”
“Những tháng ngày mà em ngày nhớ đêm mong chính là bỏ trốn nơi chân trời góc bể hay sao”.
Quan Lập Thành bóp cổ tôi, ép tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ấy, “Bảo Ái, em đã thua trong tình yêu rồi.”
Tôi thoát khỏi vòng tay của anh ấy, nắm lấy tay anh ấy và áp vào lòng mình, "Tôi chán chường giấc mộng mùa thu này rồi! Tôi không mong đợi gì nhiều.
Tôi cưới anh là để anh cho Trương Thành Nam một con đường sống, buông tha cho anh ấy.
Lập Thành, nếu anh quyết không tha cho anh ấy, nhất định khiến anh ấy phải chết, vậy thì cuộc hôn nhân này cũng sẽ hết giá trị.
Mặt Quan Lập Thành đanh lại trong tiếng gào thét của tôi, bắp thịt cường tráng màu lúa mạch căng lên, giống như sóng gầm trước mưa to gió lớn vậy.
“Chỉ vậy thôi sao”
Tôi lau nước mắt không chút do dự nói: “Đúng.”
Bàn tay đang ôm ngay eo tôi của anh ấy nới lỏng ra, anh ấy chợt cười lạnh, “Hay lắm, là tôi đã ảo tưởng quá nhiều trong tình yêu rồi.”
Anh ấy đỡ tôi đứng dậy, bước thẳng ra khỏi phòng làm việc, trong một thoảng chạm vào anh ấy, hương mực quen thuộc phảng phất dưới ánh đèn vàng nhạt.
Quân bài lật đổ kẻ thù mà tôi trăm phương nghìn kế nghĩ ra đã có tiến bộ, Văn Ba thông qua điều tra đã xác định được, những gì Thẩm Quốc Minh để lại đều chính xác.
Ông ta không hề lừa tôi.
Ông ta căm hận Quan Lập Thành, rất có hứng thú với mồi nhử mà tôi quăng ra.
Mối thù sâu sắc ông ta không trả được, giao phó cho tôi coi như cũng giải được phần nào nỗi hận.
Hơn nữa, Thẩm Quốc Minh không hề ngu ngốc, ông ta biết Quan Lập Thành đã tạo được một đội quân dự bị trong quân đội của tỉnh ủy, nghe theo mọi mệnh lệnh, sẵn sàng vì tên lang sói ấy mà trở thành phản tặc, anh ấy đã giết người quen tay, kế hoạch thống trị của anh ấy không chỉ dừng lại ở lật đổ Thẩm Quốc Minh, chức thứ trưởng đối với anh ấy dễ như trở bàn tay, chiến công, tài năng và tài thao lược của anh ấy kết hợp lại là quá đủ.
Anh ấy không chỉ đoạt lại những thứ thuộc về mình, mục đích cuối cùng của anh ấy tám chín phần chính là thay thế vị trí của Thẩm Quốc Minh ở trung ương.
Miếng thịt béo bở Trương Thành Nam này là bậc thang chính trị không thể thiếu được, đạp lên anh, cho dù là cảnh sát cấp thấp ở khu vực cũng có thể thăng được ba bậc, vinh hạnh bước lên bậc thềm cấp tỉnh.
Tham vọng ăn theo này vô cùng mê hoặc, người chống đỡ được chẳng còn mấy mống.
Thẩm Quốc Minh đã đoán trước tôi sẽ vì Trương Thành Nam mà không từ thủ đoạn, gây thù chuốc oán, quay lưng với Quan Lập Thành, ông ta trên trời cao nhìn thấy ngày hôm nay, nhất định sẽ khen thưởng cho tôi.
Hồng Đào nửa tháng đó luôn ở Thanh Tân, cô ấy là lá chắn của tôi, che giấu những gì tôi thực sự đang làm, Tôi là hoa khôi dưới trướng của Mễ Loan, là kỹ nữ ở Đông Bắc, tôi có qua lại là điều hợp lý.
