Bàn tay của Tổ Tông quấn lấy những sợi tóc vương vãi trên ngực tôi, hết lớp này đến lớp khác, sợi này đến sợi khác, như làn nước mờ ảo trong ánh mặt trời lặn, mượt mà trơn bóng, sau đó anh vén ra sau tai tôi.
Anh vừa mút vừa hôn lên dái tai, trầm thấp thở hổn hển, mắc kẹt trong dư vị của sung sướng tột độ, không tài nào bung ra được.
Tôi cảm nhận được hận ý của anh, sự, tức giận của anh bị anh đè nén trong cơ thể không nói ra được, anh đang dựa vào tình dục, dựa vào nước và sữa hòa vào nhau, qua bao nhiêu va chạm, gầm thét mà phóng thích.
Lòng bàn tay của tôi cũng bao trùm lấy mái tóc ngắn ẩm ướt của anh, quanh quẩn ở chung quanh: "Anh vẫn còn tức giận về chuyện lô hàng?”
Tổ Tông nói không.
Rõ ràng là anh có chút dừng lại, anh đang nói dối tôi.
Tôi ôm đầu anh, mắt anh nhằm lại, lông mày nhíu lại, vẻ mặt phức tạp đến mức không ai có thể nhìn thấu được.
Tôi muốn dỗ dành anh, làm hài lòng anh, làm cho anh vui vẻ: "Em vừa được một chiêu mới, chúng ta vào phòng tầm làm được không?"
Tổ Tông bình tĩnh mở mắt ra, anh hỏi làm thế nào? Tôi không thể mô tả một tư thế xấu hổ và thấp hèn như vậy, tôi ra hiệu, càng ngày càng yếu ớt, ngày càng né tránh, cuối cùng vùi vào vai anh.
Tổ Tông buồn cười: “Anh thích vẻ vừa trong sáng vừa lầng lơ và thẹn thẹn thùng của em hơn.
Ngây thơ lầng lơ là một khóa học cả đời bắt buộc đối với một người phụ nữ, hai người ở bên nhau, tuy không thể nói là không thể thất bại nhưng mà cũng không có người đàn ông nào không bắt được.
Mễ Loan mấy năm gần đây tiêu tiền hỗ trợ tôi, tôi đương nhiên cũng có vốn để cô ta coi trọng, nếu không thì gỗ mục cũng không điêu khắc được.
Tổ Tông chần chờ vài giây: “Nói cho anh biết, sau theo anh thì còn có ai xem rồi?"
Đôi mắt ngơ ngác của tôi si ngốc nhìn anh ta, rồi nhìn vào chùm ánh sáng ở trần nhà ở trên đầu anh, những vòng tròn ánh sáng đầy màu sắc như những bọt biển hư vô.
Có một số lời nói dối, một khi đã bắt đầu thì đã chặn đường quay trở lại.
Tôi nói chỉ có anh.
Không nói lời nào, anh vuốt ve nốt ruồi đỏ như máu trên khỏe mắt tôi, Trương Thành Nam thích sờ sờ nó, giống như anh vậy, anh ta hôn mỗi khi anh ta đạt cao trào, lúc yêu hay lúc lãng mạn đều không thể nhịn được mà chạm vào.
Tổ Tông nhìn tôi từ trên xuống dưới, cơ thể cường tráng và vạm vỡ của anh bao lấy tôi.
Thân hình anh vô cùng nóng bỏng, trần truồng, áo sơ mi của anh ướt đẫm mồ hôi của tình yêu.
Lúc này, trong khoảng thời gian ba hoặc năm giây thoáng qua, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ của anh biến thành những cơn mưa mềm mại, những lưỡi dao sắc bén, thứ thay nhau cắt dạ và xương cốt của tôi, tôi không thể rút lui được nữa, tôi cam tâm tình nguyện vì anh mà sinh vì anh mà chết.
Tôi yêu Tổ Tông của tôi, tôi yêu đến mức không biết đúng sai, yêu đến điên cuồng.
Tôi ôm chặt anh hơn, giống như những cành nho mỏng dựa vào những thân cây cao chót vót, tôi đắm đuối hôn anh, liếm xương quai xanh, hầu kết và hàm răng của anh.
