Tôi vén rèm lên, gạt sang một bên, Trương Thành Nam tựa đầu vào khung cửa xóc nảy, tiếng sóng thét gào bên ngoài, anh vẫn duy trì tư thế đó, ngồi trên ghế dựa rách nát, trầm tư cái gì đó.
“Cảnh sát rời thuyền rồi.”
Anh nhàn nhạt ừ một tiếng, tôi bóc một gói bánh mì, đưa tới miệng anh, anh khẽ đẩy đi, tôi cũng không muốn ăn nữa: “Thẩm Hạo Hiến mắt tinh tai thính, anh ta tra ra được chúng ta ở tàu 116, nhóm đầu tiên chắc chắn đã có chứng cứ, là do anh ta phải tới.”
Trương Thành Nam khẽ day huyệt thái dương: “Nhóm thứ hai là của Quan Lập Thành.”
Tôi không nói lời nào.
Anh cười như không cười: “Anh ta vẫn nhớ tình cũ."
Tôi lập tức phủi sạch: “Chuyện của anh ta không liên quan tới em.”
Trương Thành Nam quay đầu, nhìn về phía dòng sông lấp lánh, anh hối hận sao.
Tôi bực bội nhắm mắt: “Từ trước đến giờ anh vẫn luôn canh cánh vấn đề này trong lòng, em trả lời, anh không tin, em không trả lời thì anh lại đa nghi.
Trốn cũng trốn rồi, tiếc ý tiếc rồi, dù anh có nghèo túng em cũng chưa từng than vãn, cầu xin sự thương xót.”
Ngón tay kẹp thuốc lá của anh khẽ cứng lại: “Anh nghèo túng sao."
Tôi dựa vào vách tường, không nói gì.
Anh đâu chỉ nghèo túng.
Một người đàn ông có bình tĩnh vững vàng đến đâu thì trong lúc khốn khó cũng sẽ phát điên, thô bạo, ầm ỹ, nhạy cảm và đa nghi.
Một cơn gió thoáng qua, ánh mắt chợt có một ẩn ý khác, đều giấu sâu trong lòng anh, khắc sâu vào trái tim anh, Trương Thành Nam vốn dĩ không phải người tốt, Thẩm Hạo Hiên và Quan Lập Thành đánh đổ anh, khiến tổ chức của anh tan rã, tất cả những thứ tốt đẹp mà họ có, hay là một sự che chở nhỏ bé của tôi đối với anh đều là một vết sẹo.
Tôi dựa vào thành tàu, yên lặng chảy nước mắt.
Sau hai tiếng hai mươi lăm phút hành trình, tàu cuối cùng cũng cập bến.
Trương Thành Nam ôm lấy tôi nhảy lên boong tàu.
Chúng tôi hòa vào đám người, chen chúc trong đám đông, bước chậm từng bước, xe bus đường dài vừa đi qua trạm thu phí, hai tên cảnh sát lại đi về bến tàu, cười hi hi hạ hạ trêu chọc một người phụ nữ, không để ý xe bus đã chuyển hướng, Trương Thành Nam ra hiệu bằng tay, tài xế dừng lại, chúng tôi nhanh chóng đi tới cửa sau.
“Này này, đứng sát thể làm gì? Muốn chết sao?”
Trương Thành Nam khẽ nâng mí mắt nói: “Nói nhảm ít thôi, lo lái xe đi.”
“Mẹ kiếp, gan lớn đấy, chuyến tàu này không thiếu người muốn đi cùng tôi.
Không muốn ngồi thì cút đi, tôi cũng không thiếu khách?” Anh ta hùng hùng hổ hổ quát người, tôi nhanh tay lẹ mắt lấy ra chút tiền, anh ta lập tức im bặt.
“Tài xế, anh thông cảm, anh ấy uống rượu nhiều quá, anh cầm chút tiền này đi mua thuốc lá đi.”
Anh ta khó chịu lẩm bẩm vài câu, tôi ngẩng đầu nhìn Trương Thành Nam: “Thành Nam, Thẩm Hạo Hiến phá án sẽ không dễ dàng bỏ qua, cố gắng nhẫn nhịn tới lúc sóng yên biển lặng, đừng chấp những chuyện nhỏ nhặt này làm mọi chuyện rối thêm.
Yết hầu anh khẽ động, bàn tay nắm chặt thành quyền, khuôn mặt không vui không buồn, giống như sa mạc khô cằn sắp mất đi sự sống vốn có.