Quan Lập Thành biết điều đó và không nghi ngờ gì cả, cùng lắm anh ấy chỉ suy đoán tôi tài hèn sức mọn, trong tay gom góp từng người, tai họa ập đến thì phải họ xông lên, một đám kỹ nữ làm loạn, cũng không đến nỗi gây phiền phức, vậy nên anh ấy chẳng quan tâm.
Tôi vừa hay lấy Hồng Đào để ngụy trang, thay mận đổi đào bí mật bố trí.
Dưới sự giám sát của đám cảnh vệ của Quan Lập Thành, xác suất trốn thoát được là một trăm phần trăm, chắc chắn sẽ không bị lộ tẩy.
Để giữ an toàn, tôi bỏ qua những con đường gần trong thành phố và lệnh cho Văn Ba lái qua con đường vòng quanh núi.
Chuyến đi này thực sự rất gập ghềnh.
Khi sắp đến nơi, có một sườn dốc gồ ghề, giống như vết tích còn sót lại của một con đường đã xây dựng xong.
Văn Ba giảm tốc độ, nhìn khói bụi cuộn lên qua gương chiếu hậu.
"Tôi đã kiểm tra chủ nhân của ngôi nhà, là ông Hoàng, tài xế trước kia của Thẩm Quốc Minh.
Năm 1993, Thẩm Quốc Minh được bổ nhiệm làm phó bí thư.
Đêm trước lễ Đoạn Ngọ, tỉnh ủy đã bố trí ông ta đến lễ Đại thọ để giải cứu chỉ huy, khích lễ sĩ khí, năm đó trận lụt chưa từng thấy trong một thế kỷ qua ở Đông Bắc làm mỏ dầu ngập lụt, thiệt hại nặng nề.
Không biết chuyện gì đã xảy ra."
“Ông Hoàng đã chết trên trên đường trở về trên cao tốc Bồn Sơn.
Mẹ già của ông ta sống trong dinh thự này và đã qua đời sau khi nghe tin dữ.
Thẩm Quốc Minh đã tài trợ chi phí tang lễ, lấy căn nhà đổ nát này, nói là ông Hoàng theo ông ta nhiều năm, vừa vất vả lại vừa có nhiều công lao, để lại căn nhà của Tổ Tông, coi như là an ủi ông ta.
Năm đó ông ta trong ban lãnh đạo rất có tiếng tăm, ai ai cũng nói bí thư Thẩm hậu đãi cấp dưới, là một quan chức tốt”.
Tôi cười chế nhạo, "Không biết chừng đó là căn cứ mà ông ta sử dụng để thu thập thông tin nội bộ của đồng nghiệp và tiêu hủy chứng cứ phạm tội của mình."
Khi xe càng vào sâu trong ngõ, những hãm ổ gà càng gập ghềnh, gồ ghề.
Một khung nhà tồi tàn hiện ra đập vào mắt chúng tôi, lặng lẽ nằm giữa tứ hợp viện, không ai lui tới, đầy vết loang lổ nứt vỡ.
Những vết nứt trên cây ngô đồng đã trải qua nhiều sương giá tầng tầng lớp lớp trong hoàng hôn, những viên ngói đỏ xanh năm nào nay đã trở nên xơ xác, những mảng tường vỡ, tiếng chim gáy, vô cùng âm u hiu quạnh.
Tôi bước vào phòng, cái mùi ẩm mốc khiến tôi buồn nôn.
Xung quanh là gỗ mục nát, xà nhà cong queo, và trên đầu tôi có một mạng nhện khổng lồ.
Văn Ba giơ đèn pin lên soi, "Cô Trình, chúng tôi tìm thấy trong nhà xí một chiếc hộp thiếc được hàn kín, cái xẻng và cái rìu chẻ, đều là thứ cô muốn”.
Tôi vui mừng khôn xiết, anh ta liền thổi còi, hai đàn em cầm hộp đưa cho tôi, tôi nhìn dáng vẻ mới tuổi đôi mươi của bọn họ, rất non nớt, “Người của anh Nam phải không?”