Vừa rồi anh đã làm tôi lúc tôi còn khô khốc, tôi đau đớn hơn là tận hưởng.
Tôi đói, tôi khát, tôi hồn bay phách lạc, tôi rất muốn chui vào đũng quần của Tổ Tông, cuộn thành một con rắn, mọi lúc, mọi phút, mỗi giây, đều có thể cọ xát, mút lấy và nuốt.
Em khóc lóc nói rằng em muốn nhiều hơn nữa, muốn anh yêu em một lần nữa.
Tổ Tông của tôi tùy ý để tôi gặm cắn anh, đôi đồng tử mê loạn đỏ đậm của anh đã mất đi lý trí.
Khi tôi quên hết tất cả đưa lưỡi ra thì anh thoảng dời ra một chút, không rõ vui giận mà nhìn chăm chăm vào tôi: “Khi Trương Thành Nam và Vương Hữu Phong đang đàm phán tại sòng bạc Thanh Tùng thì em có ở đó không?” Khi bị dội gáo nước lạnh vào đầu, tôi đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái, bộ não mơ hồ của tôi ngay lập tức bừng tỉnh.
Là tỉnh táo triệt để, tỉnh táo trước những ước muốn dang do.
Tôi nhìn chăm chăm vào Tổ Tông của mình, bất động, cứng đơ như một khúc xương khô, gió lướt qua cửa sổ, rõ ràng là nóng và âm ỉ, nhưng mà da thịt lại lạnh lẽo.
Tôi nghĩ mình đã nghe nhầm, cổ họng tôi lắp bắp, yếu ớt và tràn ra một câu gì đó.
Tổ Tông nhìn tôi hồi lâu, khuôn mặt của anh không chút run động, vẻ mặt điềm đạm tự nhiên hơn tôi, từ bệ cửa số bế tôi lên, kiên nhẫn cài nút cho tôi, từng chút một, cực kỳ nhẹ nhàng, vì sợ tôi làm tổn thương: "Tổ Tông, anh đã nói rồi em khác với các cô ta.
Nếu họ phạm sai lầm thì anh sẽ loại bỏ họ ngay lập tức, không đau lòng, không thương xót, không hối hận.
Nhưng nếu em phạm sai lầm thì anh không thể làm được.
Anh buộc chặt cái cúc áo cuối cùng, lòng bàn tay rộng của anh như có như không bao phủ tôi, từ trán đến giữa lông mày của tôi cho đến khi dừng lại trong mắt tôi.
Tâm mắt tối sầm, lông mi khẽ run.
“Từ khi nào, anh có chút không nỡ với em, không thể buông bỏ, anh cũng chẳng muốn dụ dỗ phụ nữ khác, anh đã không nhớ nổi.
Anh ôm tôi, hơi thở phun lên trên tóc, sau đó chui vào màng nhĩ.
Toàn thân tôi run rẩy, mặc dù Tổ Tông của tôi không nói rõ, nhưng anh dường như anh không phải hoàn toàn không biết gì.
Cứ tưởng anh sẽ tức giận, hành hạ tôi đã man, trút giận và đánh đập tôi, nhưng không, anh chạm vào mặt tôi, như mọi khi, như mọi thứ không thay đổi, anh vẫn là anh và tôi vẫn là tôi.
Tôi thà rằng Tổ Tông bóp cổ tôi để tra hỏi và thóa mạ, còn hơn anh đối tốt với tôi thế này, kiềm chế và rắc một chút xăng để cho tôi tự thiêu mình trong đám lửa tội lỗi.
“Hận em?"
Tôi bị mất nhiệt độ cơ thể và tê cóng vì lạnh.
Anh hôn nhẹ lên nốt ruồi đỏ: “Anh tin em.
Lồng ngực nặng nề đè nén thần kinh, mỗi lần Tổ Tông nói một lời, trong lòng tôi lại đổ nát như cát va vào nước, như có dao cửa vào bụng, nội tạng rối tung cả lên.
Cắm tôi run lên, thật lâu sau mới nghẹn ngào gọi: "Hạo
Hiền.”
Chỉ một cái tên thôi, tôi đã cố gắng hết sức.
