Tôi mơ mơ màng màng, mù mịt bước về phía hành lang gấp khúc, đi theo sau Tề Kỳ.
Con người tham lam, cái gì cũng muốn.
Nhưng cuộc đời đâu có dễ dàng có được tất cả như vậy, ba chìm bảy nổi, có những thứ bắt buộc phải từ bỏ.
Hai chữ lấy và bỏ, năm giây là có thể viết xong, nói ra cũng rất dễ dàng.
Cô ta nhặt một hòn đá cuội lên, thưởng thức ánh sáng lóe qua: “Cô Trình vẫn còn có chút tự tin rằng ông ba Trương có thể lật ngược tình thế sao.
Quan Lập Thành có cả quân đội, Thẩm Hạo Hiên thì khống chế ba đạo quân, chiếm cứ Đông Bắc, thế lực của hai người này đều vô cùng lớn mạnh, đúng là thật nực cười.”
Tôi tức giận liếc nhìn Tề Kỳ: “Sao hả, nếu là cô thì sao, lẽ nào chỉ ngồi chờ chết à?"
“Cô tức giận gì chứ.” Cô ta ra vẻ ai oán: “Cô Trình tốt số, có bùa hộ mệnh, nếu chạy trốn dù sao thì cô cũng vẫn còn đường sống.”
Tôi đương nhiên hiểu được, thế lực của Đông Bắc rất mạnh, Trương Thành Nam lại chỉ có một cây cầu độc mộc, không thể nào so với họ.
Tôi nhìn vẻ mặt khó lường của cô ta, khẽ nói: “Trốn sao?”
“Cô Trình cảm thấy có khả năng thắng à, vẫn là nên chạy thì tốt hơn.” Tôi không nói lời nào.
Cô ta ném viên đá, trúng vào cây cột cẩm thạch trắng: “Người quyền quý thì ở trên cao, kẻ nghèo hèn thì ở dưới thấp.
Người thắng thì như vàng bạc, kẻ thua chẳng khác gì sắt đá.
Từ cổ chí kim có mấy ai, tiếng xấu lưu danh muôn đời là điều rất dễ dàng, Quan Lập Thành và Trương Thành Nam đều làm được.
Nghĩ đủ mọi cách duy trì tiếng tốt, tiếng xấu thì vội vàng muốn xóa đi, xấu thì cũng đã xấu rồi, vọng tưởng cái gì chứ.
Cố gắng chỉ khiến rắc rối thêm thôi.”
“Không chiến mà đã chịu thua, anh ấy chắc chắn sẽ không chịu.”
Tề Kỳ thích thú gảy khăn lụa, ra vẻ kỳ quái nói: “Vậy thì định chiến đấu tới cùng sao.
Vất vả lâu như vậy cũng đáng.” Tôi cười nhạo, đến lúc cùng đường, nói thì nhẹ nhàng, dữ dội khó khăn, công danh lợi lộc của Quan Lập Thành đều chắc như đinh đóng cột, rõ ràng từng thứ một, còn Trương Thành Nam thì kém hơn nhiều.
Vẻ mặt tôi thoáng trầm xuống: “Một chút cũng không chắc chắn.”
Cô ta đáp lại đúng như tôi dự đoán:
“Tôi phải đi nghe ngóng xem bên phía viện kiểm sát và cục công an đang làm gì.” Người hầu đưa chúng tôi ra khỏi quán trà, chiếc xe Santana không cánh mà bay, Tề Kỳ cũng không ngạc nhiên chút nào, như thể biết trước, bình tĩnh tự nhiên bắt một chiếc xe khác: “Tôi không tiến cô Trình nữa, cô tự tính toán đi.
Để lại một con đường sống, đừng để đêm dài lắm mộng.” Chiếc xe nghênh ngang rời đi, biến mất tại khúc ngoặt.
Tôi bất lực ôm mặt, không biết nên giấu mặt vào đâu nữa, tôi đã vướng bận quá lâu rồi.
Đời này của Trương Thế Hào đã đủ may mắn rồi, ông trời sẽ không dung túng cho anh nữa.
Tôi trở về biệt thự lúc mười một giờ tối, hàng cây bên đường xào xạc lay động trong đó, tôi bình tĩnh cẩn thận quan sát, phía lùm cây đột nhiên lóe lên một tia sáng, tôi lấy điện thoại ra bật đèn màn hình lên: “Ai?”
Bóng người kia vô cùng mạnh mẽ, khẽ nhảy một phát đã không thấy tung tích đâu.
Cảnh sát?
Xã hội đen báo thù?