Họ cung kính: “Làm ở bến tàu không được việc gì, anh Nam không chế chúng tôi vô dụng, còn cho chúng tôi miếng ăn.”
Văn Ba nói: “Cô Trình không phải lo lắng, anh Bình sẽ điều tra rõ ràng, nếu không cũng sẽ không dám cung kính nghe theo lời cô sai bảo”
Tôi ngoảnh mặt đi, cầm lấy lá thư còn bốc mùi hôi thối, nhanh chóng lướt qua, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng lại ào ào như vũ bão.
Quan Lập Thành đã vượt qua mọi chông gai, hai mươi ba năm nằm gai nếm mật.
Anh ấy rất nhẫn nhịn, cũng rất bội bạc, tính quyết đoán của anh ấy có thể nói là không ai bằng, tôi bỗng nhiên sởn tóc gáy, ngây ngẩn cả người, “Quan Lập Thành lòng dạ thâm hiểm không thua gì Thẩm Quốc Minh.
Nghe phong phanh đồn thổi, tôi biết anh ấy đã nhuốm nhiều máu tươi, là con nhà nghèo, đánh bại tất cả con cái quan chức cấp cao, ngồi lên chức Tham mưu trưởng Quân khu tỉnh, anh ấy có thể là ngọn đèn leo lét được sao?”
“Không xu dính túi, không tranh với đời, không chung một giuộc với bọn xấu, không kết bè kéo cánh, đơn phương độc mã lang bạt trong giới chính trị, trà trộn vào như cá gặp nước, làm như thể đi chợ mua cà rốt vậy? Tiền trao cháo múc.
Anh ấy luôn phải bỏ ra một cái gì đó, sau đó thì trao đổi ngang bằng.
Tôi đặt giả thuyết vô số lý do cho việc một bước lên mây của anh ấy, nhưng tôi lại không biết được con người mới của anh ấy bây giờ, đã nhuốm máu một dòng sông.
Nếu bí ẩn được tiết lộ, có thể tưởng tượng ra được số phận của anh ấy, nhất định sẽ lâm vào bước đường của Thẩm Quốc Minh.
Không...!
Tôi dứt khoát, "Sẽ khổ hơn Thẩm Quốc Minh gấp mười lần.
Anh ấy rất điên cuồng.
Từ hai mươi ba đến ba mươi tuổi, anh ấy đã vươn lên vững vàng, không ai có thể cản được.
Những quan chức lâm nạn vì tranh đấu với anh ấy, trong quân đội bốn tên, người trẻ nhất cũng là phó đoàn trưởng cấp khu vực, sở tỉnh hai vị, và cục Chống tham nhũng một vị.
Ba mươi tám tuổi được bầu vào tỉnh ủy, anh ấy còn âm thầm lật đổ một vây cánh của Đảng là Thẩm Quốc Minh nữa.
Có người phản đối kịch liệt anh ấy nhậm chức phó bí thư.
Anh ấy đã ngay lập tức diệt trừ hậu họa, Thẩm Quốc Minh sau lần đó cũng đã nhìn ra được tâm tư không chịu thuần phục của anh ấy, bắt tay vào điều tra, đào ra được những tin tức mờ ám”
Văn Ba không thể hiểu được, "Thẩm Quốc Minh nằm trong tay nhiều tin tức như vậy, ông ta còn đợi gì nữa? Sớm giải quyết Quan Lập Thành là ông ta có thể bình chân như vại rồi.
Muốn nhổ cỏ tận gốc dễ như trở bàn tay, nhút nhát đâu phải phong cách của người nham hiểm như ông ta
"Những chuyện khúm núm vâng lời bọn họ sẽ không bao giờ làm.” Tôi tắt đèn tường.
"Án binh bất động, ẩn nấp chờ đợi thời cơ là quy tắc giữ mình của giới quan chức.