Anh dùng ngón tay xoa xoa đôi môi đỏ như máu của tôi: "Anh thích em ở bên anh, vô tình nó đã trở thành thói quen của anh, anh nhận ra thì đã quá muộn."
Anh cần chặt hàm răng, đột nhiên dùng sức ôm tôi, đè chặt vào lồng ngực của anh, bắp thịt căng phồng chặn lại mũi tôi.
Tôi hô hấp khó khăn nghe tiếng tim anh đập vang lên giữa cơn đau, nó xa xôi, trầm lắng và kéo dài.
"Tôi thừa nhận, Trình Bảo Ái, tôi không quan tâm đến quá khứ của một người phụ nữ, tôi chỉ muốn cô ấy ở hiện tai."
Tổ Tông ở lại một đêm không rời đi, Văn Nhật Hạ gọi điện thoại thúc giục anh hai lần, lần đầu anh liền nhấc máy kiên nhẫn nói bận.
Lần thứ hai chỉ đơn giản là tất.
Tổ Tông và tôi cùng ủ trong một chiếc chăn bông, chúng tôi mình trần như mộng, hông kề hông, đôi chân quấn lấy nhau.
Thân mật đến không có khoảng cách.
Hôm sau Tổ Tông không đi làm ở viện kiểm sát, anh dẫn tôi đi ăn đồ Tây, đi dạo dọc bờ sông, anh hiếm khi có thời gian đi cùng tôi, cho dù có đi thì cũng sẽ không đi cả ngày.
Tôi vui mừng và thậm chí không thể không tự hỏi liệu những gì xảy ra đêm qua là mơ hay thực.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Vào một buổi chiều tháng năm rực rỡ nhất, anh đứng bên em, cúi xuống vì tôi mà vẽ mày.
Anh vẽ rất thô, lông mày rậm và dài, trông rất xấu xí, tôi và anh cùng nhìn vào gương và mỉm cười.
Khi chúng tôi mệt mỏi, anh sẽ ôm tôi ngủ một giấc.
Anh dỗ dành tôi bằng cách kể chuyện, tôi ngủ không sâu nên nghe ngắt quãng, mơ hồ giọng nói của anh rất trầm ấm, nó vọng lại trong không khí.
Sau sáu giờ, Hal Sói đến biệt thự đón anh về Lai Châu, cuối cùng Tổ Tông cũng yêu cầu tôi làm một việc gì đó sau một ngày đêm im lặng.
Bấy lâu nay tôi khá nhàn nhã, cô vợ bé như tôi chắc là cô nhân tình được thoải mái hưởng thụ nhất trên đời, được nhiều tiền, nhiều tự do, trừ việc hầu hạ anh trên giường, dựa theo sở thích của anh giúp anh thoải mái thì anh không có yêu cầu gì, từ khi gặp anh thì tôi giống như là một bà hoàng.
Có lẽ tôi chưa từng nhìn thấu anh có bộ mặt như thế nào.
Tay trái thiện, tay phải ác, Tổ Tông không phải là người đàn ông lưu manh chỉ ngủ với phụ nữ, anh có tính toán, năng lực, thủ đoạn của anh đều mạnh mẽ và thâm trầm hơn người ta từng thấy.
Anh ta khoác lên mình túi da cậu ấm chỉ biết phong lưu, lừa dối, che mắt mọi người nhưng thật ra thì anh muốn thao túng cả hai giới hắc đạo và bạch đạo.
Trái tim của anh chia thành vô số cánh hoa, một cách vì lợi, một là vì quyền lực, một vì chiến đấu, một miếng nhỏ bé không đáng kể còn lại là tình cảm.
Tôi chỉ ở trên cánh hoa đó.
Tôi nên thỏa mãn, vì Tổ Tông của tôi có rất nhiều tình nhân, họ đã cố gắng hết sức để làm hài lòng anh, phục tùng anh, nhưng mà anh chỉ cười cho qua chuyện.
Thật thật giả giả, dục vọng tràn đầy, gặp dịp thì chơi.
Người trong cuộc vẫn còn không nhận rõ, sa đọa mê hoặc, nhưng mà anh vẫn còn có lý trí, cuối cùng tôi là người duy nhất trong lòng Tổ Tông.