Nếu không lội ngược dòng anh sẽ chuyển bại thành thắng.
Đi một quãng đường dài tới ga tàu đã là mười giờ sáu phút, Phòng chờ chật kín người, khắp nơi đều là tiếng khóc nỉ non của trẻ con cùng những người xách túi lớn túi nhỏ trở về nhà, Trương Thành Nam dùng chứng minh thư giả bà Trâu làm cho ở Ma Cao mua hai tấm vé giường cứng đi tỉnh Hà Bắc, khu ghế cứng tập hợp đủ thể loại người từ dân công tới học sinh, một khi có ai phát hiện ra chúng tôi là tội phạm truy nã thì có mà chạy bằng trời, cảnh sát nhận nhiệm vụ cơ bản đều ngồi ghế cứng, mấy tên lẩn trốn lâu ngày hay bọn cặn bã trêu chọc phụ nữ, lừa tiền người khác đều rất dễ bị tìm thấy.
Những người nằm giường mềm đa số là doanh nhângiàu có cũng rất dễ trở thành mục tiêu của chúng.
Cho nên chọn giường cứng có thể né tránh cảnh sát, còn giảm bớt nguy hiểm, vẫn có cơ hội tìm được đường sống.
Đi được nửa quãng đường, quả nhiên có một đám nhân viên điều tra chấp hành công vụ tới, chặn đường từ đầu tới cuối xe, tôi mơ mơ màng màng ngủ gật, Trương Thành Nam khoác áo gió của anh lên lưng tôi, mượn son môi của người phụ nữ phía sau tô lên má tôi, anh chạm tay xuống để giày, dùng bụi phủ lên má và thái dương tôi, trông dơ dáy già đi cả chục tuổi.
Động tác của anh rất nhanh nhẹn, ngụy trang cho tôi, sau đó kéo khóa áo che kín nửa khuôn mặt tôi, dò hỏi một người phụ nữ: “Dừng lại ở đâu thế.”
“Đường Sơn..."
Trương Thành Nam cúi đầu, hòa vào lối nhỏ nhốn nháo.
Trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, ai cũng cố gắng tự bảo vệ chính mình.
Tôi mơ màng ngủ, một đám cảnh sát cầm lệnh truy nã trên tay, thăm dò tất cả nam nữ trên chuyến xe số mười một.
Tên cầm đầu đạp mạng vào ghế tôi nói: “Dậy mau! Xóc long sòng sọc thế này vẫn còn ngủ được à?”
Tôi lau nước miếng, lắp bắp nói: “Tôi đang ở đâu đây?”
Kẻ dẫn đầu sửng sốt: “Người Thượng Kinh?”
Anh ta nhìn tôi, có vẻ không hiểu nói: “Phụ nữ Thượng Kinh xinh đẹp, sao có thể trông như thế này chứ.”
Cấp dưới trả cuống vé lại cho người đàn ông ở hàng trước tôi: “Năm toa này thiếu gì người quái dị, người phụ nữ ngồi ghế 6 ở toa 5 răng vàng khè, trông đến kinh.”
Anh ta làm bộ đánh giá tôi: “Trông cũng không tệ, hơi bẩn chút thôi.”
Anh ta nghi hoặc mở lệnh truy nã ra, so sánh với tôi, muốn giơ tay lau má hồng của tôi, tên cầm đầu tưởng anh ta giở trò lưu manh nên quát lớn: "Cút mau
Tên cấp dưới chỉ vào tôi nói: “Ông chủ, anh nhìn kỹ người phụ nữ này đi, cổ cô ta trắng nõn, mặt lại thô kệch, trông có vẻ xinh đẹp, rất giống Trình Bảo Ái.”
Tên dẫn đầu tức giận đá anh ta một cái: “Anh coi Trình Bảo Ái là cái gì thế? Miệng không khác gì đít khỉ, bà Quan sống trong nhung lụa, có thể như thế này được sao.
Lớn lên ở phương Bắc sao lại nói tiếng Thượng Kinh, anh đầu heo à?"
“Trương Thành Nam đâu? Đi chặt củi hay cắt lúa rồi? Đúng là ngu xuẩn"
Tên cầm đầu đánh vào gáy anh ta, nghênh ngang rời đi, tên cấp dưới bất ngờ nhìn tôi, tôi ngáp một cái rồi lại nằm gục xuống bàn, anh ta đứng đó vài giây rồi lại hấp tấp chạy tới xe số mười hai.