Đóng vai anh hùng để ngồi lên vị trí dẫn đầu chưa chắc đã hiệu quả, ngược lại còn ngã vào vũng lầy, Thẩm Quốc Minh đang chờ một con tốt mà Hàn Phục Sinh thì lại rất phù hợp, được ông ta đề bạt, anh ta sẽ biết ơn và báo đáp, ông ta sẽ tạo ra được một cánh tay đắc lực, cho anh ta miếng ăn, anh ta tất nhiên sẽ dốc hết sức mình.
Quan Lập Thành hung hăng hăm dọa, mạnh mẽ kéo tới, Thẩm Quốc Minh không trụ vững, đi chậm mất một bước mà thôi”.
Văn Ba mở rèm, đỡ tôi lên xe.
"Hàn Phục Sinh rất cứng đầu.
Vài ngày trước khi cô tới, họ đã dùng điện giật, chặn đường nước tiểu và hun khói, nhưng anh ta vẫn không mở miệng.
Loại người này có thể lợi dụng được sao?".
Tôi nhìn chằm chằm vào ánh hoàng hỗn hỗn độn ngoài cửa sổ, "Quyền lực là nguyên nhân dẫn đến sự sa đọa của các quan chức.
Hàn Phục Sinh không đam mê mỹ sắc thì không được đam mê quyền lực sao? Quan Lập Thành còn là nô lệ của quyền lực, Hàn Phục Sinh cũng là một người bình thường thôi, không thể khẳng định được gì”.
Tôi suy nghĩ một lúc, chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi Văn Ba, "Có phải tra tấn để cạy miệng anh ta không?"
Văn Ba nói rằng Ủy ban Thanh tra đã yêu cầu anh ta phải thú nhận sự thù địch của Thẩm Quốc Minh trong quá trình nhậm chức, dù gì thì Bí thư Tỉnh ủy Long Giang cũng là người có lượng vàng nhiều nhất trong 3 tỉnh Đông Bắc, đồng thời cũng đứng đầu trong số các nguyên thủ quốc gia, chết không kịp trở tay, đến một dấu hiệu cũng không có.
Trung ương nghi ngờ vụ án kỳ quái này có người giật dây phía sau, không thể giải thích được.
Thẩm Quốc Minh chạy đến nhà xưởng ở ngoại ô phía bắc làm gì? Cô làm sao lại để ông ta bắt được, vợ của Quan Lập Thành mà đến một cảnh vệ cũng không dẫn theo, đều là những điểm đáng nghi ngờ”.
Tôi lo lắng không yên, ruột gan quặn lên từng cơn, "Anh ta khai ra chưa?"
Văn Ba nói không hé răng nửa lời, Ủy ban Thanh tra cũng bỏ tay rồi, khoảng sau mùa thu sẽ hành quyết, nhiều nhất thì sống được hai, ba tháng nữa.
Tôi vùi đầu vào trong gối, nước mắt nóng hổi chảy qua lỗ tai, giống như ngọn lửa đang cháy hừng hực, tôi cố nén lại cảm giác tội lỗi đang không ngừng dày vò chính mình, không nói một lời nào.
Văn Ba tiễn tôi trở lại biệt thự Tây Giao rồi vội vàng rời đi.
Tôi cầm chiếc túi da trâu đi thẳng lên phòng làm việc trên lầu hai.
Quan Lập Thành vừa ăn cơm tối xong, đang uống một tách trà, nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh ấy không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Bảo mẫu đã nấu món canh mà em thích, em đã nếm thử chưa?"
Tôi nháy mắt cười, "Không phải vội.
Tôi đã vô tình lấy được bằng chứng gây chấn động, để rơi vào tay người bên cạnh, anh Quan, anh sắp gặp tai họa rồi.
Uống canh thì đã là gì? Tôi đang lo lắng cho an nguy của anh đây, lại còn công kích tôi nữa hả...”