Nhưng mà chỉ là mình tôi..
Tôi nghe thấy tiếng xe ô tô dưới lầu, lấy tay che mặt lưng trượt xuống bức tường lạnh lẽo, ngã xuống đất.
Phía sau là làn mây bất tận và hoàng hôn đỏ chót ở chân trời, màn cửa sổ che đi ánh đèn phân tán, con phố dài bỗng nhiên sáng lên, những tia sáng màu nối tiếp nhau, từ nam chí bắc phồn hoa xa lạ làm người ta lạc lối.
Là tôi vui mừng trước nước đục, một bông hoa đã bị nghiền nát thành bùn, tôi chưa bao giờ thuần túy, và tôi không đủ tư cách để khao khát tình yêu trong sáng và không dơ bẩn.
Tôi và Tổ Tông bắt đầu từ việc buôn bán, giao dịch bằng cảm tính, giao dịch bằng sự miễn cưỡng.
Nó đen, nó lộng lẫy, và nó đảo ngược tất cả chúng sinh.
Nó đẹp đến mức khiến tôi như thiêu thân.
Vì để chui vào trái tim của Tổ Tông và nắm bắt được chút đặc thù, tôi đã nhịn ròng rã cả năm trời.
Trong đêm lạnh lẽo và cô đơn, một đống phụ nữ đấu tranh cho trí tuệ và lòng dũng cảm, trong vòng xoáy không ai dám thả lỏng một giây, một bước đi gian khó biết bao nhiêu, đi sai một bước thì mãi mãi không có cơ hội vươn mình.
Tôi có vô số lần hận không thể xé bỏ mặt nạ ngụy trang, lộ ra răng nanh, kéo Tổ Tông của mình trở về từ giường của họ, rốt cuộc thì tôi cũng nghiến răng kìm lại cho đến bây giờ.
Tôi không được đánh mất vị trí mà tôi đã giành được, chiến thắng mà tôi đã ghi tạc bằng máu và nước mắt của mình.
Cho dù Tổ Tông ra lệnh cho tôi đâm chết Trương
Thành Nam thì tôi cũng không ngần ngại mà đâm một phát vào tim anh ta.
Đêm đó tôi đến thành phố Thanh Tùng lúc chín giờ tối, tôi chỉ dẫn theo một người lái xe và đi thẳng đến sòng bạc ngầm của Lâm Hào Kiện.
Trí nhớ của tôi cũng không tệ, việc tìm đường diễn ra suôn sẻ, gã sai vặt ở cửa là thuộc hạ đã chào tôi và Trương Thành Nam mấy ngày trước nên tôi gần như là không cần phí lời, anh ta lập tức dẫn tôi vào chỗ rẽ ở hành lang, một căn phòng mà tôi chưa bao giờ bước vào trước đây.
Kết cấu bên trong tương tự như phòng riêng của hộp đêm, trang trí rất sang trọng, nó không chuyên đánh bài, càng giống một nơi để giải trí để chiêu đãi khách quý.
Những người chia bài ở đây quá đẹp, lúc nào cũng có mấy con bạc có dụng ý khác đến để chơi, nhà giàu quyền thể đến đây để thân dưới được thoải mái.
Mở cửa làm ăn mà, ai có thù oán với tiền đâu, dọn ra một căn phòng không dùng làm một chút buôn bán kiếm thêm tiền cũng là điều đương nhiên.
Một trong bốn sòng bạc lớn ở Macao, cái có tên lâu đời nhất, hai tầng trên mặt đất, hai tầng dưới đất, tầng trên chơi bài tú lơ khơ, tầng dưới thì quan chức chè chén rượu thịt, uyên ương nghịch nước, chuyện nam nữ gió trăng.
Gã sai vặt bước đến chỗ Vương Hữu Phong đang tán tỉnh người chia bài và nói nhỏ rằng tình nhân của ông chủ Trương đang đến.
Vương Hữu Phong sửng sốt: "Cô Lỗ?”
Anh ta quay đầu lại, liền thấy là ta, sắc mặt thay đổi nhanh chóng nâng cái quần đã kéo đến đũng quần lên, nhất thời không biết vì sao, tôi liếc mắt nhìn người chia bài và thuộc hạ bên trong.