Trương Thành Nam tránh được tất cả mười bảy xe có cảnh sát kiểm tra, hoàn hảo trở về không tổn thất gì, anh ghé sát tại tôi nói: “Tỉnh Hà Bắc thất thủ rồi.”
Lệnh truy nã đỏ cấp A đã được ban hành ở Tân Lang, tổng cộng có năm bản.
Suốt mười năm qua, Trương Thành Nam đã gây ra nhiều vụ giết người, tỉnh nào anh xuất hiện cũng đều có kẻ giăng lưới muốn bắt.
“Tỉnh lỵ còn an toàn không?”
Anh rót nửa bình nước khoáng, một tia sát khí xoẹt qua mắt: “Không chắc.
Anh bảo tài xế tiếp ứng trước, tìm chỗ ở rồi tiếp tục xem xét tình hình.
Đoàn tàu kế tiếp vào năm giờ sáng hôm sau, mất tám giờ ba mươi phút, tiến vào chiếm giữ Thạch gia trang.
Tôi theo Trương Thành Nam đi một vòng quanh lối ra, tôi không quen đàn em của anh, chỉ có thể trộm nhìn động thái của người tuần tra, trong dòng người dày đặc phía tây nam đột nhiên xuất hiện một bóng người, người đàn ông thắt bím tóc nhỏ, khí thế sắc bén, tươi cười tiếp nhận hành lý của Trương Thành Nam: “Anh Nam, nhà ga và sân bay đều giới nghiêm, gia tăng bảo vệ gấp mười lần, qua mắt họ đúng là mệt đếch chịu được.”
Tôi theo bản năng nhìn người đàn ông bên cạnh: “Chị dâu cậu.”
Người đàn ông tự giới thiệu: “Tôi họ Tôn, chị dâu có thể gọi tôi là Thằn Lằn.” Từ lâu đã nghe nói xã hội đen ở Hà Bắc rất có cá tính, hóa ra thật sự lấy tên động vật để làm mật danh.
“Anh Nam, tình hình ở Thừa Đức đã lắng xuống, công việc làm ăn thuận lợi, nguồn cung cấp ma túy ở đó vừa quý vừa khan hiếm, ở đây bán sáu trăm một gam ma túy đá, về tới Thừa Đức, giá đã tăng gấp đôi.” Trương Thành Nam có thể nghe ra ý của anh ta, Thạch gia trang không dễ dàng có được chỗ đứng, anh ta vô cùng xảo trá, loại trò chơi này liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu: “Ai là người phụ trách chính.”
Thằn Lằn xoa tay: “Hà Bắc chia năm xẻ bảy, một nửa đều được chia rải rác cho các bang phái nhỏ.”
Tôi hỏi anh ta: “Thế còn nửa kia thì sao.”
Anh ta nói: “Mãng Xà là chủ, Thương Châu làm ăn buôn bán cũng nhiều, chủ yếu là ở Thạch gia trang, Cường Đô xong đời, anh ta chống đỡ nhưng Mãng Xà lại không học được thủ đoạn quản chế của Cường Đô cho nên Hà Bắc không đoàn kết”
“Mãng Xà.” Tôi lặp lại một lần: “Công an không điều tra anh ta sao?”
“Có tra chứ.
Anh Nam ở Đông Bắc Ma Cao, cảnh sát có thể nới lỏng sao? Đánh không thẳng không giải quyết được gì.
Hối lộ dồi dào, buôn lậu trốn thuế sẽ yên ổn nếu cấp trên không nhúng tay vào, anh Nam đắc tội với cơ quan trung ương nên bị nêu gương điển hình thôi.”
Đi ra khỏi nhà ga chướng khí mù mịt, Trương Thành Nam tháo kính râm nhìn xung quanh: “Thay đổi rồi.”
Thằn Lằn cất hành lý vào cốp xe: “Các tòa dân cư cũ được cải tạo và xây dựng mới, đúng là thay đổi rất nhiều.
Nhưng sòng bạc thì vẫn vậy, càng ngày lớn hơn, cảnh sát còn phải kiếm ăn chứ.”