Hay là thương nhân ở Lương Tử? Trương Thành Nam tới Ma Cao là nhập cư trái phép, nếu thủ lĩnh ở Ma Cao tiến vào chiếm giữ trong nước có thủ tục đầy đủ không bị quân phòng ở biên giới cản trở, thẩm quan có thể tiêu diệt căn cứ của Trương Thế Hào một cách nhanh gọn và dễ dàng, đương nhiên phải có giản điệp.
Lạc Sầu Môn, Bang Chính Lợi, và cả Anderson, Trương Thành Nam đã đắc tội quá nhiều, gió thổi cỏ lay, trò sinh tử mà họ chơi không biết đâu mà lần.
Tôi che ngực lại, vội vàng chạy tới phòng khách, nghe được tiếng nói không biết là vui hay buồn của Trương Thành Nam: “Quan Lập Thành đúng là một tên thợ săn ẩn nhẫn.
Tài nghệ tinh vi, sẵn sàng lấy hết can đảm.
Văn Ba chờ ở trước cửa: “Anh ta giấu tài, khinh thường người khác, một đòn dọn sạch quan trường, Thẩm Hạo Hiến cũng không ăn chay, ngày một thăng tiến, Thẩm Quốc An đã chết, vài tên phó bí thư tỉnh ủy thùng rỗng kêu to, anh ta là ông chủ thật sự, trước đây chúng ta đã sơ hở ở Ma Cao, nếu bị bao vây lầm thứ hai chắc chắn sẽ có sự đề phòng cẩn thận và nghiêm ngặt hơn.
Chỉ sợ không ra được khỏi Đông Bắc.
Chuyện xảy ra đột ngột, không nghe được tin tức ở biệt thự trên núi và sòng bạc, tiền cũng không kịp thu, nhà kho thì bị niêm phong, súng đạn còn chưa lấy được.
Anh Bình đã chôn một thùng đạn và súng ngắm ở nhà họ Lý.
Anh ta cân nhắc ngày nào đó sẽ quay trở lại và tự mình kết thúc.”
Trương Thành Nam khoanh tay đứng đó, nhìn về phía những tòa nhà cao chọc trời xa xăm, ánh đèn rực rỡ, thành phố như không ngủ, chẳng khác nào một đài tưởng niệm.
Văn Ba lấy ra hai tấm vé tàu, đặt ở trên bàn trà nói: “Đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, rạng sáng năm giờ xuất phát là an toàn nhất.
Tôi nắm chặt chìa khóa trong tay, cả người run lên: “Phải đi sao?”
Văn Ba quay đầu nhìn tôi: “Cô Trình, Đông Bắc thay đổi rồi, có lẽ anh Nam không chống đỡ được nữa.”
Kết quả này quá bất ngờ khiến tôi không kịp phòng bị, Tổ Tông và Quan Lập Thành vừa mới họp bàn chiến lược để bài binh bố trận ngăn chặn Trương Thành Nam, vậy mà nhanh như vậy đã có hiệu lực rồi sao?
Các cửa hàng kinh doanh của Trương Thành Nam mọc lên như nấm, người trấn áp anh chắc hẳn không phải kẻ làm ăn nhỏ bình thường, đừng nói là yên lặng không một tiếng động, cho dù là gióng trống khua chiêng cũng phải đến mấy ngày mấy đêm, thần không biết, quỷ không hay như vậy sao cảnh sát có thể nhẫn nại được.
Tôi khó hiểu hỏi: “Khi nào.”
“Xâm nhập nội bộ, Quan Lập Thành bí mật mở cuộc họp, đề bạt Thẩm Hạo Hiến lên làm tân bí thư tỉnh tỉnh ủy tỉnh Long Giang, trình độ của anh ta cũng không cao, nhiệm kỳ công tác cũng không có thành tích gì lớn, so với những gì Quan Lập Thành đã làm được thì anh ta hoàn toàn lu mờ, cũng may mà anh ta quen biết rộng, không để ý tới cây đại thụ như Quan Lập Thành, phó bang ủy viên trẻ nhất trong lịch sử Ủy ban Trung ương, và toàn bộ giới chính trị Đông Bắc đều tuân theo ý muốn của anh ta, anh ta muốn dìu dắt Thẩm Hạo Hiên, lần bỏ phiếu thứ hai hầu như đã nhất trí, cho nên ván đã đóng thuyền.
Tôi lập tức phủ nhận: “Không thể nào!” Tôi kích động túm lấy cổ áo anh ra: “Giao dịch còn chưa thành công, vào lúc quan trọng như vậy mà lại giúp anh ta lên được vị trí cao như vậy, Quan Lập Thành có kiềm chế nổi không?”