Anh ta không đoán được tôi muốn gì nên im lặng một lúc rồi vẫy tay ra hiệu cho mọi người ra ngoài.
Sau khi chỉ còn lại hai chúng tôi trong phòng riêng, tôi đi thẳng vào vấn đề: "Đường chủ Vương, tối hôm đó tôi có việc phải làm nên vội vàng rời đi.
Tôi sẽ tiếp tục cuộc thảo luận giữa chừng của ông chủ Trương và anh."
Bất quá, anh ta nhưởng mày nghi ngờ: “Ông chủ Trương sao không đích thân đến đây mà lại giao cho một người tình nhân? Đây cũng không giống phong cách của anh ta.
Tôi không nhanh không chậm nói: “Bởi vì anh ta và tôi đang nói về hai kết quả trái ngược nhau.
Đương nhiên anh ta sẽ không đến và cũng không rõ về cuộc gặp của tôi với đường chủ Vương tối nay.
Vương Hữu Phong đột nhiên tỉnh ngộ, đầu lưỡi anh ta có màu rất đậm, anh ta liếm răng cửa màu của mình, trừng mắt nhìn tôi.
Tôi đi dạo nửa vòng rồi nhìn bức tường gạch có màu sắc sặc sỡ xung quanh: “Tôi không hiểu những tranh chấp trong giới, nhưng mà đường chủ Vương đã bị Trương Thành Nam phản bác, thậm chí còn không cho bác Kiện mặt mũi, không biết tôi nghĩ là đúng hay sai?"
Nhắc đến chuyện tối hôm đó, vẻ mặt của Vương Hữu Phong vô cùng khó chịu, anh châm thuốc hút, mày nhíu lại.
Độ nghiêng của bàn cờ là sự chênh lệch lớn về sức mạnh của hai bên, một bên cao và một bên thấp, khi áp lực xuống điểm thấp nhất, ý muốn bật lại cực kỳ tăng cao.
Khi đó xác suất phá hủy một ý tưởng nào đó cũng là lớn nhất.
Tôi đưa lá bài của mình ra: "Tôi không dối gạt đường chủ Vương, tôi tới đây là vì do Thẩm Hạo Hiên phải đến.
Tay anh ta run run.
Anh ta hạ mắt xuống và đợi đoạn sau của tôi.
“Cửu Tỷ đã lên thuyền của Trương Thành Nam, trừ khi cô ta bị xua đuổi nếu không thì cô ta sẽ không chủ động nhảy xuống.
Có tin đồn là Trương Thành Nam đúng là sẽ thôn tỉnh Cát Lâm, và việc chiếm giữ mỏ dầu chỉ là bước đầu mà thôi.
Đừng nói Cửu Tỷ, ngay cả bác Kiện cũng là cái gai của anh ta, Thẩm Hạo Hiên đã đến Thanh Tùng để thăm dò chuyện của Cửu Tỷ.
Cô ta hiện là cánh tay đắc lực nhất của Trương Thành Nam ở Cát Lâm.
Có Cửu Tỷ mở đường, xã hội đen của Cát Lâm sẽ đổi chủ, ngay trong tầm tay.
Vương Hữu Phong phun ra một làn khói: “Thẩm Hạo Hiện có ân oán với bác Kiện của chúng tôi.” "Ân oán của hắc bạch đạo chỉ là bề mặt, người chết và bị thương chẳng qua là con tốt, nhưng mà ân oán trong nội bộ khó có thể phòng ngừa.
Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có thể là đồng minh ngắn hạn.
Thẩm Hạo Hiên muốn ngăn cản Trương Thành Nam để anh ta khỏi xâm chiếm Cát Lâm, bác Kiện hắn là cũng không muốn chia chén canh với anh ta.
Nếu thương lượng hợp tác thất bại, thì không bằng tranh một hơi."
Nếp nhăn trên mặt của Vương Hữu Phong dồn lại: “Đây không phải là làm cho tôi và cô Cửu thành địch sao."
Tôi cười lạnh: "Lẽ nào bây giờ đường chủ Vương và cô ta là bạn bè sao?"