Anh ta kéo cửa xe ra, trong lòng tôi biết rõ Trương Thành Nam than thở không phải vì sự thay đổi của thành phố này mà là sự quạnh quẽ của những trận chiến.
Tôi từng đi cùng anh qua Thanh Tùng một chuyến, khí thế che trời lấp đất, hổ gầm rồng ngâm vây chật kín sân ga, hôm nay lại chỉ có một mình thằn lằn, cảnh đổi vật dời, cây đổ bầy khỉ cũng tan.
Thằn Lằn nhanh trí nhận ra cảm xúc của Trương Thành Nam,anh ta thắt dây an toàn rồi nói: “Mấy anh em thu nhập còn ít, có gánh nặng nuôi gia đình cho nên phải căng thẳng làm việc, anh Nam, cuối tuần này sẽ tập hợp họ tới chào mừng anh”
“Chào mừng cái gì chứ.” Tôi từ chối: “Anh Nam không muốn khoa trương.”
“Vâng.” Thằn Lằn mặt mày hớn hở: “Anh Nam là tay lão luyện ở đây.
Thành danh từ hồi còn trẻ, Thương Châu, Thừa Đức, huyện Tân An, tỉnh Hà Bắc, đặc biệt là Thạch gia trang ngọa hổ tàng long, danh tiếng của anh Nam vô cùng lợi hại, từ những năm 90, Cường Đô mạnh mẽ như thế, cục trưởng cục công an cùng xưng anh gọi em với anh ấy, cục trưởng Hà Bắc đấy, đứng thứ hai sau Bạch Mai! Ở Quốc Hoa như một con cua ngang ngược, vậy mà vẫn phải chịu sự sắp xếp của anh Nam, khi đó anh ấy mới bao nhiêu chứ?”
Thằn Lằn vô cùng đắc ý nhìn qua gương chiếu hậu, Trương Thành Nam nhàn nhạt nói: “Mười chín tuổi.”
“Mãng Xà ở tuổi đó còn chưa cai sữa đầu.
Anh ta vẫn còn uống sữa mẹ, khắp nơi đều lan truyền khiến anh ta tức chết” Tôi không nhịn được cười: “Còn có chuyện này nữa sao?”
“Mãng Xà làm việc cùng anh Nam nửa năm, nhà anh ta rất có tiền, sau đó bố anh ta lại làm giàu từ sòng bạc, cưới vợ bé, anh ta và mẹ kế lại lén lút làm lớn chuyện.
Khiến ông già nhà anh ta còn sống sờ sờ tức chết, anh ta dùng tiền mở xưởng, lừa khoảng sáu mươi bảy mươi người phụ nữ từ Hà Nam, Quý Châu tới làm việc, anh ta rất ngu ngốc nhưng đầu óc kinh doanh không tệ nên thu được lợi nhuận khá tốt.”
Thắng làm vua thua làm giặc, anh hùng không hỏi xuất xứ.
Gia nhập vào xã hội đen, có mấy ai trong sạch, mười ngón tay đều dính đầy tội ác.
Thằn Lằn lái xe chở chúng tôi tới khách sạn đã định sẵn, khi xuống xe có một người đã đợi sẵn ở thanh máy, anh ta nhón chân nói nhỏ gì đó vào tại Thằn Lằn khiến anh ta ngẩn ra: “Đáng tin không?”
“Anh Thằn Lằn, Anh Mãng có gián điệp ở cục cảnh sát, chuyện này có thể sai được sao? Cũng chẳng có gan để lừa gạt đâu.”
Thằn Lằn đáp lại một câu: “Được rồi, cũng đã có năm sáu người rồi, tập hợp lại làm áo cưới cho anh Nam.”
Phục vụ mở cửa phòng, Trương Thành Nam ngồi ở phòng khách, anh nheo mắt lại: “Đã xảy ra chuyện.”
Thằn Lằn pha một bình trà nóng: “Anh Nam, Thẩm Hạo Hiến lên chức bí thư tỉnh ủy tỉnh Long Giang, sáng nay lúc tám giờ theo giờ Bạch Mai,trang web chính thức của chính phủ Đông Bắc lần lượt công bố công văn đều đã được đóng dấu.