“Công văn nhận chức đã được phê duyệt năm ngày trước, chuyện Thẩm Quốc Minh tự sát có ý nghĩa rất lớn, trung ương phải đảm bảo tổ chức một cuộc bỏ phiếu đúng quy định với đầy đủ các quan lớn, các cấp chính quyền, tránh để Đảng biết được sai sót, về tình về lý, đám người cáo già đó vì nể mặt Quan Lập Thành nên mới tạo quan hệ với người mới, nịnh nọt cho ông chủ vui, sắp xếp ổn thỏa những việc trung ương không tiện làm.
Sau ngày văn kiện được thông qua, Quan Lập Thành vẫn luôn áp lực, chờ thái độ của Thẩm Hạo Hiên.
Nói thẳng ra là, Thẩm Hạo Hiên không thành thật bán mạng cho anh ta, anh ta viện cớ để tố cáo những tên xấu xa còn lại với chính quyền trung ương, theo như thường lệ, Thẩm Hạo Hiên rất hiểu những việc này, anh ta sẽ khiến Quan Lập Thành hài lòng, đồng thời, bí thư của Quan Lập Thành cũng được chọn để bảo cáo những sự thay đổi thất thường, anh ta không điên nên rất khó cứu vãn
Con thỏ tinh ranh cuối cùng vẫn chết dưới nanh sói.
Ván bài đen trắng đã được âm mưu từ lâu cuối cùng cũng đánh đổ Trương Thành Nam.
Tôi ngã xuống sô pha, ngẩng đầu nhìn đèn pha lê trên trần nhà, đèn lúc bật lúc tắt, lúc sáng lúc tôi, khi thì rõ ràng khi thì lại mơ hồ giống như một con cá giãy giụa hấp hối, mất đi dưỡng khí vì rời khỏi mặt nước.
Trương Thành Nam châm một điều thuốc, dựa vào cửa sổ, không nói gì chỉ lẳng lặng hú thuốc.
Tôi phát hiện ra tay anh đang run lên, tuy rất khẽ nhưng tôi vẫn nhận ra.
Văn Ba nói: “Năm 1928 Trương Bách Lâm qua đời, suốt tám mươi năm Đông Bắc không thể đào tạo ra một vị tướng tài nào, Quan Lập Thành thao túng ba mươi mấy vạn quân binh, leo lên thủ lĩnh của một trong ba đạo quân, cũng mới chỉ bốn mươi tuổi thôi.
Sự nghiệp của anh ta đã định chắc bốn mươi tám tuổi sẽ có vị trí ở cấp quốc gia, đến lúc đó thủ lĩnh tam quân về dưới trướng anh ta sẽ là hơn nửa Quốc Hoa, đạo lý từ xa xưa, có binh quyền là có giang sơn ai mà không biết chứ?”
“Bên bạch đạo hiện giờ đều vô cùng kính sợ anh ta, chuyện ly hôn sẽ nhanh chóng được giải quyết, điều tra kết thúc sẽ lan truyền khắp nơi, chuyện cô Trình ngoại tình, qua lại với anh Nam, Quan Lập Thành cố ý ngăn cản, Thẩm Hạo Hiên ngo ngoe rục rịch, dấm người gió chiều nào theo chiều ấy có thể không đổ thêm dầu vào lửa sao.
Còn phải bố trí à? Tam Tư đồng lòng hiệp lực, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ có thể khiến Đông Bắc chìm trong mưa bom bão đạn.”
Nhân quả luân hồi, báo ứng cũng là lẽ thường.
Nguyền rủa, oán giận.
Dù cho bọn họ vô tội, nhưng ai sẽ cứu rỗi chúng tôi đây.
Tôi hít sâu một hơi, nước mắt suýt chút nữa chảy ra: “Nên làm cái gì, thì mau làm đi, đã ở thế bị động rồi, dù sao cũng phải đấu một trận”
Văn Ba liếc mắt nhìn tôi: “Cô Trình, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, tôi và anh Bình có thể kéo dài được nửa ngày.
Rời khỏi Đông Bắc rồi nhất định đừng quay lại nữa.”
Anh ta quỳ một gối xuống đất, dập đầu với Trương Thành Nam ba cái.
Những âm thanh chói chang khiến màng nhĩ tôi đau đớn, tôi chôn vùi mặt vào lòng bàn tay, khoảnh khắc cửa đóng lại, tôi chạy như bay tới ôm lấy Trương Thành Nam từ phía sau.