Anh ta á khẩu không trả lời được, hút thuốc lá, tôi chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện: “Lần này Cửu Tỷ và Trương Thành Nam hợp tác, cô ta có thể nói là trung thành, ngay cả con mồi lớn như Hạo Hiên cũng không thể đả động vào cô ta.
Nếu như đợi đến khi Trương Thành Nam đoạt được mỏ dầu, chiếm đóng Cát Lâm, tiêu diệt kẻ bất đồng chính kiến thì cho dù bác Kiện có may mắn như thế nào thì cũng không thể nào chống lại nổi mãnh hổ Trương Thành Nam và cái thớt Cửu Tỷ
Tôi cầm hộp thuốc lá của Vương Hữu Phong lên, lấy ra một điếu và cắt nhỏ một chút.
Thuốc lá nâu chất thành đống như ngọn đồi, tôi nhẹ nhàng thổi nó và nó biến mất trong khỏi.
"Lô hàng của viện kiểm sát thành phố nằm trong tay của bác Kiện, Hạo Hiên biết rõ ràng.
Một khi đã báo cáo lên trên rồi, đường chủ Vương, anh đừng quá kiêu ngạo, cảnh sát ở miền Đông Bắc không phải đều ăn chay mà sống.
Bác Kiên cũng không thể nào so sánh với năm đó được nữa, cảnh sát sợ hãi thế lực của Trương Thành Nam nhưng cũng không có nghĩa là sợ các người.
Hạo Hiên không thích làm lớn chuyện cho nên anh ấy mới đẻ tin tức xuống, chĩa mũi nhọn về phía Trương Thành Nam.
Vương Hữu Phong nghe đến lô hàng liên quan đến sống chết này thì hai mắt sáng lên: “Ý của cô là?"
Tôi cười và nói rằng đúng như những gì anh đoán.
Tôi lười biếng dựa vào đệm ghế sô pha: “ Trương Thành Nam sẽ không chịu ăn chút thiệt thòi nào, bác Kiện đã đánh cắp bí mật của cảnh sát để bảo vệ toàn bộ xã hội đen ở miền Đông Bắc.
Trương Thành Nam không chịu chia sẻ rủi ro, anh ta cũng có thể được lợi, anh ta thông đồng với Cửu Tỷ đuổi tận giết tuyệt bác Kiện, đường chủ Vương mắt sáng nên tôi cũng không thể qua mặt được.
Hạo Hiên cũng là không có cách, không thể không đem cành ô liu vứt cho đường chủ Vương.
Cứ mạo hiểm hợp tác một lần có gì mà không được chứ, còn có thể có cục diện tệ hơn nữa sao?"
Một cụm chùm ánh sáng lấp lánh thoáng qua mặt của tôi, cũng thoáng qua mặt anh ta: “Và tôi có thể chắc chắn rằng, chỉ cần đường chủ Vương cho tôi một thứ thì cho dù Cửu Tý có sắt son thề chết trung thành đi nữa thì cũng có khả năng bị dao động.
Hai người cũng không cần dùng súng để đối mặt nữa, Trương Thành Nam cũng sẽ thua tất cả các trò chơi."
Khi tôi đang nhanh mồm nhanh miệng thuyết phục Vương Hữu Phong thì anh ta nhìn tôi một lúc lâu, hoàn toàn bị hồ đồ rồi: “Tôi mạo muội hỏi một câu cô rốt cuộc là người của ai?"
Ngay khi tôi nhìn lại, giọng điệu của tôi lạnh lùng hơn: “Đường chủ Vương sai rồi, tại sao trong thời kỳ loạn lạc này phụ nữ không được phép ra ngoài và thiết lập thế giới? Thái tử của bạch đạo và kẻ liều mạng trong giang hồ, huống chi tôi không ngốc, anh cho rằng tôi là người của ai?"
Vương Hữu Phong búng tàn thuốc ném vào gạt tàn, sờ cắm qua lại: “Thẩm Hạo Hiên giữ lại mỏ dầu cho bác Kiện, đè xuống đám cháy của của chuyến hàng này thì chúng tôi nguyện ý xuất lực.
Nhưng muốn có một lời cam kết từ đây cảnh sát và và bác Kiện sẽ bình thường lại."