Tỉnh Ninh Khiết mạnh về kinh tế, chính trị quân sự vượt mức quy định của Long Giang, trận này Thẩm Hạo Hiên đã thắng quá đẹp
Trương Thành Nam khẽ lắc lư tách trà không nói một nào, tôi cười gượng, rót trà cho mình rồi nói: “Anh ta và Quan Lập Thành là đồng minh, nắm nhiều điểm yếu của nhau, Quan Lập Thành tiêu diệt được chướng ngại vật là Thẩm Quốc Minh đã có thể kê cao ghế ngủ rồi.
Thẩm Hạo Hiến đã biết mục đích của anh ta để diệt trừ hậu hoạn về sau, anh ta giúp đỡ Quan Lập Thành cũng chính là đang báo đáp chính quyền, nâng đỡ anh ta lên chức.
Hai người nâng đỡ lẫn nhau, thực tế lại là kiềm chế sức mạnh của đối phương.
Thẩm Hạo Hiện là nhân vật trung tâm của dư luận, khéo léo và xảo trá, tàn bạo bất nhân, trung ương cũng có chút kiêng dè, chịu thua thiệt anh ta, Quan Lập Thành lợi dụng điểm này để khiến Thẩm Hạo Hiến thành ứng cử viên duy nhất, người đại diện cho nhân dân mà lại không động chạm quá nhiều, chính là chức bí thư tỉnh ůy."
Chỉ là ngày này đúng là tới quá sớm.
Đối với Trương Thành Nam không tốt chút nào.
Thằn Lằn sốt ruột đến nhe răng trợn mắt: “Anh Nam phiền to rồi.
Thẩm Hạo Hiện tuổi còn trẻ.
Khóa trước làm gì có ai ít hơn năm mươi tuổi, anh ta còn chưa đầy bốn mươi.
Anh ta vội vàng lập công, có chút chiến tích để che kín miệng lưỡi nhân gian.
Dùng chức bí thư để nâng cao danh tiếng, đồng liêu bên ngoài sẽ khâm phục anh ta, nhưng trên thực tế vẫn còn rất nhiều sơ hở.”
Tôi nhàn nhạt vừa nói vừa uống trà, vị đẳng lan tỏa khắp đầu môi hòa cùng sóng gió trong nội tâm.
Người ngoài không hiểu Tổ Tông, cho rằng anh ta mới lên chức, nền tảng chưa vững chắc, ngồi vị trí này cũng chỉ là ngắm mây ngắm gió, anh ta bao nuôi tôi hai năm, lúc đầu tôi cũng không hiểu nổi anh ta, lâu dần cũng biết, lòng dạ anh ta không thua kém bất cứ ai.
Trương Thành Nam hung hăng ngang ngược, mặc dù anh không khoa trương nhưng vẫn có danh tiếng lớn, Quan Lập Thành cao thâm khó đoán, chiêu thức độc ác, anh ấy luôn ẩn nhẫn ngủ đông, ra tay bất cứ lúc nào.
Tổ Tông xen vào giữa hai người bọn họ, lấy phong lưu làm lớp vỏ bọc bên ngoài, sự trầm ổn làm bản chất bên trong, vô cùng cực đoan.
Nếu nói Quan Lập Thành là âm thầm mưu lược và cố gắng tiến đến đỉnh cao thì Tổ Tông lại tận dụng từng thứ nhỏ nhất để tính kế.
Bất kể anh là người thế nào, Thằn Lằn cũng không nói sai câu nào, Trương Thành Nam trốn về Hà Bắc, trước mắt không tốt đẹp gì, hoặc là sống chết đấu một trận, mai danh ẩn tích, hoặc là chết ở đây, nơi đã khiến anh thành danh.
Tình thế trước mắt, đòn bẩy đã không chút tiếng động nghiêng về phía sau.
Trương Thành Nam uống một hơi cạn sạch chén trà còn nóng, làn da trắng nõn của anh thoáng chốc trở nên ửng đỏ: “Nói với Mãng Xà một tiếng, tôi muốn tìm anh ta nói chuyện hợp tác
Thằn Lằn do dự một lúc lâu: “Anh Nam có điều không biết, Mãng Xà số may, hiện giờ làm ăn đã phát đạt, khoảng ba bốn năm nay, có người chống lại anh ta bị anh ta đánh gãy chân, tên khốn này ở Hà Bắc, cậy vào chỗ dựa là cục trưởng cục công an, e là anh không trị được anh ta.