Tôi nói một mạch, vứt xuống bàn của anh ấy, miệng túi mở ra, giấy tờ rơi ra một loạt, Quan Lập Thành hơi kinh ngạc, tôi nhanh chóng đưa hay tay vơ lấy đống hỗn độn, "Anh Quan, tội trạng anh tùy tiện làm việc xấu mà không ai biết thực sự là hơi nhiều đấy.”
Đôi mắt anh ấy lướt qua tôi và mở tài liệu lộn xộn, như là đang vật lộn suy nghĩ cái gì đó, lúc lâu sau ngón tay anh ấy cầm một góc của tờ giấy lên, chỉ liếc mắt một cái, trên mặt lộ ra một chút sụp đổ, anh ấy cân nhắc vài giây, rút tay ra, lấy chiếc khăn vuông lau tay, "Thật không ngờ, người đâm tôi một nhát trong chính sào huyệt của tôi lại là bà chủ Quan.”
Tôi xoa móng tay, “Là bị oan hay anh thật sự đã làm ra những chuyện này đây..."
Anh ấy né tránh trả lời, dường như đã mất phương hướng, “Ai đưa cho em.”
Tôi quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, Trương Minh đang ở ngoài hành lang, mí mắt cụp xuống, mặc dù tỏ ra thờ ơ, nhưng tôi đề phòng anh ta còn hơn cả anh ta cảnh giác với tôi, anh ta là cánh tay phải của Quan Lập Thành, vừa liều lĩnh vừa trung thành, tôi quyến rũ Trương Thành Nam, thay Tổ Tông chọc tức anh ấy, Tiến Bình ghét tôi bao nhiêu thì anh ta ghét tôi bấy nhiêu.
Tôi che miệng ho khan một tiếng, Quan Lập Thành hất cằm, ý kêu anh ta đi đến sát vách lấy tài liệu.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa lúc trầm lúc bổng, phát ra từ mọi ngóc ngách, tôi cầm cái gạt tàn lên ném vào khung cửa đang đung đưa, bổ nhào ra cửa theo quán tính, đóng sầm lại, mạnh mẽ và dứt khoát.
Quan Lập Thành vô cùng thích thú khi xem cảnh này, anh ấy bình thản nói: “Võ của em là do tôi dạy đấy.”
Tôi và anh ấy bốn mắt nhìn nhau, “Anh dạy tôi tự vệ, anh ấy dạy tôi bắn súng.”
Anh ấy rất ghét tôi nhắc tới Trương Thành Nam, “Em có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi được rồi đấy.”
"Thẩm Quốc Minh đã ghi lại tất cả những gì anh đã làm từ khi được phong quân hàm trung sĩ cảnh sát cho đến nửa năm trước khi ông ta qua đời.”
Tôi cười chế giễu, "Anh Quan nhìn đi, có vu oan chỗ nào không? Tôi cố gắng tìm cả Đông Bắc này cũng không thấy ai dám ác ý vu oan cho chồng tôi,, nếu có tôi hả lại không nhắc người đó cái điều hiển nhiên đó sao?”
Ngụ ý của tôi đã quá rõ ràng, Quan Lập Thành xoa nét chữ viết tay, "Bản gốc.
Nếu tôi đốt nó, khả năng bà chủ Quan sẽ không thể thương lượng được nữa.”
Tôi mỉm cười che giấu sát ý, "Nguy rồi, anh Quan còn giỡn được nữa hả, tôi dám lấy bản gốc để nói chuyện với anh, ắt là đã có dự tính.
Anh có xé, có ăn, có đốt nó thì cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục đâu.”
“Thú vị đấy.”
Anh ta nắm chặt tay, kiềm chế nỗi thất vọng vì người đầu ấp tay gối mưu toan mình, “Bà chủ Quan, cũng may em sinh ra là con gái đấy!
Dù vẻ mặt bình tĩnh đến đâu, tôi chắc chắn Quan Lập Thành đã bị gây áp lực bởi bằng chứng xác đáng này mà lo sợ, tham mưu trưởng cấp tỉnh thanh liêm, vĩ đại, hào quang rực rỡ, vinh quang đầy mình, mỗi một bí mật
.