Anh thở dài một hơi, lưng anh nóng bỏng: “Thành Nam, dẫn em đi với, em không muốn ở lại, em tình nguyện lưu lạc khắp nơi, dù có phải bỏ mạng.”
Tôi dựa sát vào lưng anh, tôi sợ tất cả đều là giả, sợ rằng khi thức dậy, người đàn ông tôi yêu thương, quãng đời còn lại tôi mong ước, những ước mơ, những cầu nguyện, những điều tôi mong muốn đều tan thành mây khói, không sót lại thứ gì.
Trương Thành Nam nắm chặt lấy cánh tay tôi nói: “Tiểu Ngũ, lần này không giống như trước nữa, anh không còn gì cả, chỉ còn hai bàn tay trắng.
Tiến Bình thay anh dụ cảnh sát đi, người của anh không ai có thể sống được.
Anh không thể mang theo em được.”
Tôi ôm lấy thân hình cứng đờ của anh, trái tim như bị dao cứa, tôi òa khóc: “Em chán ngấy những ngày tháng giàu sang nhưng phải đi nịnh nọt lấy lòng người khác rồi! Không phải anh không biết, mấy năm nay em chịu dày vò là vì tình, vì ân đức, vì ích lợi, em chưa lúc nào được sống là chính mình, đây là cuộc sống mà em muốn sao?”
“Anh tưởng rằng em vui lắm sao, mọi người đều cho rằng, Trình Bảo Ái dành cả nửa cuộc đời để theo đuôi vinh quang, nhưng nó lại khiến em hoàn toàn thay đổi, tay em dính đầy máu tươi, em thích tiền, muốn có thể diện, em sợ nghèo, sợ nhục nhã, nhưng em không yêu nó.
Nó chứa đầy mưu mô, nó cuồng dại, nó tra tấn em, lợi dụng em, đánh đập em.
Em chợt nhận ra, không có con đường nào trong sạch để dẫn tới đỉnh kim tự tháp cả.
Tôi sợ hãi gặm lấy áo sơ mi của Trương Thành Nam: “Em chọc giận Thẩm Hạo Hiên, cũng từ bỏ Quan Lập Thành, anh bảo em đi đây đây, là một Trình Bảo Ái độc ác thì một đường sống cũng không có sao.
Tôi tuyệt vọng khóc lớn, lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác.
Dẫn em đi.
Một trận gió lớn thét gào, lùa vào cửa sổ khiến khung ảnh trên tường rơi xuống mặt đất, thủy tinh vỡ vụn.
Giống như kết cục cuối cùng của tôi và anh.
Ba giờ sáng, xe Mercedes Benz rời khỏi gara, bóp còi ở dưới sân, tôi và Trương Thành Nam thu dọn vài nhu yếu phẩm, nhân lúc ánh trăng còn bao phủ, trời còn chưa sáng dần, bắt đầu một hành trình dài di chuyển tới bến tàu.
Cách đó khoảng hơn một trăm mét, cảng Thanh Tân rực lửa.
Cây đuốc phập phồng, đốt cháy màn đêm, lều trại ngập tràn đèn dầu nến đỏ, che trời lấp đất rong chơi, xuyên qua bờ biển.
Tổ Tông và phụ tá của anh ta đã điều động ba trăm cảnh sát hình sự tới phong tỏa kho hàng số một, ba, bảy.
Bờ đá ngầm sáng như ban ngày, chật kín người, những người mặc quân trang áp đảo, ngập tràn khắp núi rừng, hừng hực khí thế tiến công đế quốc của Trương Thành Nam.
“Kho hàng số một có 30 rương ma túy đá, mười rương súng ống đạn dược”
“Kho hàng số ba, đang tính toán số lượng ma túy, súng ống nước Đức có 170 cái.”
Cảnh sát hết đợt này tới đợt khác thông báo, từng lời như mũi dao cứa vào trái tim đầy tuyệt vọng.
Tôi không biết là anh lại đi chuyến này, là cáo biệt hay là vì lý do gì khác.
Chiến dịch lần này, vừa giống lại vừa khác về bản chất, giống ở chỗ đây là lần thứ hai Trương Thành Nam tức nước vỡ bờ, bất đồng là, anh sẽ không cải tử hoàn sinh ở Ma Cao được nữa.
Vẻ mặt anh vô cảm ngồi trên xe, như thể không có chuyện gì xảy ra, nhạt nhẽo mà bình tĩnh, nhìn chăm chú về phía hải cảng, kẹp mẩu thuốc lá ở ngón tay, tàn thuốc cháy bỏng tay, anh vẫn không hề phản ứng.