Trương Thành Nam uốn lượn đốt ngón tay, gõ nhẹ vào đầu gối: “Tôi có ơn tri ngộ với anh ta, có chấp nhận hay không là chuyện của anh ta, tôi không hẹn anh ta, anh ta giả câm giả điếc, tôi hẹn anh ta, anh ta không đáp thì hẵn nói.” Thằn Lằn nói đã hiểu.
Nửa tháng tiếp theo, Mãng Xà cũng không trả lời, Thằn Lằn thúc giục anh ta, lúc đầu anh ta còn trả lời cho có lệ sau đó liền mất tích.
Trên danh nghĩa là làm ăn kinh doanh nhưng thực chất là sòng bạc quán bar, có bản lĩnh thì nói chuyện, không có bản lĩnh thì không quan tâm, rõ ràng là anh ta không sẵn sàng giúp đỡ.
Năng lực của Trương Thành Nam đã xóa tan mây mù, thay đổi Hà Bắc, Mãng Xà là đại ca, anh ta sao có thể cam chịu chắp tay quy phục.
Chắc chắn sẽ áp chế Trương Thành Nam, không cho anh đường sống.
Thằn Lằn thông báo tình hình cho Trương Thành Nam biết, tôi chặn anh ta lại ở hành lang, đưa cho anh ta một điều thuốc, hỏi xem Mãng Xà có ý gì.
Vẻ mặt anh ta âu sầu: “Chị dâu, Mãng Xà không chịu giúp anh Nam, hắn ta cũng muốn chúng ta bị tiêu diệt.”
Cuộc đời lúc giàu sang thì nhiều người vây bám.
Khốn khó thì chẳng ai quan tâm.
Tôi phe phẩy làn khói: “Chuyện thường tình trên đời.”
Thằn Lằn cũng vô cùng khó xử: “Mãng Xà không bật đèn xanh, anh Nam không thể lấy được tài nguyên ở Hà Bắc, quá khó để lấy lại danh tiếng, cứ hao tổn sức lực cũng không phải là cách hay, chúng ta không có nhiều thời gian, sợ là cảnh sát tới cũng chưa xong chuyện.”
Tôi tự hỏi thật lâu sau đó nói: “Tôi được không?”
Thằn Lằn ngậm thuốc lá, điếu thuốc khẽ run lên: “Chị dâu muốn đi sao?”
Thật khó để chấp nhận từ giàu có thành nghèo khổ, từ cao sang thành hạ đẳng, dù sao thì Trương Thành Nam cũng từng là ông chủ ở Hà Bắc, mấy chuyện dò hỏi này để anh làm cũng xấu hổ, Thằn Lằn thì không đủ sức mạnh, Mãng Xà sao có thể chấp nhận.
Nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là nếu tôi không ra mặt thì sẽ dây dưa không dứt, người tổn thất chỉ có Trương Thành Nam, Mãng Xà lại chẳng tốn chút sức lực nào vẫn có thể dẫn dụ cảnh sát tới.
Thằn Lằn cũng không có cách nào khác, cả người anh ta căng lên: “Được, chị dâu, tôi thử sắp xếp xem.”
Tôi ở khách sạn đợi hai ngày, Thằn Lần đưa cho tôi một địa chỉ, anh ta nói cần lảng tránh một chút, đừng chọc tới Mãng Xà, hy vọng tôi thông cảm.
Tôi dặn dò Thằn Lằn, tuyệt đối không được nói chuyện tôi đi tìm Mãng Xà cho Trương Thành Nam biết.
Thằn Lằn biết thế nào là tốt thế nào là xấu, bảo tôi cứ yên tâm.
Tôi dựa theo địa chỉ Mãng Xà đưa, tới sòng bạc AK ở trung tâm thành phố, tôi bước vào đại sảnh, gõ gõ trước bàn lễ tân: “Quản lý của các người đâu.”
Nhân viên lễ tân đánh giá tôi: “Cô là?” Tôi mang chiếc nhẫn cưới năm cara của Quan Lập Thành mua ra, cố ý đặt trước ánh đèn, những người lui tới đều là kẻ có tiền, thấy nhẫn kim cương tám số không để mắt mới lạ.
Cô ta lập tức vui vẻ ra mặt: “Thưa cô, cô chờ một lát.”
Cô ta gọi đi một cuộc điện thoại, giám đốc nhanh nhẹn đột xuất, ngay lập tức xuất hiện nghênh đón: “Là bà chủ nào vậy?”