Chuyện này cần phải nói sau, tôi không thể xem vào được, chuyện hắc đạo và bạch đạo đối chọi thường thay đổi nhanh chóng, cam kết thì có lợi ích gì? Nhưng mà tôi cũng thuận miệng bịa chuyện: “Không khó."
Tôi thẳng thắng, Vương Hữu Phong này thậm chí còn thẳng thắn hơn: "Cần tôi làm gì?"
Tôi hờ hững ngửi được mùi khói từ đầu ngón tay: “Rất đơn giản.
Đầu tiên, ở thành phố Thanh Tùng tung tin đồn bảo rằng Trương Thành Nam bị bạch đạo theo dõi, người đứng sau lô hàng này là anh ta.
Phàm là những người nào thường xuyên tiếp xúc với anh ta thì đừng hòng rửa sạch quan hệ, tất cả sẽ được đưa vào diện theo dõi của cảnh sát.
Thứ hai, đường chủ Vương và Trương Thành Nam gặp nhau tại sòng bạc, có video không?"
Vương Hữu Phong giữ lại điểm mấu chốt cuối cùng, anh ta nhìn tôi mà không nói gì.
Tôi mỉm cười đứng dậy, vuốt ve bông tai kim cương: “Bác Kiện là ông già cổ hủ trong giới giang hồ, Trương Thành Nam thì lòng muông dạ thủ, anh ta làm sao có thể không phòng bị? Thành ý của tôi là đây, đường chủ Vương cũng nên cho tôi thấy thành ý của mình chứ?"
Vương Hữu Phong hít sâu vài hơi, như thể đã hạ quyết tâm rất nhiều, anh ta nói có, bây giờ nếu anh ta không cá cược một lần thì cũng không được rồi.
Vì để anh ta có đủ thời gian chuẩn bị, tôi cố tình về khách sạn ngủ bù một đêm dài, không đếm xỉa tới cũng không thèm quan tâm.
Khi tờ mờ sáng khi tôi thức dậy, tôi đoán mọi việc đã gần xong, sau đó tôi lên đường đến bệnh viện nơi Mễ Loan đang ở.
Trên đường đi, tôi liên tục nhìn vào gương chiếu hậu, có hai chiếc xe cách nhau mười mét, từ hai nhóm người, họ đuổi theo chiếc Mercedes đang chở tôi cho đến khi rẽ vào bệnh viện, họ cũng giữ vững tâm lý.
Người lái xe hỏi tôi phải làm gì sau khi đỗ xe.
Trong hai nhóm người này, một trong số đó phải là tại mắt của Trương Thành Nam, và mục tiêu là Tổ Tông, nhưng Tổ Tông lại ở Thanh Tân.
Thanh Tùng không hiểu tại sao đã tung ra một loạt tin tức bất lợi cho anh ta, người của anh ta giăng lưới rộng rãi và phát hiện tôi.
Tai nạn ở Mễ Loan vừa phải đã cho tôi một chỗ dựa, tôi đến thăm cô ấy, người chị đã gắn bó với tôi nhiều năm này, Trương Thành Nam sẽ không bao giờ nghi ngờ điều đó.
Thậm chí cũng không phải ngẫu nhiên, tôi chỉ cần lên qua cửa sau và rời đi, Cửu Tỷ là đường lui của Trương Thành Nam, trò chơi mới bắt đầu trong vòng ba ngày này, anh ta chắc sẽ thua trong tay Tổ Tông.
Về phần nhóm người khác, rất có thể chính là Vương Hữu Phong, anh ta sợ tôi thả chim bồ câu cho anh ta nên phải người đi theo tôi.
Tôi bảo tài xế đợi, chỉ cần những người trên hai xe không cảnh giác là nhanh chóng rời khỏi nơi này và lái xe rời thành phố Thanh Tùng đến Thanh Tân, quả nhiên họ không đi theo.
Người lái xe không hiểu ý định của tôi, nhưng anh ta không hỏi nhiều, anh ta nói đã hiểu.
Tôi như không có chuyện gì xảy ra bước xuống xe, đóng cửa lại, làm như không có chuyện gì mà bước vào khu nhà điều trị nội trú.
.