Tôi nắm lấy ngón tay màu đỏ tươi của anh, khóa lại mồ hội đang ứa ra: “Cuộc đời này vốn thay đổi nhanh như vậy, cũng là chuyện thường tình thôi, thế giới rộng lớn, anh chạy khỏi Hà Bắc, tới Đông Bắc an cư lạc nghiệp, sống hưởng thụ, lẽ nào chúng ta không tìm được một chỗ khác để an thân sao.
Anh còn có em.”
Anh nhắm chặt mắt lại, đây là Trương Thành Nam ngang ngược, hung hăng, kiêu ngạo, thứ anh muốn chỉ là kết quả.
Nhưng tôi không dám khóc, tôi không muốn rắc thêm muối vào vết thương đang loang lổ của anh.
Xe quay đầu, di chuyển ra khỏi cổng sắt, tiếng của cảnh sát chìm vào một mảnh tĩnh lặng, dưới ánh trăng, Trương Thành Nam hôn lên mu bàn tay lạnh lẽo của tôi, cảnh tượng đó đã mãi mãi dừng ở tuổi hai mươi hai của tôi với một trái tim đầy nhức nhối.
Rời khỏi bến tàu tây, chúng tôi đi loanh quanh nửa vòng khắp thành phố để cắt đuôi kẻ theo dõi, mãi cho tới cảng đông, vé Văn Ba đặt làmột con thuyền chở khách 116 xuất phát từ cảng Cát Lâm, chở hơn hai trăm người, đi qua sông Thanh Hương, cầu Nam Bắc, khắp nơi đều có các trạm kiểm sát, thả neo tại bến Trường Xuân, mất tổng cộng hai giờ hai mươi lăm phút.
Con thuyền vừa mới đi qua trạm kiểm sát cảng Thanh Tân, nơi nguy hiểm nhất với chúng tôi.
Lý do đi thuyền chỉ là để ngụy trang, Tiến Bình mang một nhóm người đi đường núi, Văn Ba đi đường bộ, Lại Tử đi đường sắt, chia làm nhiều đường dùng kế điệu hổ ly sơn, hạn chế của đường thủy là nhiều thành phố không có đường thông, điểm đến của chúng tôi là tỉnh Hà Bắc, cảnh sát không thể nào đoán được.
Quan trọng hơn là Trương Thành Nam có tới bảy tám chiếc tàu, là chỗ tốt để giấu hàng, có tìm được cũng phải hộc máu, tốn rất nhiều công sức.
Tôi đưa cuống vé cho thủy thủ, anh ta xem xét như thường lệ, vẫy tay cho chúng tôi tiến vào, vì để che khuất tại mắt người khác nên ngồi ở khoang hạng cuối, dựa sát vào chỗ hành lý, càng ồn ào càng dễ lẩn tránh.
Trương Thành Nam ngồi ở bên cạnh tay, dùng khăn lau tay cầm súng, tôi mở cửa sổ hình bầu dục ra, mùi rong biển và nước bùn xộc thẳng vào mũi, gió biển mênh mông, sóng lớn cuồn cuộn, từng đợt bọt sóng trắng xóa dâng lên, rít gào đến kinh tâm động phách.
Thuyền lướt qua một chỗ lốc xoáy, bỗng nhiên đung đưa, hành khách nghiêng ngả, hành lý để trên giá cũng rơi xuống thành một mảnh hỗn độn, một lúc lâu sau mới yên tĩnh lại.
Hành khách khắp nơi toàn người xa lạ, suốt cuộc hành trình, chẳng có ai chú ý tới những gương mặt ở khoang hạng bét.
Tàu 116 chở khách đi từ hướng Nam cảng Thanh Tân, trải qua đoạn đường gập ghềnh sóng gió, cập bến tàu Trường Xuân, tôi nhìn qua cửa sổ, thấy người lái tàu hung hăng túm một sợi dây thừng cột vào mấy cọc gỗ, xách theo băng ghế lên bờ hút thuốc.
Tôi nhẹ nhàng thở ra: "Ra khỏi cảng Trường Xuân, tới bãi đậu xe ở phía tây, Văn Ba sẽ cho người đưa chúng ta tới tỉnh Hà Bắc.
Hầu hết đều đi bằng đường bộ, đi bình thường không an toàn, phải vòng vèo một chút, có lẽ phải mất hai ngày một đêm.”
Một tay Trương Thành Nam chống trên bàn, một tay day huyệt thái dương: “Anh vẫn còn có băng nhóm ở tỉnh Hà Bắc, lúc trước Cường Đô bị bắn chết, bọn họ lưu lạc tới mấy quán bar làm tay đấm,
.