Nhân viên lễ tân ra hiệu ánh mắt, giám đốc cực kỳ vui mừng, mời tôi lên phòng: “Để tôi mở một phòng đơn cho cô.” “Miễn đi, Mãng Xà có ở đây không”
Giám đốc vô cùng cảnh giác, anh ta hỏi: “Cô và anh Mãng Xà là bạn bè sao?”
Tôi tràn đầy hứng thú ngắm bộ móng đẹp đẽ dưới ánh đèn vàng rực rỡ: “Anh ta là đàn em của người yêu tôi.
Giờ như con chó cắn chủ, trở mặt không chịu nhận, tôi tới là để nói cho anh biết, đi ở ven sông sao có thể không ướt giày.
Giám đốc vẫn không phát giác ra: “Xin hỏi quý danh người yêu cô?” Tôi gảy hoa tại nói: “Ông ba Trương”
Giám đốc lúc này mới tặc lưỡi, bừng tỉnh hiểu ra, bật cười: “Tôi còn tưởng là ai, anh Nam ở Long Giang, nghe danh đã đầu.
Có điều tên tuổi của AK chúng tôi, chị dâu vẫn chưa hỏi thăm rõ ràng đúng không.”
Tôi nheo mắt nhìn anh ta, sao chứ, nói về tên tuổi? Anh Nam ở Đông Bắc, Mãng Xà kế thừa đẳng cấp của anh, tính ở thời cổ đại thì anh ta là thái tử, còn anh Nam là hoàng đế, con trai gặp cha, không đoạt giang sơn, anh Nam nhân nghĩa, anh con mẹ nó còn dám nói quy củ với tôi à?”
Anh ta nghịch que diêm, ngoe nguẩy ở lỗ mũi: “Có lý nhỉ, nghe chị dâu dạy bảo, Mãng Xà đúng là vong ân bội nghĩa.
Người giúp anh ta đâu có thiếu, tỉnh Hà Bắc này không chỉ có AK, Độc Nhãn Long, Đồng Quân Bính, Lăng La, ít thì năm sáu trăm đàn em, ở trước mặt anh Mãng Xà đều phải gọi anh.
Thế lực của anh Nam vẫn còn sao? Chị dâu.”
Anh ta đầy vẻ khinh thường, lấy một xấp tiền mặt kẹp vào khe ngực tôi: “Đãi anh Nam mua vé, ở Myanmar còn có người tôn thờ anh ấy, trong nước thì e là không dễ lặn lộn nữa rồi.”
Tôi tức giận nhìn chằm chằm anh ta, dám coi thường Trương Thành Nam, sỉ nhục anh, một kẻ hèn mà cũng dám đối xử với người khác như vậy.
Tôi cố đè nén tức giận, không nói hai lời liền ném tiền vào mặt anh ta: “Tên Trình Bảo Ái, hỏi quân đội chính phủ Đông Bắc, tôi muốn giám đốc ngân hàng xách két sắt tới quỳ xuống hiếu kính tôi.
Mãng Xã ngu ngốc đã tiêu tốn biết bao nhiêu đồng tiền dơ bẩn.” Tôi dẫm chân lên đống tiền: “Cũng chỉ như giấy chùi đít của anh Nam mà thôi, để dành mà mua quan tài đi, mang thêm mấy người đẹp tới ở cùng anh ta dưới âm phủ.
Giám đốc tặc lưỡi: “Trình Bảo Ái?”
Tôi vênh váo tự đắc, anh ta xoa cắm: “Anh Mãng Xà thật sự không ở đây, cô để lại danh thiếp, tôi giao cho anh Mãng Xà khi nào anh ấy rảnh sẽ gặp mặt anh Nam”
Tôi nham hiểm tiến tới gần anh ta, nắm lấy cổ áo anh ta: “Danh thiếp? Mãng Xà cũng xứng à.
Một đám đồng bọn của anh ta ở Đông Bắc xách giày cho tôi cũng bẩn chân, nói lại những lời tôi nói hôm nay cho anh ta, Trình Bảo Ái tôi là tội phạm truy nã, đừng quên, bảo người đàn ông của tôi ở trung ương, muốn tẩy trắng lật ngược tình thế, chỉ cần một giây mà thôi.
Cục trưởng cục công an ở phía sau AK, thấy trung ương cũng như thấy Phật, các người có tò mò muốn biết cảm giác sợ hãi tè ra quần là như thế nào không?
.